Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


"Em không hài hước."

"Không biết sáng tác bài hát."

"Không biết đánh đàn dương cầm, cũng không biết chơi guitar nha."

Fan hâm mộ ở dưới sân khấu phần lớn chủ yếu là mẹ phấn, vẫn xem cậu là một tiểu bảo bảo, tuổi còn nhỏ nên không biết nói chuyện yêu đương, thêm vào đó là nữ sinh đối diện tính cách có chút đáng yêu, không làm cho người khác thấy phiền chút nào. Cho nên sẽ có những tình tiết bị ngược là tự ăn giấm một cách điên cuồng rồi lại tự hét lên, thậm chí có fan hâm mộ muốn xông lên sân khấu dạy đầu gỗ Vương Nhất Bác đến cùng làm như thế nào để hẹn hò với nữ sinh.

Vương Nhất Bác trong lòng cười khổ, trên sân khấu đứng ngồi không yên lại không thể bày ra, cũng không đoái hoài tới sau sự việc này kết thúc cậu có tiếp tục lên hotsearch hay không? Trong đầu cậu lúc này chỉ có một suy nghĩ " Chút nữa làm sao giải thích chuyện này?", " Chiến ca sẽ không hiểu lầm mình chứ?', " Cứu mạng a"......

Đinh.

"Kết thúc rồi có đúng không, có thể đi rồi phải không?"

Rốt cuộc đạo diễn không thể tiếp túc nhìn mọi chuyện đang xảy ra liền gõ chuông.

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân cuối cùng cũng được giải thoát, tâm tình vui vẻ lơ lửng ở trên mây liền trong vô thức đem lời nói ra, dẫn tới toàn sân khấu cười vang lên một trận.

Cậu trên sân khấu cười ngốc như vậy làm cho mọi người dưới khán đài cũng cười theo, nhưng khi ánh mắt bay tới chỗ ngồi phía sau lưng cũng là lúc người kia thu hồi nụ cười trở về.

Tiêu Chiến cũng không có cười, thậm chí còn không có nhìn đến cậu.

Quá chua.

Tiêu Chiến cảm giác giống như chính mình như vừa được kéo ra từ trong hủ giấm, đều nhanh đem chính mình cho hủ hóa đi. Anh thừa nhận là gần đây anh càng ngày càng để ý đến tiểu bằng hữu, dù sao đi nữa thì không ai có thể từ chối được sự ngọt ngào. 

Cho nên khi nhìn thấy nữ sinh kia có thể thoải mái biểu lộ tình cảm của mình ở trên sân khấu thì cũng là lúc anh thấy nụ cười của mình càng ngày càng sụp đổ.

Nhưng nghĩ lại, anh dựa vào cái gì đây? Anh lấy thân phận gì mà đi ăn giấm với nữ sinh kia? Anh đã không đáp ứng sự theo đuổi của Vương Nhất Bác, cũng không thuyết phục bản thân mình từ chối sự nhiệt tình của tiểu bằng hữu.

Người ta trai tài gái sắc cực kì xứng đôi, chính bản thân anh biết rõ tính chất công việc của Vương Nhất Bác làm sao cậu có thể từ chối những ong bướm xung quanh mình, cậy thì anh có lý do gì mà tính toán chút chuyện nhỏ này với cậu? 

Bất quá chỉ là anh ỷ vào lý do Vương Nhất Bác thích anh thì anh không trở nên sợ hãi mà thôi.

Thế nhưng chuyện chiếm giữ này chỉ do châu quan phóng hỏa thực hiện mà thôi, làm vậy thì quá vô sỉ.

Tiêu Chiến cúi đầu làm động tác sửa dây giày không ngờ toàn bộ hành động này lại rơi vào mắt của Vương Nhất Bác. Cậu không biết ca ca đang suy nghĩ cái gì, Vương Nhất Bác chỉ biết mình phải mất một thời gian dài mới có thể chậm rãi tiến vào cuộc sống của Tiêu Chiến, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa là đứng bên cạnh anh thôi. Nếu như anh lại hiểu lầm cậu.... Vương Nhất Bác hơi siết chặt nắm đấm, cậu bỗng nhiên hoảng sợ chỉ muốn nhảy xuống sân khấu lập tức đi đến trước mặt người kia đem trái tim của mình mổ ra cho anh xem, loại bệnh này phải trị thế nào.

"Giữa trận nghỉ ngơi đi." Đạo diễn phất tay ra hiệu.

Công chúng tốp năm tốp ba đi ra khỏi chỗ diễn đi đến toilet, Tiêu Chiến có ý định tránh đi ánh nhìn của Vương Nhất Bác, anh đứng lên từ ghế đẩu nhỏ bước theo đoàn người đi ra ngoài.

"Chiến ca..." Vương Nhất Bác tâm tình trở nên căng thẳng, vô thức liền muốn nhảy xuống sân khấu đuổi theo anh, chợt thấy cánh tay mình bị kéo lại, cậu quay đầu lại nhìn, là Đại Trương Vỹ.

"Nhất Bác , theo anh đi qua đây."

"Ca... Em..."

Vương Nhất Bác quay đầu, chớp mắt một cái bóng lưng người kia liền biến mất không thấy gì nữa, cậu chán nản cúi đầu lặng lẽ đi theo Đại Trương Vỹ lui về phía sau bàn.

Đại Trương Vĩ tìm một không gian yên tĩnh, trên vẻ mặt luôn tươi cười lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Người bạn tới đây hôm nay của cậu có phải là người bạn kia, có phải là tiểu tử ngồi ở chính giữa hàng một, mặc áo len màu trắng, mắt rất to, chân rất dài, lớn lên vô cùng đẹp mặt có phải hay không?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía Đại Trương Vỹ, giống như là đang hỏi anh làm sao biết.

Đại Trương Vĩ liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác như nhớ lại khoảnh khắc cậu máy móc nói lời thoại ở trên sân khấu, anh lại không mù, là người đều có thể nhìn ra.

"Cậu thích cậu ta à?"

Ngành giải trí loại ít nhiều cũng xảy ra chuyện tình cảm giữa nam nam, nữ nữ với nhau. Đại Trương Vỹ lăn lộn sớm hơn hai mươi mấy năm cũng thấy nhiều rồi, chuyện đỏ đen, trắng vàng anh đều nhìn thấy rất rõ.

Có thể coi là anh quen biết em út mình đã hơn bốn năm, bất kể Vương Nhất Bác vui hay không vui thì tinh thần trên sân khấu sẽ phát huy tối đa, yên lặng không tranh giành, khi các ca ca nói về cậu thì cậu sẽ mỉm cười, đối với mỗi vị khách quý đều không tự ti, không kiêu ngạo mà đáp lại họ một cách tôn trọng.

Chỉ có hôm nay, Đại Trương Vỹ liếc mắt liền nhìn ra được những lời nói của đệ đệ hôm nay quá mức thẳng thắn.

Dĩ vãng Thiên Thiên Huynh Đệ bọn họ cũng không ít lần trêu chọc Vương Nhất Bác, ai cũng biết đệ đệ mình da mặt mỏng khiến người ta nhìn thấy liền không chịu được mà muốn trêu chọc một chút. Nhưng những lần như vậy Vương Nhất Bác vẫn mang theo nụ cười thân thiện. Nhưng đối với tình huống hôm nay cậu cư xử có chút khác, duy trì khoảng cách đối với nữ sinh, nếu không phải vị nữ sinh kia quý tính tình hướng ngoại của cậu thì chắc rằng cậu sẽ làm mọi người rất khó xử.

Nếu không phải là sợ người khác hiểu lầm, thì cái này thật đúng là không phải tính cách của Vương Nhất Bác.

"Thích." Vương Nhất Bác biết không thể gạt được, cậu cũng chưa từng muốn giấu diếm. Cậu hiểu được hôm nay chính mình biểu hiện không tốt, liền thành thành thật thật nói rõ rồi chờ lấy sự phê bình của ca ca.

"Ôi, nếu cậu nói chuyện này sớm thì có phải vấn đề đã sớm được giải quyết xong rồi." Cậu không nghĩ tới Đại Trương Vỹ chợt thu hồi vẻ nghiêm túc, nở nụ cười sáng rực vỗ vỗ vai của cậu " Lần này các ca ca sẽ không tính với cậu, chờ ghi hình kết thúc chúng ta nói chuyện cho rõ ràng. Yên tâm đi, ca ca bảo kê cho cậu."

"A?"

Kết thúc cuộc nói chuyện, Vương Nhất Bác liền ngồi tại sân khấu bên cạnh uống nước, dưới sân khấu fan hâm mộ ngày thường chỗ nào thấy qua được thời điểm thần tượng có khoảng cách gần như vậy, nhưng cậu trời sinh mang theo biểu cảm người sống chớ gần, cho nên cũng không ai dám lại gần, chỉ lặng lẽ ngồi tại chỗ dùng ánh mắt miêu tả thiếu niên trên sân khấu.

Vương Nhất Bác cũng không để ý mọi người ở dưới sân khấu đang làm gì, mắt cậu chỉ chăm chú nhìn ở lối đi vào cho đến khi thấy được thân ảnh quen thuộc ngồi xuống thì rốt cuộc cậu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Còn tốt, cậu còn tưởng anh cứ như vậy mà bỏ đi đấy.

Đại Trương Vĩ tự nhận mình là một ca ca cực kì tốt, đặc biệt là cả trường quay chỉ có anh là biết được tình cảm của cậu em út, anh có cảm giác trên người mình đang mang theo sứ mệnh. Phần ghi hình sau là Vương Nhất Bác ngồi lên cáp treo để trải nghiệm, một trái tim sinh ra cảm giác bất an.

Chẳng hạn như. . .

"Nhất Bác, vì cái gì không tìm cái bạn gái đây?"

Các ca ca khác không biết tâm tư của Vương Nhất Bác liền giống như trước kia khuyến khích cậu đến với nữ sinh

... Tại sao lại là em, Phong ca cũng độc thân không phải sao?

"Không sao, công việc bây giờ thời gian tương đối bận rộn, sau này gặp nhau cũng đặc biệt tốt...."

Tiêu Chiến nhìn ngón tay Vương Nhất Bác không ngừng làm động tác nhỏ xoắn vào vạt áo khiến anh nhịn không được liền cười thành tiếng, quả nhiên vẫn là một tiểu bằng hữu, không thể che giấu một chút tâm tư dù là nhỏ nhất. Anh cười nửa ngày mới phát hiện người khác đều không chú ý hành động này, anh chột dạ, giả vờ uống nước để thu hồi biểu cảm.

Tiêu Chiến đương nhiên biết nghệ sĩ trước mặt mọi người phải luôn duy trì hình tượng độc thân là sự cần thiết, anh cũng không muốn Vương Nhất Bác nhận những lời chỉ trỏ quá sớm, cho nên anh tự nhiên cũng sẽ không tính toán mấy lời xã giao này.

Ngược lại Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng mình có quỷ, cậu không muốn nói nhưng lại không thể không nói, nhưng khi cậu nói lại sợ nói sai, cậu đứng trên sân khấu mà khẩn trương như bị người khác muốn lấy mạng mình.

Đại Trương Vĩ tiếp thu được tín hiệu cầu cứu của cậu em út, anh liền nhanh chóng đi đến đưa tay lên đem đệ đệ mình đẩy ra phía sau," Cái kia, cẩn thận là tính tốt hay không tốt?" 

Tiêu Chiến một cái nước thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Anh giống như nhìn thấy Đại Trương Vỹ hướng chính mình chớp mắt vài cái?

Sau đó họa phong liền càng thêm quỷ dị, kỳ lạ đến ngay cả Uông Hàm cũng chú ý tới hành động không thích hợp của Đại Trương Vỹ cùng với Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác tưởng tượng cuộc sống trong tương lai sẽ là như thế nào?"

"Liền nuôi một chú chó cũng rất tốt." Vương Nhất Bác trong đầu đột ngột hiện lên hình ảnh lúc Tiêu Chiến gọi cậu là cún con, khóe miệng nhịn không được giương lên, " Sau này nếu có con, thì liền để cho đứa nhỏ với chó con cùng nhau chơi đùa." 

Coi như không có đứa nhỏ cũng không sao, Vương Nhất Bác nguyện ý đem Tiêu Chiến sủng thành đứa bé, ai kêu anh vẫn thích lấy tuổi tác ra để nói chuyện.

Tương lai thật tốt đẹp nha, xin hãy tới nhanh lên một chút.

"Vậy là cuộc sống sẽ cùng nữ nhân, cùng với chó có đúng hay không." Tiền Phong bổ sung một câu.

"Không có nữ nhân, không hề có nữ nhân."

Uông Hàm, Tiền Phong, Vương Nhất Bác ba đường ánh mắt đồng loạt chuyển hướng về phía Đại Trương Vỹ, sau đó còn dùng hình thức gật đầu để khẳng định.

Được chưa.

Tiết mục ghi hình vừa kết thúc Vương Nhất Bác liền bị đưa đến phòng nghỉ nghiêm hình ép hỏi, Đại Trương Vĩ thảm hại hơn, là một đường bị Uông Hàm kẹp cổ đem trở về.

"Thích, thổ lộ, không có ở cùng một chỗ." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, tư thế ngồi ngay ngắn như sinh viên bị kêu tới giáo huấn.

"Đứa bé kia như thế nào a? Đại Trương Vĩ cậu cũng thật là, không biết cho chúng tôi một ánh mắt để chúng tôi nhìn xem a." Uông Hàm ôi một tiếng, chụp đầu gối của em út mình, "hừm, Nhất Bảo chúng ta có người mình thích rồi, chỉ còn Tiền Phong đáng thương của chúng ta thì không có."

". . ."

Tiền Phong cảm thấy mình ngồi không cũng bị trúng đạn, "Nói Nhất Bác đây, đột nhiên nói tôi làm gì."

"Rất đẹp, thật sự vô cùng đẹp, thân hình cao gầy, hai mắt đặc biệt to lớn, nhìn qua vô cùng sạch sẽ, khẳng định là người đặc biệt thích tắm rửa".

Vương Nhất Bác ở một bên không ngừng gật đầu, Đại lão sư thật có mắt nhìn người.

"Lần sau mang đến để chúng ta gặp qua, bọn anh giúp cậu đánh giá một chút, tôi nói cho cậu biết, Hàm ca nhìn người rất chuẩn." Tiền Phong cầm lấy dao hướng bánh gato trứng bên cạnh cắt xuống.

"Em còn không biết anh ấy có nguyện ý hay không. . ." Vương Nhất Bác gãi đầu một cái, giống như Tiêu Chiến không chính thức tiếp nhận sự theo đuổi của cậu, " Em hỏi ý kiến của anh ấy đã."

"Ai, cái này ai mua, còn có Starbucks cà phê." Tiền Phong ăn vào một nửa mới đột ngột nhớ tới.

Đây là lúc Vương Nhất Bác đang ở phòng hóa trang, mọi người tự nhiên đều nhìn về Vương Nhất Bác. Cậu lắc đầu, điện thoại di động của mình còn ở chỗ của trợ lý, cậu không đem tới đây.

"Cậu chủ, điện thoại." Đúng lúc này trợ lý đi tới gõ cửa một cái.

"Cái này là cô mua?" Vương Nhất Bác chỉ vào những túi ở trên bàn hỏi cô.

"Là bác sĩ Tiêu mua a." Trợ lý nói, mặc dù là nàng đi lấy đi, nhưng công lao này cô cũng không dám nhận.

Lần trước cậu chủ vì để cho theo kịp tiến độ công việc, ăn uống không tốt kết quả lại bị đau dạ dày, đúng lúc này bác sĩ Tiêu gọi điện thoại cho cậu, trợ lý liền há hốc miệng nhìn cậu chủ nhà mình hướng về phía điện thoại chờ giáo huấn. Sau khi cuộc gọi video kết thúc, cậu chủ liền đưa nick Wechat của bác sĩ Tiêu cho cô nói là đối phương yêu cầu kết bạn với cô.

Cậu chủ đã nói như vậy thì cô biết làm sao, đương nhiên là lập tức thêm vào. Không thể không nói, bác sĩ Tiêu đúng là vừa đẹp trai mà tính cách cũng tốt. Ngày thường thỉnh thoảng còn quan tâm chính mình, anh thật tốt như Quan Âm Bồ Tát.

Giống như anh chỉ đối với một mình cậu chủ hung dữ một chút.

Cái kia cũng nhất định là cậu chủ sai, trợ lý thầm nghĩ.

"Lúc nào? Anh ấy ở đâu?" Vương Nhất Bác nhanh chóng mở điện thoại ra, đối phương còn không có liên lạc với cậu.

"Lúc ở cửa ra vào tôi va phải anh ấy, anh ấy dùng điện thoại di động của tôi lên đơn đặt hàng. Chương trình bây giờ đã kết thúc, chắc là anh ấy đã đi theo mọi người ra ngoài rồi."

"Nhất Bảo, bác sĩ Tiêu này rất quan tâm tới cậu nha, không chỉ có sữa bò, bánh ngọt, bánh trứng, chân gà.... Cậu ấy đặt nhiều như vậy hẳn là sợ nhiều người chúng ta bị đói a?" Tiền Phong lúc này mới ý thức được mình bất tri bất giác đem bữa ăn chân thành của người ta ăn hơn phân nữa, " chậc chậc, có người thương yêu quả là không tệ."

Vương Nhất Bác bàn đồ ăn đầy màu sắc, cậu cảm giác được dáng vẻ xoắn xuýt của Tiêu Chiến khi cầm điện thoại lên nghĩ đến dáng vẻ cậu thích ăn cái gì ở trước mặt thì tâm cậu lập tức mềm như nước. " Anh ấy sẽ không mua cho em nhiều đồ ăn như vậy, hẳn là mua cho mọi người cùng ăn đó."

Tiêu Chiến nhìn mấy vị tiền bối đều là người rất có kinh nghiệm, anh nghĩ phần sau của chương trình thì Đại Trương Vỹ chính là đang "Bảo vệ" vấn đề tình cảm của Vương Nhất Bác cùng với tầm mắt của anh tập trung lên người mình thì liền đoán được Vương Nhất Bác đã nói hơn phân nửa sự thật với các ca ca rồi. 

Anh với tư cách là người bị vạch trác thì tự nhiên anh cũng muốn biểu đạt sự cảm kích của mình đối với các vị tiền bối đã chăm sóc cho Vương Nhất Bác.

"Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, biểu hiện rất tốt." Uông Hàm mang theo chút khen ngợi, trong đầu hiện tại còn nhớ lại người ngồi ở hàng ghế thứ nhất kia hôm nay là người như thế nào?....

"Em đi ra ngoài tìm anh ấy."

Vương Nhất Bác để lại các ca ca ở phía sau lưng kêu mình tẩy trang trước nhưng hiện tại cậu không muốn chờ một phút giây nào, cậu cầm điện thoại lên liền chạy đi fa ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.

Đếm tới cuộc gọi thứ 15 không có người nghe máy thì cuối cùng điện thoại cũng được kết  nối.

"Cún con, anh mới vừa đi lấy túi, điện thoại bị em gọi đến mức hết pin rồi."

Trong giọng nói ôn nhu còn xen lẫn ý cười bất đắc dĩ, cậu đem trái tim đang đập loạn trong lồng ngực mà vỗ về.

"Ca, anh đang ở nơi nào vậy?."

"Tại cổng đơn vị của em nha."

Vương Nhất Bác lần đầu tiên nghe được có người hình dung chỗ ghi hình của mình như vậy thì cậu không khỏi buồn cười, "Anh ở đó đợi em, em sẽ đến ngay."

"Em không nên đến, ở cổng có rất nhiều fan hâm mộ đang chờ em tan tầm đấy." Tiêu Chiến sờ lên bụng, anh đang rất là đói nếu biết như vậy vừa rồi anh cũng đặt hàng cho mình luôn rồi. "Anh đang tâm sự cùng các nàng, em đừng đến đây quấy nhiễu."

Tiêu Chiến nói lời này cũng là nửa sự thật, sau chương trình kết thúc anh liền bị nữ sinh ở bên cạnh kéo đi lấy túi, sau đó một đường chạy ngay đến cửa để chờ vài giây đồng hồ nữa Vương Nhất Bác tan tầm sẽ được nhìn thấy cậu. 

"Anh còn phải trở về thay quần áo, em nên trở về khách sạn sớm một chút, đừng để bản thân quá mệt mỏi." Vương Nhất Bác nghe giọng nói trầm thấp của anh liền đứng hình, Tiêu Chiến xưa này có giọng nói dễ nghe làm người ta không có sức đề kháng để chống lại, lúc này cún con nghe giọng nói quan tâm trầm thấp của người lớn hơn thì cậu liền buông vũ khí đầu hàng.

"Không có việc gì, chỉ cần được nhìn thấy anh thì một lần cũng được."

Vương Nhất Bác không nói gì, dựa vào tường nhẹ nhàng hít mũi một cái, giống như lại ngửi thấy thoang thoảng một cỗ mùi hoa quế ở quanh đây.

21/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro