Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


“Chiến ca, chào buổi sáng!”

“Chiến ca, hôm nay em bay đến Bắc Kinh. Muốn quay quảng cáo mới, mộng ảo Tây Du, anh có chơi game không? Đến lúc đó cùng nhau chơi có được hay không.”

“Chiến ca, hôm nay lạnh quá a.”

“Chiến ca, nhớ nghỉ ngơi!”

“Chiến ca, em phải về đoàn làm phim nha. [ tin tức chuyến bay] ”

“Chiến ca, nhìn xem em vừa mua ván trượt, [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] ”

Tiêu Chiến mở khóa điện thoại ra, đúng là nhảy lên một loạt thông báo hơn mười tin nhắn chưa đọc, lần trước tiểu bảo bảo sinh bệnh liền vùi trong ngực anh nói " Em chính là muốn đến để nhìn thấy anh, nhưng em không có Wechat của anh, bệnh viện anh không cho em tới, em chỉ có thể làm như thế này mới tới gặp anh được, anh cũng không thể không đến khám cho bệnh nhân của mình nha." Sau đó anh bất đắc dĩ lấy điện thoại ra cho cậu quét mã hai chiều, anh cũng không để ý đến ánh mắt gian xảo của Vương Nhất Bác. .

Tiêu Chiến trượt xuống dưới để xem từng tin nhắn điện thoại, anh không chú ý được khóe môi của mình nhếch lên nụ cười càng ngày càng sâu.

“Vương Nhất Bác em là người sao? Không phải muốn cho anh tranh vẽ, như thế nào tất cả đều là chân dung của em vậy.”

Ngữ âm mới vừa phát ra ngoài, bên kia liền gọi video đến.

“Chiến ca!”

Bây giờ Vương Nhất Bác đã kêu rất thuận miệng, ngoại trừ thỉnh thoảng bị Tiêu Chiến lải nhải phải chú ý thân thể khiến cho cậu nghe đến là phiền, cậu liền sẽ thay đổi biện pháp gọi anh là Tiêu lão sư, bác sĩ Tiêu, Tiêu đại gia, nhưng trải qua mấy lần anh đưa răng thỏ cảnh cáo cậu, sau đó Vương Nhất Bác vẫn là ngoan ngoãn làm trở về làm Tiểu Điềm Điềm của Chiến ca.

“Tại sao lại không nghỉ ngơi? Đang ở chỗ quay phim sao?.”

Tiêu Chiến nhìn bên phía Vương Nhất Bác đèn đuốc sáng trưng, màn hình bên kia người nhỏ hơn đang mặc trang phục cổ trang, khuôn mặt tiến đến màn hình cười chỉ thấy răng chứ không thấy mắt. Có lẽ là bộ kịch cổ trang gần đây cậu đã từng nói qua với anh, "Đã khuya rồi mà công việc còn chưa xong hay sao?"

“Ừm, hôm nay chụp kịch đêm.”

Tiêu Chiến có chút đau lòng nhìn tiểu bảo bảo tựa như là gầy đi một chút, cái kia hai ngàn vạn thiếu nữ làm fan mama đều đau lòng khi má sữa dần dần biến mất.

“Có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?”

“Có!” Màn công việc được sư phụ giơ lên dáng vẻ đi tới để chuẩn bị bối cảnh, Vương Nhất Bác liền ôm lấy điện thoại đổi đến một góc khác, sau đó ngồi xổm ở dưới gốc cây bắt đầu nghiêm túc báo tên món ăn cho Tiêu Chiến.

“Ừm. . . Vương Nhất Bác thật ngoan.” Lời vừa ra khỏi miệng chính Tiêu Chiến cảm thấy có chút đáng sợ, như thế nào, tại vì sao những chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác thì anh giống như trên con đường làm gà mẹ không ngày trở lại.

“Chiến ca có nhìn thấy những tấm hình em gửi cho anh không?”

“Không có, em cảm thấy anh sẽ có thời gian để xem hay sao?" Tiêu Chiến bị sặc nói, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận anh không những xem mà còn lưu hình ảnh về điện thoại nữa kìa.

“A…” Vương Nhất Bác buồn buồn đáp một tiếng, Tiêu Chiến thiếu chút nữa nhịn không được mà trêu đùa cậu một chút liền thấy Vương Nhất Bác vừa cười vừa nói.

“Vậy sau này em không gửi nguyên hình ảnh lúc hóa trang nữa, anh có thể nhìn xem sao? Rất đẹp đó.”

… Chưa thấy qua người nào có thể tự khen chính mình như thế.

“Chiến ca, đạo diễn gọi em rồi, anh nghỉ sớm một chút. [ trái tim được hiện lên ] ”

“Được, cố lên, chú ý an toàn.” Tiêu Chiến dặn dò một câu liền thuận tay đem video ấn tắt, màn hình sau cùng còn dừng lại tại nụ cười xán lạn của Vương Nhất Bác ở bên trên, cậu còn muốn nói thêm gì đó nhưng là Tiêu Chiến cúp máy quá nhanh nên không thể nghe thấy.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian từ trước đến nay, Vương Nhất Bác chưa từng cúp máy trước khi gọi điện thoại qua cho anh,Vương Nhất Bác chưa từng cúp điện thoại trước khi cậu gọi qua cho anh.

Không thích hợp, rất là không thích hợp.

Trợ lý nhìn Vương Nhất Bác ngồi xổm ở dưới cây ôm điện thoại cười như thiếu nữ đến tuổi xuân xanh, dạo này ngoại trừ lúc quay phim cậu cùng điện thoại tách ra thì thời gian còn lại chính là thời gian của cậu với điện thoại là thế giới của hai người. Không phải là Wechat nhiều lần đổi mới tin tức tự phát, ban đầu ngày thường liền ít nói, lúc trượt ván còn có thể nghe cậu nói hai câu, bây giờ thì tốt rồi, trừ trượt ván ra thì thời thời khắc khắc cậu muốn mang theo điện thoại.

Mỗi ngày nhìn lúc cậu chủ vui vẻ nhất chính là lén lút cầm điện thoại đi đến một góc phòng giống như đó là thời gian gọi điện thoại video với người kia.

“Cậu chủ, cậu là đang yêu qua mạng sao?”

Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn mình trợ lý một cái.

“Không được a cậu chủ, cậu đang ở đỉnh cao của sự yêu thích, cậu không thể yêu đương.”

“Tôi biết.” Vương Nhất Bác rất là nghiêm túc nhẹ gật đầu, sau đó cười cười với nàng, “Cho nên cùng lắm thì đến lúc đó liền đi xuống đi.”

“A?”

Xong xong, mình khẳng định là cậu chủ có biến. . . Nàng theo Vương Nhất Bác từ lúc cậu mới bước vào ngành giải trí, chứng kiến cậu từ đáy vực sâu đi về phía đỉnh cao không hề dễ dàng, cô so với bất kì người nào khác đều hi vọng cậu được vui vẻ. Cho nên dù không ít tỷ muội đc tạo 108 couple với cậu ở sau lưng, nhưng bản thân cô rõ nhất những chuyện này đều là so công ty thao túng, có những couple ngay cả tên không chừng cậu chủ còn không biết đến.

Đã lâu rồi cô không thấy cậu chủ mình nhộn nhạo như vậy? Nhưng gần nhất cô không nghe thấy cậu có tiếp xúc gần với nữ sinh nào a. Trợ lý nghĩ nghĩ, gần hai tháng nay cậu chủ mở miệng là Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tuy có nhan sắc động lòng người nhưng anh ấy đường đường là nam nhân cao lớn tới một thước tám a, cô thừa nhận là Tiêu Chiến rất đẹp, cười lên xuân phong hóa vũ, nhưng là...... Nhưng là....

“Cậu chủ! Cậu không phải là thích anh chàng họ Tiêu…”

Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn qua, dọa trợ lý của cậu thiếu chút nữa là quỳ xuống, cô nhanh chong che miệng của mình nhỏ giọng nói, " Cậu, cậu thật sự thích bác sĩ Tiêu?"

“Không được hay sao?”

“Thế nhưng so với anh ta thì cậu thấp hơn a! Trợ lý đau lòng, giảng đạo lý, hét một cái làm Vương Nhất Bác nhức cả óc. Cô vẫn cho rằng, cho dù là nam nhân, cậu chủ nhà cô thế nào cũng là ở phía trên a? Kết quả...... Lại......

“ Ngậm miệng của cô lại” Vương Nhất Bác thiếu chút nữa thở không ra hơi, cậu cảm giác sớm muộn gì cậu cũng bị trợ lý làm cho tức chết, " Thấp thế nào?"

“Không có việc gì, cậu chủ, từ hôm nay trở đi, mỗi tối tối sẽ làm cho cậu một ly sữa bò, cậu tuổi còn trẻ, còn có thể cao lớn thêm." Trợ lý vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác nói vài lời với ý nghĩa sâu xa, " Cậu nếu biến thành heo thì phải gánh vác thật tốt trách nhiệm ủi cải trắng nha."

Tại sao là heo đây?

Trợ lý đương nhiên không có trả lời cậu, thừa dịp cậu không có phản ứng lại nhanh như chớp so với con thỏ thì cô chạy nhanh hơn.

Tiêu Chiến rất nghi hoặc tiểu bằng hữu Vương Nhất Bác như thế nào mà vẫn đây buổi tối đột ngột ngoan ngoãn uống sữa bò, nhiều lần anh gọi video đến là lúc khóe miệng cậu còn vươn sữa chưa liếm sạch, giống như một chú mèo con làm cho lòng người ngứa ngáy một chút. 

“Nấc ~” tiểu bằng hữu uống sữa no còn nấc lên một cái, thuận tiện liếm một cái bọt sữa ở trên môi.

Vương Nhất Bác không ý thức được bộ dáng của mình đang bại lộ trước mặt người khác nguy hiểm đến mức nào, nhưng là Tiêu Chiến ở màn hình đối diện nhìn chằm chằm cậu có cảm giác môi khô, cổ họng bị ngứa một đường đi thẳng đến trái tim.... Trắng trẻo, mũm mỉm, mùi vị nhìn không tệ...

“ Sau này không cho phép em uống sữa bò lúc có người ngoài đã nghe rõ chưa? Để trợ lý đem về phòng cho em.”

Vương Nhất Bác sững sờ nhìn hình ảnh Tiêu Chiến đột ngột hiện ra, phải mất một lúc lâu sau đó anh mới hung dữ đưa răng thỏ mình ra nói với cậu một câu như vậy.

“Được.” Vương Nhất Bác có chút không muốn mà đưa tay lên màn hình muốn chạm vào mặt người kia. Tiêu Chiến mỗi ngày đều mang kính sát tròng, mà hiện tại lại hiện lên tia máu đỏ như vậy, cậu cảm thấy mấy bình thuốc nhỏ mắt mình gửi cho anh không có tác dụng, “Chiến ca rất vất vả, nghỉ sớm một chút đi.”

Hai người bọn họ đều quá bận rộn, lúc Vương Nhất Bác nghỉ ngơi thì Tiêu Chiến không phải đang làm phẫu thuật thì cũng là đang khám bệnh, mà Vương Nhất Bác thường gọi vào lúc đêm muộn, Tiêu Chiến nhiều lần chống đỡ tinh thần nói chuyện với cậu đoạn đầu, đến nửa đoạn sau anh thiếu chút nữa là ngủ gật.

Vương Nhất Bác không đành lòng để Tiêu Chiến vì cậu mà thức đêm, thế là cậu luôn nói không đến hai câu liền nói là cậu có việc, chính mình muốn cúp điện thoại.

Tiêu Chiến lần này do dự không có cúp điện thoại trước.

“Chiến ca, anh còn có việc gì sao?” Vương Nhất Bác theo thói quen chờ đối phương cúp máy trước, câu nâng cằm lên nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, đối phương không cúp máy, cũng không nói lời nào, chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu.

“Sáng ngày mốt anh được nghỉ phép.” Tiêu Chiến từ một bên lấy ra hai cái Thiên thiên hướng thượng, đưa vé lên phía trước camera vẫy nhẹ, " Ca ca đi xem chương trình của em một chút có được hay không?"

Vương Nhất Bác lần đầu tiên ý thức được, hoá ra những điều viết trong kịch bản " Trái tim thỉnh thoảng cũng bị rung động" cũng không phải là giả a.

20/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro