Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


“Đây là Uông Hàm lão sư, Đại lão sư, Phong ca. . .”

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác chào hỏi từng người, thuận tiện anh cũng cảm tạ mấy vị lão sư đã chiếu cố tốt cho Vương Nhất Bác.

“Cậu là Tiêu Chiến, nhìn không tệ, nhìn không tệ, vóc dáng rất dễ nhìn. Tiền Phong cậu nói xem, đều là người như nhau người ta làm sao có thể đẹp mắt như vậy? Hơn nữa còn là thanh niên tuấn tú, tuổi còn trẻ mà đã có sự nghiệp thành công, cái này cha mẹ người ta ngủ cũng sẽ mỉm cười, nghĩ liền thấy thương mẹ của Tiền Phong, suốt ngày khóc vì cậu ấy."

“Không dám, không dám.” Tiêu Chiến khiêm tốn khoát tay một cái, “ Em làm sao dám so sánh với Phong ca, chỉ với Vương Nhất Bác em đã so sánh không nổi rồi có phải hay không Vương lão sư? Vương lão sư tuy tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt rất tinh xảo, còn biết nhảy múa, lái moto, biết trượt ván...."

Vương Nhất Bác đột nhiên được khen ngợi thì có chút xấu hổ đánh Tiêu Chiến mấy cái, nhưng Tiêu Chiến thề, anh rõ ràng thấy cún con đang lắc lư điên cuồng chiếc đuôi nhỏ của mình.

Hàn huyên vài câu, đạo diễn gõ cửa thông báo nói có thể ra sân khấu, Tiêu Chiến liền cùng bọn họ lễ phép nói tạm biệt, đi theo trợ lý Vương Nhất Bác ra ngoài theo hướng đi của khán giả tới cửa hông khu vực. 

“Tốt, người đã đi mất rồi, không còn hình bóng, đừng nhìn nữa.” Đại Trương Vỹ liếc mắt, hai người này cũng quá dính nhau, nhanh chóng kéo kéo Vương Nhất Bác, “Đi đi đi, đi làm.”

Vé của Tiêu Chiến mua vốn là vé của fan hâm mộ khu vực, nhưng hai ngày nay anh đã bại lộ rất nhiều, anh không phải người thích danh tiếng. Anh liền lặng lẽ đi vào hàng ghế cuối cùng của sân khấu, còn một chỗ trống anh liền ngồi xuống.

Chỗ ngồi khá xa nên tầm nhìn không tốt lắm, thêm vào đó mắt của Tiêu Chiến lại bị cận, chỉ có thể hơi híp mắt lại nhìn lên sân khấu. Nhưng cho dù nhìn không rõ anh cũng có thể cảm nhận được tiểu bằng hữu ở trên sân khấu đang cố gắng tìm kiếm thân ảnh của anh, mang theo sự nhiệt liệt vô cùng.

Tiêu Chiến lén lút hướng về người trên sân khấu phất phất tay, dưới sân khấu đột nhiên vang lên một trận hò reo làm anh ngồi yên tạm chỗ không dám làm gì, anh còn tưởng rằng mình lại bị phát hiện. Qua một lúc anh mới biết hóa ra thiếu niên ở trên sân khấu chỉ cần nhăn mày một cái cũng đủ làm rung động lòng người. Thiếu niên đột nhiên hướng về phía anh nở một nụ cười thật rực rỡ.

Chủ đề ghi hình hôm nay vẫn là nói về tình cảm, Vương Nhất Bác cử ra cùng một vị khách quý làm một động tác nhảy battle.

Tiêu Chiến gật gù đắc ý đắm chìm trong vũ đáp của tiểu bằng hữu, cậu thật chói mắt quá mức.

Cuộc sống hai mươi tám năm nay của anh đều là làm bạn với sách vở hay với các tác phẩm vĩ đại, mọi người đều nói tính tình anh rất ôn hòa, ở chung rất tốt, chỉ có mình Tiêu Chiến biết anh là một hành tinh rất cô đơn, phía trên ngột ngạt và vô vị, hơn hai mươi năm qua anh sống theo khuôn phép, quỹ đạo của cuộc sống, nhưng anh vẫn khao khát có một hành tinh khác sẽ đến bên anh.

Toàn sân khấu đột ngột la lên, tràn ngập tiếng vỗ tay, thì ta là tiết mục của Vương Nhất Bác đã kết thúc.

Tiêu Chiến vỗ tay theo mọi người, thuận tiện hướng lên tiểu bằng hữu trên sân khấu ưu tú nhất toàn thế giới anh cho một biểu cảm khen ngợi. 

Vương Nhất Bác tầm mắt vẫn tập trung vào người kia, tất nhiên là không có bỏ qua sự khích lệ của anh dành cho mình, cậu lén lút cười cười, trong lòng thấy rất ấm áp.

“Đại Trương Vỹ, hôm nay chủ đề của chúng ta là thổ lộ nha, cậu nói thử xem nếu để chọn phương thức thổ lộ với người yêu thì cậu sẽ chọn phương thức nào?" 

“Tôi cảm thấy không nên hỏi tôi, anh xem chúng ta đều là kẻ già đời có phải hay không, không bằng hỏi tiểu bằng hữu là người của công chúng một chút xem là cậu ấy đối với người yêu sẽ thổ lộ như thế nào?"

” Nói rất có lý, vậy cậu chọn một người đi.”

Tiêu Chiến vừa nghe như thế anh liền có cảm giác không tốt lắm, anh lặng lẽ đem chính mình co lại thành nhỏ nhất, trong lòng lẩm bẩm: họ không nhìn thấy mình, họ không nhìn thấy mình....  . . .

“Tôi nhìn trên hàng ghế sau cùng có một nam nhân phải hay không, chúng ta cho nam phấn một chút phúc lợi có được hay không?" ?”

“Được!”

Kịch bản cũng không có sắp xếp phân đoạn này,, nhưng đạo diễn lập tức phối hợp để điều chỉnh kịch bản, ra hiệu cho đội MC cứ theo tiết tấu đó đi.

Nhân viên đi lên cầu thanh cầm mic đưa cho Tiêu Chiến, anh không biết làm sao, chỉ có thể duy trì trạng thái tốt nhất để đứng lên. Lúc này trong những fan hâm mộ có người đã nhận ra anh cùng với người lên hotsearch mấy hôm trước là một, ánh mắt anh di chuyển theo ánh nhìn của Vương Nhất Bác, anh đến cùng không biết là mình nên nhìn ở đâu.
nào.

“Vị soái ca này, nếu như bây giờ cậu muốn thổ lộ với người yêu thì cậu sẽ làm thế nào đây?" 

“Có thể tôi sẽ hát một ca khúc cho người đó nghe đi.”

“Mọi người cho một tràng pháo tay khích lệ, sau đó cậu lên sân khấu hát một vài câu có được hay không?.”

Toàn khán đài trong nháy mắt liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Vương Nhất Bác không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, chẳng biết tại sao cậu đột ngột khẩn trương lên, cậu nhịn không được bóp lấy ngón tay của mình, nhẹ nhàng hít thở sâu.

Tiêu Chiến hắng giọng một cái, hít nhẹ một hơi, nhìn người đang ở trên sân khấu kia.

“Lóe lên lóe lên ánh sáng lóng lánh,

Giống như thân thể của em

Giấu ở rất nhiều Cô Tinh bên trong

Vẫn là tìm được em

Treo ở trên trời toả ra ánh sáng

Phản xạ ta cô tịch

Nhắc nhở anh

Anh yêu tha thiết một viên ánh sao tịch mịch  ”(*)

Khi đến ca từ cuối cùng, MC bọn họ dẫn đầu vỗ tay.

Uông Hàm mang trên mặt chút chế nhạo cười hỏi, “Vì sao lại lựa chọn hát một ca khúc như vậy thổ lộ đây?”

“Là. . . Nếu như yêu một người, giống như là anh vốn không hề bận tâm sinh mệnh ở bên trong, bỗng nhiên có một ngày có một ánh sao băng chợt đi vào, bịch một tiếng, ngân hà liền có ánh sáng .”

Chương trình kết thúc MC bọn họ lui ra ngoài trước, trợ lý Vương Nhất Bác sớm đã được cậu chủ mình nhắn lại, nhờ cô nói với Tiêu Chiến khi chương trình kết thúc mời anh ở lại. Thế nên Tiêu Chiến không giống những người hâm mộ rời đi cùng một chỗ, đợi đến khi dưới khán đài chỉ còn nhân viên công tác, trợ lý mới mang anh đi ra ngoài.

“Chiến ca!”

Bỗng nhiên có một người nhảy ra từ cánh cửa ở phía sau. Tiêu Chiến bị dọa giật mình, trong vô thức liền đánh lên tay cậu.

“Vương Nhất Bác em nhỏ giọng một chút! Sợ người khác bát quái chưa đủ đúng hay không.”

Thế nhưng là Vương Nhất Bác căn bản không nghe lọt tai anh đang nói cái gì, tự nhiên xương gò má đều hiện lên ý cười, dấu ngoặc nhỏ thật sâu treo ở bên môi, thoạt nhìn rất đáng yêu lại có chút ngốc. 

“Chiến ca, em rất là ngưỡng mộ Chiến ca.”

“Bác sĩ Tiêu hát thật là dễ nghe.”

“Không nghĩ tới bác sĩ Tiêu không những vóc người đẹp, giọng nói dễ nghe, khi hát còn thay đổi lời a, thật tuyệt.”

“Cảm ơn, anh chỉ là quên lời.” Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng, đưa tay véo một cái cánh tay của cậu, muốn tắt nguồn âm thanh líu lo không ngừng này.

“Không sao, Chiến ca, đệ đệ yêu anh.” Vương Nhất Bác cũng không tránh, liền tùy ý cho anh đánh.

Có trời mới biết vừa rồi trái tim cậu đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. 

Mà loại tâm tình này khi nghe đến Đại lão sư lén lút nói cho cậu biết Tiêu Chiến đem ca từ thay đổi sau đó đạt đến đỉnh cao.

Cậu thật sự quá hạnh phúc, Vương Nhất Bác nghĩ.

“Em ngậm miệng lại.”

“Thật, đệ đệ yêu anh.” Vương Nhất Bác đem dấu ngoặc nhỏ thu về, kéo tay Tiêu Chiến, cậu nghiêm túc nhìn vào mắt anh, mỗi câu, mỗi chữ đều lặp lại một lần. 

“Được, được ,được, ca ca cũng yêu em.” Tiêu Chiến rốt cuộc bằng lòng nhìn thẳng ánh mắt của cậu, anh ôn nhu nở nụ cười đến chói mắt.

Cùng mấy vị MC nói tạm biệt, lại vuốt lông tiểu bảo bảo hơn nửa ngày lưu luyến không rời, liên tục hứa hẹn qua một thời gian ngắn sẽ trở lại thăm cậu, hơn nữa anh có lệnh cưỡng chế không cho phép cậu tiễn mình. Sau đó, tại trạm cao tốc Tiêu Chiến rốt cuộc tại đường sắt cao tốc khởi hành trước bốn mười phút đồng hồ.

Trợ lý sớm gọi xe rốt cuộc cũng đem người đưa đến cửa.

Tiêu Chiến vì muốn giám sát Vương Nhất Bác lúc ăn cơm, lúc ngủ có ngoan ngoãn hay không nên anh đã sớm mua chuộc trợ lý trở thành gián điệp của mình .

Dù sao là đối tượng của cậu chủ cũng tương đương với cậu chủ nên trợ lý yên tâm bán đứng hành vi của cậu chủ mình một cách thoải mái. 

“Cám ơn cô, quản lý Vương Nhất Bác tốt một chút, có xảy ra chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.” Tiêu Chiến mở cửa xe bước xuống, vẫn là không yên lòng quay lại dặn dò một câu.

Thời gian chờ ở cửa soát vé rất lâu, rốt cuộc còn một phút đồng hồ để lên xe, lúc Tiêu Chiến lấy điện thoại ra xem thì quả nhiên có mười tin nhắn chưa đọc đến từ cún con bảo bối.

“ Em đã tẩy trang xong, chờ các ca ca cùng đi ra ngoài ăn cơm.”

“Chiến ca, em nhớ anh lắm.”

“Anh tới nơi rồi sao?”

“Em xuất phát nha.”

“Em đến nơi rồi.”

“Cảm ơn Chiến ca đã làm tâm lý, thịt vịt ăn rất ngon. [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] ”

“Không phải để nguyên đồ, mời ấn nút mở.”

“Chiến ca lên xe rồi a?”

“Chiến ca, em không muốn làm sao băng , em vẫn muốn một mực ở trong tim anh.[ái tâm ].”

. . .

“Có thể chứ?”

Đồ ngốc.

Như thế nào còn như thế cẩn thận a.

Tiêu Chiến nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, cửa sổ thủy tinh phản chiếu hình ảnh của bản thân anh. Tiêu Chiến lúc này mới phát hiện, thì ra anh với Vương Nhất Bác khi cười rất giống nhau, khó trách vừa rồi nhân viên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Yêu đương sẽ làm cho IQ của người ta giảm xuống quả nhiên là thật.

“Ai, Nhất Bác, đừng mãi nhìn điện thoại di động, ăn nhanh lên một chút a.” Tiền Phong nhai lấy thịt, vẫn không quên cho đệ đệ bên cạnh ăn.

“Ừm, ừ.” Vương Nhất Bác cắn đũa không ngừng đổi hướng Wechat, là nơi này tín hiệu không tốt sao, vì cái gì Chiến ca còn không trả lời tin nhắn của cậu? Cậu rất muốn gọi điện thoại tới, thế nhưng làm như thế phải chăng là quá dính người hay không..???

Đinh.

Ngàn trông vạn trông, rốt cuộc cũng đợi được âm thanh báo tin nhắn. Vương Nhất Bác nhanh chóng lau tay sạch sẽ, thành kính ấn mở Wechat. 

“Em đối với anh xưa nay là hành tinh độc nhất vô nhị.”

“Vương Nhất Bác, ca ca yêu em.”

Rốt cuộc ca ca cũng ngỏ lời yêu em chính thức rồi.
(*) lời bài hát Thanh để giống bản gốc, tại sợ edit không đúng lời thì ý nghĩa lại không hay. Mọi người thông cảm.

23/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro