Chương 7
Tiêu Chiến theo kế hoạch ở lại Trường Sa hai ngày để xem Vương Nhất Bác ghi hình, anh cũng không nghĩ đến rằng một cuộc điện thoại từ bệnh viện lại không thể cho anh nghỉ ngơi giây phút nào.
“Ngoan, cún con, lần sau anh trở lại thăm em có được hay không.” Tiêu Chiến có chút áy náy, giọng nói ôn nhu nhất có thể.
Anh không thể chịu trách nhiệm khi Vương Nhất Bác đến gặp anh mà bị paparazzi chụp được thì sẽ rất nguy hiểm, cho nên anh từ chối yêu cầu gặp mặt của cậu. Nhưng anh vốn không thể chịu nổi là mình sẽ không được gặp cậu trong một khoảng thời gian rất dài, anh vốn là còn kế hoạch của buổi tối nên anh sẽ đến khách sạn để nhìn cậu một chút.
“Ừm…” Người trong điện thoại mang theo chút âm mũi, lại hiểu chuyện không nói gì.
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút liền nghĩ được đối phương bây giờ nhất định là bộ dáng méo miệng ủy ủy khuất khuất.
Tiếc là thời gian ở gần nhau quá ngắn, nếu sớm biết như thế này thì lúc cậu xong việc liền lao ra, mặc kệ có chuyện gì, khiến cho Vương Nhất Bác buồn bực ngồi ở trên giường cắn ngón tay. .
“Đừng có không vui a, lần sau gặp lại nhất định sẽ dẫn em đi ăn ngon.”
“Vậy em muốn ăn lẩu.”
“Được.”
“ Phải là lẩu cay.”
“… Được.” Tiêu Chiến bất đắc dĩ bật ra tiếng cười khẽ, “Tiểu bằng hữu bốc đồng.”
“Làm gì thường xuyên gọi em là tiểu bằng hữu, em cũng không có cảm thấy anh lớn tuổi hơn em bao nhiêu mà.”
“Không thích sao? Anh cảm thấy gọi như vậy rất thân thiết a.”
Anh có rất nhiều bạn học, đồng nghiệp, bằng hữu, anh em, thế nhưng người để anh gọi là tiểu bằng hữu thì chỉ có một mình em thôi.
“Thích. Chỉ cần là Chiến ca gọi thì em đều thích.”
Chỉ cần là Tiêu Chiến thì thế nào cũng được.
“Vậy em nên nghỉ sớm một chút, phải đắp chăn thật kĩ, không được than nóng rồi liền không đắp." Hành lý Tiêu Chiến mang theo không nhiều, rất đơn giản nên thu dọn một chút liền đeo cặp lên vai đi ra cửa, "Anh đến nơi sẽ nói cho em biết, không chừng là sẽ rất trễ, em không cần chờ anh, ngủ thật ngon nha."
“Được.”
Đến khi âm thanh bận rộn trong điện thoại bị cắt đứt, Vương Nhất Bác mới lưu luyến không rời đem điện thoại di động bên tai dời đi. Cậu nhẹ nhàng dụi dụi mắt mình, thật sự rất nhớ Tiêu Chiến a.
Vương Nhất Bác lấy áo khoác từ ghế trượt lên, âm thanh lách cách vang lên thu hút sự chú ý của cậu....
Từ Trường Sa đến thành phố R nếu đi đường sắt cao tốc cũng hơn ba giờ đồng hồ. Trong điện thoại Tiểu Viên nói bệnh nhân Trương đại gia ở giường 73 bệnh tình đột ngột chuyển xấu đã chuyển qua ICU, mặc dù bác sĩ khác đã tiến hành kiểm tra và nói là không có vấn đề đáng ngại, nhưng Tiêu Chiến nghĩ dù sao anh cũng là bác sĩ điều trị chính, vẫn nên trở về tiếp nhận thì đúng hơn.
Đêm khuya ở đường sắt cao tốc cũng không có nhiều người, Tiêu Chiến đi chuyến này là chuyến cuối nên muốn qua 11:30, lúc anh đến phòng chờ của xe thì bên trong chỉ còn hai ba hành khách.
Tiêu Chiến đeo tai nghe lên tìm một bài nhạc nhẹ, tìm một chỗ vắng người để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh xoa xoa mi tâm có chút mệt mỏi, buổi sáng xuất phát sớm, giữa trưa đi đến khách sạn cũng không kịp ăn cơm liền chạy đến nơi ghi hình của tiểu bằng hữu, chương trình vừa kết thúc lại nhanh chóng cầm lấy túi chạy đến đường sắt cao tốc. Tiêu Chiến thầm nghĩ, chính bản thân anh đã dùng hết tất cả hai mươi năm kích động khi gặp được Vương Nhất Bác.
“Người tốt, xin hỏi tôi có thể ngồi bên cạnh anh được không ?”
Tiêu Chiến nhìn thấy có người đột ngột đi về phía anh, đêm hôm khuya khoắt, phòng chờ lại vắng người, chạy tới chen chúc chỗ ngồi cũng anh hẳn là không có ý tốt, anh đang chuẩn bị từ chối nhưng khi vừa nhìn thấy anh mắt quen thuộc của cún con, bên trong con ngươi dao động nở một nụ cười ngọt ngào hướng về phía anh.
“Em !” Tiêu Chiến nhìn xung quanh bốn phía, rất may là không ai chú ý tới nơi này, anh đem người kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình ," Sao em lại tới đây, không phải anh kêu em ngoan ngoãn ở khách sạn nghỉ ngơi hay sao?"
“Không phải anh đã nói, nếu nhớ anh thì liền đến gặp anh sao?" Vương Nhất Bác giang tay ra, " Em nhớ anh lắm.”
Tiêu Chiến nhất thời không phản bác được, chỉ có thể xoa xoa tóc của đối phương, thật giống một chú chó nhỏ, ngay cả cũng mềm mại như vậy.
“Em có mệt hay không?.”
“Không mệt.” Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Chiến, “Có thể nhìn thấy anh liền không có chút nào mệt mỏi. Hơn nữa nhìn nhiều như vậy sẽ rất ngầu a ~ ”
“Không có ngầu chút nào.” Tiểu bằng hữu gần đây rất bận bịu nên mắt trở nên có quầng thâm, thần sắc mệt mỏi ở trên da thịt trắng nõn của cậu càng rõ ràng hơn. Nhưng nếu nói Tiêu Chiến không cảm động thì nhất định là giả, lần đầu tiên anh thấy trong lòng mình như chứa viên kẹo đường, sau đó đối phương liền nhanh chóng tan chả thành nước chè cả người đều là một mảng ngọt ngào. .
Tiêu Chiến giang hai cánh tay, “Đến đây, ca ca ôm một cái.”
Vương Nhất Bác theo lời của Tiêu Chiến đi đến dụi vào trong ngực anh, mùi hoa quế quen thuộc trên quần áo anh xông vào trong mũi cậu, hương thơm rất ngọt ngào làm cho cậu nhịn không được liền mơ màng muốn ngủ.
Mùi thơm thật dễ chịu, lần sau nhất định phải hỏi anh ấy dùng nước hoa gì. Vương Nhất Bác nửa tỉnh nửa mê thầm nghĩ.
Tiêu Chiến nhìn qua lịch trình của cậu, buổi sáng hôm nay bốn giờ hơn có chuyến bay đến Bắc Kinh chụp hình cho quảng cáo, buổi chiều lại bay tới Trường Sa quay tiết mục, hai ngày trước lúc gọi video còn ủy ủy khuất khuất kể khổ nói mấy ngày nay đều không có một giấc ngủ trọn vẹn, cậu vô cùng hoài niệm về giấc ngủ ở bệnh viện vào buổi tối hôm nọ, lúc đó ngủ rất là ngon.
Hiện giờ đoán chừng là Vương Nhất Bác mệt muốn chết rồi, rõ ràng cậu có rất nhiều lời muốn nói cùng với anh, kết quả là khi dựa vào trong ngực anh được một lúc liền ngủ thiếp đi.
“Đoàn tàu G5218 đi về thành phố R sắp xuất phát, xin hành khách chuẩn bị hành lý của mình để chuẩn bị lên tàu.”
Tiêu Chiến vô thức che hai tai của Vương Nhất Bác lại, giống như lần đầu gặp gỡ, không một ai có thể làm phiền tiểu bằng hữu của anh.
Ai, anh thở dài, cam chịu số phận lấy điện thoại di động ra cho nhắn cho Tiểu Viên một tin nhắn, sau đó anh đem cặp đeo trên lưng, một tay ôm lấy vai của Vương Nhất Bác, một tay vòng qua hai dưới đầu gối của cậu, hơi dùng sức thành công đem người ôm vào trong ngực.
Với tư cách là bác sĩ mổ chính nên cần có thể lực thật tốt, cho nên lúc học đại học Tiêu Chiến đã bắt đầu siêng năng tập thể hình, thêm vào tiểu bằng hữu thật sự rất nhẹ nên anh liền đem người bế lên rất nhẹ nhàng.
“Tiểu bảo bối, chúng ta đi về nhà.”
Tư thế thay đổi làm Vương Nhất Bác có chút tỉnh giấc, nhưng cảm giác ấm áp trong lồng ngực với cậu ngửi được hương vị quen thuộc nên đặc biệt thoải mái, nhưng mà cậu không có mở mắt, dứt khoát nắm dây ba lô của Tiêu Chiến mà ngủ thiếp đi.
“Tiểu bảo bảo này dễ dàng để người ta ôm đi như vậy nếu bị bắt mất thì phải làm sao?" Anh nhẹ nhàng đem người thả vào ghế sau lúc đó anh thầm nghĩ, "Bác tài, về khách sạn Sơn Thủy."
Lúc trợ lý nhận được điện thoại của Tiêu Chiến là lúc cô đang ở trong phòng đắp mặt nạ, nàng thiếu chút nữa phải quỳ xuống tạ lỗi với Tiêu Chiến. Trời ạ, cô thậm chí còn không biết cậu chủ mình lén đi ra ngoài lúc nào.
“Bác sĩ Tiêu, vất vả cho anh rồi.”
Trợ lý gỡ mặt nạ, từ trong phòng chạy đi ra ngoài mở cửa phòng của Vương Nhất Bác ra, Tiêu Chiến lắc đầu, ra hiệu cô nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn sẽ khiến cậu thức giấc.
Mà cậu chủ của nàng. . . Ngày thường đối với tất cả mọi người đều là cool guy lạnh lùng, xa cách, bây giờ yên tĩnh nằm ở trong ngực của Tiêu Chiến khiến cô cảm thấy không những không thích hợp mà còn khiến cô muốn phun nước bọt, cảm giác bi thương cực lớn.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đem Vương Nhất Bác đặt vào trên giường, kéo chăn qua đắp kín người cho cậu, sau đó hướng trợ lý đứng ở cửa, linh hồn đã sớm rời đi một nữa, đang bị hóa đá anh ngoắc tay, lúc này cô mới bình tĩnh theo anh đi ra ngoài.
“Lúc nãy tôi nhìn thấy dưới lầu có fan hâm mộ của em ấy, không biết vừa rồi có bị chụp hình lại hay không, làm phiền cô đi xuống lầu xem một chút."
“A, được, được, được…”
“Xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho cô. ”
“Không có, không có, không có, bác sĩ Tiêu anh tuyệt đối đừng nói như vậy.” Trợ lý liều mạng lắc đầu, “Tôi đi theo cậu chủ rất nhiều năm, khoảng thời gian này là thời gian cậu ấy vui vẻ nhất, mặc dù trước kia cậu ấy ở cùng với bạn bè của cậu ấy rất vui nhưng so với ở bên anh thì tôi cảm thấy sự vui vẻ của cậu ấy không giống như vậy. Fan hâm mộ đều nói là Vương Điềm Điềm đã trở lại, nhưng tôi cảm giác được cậu ấy vì anh mới trở nên vui vẻ như vậy...."
Trợ lý vắt hết óc muốn tìm từ ngữ thích hợp dùng ở thời điểm này, nhưng cuối cùng đều là thất bại, " Ai, tóm lại là Vương Nhất Bác rất thích anh, tôi cũng nhìn ra được là anh thích cậu ấy, cho nên tôi hi vọng hai người có thể cố gắng vượt qua nha!"
Thật tốt qua đi.
Lúc Tiêu Chiến nghe được từ này có chút chấn kinh, anh với Vương Nhất Bác bây giờ được xem là quen nhau sao? Anh động tâm với cậu là thật, thích cậu cũng là thật, thế nhưng còn rất nhiều chuyện bọn họ phải đối mặt, làm sao dừng lại ở bốn chữ này đây.
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại là đang nằm ở sát mé giường thiếu chút nữa là ngã xuống, cậu khó chịu nhắm chặt hai mắt, cuộn người vào trong chăn. Tối hôm qua cậu mơ thấy mình cùng với Chiến ca ngủ cùng một chỗ, Chiến ca còn lén lút hôn cậu một cái. Giấc mơ kia quá đẹp, cậu không muốn tỉnh lại dù chỉ một chút.
“Tỉnh rồi thì liền rời giường, đến đây ăn điểm tâm.” Một giọng nói quen thuộc ở bên giường vang lên, dọa đến Vương Nhất Bác phản xạ có điều kiện ngồi dậy.
“? !”
Tại sao phải rời giường, cái kia cũng là bởi vì lúc dậy không có mỹ nhân ở bên cạnh.
“Chiến Chiến Chiến Chiến ca? !” Vương Nhất Bác nhanh như gió đem chăn vén sang một bên, còn xém chút bị vấp một phát, cậu quỳ gối bên trên giường rất nghiêm túc nhìn về phía người kia, hóa ra mình không phải đang nằm mơ a.
“Làm sao vậy, ngủ đến ngốc hay sao ?” Tiêu Chiến cười ngắt ngắt hai má sữa của Vương Nhất Bác, “Anh nói này Vương Nhất Bác, em lớn lên rất xinh đẹp như thế nào tướng ngủ lại xấu như vậy."
Lời này Tiêu Chiến nói là thật, buổi tối khi anh ngủ lại không phải là lo đắp chăn cho Vương Nhất Bác thì cũng là cậu đem chăn trên người mình đạp xuống. Tiểu gia hỏa này lúc đầu không biết gặp phải ác mộng gì mà giấc ngủ cũng không yên ổn, thân thể co lại thành một đoàn dọa Tiêu Chiến một trận, anh dứt khoát đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng ngâm nga một ca khúc để dỗ dành cậu, sau đó.... Cậu như ngủ rất ngon.
Ngủ. . .?
Cậu lại bỏ qua lần đầu tiên được ngủ chung giường, nằm chung gối với Chiến ca?
Vương Nhất Bác tức giận dùng sức đánh răng, chỉ hận chính mình vì cái gì tối hôm qua lại ngủ say đến như vậy.
“Qua đây, anh mua cho em cháo trứng muối còn có thịt nạc, bánh rán cùng với thịt bò, mau tới ăn nhân lúc còn nóng." Tiêu Chiến đem bữa sáng đặt lên bàn, đũa mở ra sẵn đặt trên bàn cho cậu.
Đây là lúc trước anh nhìn qua video của Vương Nhất Bác trong chương trình phát sóng giới thiệu về đồ ăn vặt tập đầu tiên, toàn bộ quá trình ghi hình cậu nói chuyện không nhiều, ngược lại cậu đối với đồ ăn ấn tượng rất sâu, đại khái là cậu ăn rất là ngon.
“Được.” Vương Nhất Bác mang theo nụ cười ngọt ngào ngồi vào bàn ăn trước mặt Tiêu Chiến, cậu thật sự không phải muốn cười anh, chỉ là không thể khống chế được.
“Trợ lý nói sáng nay em không có lịch trình" Tiêu Chiến nhìn cậu ăn đến hai má căng phồng, " Từ từ ăn thôi, không ai giành với em đâu."
Vương Nhất Bác lắc đầu, “đồ ăn của Chiến ca mua, phải ăn nhanh lên một chút.”
“Buổi sáng em muốn làm gì? Anh đều đáp ứng theo em.” Tiêu Chiến nâng mặt nhìn vào tiểu bằng hữu trước mắt, nhịn không được đưa tay đem hạt gạo bên cạnh khóe miệng cậu lau đi.
“Em. . . Đều có thể.” Vương Nhất Bác vô thức liếm môi, mặt cậu nổi lên một tầng đỏ ửng.
“Muốn đi ra ngoài dạo phố không?”
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, quá nguy hiểm, cậu không sợ bị chụp hình nhưng chính là cậu không muốn Tiêu Chiến giống như cậu bị nhiều người nhìn chăm chú.
Nếu như bị người khác nhìn thấy thì không phải cậu tự tìm phiền phức cho mình hay sao?
“Hay ở tại khách sạn chơi game?”
Vương Nhất Bác lại lắc đầu lần nữa, không có trò chơi nào có thể làm cho Chiến ca cảm thấy thú vị.
“Vậy em muốn làm gì!”
Vương Nhất Bác vô tội nhìn về phía Tiêu Chiến cậu nghĩ nghĩ, cậu chỉ muốn cứ như vậy nhìn anh là được. . .
“Em dẫn anh đi đến cục, chúng ta đi trượt ván đi.”
“A?”
Tiêu Chiến đây là lần đầu tiên đi vào cục, Vương Nhất Bác xem như là thành viên kì cựu ở nơi này, hơn nữa Tiêu Chiến phát hiện toàn bộ những người ở đây từ trên xuống dưới đều cực kỳ sủng tiểu bằng hữu, thậm chí còn có một khu vực riêng dành cho cậu chơi trượt ván. Vương Nhất Bác hào hứng đưa anh đi tham quan một vòng, sau đó kéo anh đến một khoảng trống nhỏ.
“Chiến ca, nhìn em.”
Tiêu Chiến ngồi ở một bên, nhìn tiểu bằng hữu biểu diễn với rất nhiều kỹ năng, anh tỏ ra rất hào hứng nên rất nhanh liền bị cuốn theo. Lúc cậu thành công anh liền vỗ tay, lúc Vương Nhất Bác thất bại anh còn tiếc hơn bản thân của cậu.
Vương Nhất Bác chính là tiểu bằng hữu vừa sống động lại còn linh động. Cậu có thể chiếm một vị trí thật lớn ở trong lòng của Tiêu Chiến.
“Chiến ca, anh thử xem a.”
“Được.” Mặc dù đáp ứng lời đề nghị của cậu rất nhanh, nhưng khi đứng trên tấm ván thì sự thật là Tiêu Chiến vẫn có chút sợ hãi.
“Anh đừng sợ, có ngã cũng không có việc gì, em sẽ đỡ lấy anh.” Vương Nhất Bác đứng ở một bên một mực đỡ lấy cánh tay của anh, “Chân trước anh đứng như vậy, đứng vững như thế, được rồi..."
Chơi trượt ván thế nào cũng sẽ có ngã, thế nhưng lúc ngã thật sự rất đau, mặc dù Vương Nhất Bác rất nỗ lực đỡ lấy anh không để anh bị ngã chổng vó nhưng vẫn là bị đau mông.
Tiêu Chiến lần thứ hai mươi từ dưới đất đứng lên không phục bước lên ván trượt, “Hôm nay không chơi nữa, chờ ta trở về mua một cái ván trượt tập luyện thật nghiêm túc, lần sau hai chúng ta battle a.”
“Oa a, tốt, bác sĩ Tiêu như vậy mới đúng, vậy lúc đó em tặng anh một cái." Vương Nhất Bác cười tươi đem ván trượt thu lại, cậu nhìn đồng hồ, "Mười một giờ rồi, anh có đói bụng không? Em dẫn anh đi nhà ăn ở đây ăn cơm, anh ăn sẽ thấy rất ngon đó."
Tiêu Chiến nhìn tiểu bằng hữu nỗ lực thể hiện hết tình nghĩa của chủ nhà liền cười đáp ứng.
Cục Kim Ưng sẽ có những người không phải nhân viên của cục đến dùng cơm, một số công ty ở xung quanh thỉnh thoảng cũng đến đây cải thiện bữa ăn của mình. Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác đi vào, trong nháy mắt liền bị mọi người phát hiện sau đó tập trung lại.
Nguy rồi. . . Vương Nhất Bác theo bản năng nghĩ, cậu làm thân phận của Tiêu Chiến bị lộ rồi.
“Đi a, em không phải dẫn anh đi ăn ngon hay sao.”
Vương Nhất Bác cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của Tiêu Chiến, mặc dù bị mọi người vây quanh nhưng anh không có biểu hiện là mình không vui, chỉ là giữ khoảng cách với cậu, xem hai người như là bạn bè với nhau.
“Ừm. . . Được. . .” Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến mang tới khu đồ ăn tự chọn, cậu lấy khay ngoan ngoãn đi phía sau anh như một cái đuôi, mặc cho Tiêu Chiến muốn đem tất cả đồ ăn, đồ uống ở đây chất đầy khay.
“Nhất Bác, tôi thấy quan hệ của các cậu thật tốt nha, cậu ấy cũng không cần lấy thức ăn.”
Bên cạnh có một fan hâm mộ cảm thán một câu, Tiêu Chiến lúc này mới ý thức cậu chỉ lấy có một cái khay, mau đem đĩa nhận lấy đồ ăn, anh có chút lúng túng đẩy Vương Nhất Bác, "Xin lỗi nha, em nhanh chọn món mình thích đi."
Vương Nhất Bác nhịn không được có chút muốn cười, tiến đến bên tai anh, “Giả bộ.”
Răng thỏ cảnh cáo ×1.
# Vương Nhất Bác nhà ăn #
# Vương Nhất Bác giả bộ #
Không có gì bất ngờ xảy ra khi lời nói của cậu lại lên hotsearch bất chấp, trợ lý cùng đồng nghiệp tức giận cùng công ty kết nối quan hệ xã hội làm hotsearch lắng xuống, đồng thời nhịn không được mà muốn biết câu trả lời _________ cậu chủ yêu đương có được tính là một loại trải nghiệm hay không?
【 trời ạ trời ạ trời ạ, giả bộ, đây là đối thoại kiểu yêu đương hay sao? ? 】
【 Người yêu nhau cần gì phải nắm tay thể hiện ta bên ngoài? Chỉ là muốn tưởng tượng dáng vẻ như cô vợ nhỏ của Vương Nhất Bác sẽ ra sao? 】
【 nghe nói Vương Nhất Bác ít nói? ? 】
【 tôi đã đến trễ! 】
【 trong vòng mười phút tôi muốn toàn bộ thông tin của tiểu ca ca! 】
【 a a a a tôi nhớ ra rồi, đây không phải là nam phấn của ngày hôm qua hay sao? 】
【 lại là fan hâm mộ a? Truy tinh thành công a! Quá hâm mộ! 】
【 người đẹp mắt đều đã thuộc về nhau hết rồi [ tôi đau lòng], Vương A Bác là bằng hữu mang nét đẹp của thần tiên a 】
【 tôi muốn yếu ớt hỏi một câu, chúng ta có đập couple hay không????. . . 】
【 lầu trên có độc a, 108 cái còn chưa đủ à? 】
Tiêu Chiến nhân lúc Vương Nhất Bác nghỉ ngơi liền mở Weibo xem xong cười ngã tới ngã lui, hai người ăn cơm xong anh liền bị Vương Nhất Bác cưỡng ép ở lại cùng cậu, hơn nữa dù sao cũng đã lên hotsearch, vậy chi bằng anh nói mình là bằng hữu ở ngoài đến tham ban.
“Anh cười cái gì.” Vương Nhất Bác nhịn không được quay đầu nhìn anh.
“Đừng động.” Chuyên gia trang điểm lần thứ n đem đầu Vương Nhất Bác xoay lại, lần trước nàng không cẩn thận nghe qua Vương Nhất Bác cũng với người không biết tên nói chuyện rất là ngọt ngào, rốt cuộc cũng có duyên gặp mặt, khi nàng nhìn thấy người thật thì cảm thấy anh rất đẹp trai, thế nhưng nụ cười đối với Vương Nhất Bác thật sự chỉ là nụ cười dành cho "Bạn tốt" hay sao? Chuyên gia trang điểm thầm nghĩ, cậu cười hiện lên hai dấu ngoặt nhỏ đều muốn dính phấn, để cậu lên sân khấu như vậy khẳng định nàng có thể bị thất nghiệp đó.!
“Tôi muốn vẽ mắt để hóa trang cho cậu, nếu cậu còn lộn xộn nữa thì lát nữa có chuyện xảy ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Tiêu Chiến nghe được chuyên gia trang điểm uy hiếp, thu điện thoại đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, “Chớ lộn xộn, anh cũng sẽ không chạy.”
“Anh lần trước cũng là nói như vậy.” Vương Nhất Bác không dám di chuyển, miệng ngược lại không buông tha anh.
“Lần trước?”
“Lần đầu tiên, lúc ở tại bệnh viện đó.”
“Này. . . Chuyện gần một năm trước mà em còn ghi hận hay sao?” Tiêu Chiến không nói, “Lúc đó, ai biết cún con lại dính người như thế này a.”
Chuyên gia trang điểm: Tôi hẳn là nên ở tại gầm xe, không nên ở chỗ này.
Tiểu bảo bảo thù dai thiệt.
23/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro