Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23


Ở lại bệnh viện hơn nửa tháng lâu đến mức trợ lý của Vương Nhất Bác cảm thấy có phải mình sắp thất nghiệp hay không, rốt cuộc cậu chủ của mình cũng bị bác sĩ Tiêu hạ ' Lệnh đuổi khách'.

"Giường ngủ eo hẹp, anh thấy sức khỏe em cũng tốt hơn nhiều, em nhanh chóng xuất viện đi." Tiêu Chiến mang theo ý cười nhìn Vương Nhất Bác đang nhìn anh với sự bất đắc dĩ, anh cầm bút ký lên giấy ra viện của cậu, " Em nói xem chúng ta có được xem là định mệnh hay không, nếu như không phải ngày hôm đó anh đúng lúc từ phòng phẫu thuật đi xuống khoa cấp cứu tìm Trịnh Tỉnh thì anh sẽ không quen biết em."

Vương Nhất Bác liều mạng gật đầu.

"Nhưng anh vẫn hi vọng, sau này chỗ duy nhất em cần anh kí tên là giấy đăng ký kết hôn."

Tiêu Chiến đem bệnh án cùng giấy ra viện đưa cho trợ lý nhưng ánh mắt lại nhìn Vương Nhất Bác.

Anh bẩm sinh hai mắt phượng hẹp dài mang theo ý cười, lúc này lại cong thành vầng trăng khuyết liền đem ý cười đưa ra ngoài liền một đường đi thẳng vào trong lòng Vương Nhất Bác.

"Được." Vương Nhất Bác không cười, rất lâu sau cậu mấp máy môi trịnh trọng gật đầu.

Tiêu Chiến vốn là đang trêu chọc đối phương thì đối phương lại bày ta biểu cảm đặc biệt nghiêm túc.

Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Vương Nhất Bác anh mới phát hiện hai năm này cún con trưởng thành rất nhiều. Thoạt nhìn vẫn là bộ dáng của thiếu niên rất ngây thơ, đáng yêu nhưng từ bên trong cậu có hơi thở của sự trưởng thành để anh không thể không thừa nhận, Vương Nhất Bác đã là một nam nhân có thể gánh vác cả một vùng trời.

Nhưng tiểu bằng hữu vẫn không thể che giấu sự không vui chờ xe tới đón, ở trong văn phòng của Tiêu Chiến xoay sang trái nhìn một chút, xoay sang phải nhìn một chút, đối với cái gì cũng tò mò, cậu chính là không chịu được phản ứng của Tiêu Chiến. Toàn bộ quá trình mắt cậu đỏ rực lên giống như đứa nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà nhìn rất đáng thương.

"Ai hừm. . . Bảo bảo làm sao vậy." Tiêu Chiến ôm cánh tay đứng ở một bên, từ lúc bắt đầu anh đã không nhịn được cười, càng về sau anh càng không thể vừa mắt với dáng vẻ ủy khuất này, anh không biết làm sao liền kéo cánh tay của Vương Nhất Bác, đem người kéo vào trong ngực thuận tiện xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, " Anh đã nói qua với bệnh viện anh đi giao lưu ở Bắc Kinh một thời gian, sau này chúng ta sẽ định cư tại Bắc Kinh có được hay không?"

"Thật không?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đáy mắt cậu như có ánh sáng, "Ngoéo tay."

"Ngoéo tay." Tiêu Chiến hôn khóe miệng của tiểu bằng hữu một cái, " Xuất viện rồi cũng không được phép làm loạn, phải ngoan một chút, chiếu cố bản thân mình thật tốt."

"Cậu chủ, xe đã tới cổng." Trợ lý sắp xếp xe xong, lúc cô trở về thấy Vương Nhất Bác không nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía cô giống như tôi hết cách rồi, không biết làm sao, cô vẫn là lên tiếng nhắc nhở, " Chúng ta nên đi rồi."

"Ừm. . . em đi đây ." Vương Nhất Bác được dỗ dành một lúc vốn định rời đi ngầu một chút, nhưng mới đi được hai bước vẫn là nhịn không được, liền quay đầu lại lao vào trong ngực của Tiêu Chiến, " Chiến ca nhất định phải nhớ em."

"Được, được, được, mỗi ngày anh đều nhớ em, vĩnh viễn yêu em." Tiêu Chiến cúi đầu hôn tiểu bằng hữu một cái thật sâu, " Thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, đừng để quá mệt mỏi."

Người một khi đã rơi vào ôn nhu thì rất lâu mới có thể đứng lên.

Thế là Tiêu Chiến lại dùng hơn mười phút mới có thể dỗ tiểu bằng hữu nguyện ý từ trong ngực anh đi ra ngoài, anh tựa vào cửa phòng làm việc, nhìn Vương Nhất Bác bước cẩn thận theo trợ lý chậm rãi di chuyển về phía thang máy.

"Chiến ca, đệ đệ yêu anh!"

Tiêu Chiến vừa chuẩn bị xoay người bước vào cửa bỗng nhiên bị giọng nói vang lên làm cho anh cùng với những người trên hành lang giật mình, mọi người đều dừng lại nhìn bốn phía tìm nơi phát ra âm thanh.

Trợ lý nhất thời cảm thấy trước mắt mình tối đen, cô lấy một tay kéo vành nón của Vương Nhất Bác thấp xuống sau đó đem người kéo vào thang máy, điên cuồng bấm nút đóng cửa ngăn lại tất cả ánh mắt hiếu kì cùng nghiên cứu của những người ngoài cửa.

"Cậu chủ! Cậu tha cho tôi đi!"

"A, tôi cho rằng mọi người đều biết rồi." Vương Nhất Bác nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, khóe miệng ở dưới phía khẩu trang nâng lên không hạ xuống được.

"Không có thực hiện." Trợ lý cảm thấy đau đầu nhức óc mà nhìn xem cậu chủ mình lại là bộ dáng nhẹ nhàng, không có mắt nhìn lại cảm thấy tức giận quay đầu nhìn lại, " Bây giờ đoán chừng là có." 

>>>>

Thật ra từ giây phút Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác thêm một khắc kia trở đi thì anh đã chuẩn bị đời này sẽ không tách ra với cậu nữa, như vậy thì vấn đề cấp bách hiện giờ là làm sao đối mặt với người nhà đó mới là vấn đề lớn.

Nhưng anh cũng không nghĩ tới, khi chính anh còn đang lo nghĩ không biết nói với cha mình như thế nào thì hai người từ Trùng Khánh bay đến Bắc Kinh bất ngờ làm anh trở tay không kịp.

"Cha, mẹ! ?"

Tiêu Chiến đang hầm canh ở trên, nghe được tiếng chuông cửa vội vàng chạy xuống, vừa mở cửa đã thấy cha mẹ xách túi lớn túi nhỏ ở trước cửa rồi. 

Anh lập tức hóa đá ngay tại chỗ.

Nhà này là nhà anh mới thuê, với tư cách là con trai độc nhất trong nhà, anh từ thành phố R đến Trường Sa rồi lại từ Trường Sa đến Bắc Kinh, anh ở đâu, công việc ra sao từ trước đến nay anh đều nói với cha mẹ, anh hi vọng cha mẹ không quá lo lắng cho anh.

Nhưng tình huống này giống như là giáo viên tiểu học đột ngột đi thăm hỏi các gia đình là như thế nào.... Tiêu Chiến muốn lấy điện thoại gọi cho Vương Nhất Bác nói tình hình hiện tại.

"Không được cầm điện thoại." Mẹ Tiêu lập tức vạch trần anh, đem điện thoại anh để sang một bên, đi vào trong nhà đánh giá một vòng.

"Tại sao hai người đột ngột tới như vậy cũng không nói với con một tiếng để con đi đón hai người a." Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, anh có chút khẩn trương túm lấy góc áo, " Hai người ngồi trước đi, con đi rót nước cho hai người."

"Ừm."  Trên mặt mẹ Tiêu vẫn không thể hiện cảm xúc nhiều, cũng không có ý định trả điện thoại lại cho anh.

Tiêu Chiến không thể đoán được bà đang nghĩ gì, anh vô cùng lo lắng nhưng không làm được gì, chỉ có thể nhìn đồng hồ liên tục. Một tiếng trước Vương Nhất Bác có nói sắp kết thúc tiết mục ghi hình, anh đoán rất nhanh cậu sẽ về tới nhà...

Tinh thần anh có chút không tập trung mà nấu nước ấm, từ phòng bếp anh nhìn trộm ra cửa sổ giống như không phải chính mình có thể đi ra ngoài không... Anh không biết làm sao, anh lấy ly đem trở lại phòng khách, Tiêu Chiến nở nụ cười lấy lòng mà ngồi trước mặt cha mẹ, " Ai nha, hai người đang làm gì..."

Hai người cũng không mở miệng, đem điện thoại của Tiêu Chiến giữ lại sau đó tự mình mở ti vi, thậm chí còn xem Thiên Thiên Hướng Thượng. 

Tiêu Chiến cảm thấy sau lưng đang phát lạnh, lần đầu tiên anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng yêu của tiểu bằng hữu nở nụ cười.  .

"Hai người. . ."

Tiêu Chiến đang muốn lấy dũng khí để mở miệng lần nữa thì ngoài cửa đột ngột vang lên âm thanh mở khóa, liền nghe thấy giọng nói của Vương Nhất Bác đang rất vui vẻ anh liền nhanh chóng đứng dậy, " Chiến ca ~ em về rồi." 

Xong.

Tiêu Chiến lúc này cũng không quan tâm cha mẹ nghĩ như thế nào, anh nhanh chóng đi tới cửa còn chưa kịp mở miệng thì một động vật khổng lồ liền nhào vào trong ngực, cậu dùng âm thanh mềm mại khẽ nói: "Mệt chết đi được..." 

Nghe thấy giọng nói làm nũng của tiểu bằng hữu vô cùng mềm mại, trong nháy mắt Tiêu Chiến cũng không biết nói gì, đau lòng sờ lên mặt cậu.

Sau ngày ra viện một ngày thì cậu liền vùi đầu vào công việc bận rộn, công ty đem lịch trình còn thiếu lúc trước của cậu bổ sung, thế là người này bắt đầu lịch trình một ngày phải bay đến hai nơi. Vốn là thân thể chưa hồi phục hẳn, một bên phải lo công việc bận rộn, một bên hào hứng giúp Tiêu Chiến tìm nhà, mỗi ngày gọi điện thoại mấy lần muốn đem Tiêu Chiến lập tức trói tới Bắc Kinh. Cả ngày bận rộn, nói là dưỡng bệnh nhưng càng dưỡng lại càng gầy.

Rốt cuộc cậu phải chịu đựng đến lúc Tiêu Chiến nói đã tới bệnh viện ở Bắc Kinh thì cậu mới có thể nhận lịch trình gần đó để quay xong có thể tranh thủ về nhà.

Hôm nay Tiêu Chiến vốn định Vương Nhất Bác đang có hoạt động tại Bắc Kinh anh muốn hầm một chút canh cho Vương Nhất Bác bồi bổ thân thể, kết quả là cha mẹ đột ngột lại đến thăm. 

"Là Nhất Bác sao?"

Phòng khách truyền đến một câu hỏi, Tiêu Chiến cảm giác thân thể của người trong ngực trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. 

Cha mẹ của Tiêu Chiến từ phòng khách đi tới, Vương Nhất Bác khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn hai người kia một chút thì cậu thấy rất giống với anh, cậu nhanh chóng rời khỏi ngực anh, cung kính hướng về phía cha mẹ của Tiêu Chiến cúi đầu chào.

"Con chào chú dì, con, con là Vương Nhất Bác."

Sau khi đi theo cha mẹ trở về phòng, Tiêu Chiến lén lút nắm lấy tay đang lạnh buốt của Vương Nhất Bác, anh dùng ánh mắt ra hiệu cậu thả lỏng.

Thế nhưng Vương Nhất Bác không thể làm được, chỉ có thể liều mạnh bóp lấy lòng bàn tay của mình để cho chính mình đừng thể hiện sự run rẩy quá rõ ràng.

"Sao anh không nói với em một tiếng!"

"Điện thoại bị mất. . ."

"Được rồi, đừng nói thầm." mẹ Tiêu nhìn hai đứa nhỏ giống như thời kì sinh viên đang lén lút thảo luận chuyện xấu, biểu cảm căng thẳng cả buổi rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút, " Hai đứa ngồi xuống đi."

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi xuống hàng ghế đối diện bà.

"Nhất Bác năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Dạ con hai mươi bốn sắp bước sang hai mươi lăm..." Vương Nhất Bác hai tay đặt ở đầu gối, một mực cung kính đáp.

"Cháu làm nghề gì?"

"Diễn viên, MC, thỉnh thoảng cũng có lái mô-tô ạ." Vương Nhất Bác liếm đôi môi khô khốc, cảm giác này so với lúc mới vào ngành giải trí cùng tham gia thi đấu đua xe còn khẩn trương hơn. Cậu đoán chừng trong lòng người ta thích nghề nghiệp ổn định, thế là cậu cảm thấy tim mình như bị ai nhéo một cái. 

"Mẹ. . .  Những thông tin này của em ấy đều có thể tìm thấy ở trên mạng, mẹ cũng không phải là tìm thấy tin tức gì mới quá, còn hỏi những điều này làm gì...." Tiêu Chiến nhìn trên trán của tiểu bằng hữu đang đổ mồ hôi anh nhịn không được liền lên tiếng giúp cậu che giấu khuyết điểm. 

"Con im miệng." ánh mắt sắc bén của mẹ Tiêu lướt qua khiến hai người giật mình một cái, " Có phải con đang nấu gì ở trong bếp hay không?" 

"A đúng, đúng, đúng. . ." Tiêu Chiến lúc này mới nhớ tới nồi canh, anh nhanh chóng đi tắt lửa, liếc nhìn ra phòng khách, vội vàng rót rất nhiều chén canh đi ra ngoài, hi vọng vài phút trước đó vẫn yên bình. 

Vương Nhất Bác không dám nhìn cha mẹ của Tiêu Chiến, thế là cậu nhìn chằm chằm vào đầu gối chờ Tiêu Chiến đi ra, thấy anh cậu vội vàng đứng dậy nhận lấy khay anh đang cầm trên tay. 

Vừa nhìn thấy canh này là cậu biết Tiêu Chiến đặc biệt làm cho mình, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để cảm động. Cậu bưng hai bát canh đặt vào trước mặt cha mẹ của Tiêu Chiến, sau đó lấy một bát đưa cho anh nhưng lại bị đối phương đẩy ngược trở về. 

"Canh này là nấu cho em, anh không ăn."

"Đừng. . ." Vương Nhất Bác lén lút liếc mắt nhìn mẹ Tiêu, lại đem bát đẩy quá, " Em đi lấy cái khác."

"Được rồi, đừng đẩy tới đẩy lui, Nhất Bác, con nhanh chóng ăn đi."

Người Trùng Khánh từ trước tới nay đều nói chuyện thẳng thắn, làm cho Tiêu Chiến nhất thời mơ hồ không hiểu ý của mẹ bây giờ là gì, anh chỉ có thể vui vẻ đi lấy cho mình bát canh nóng bưng ra, trong lúc ăn canh bốn người đều mang tâm sự riêng không nói.

Lúc này cha Tiêu đột nhiên hỏi "Trong nhà đều là Tiêu Chiến nấu cơm sao?"

"Không, không, không! Nhất Bác tuy bận rộn nhưng việc nhà đều là em ấy làm, phòng cũng là do em ấy dọn, rửa chén, giặt quần áo cũng do em ấy làm." Tiêu Chiến giơ tay trả lời trước, Vương Nhất Bác muốn lên tiếng phủ nhận nhưng cậu chưa kịp nói thì đã thấy cha Tiêu đánh lên đầu Tiêu Chiến một cái.

"Ai nha đau -- cha, tại sao cha đánh con." Tiêu Chiến ôm đầu không tin nhìn về phía cha ruột mình, Vương Nhất Bác thấy thế liền che chở cho anh, nhìn cha Tiêu không chớp mắt. 

"Nhất Bác còn là một đứa nhỏ, bị bệnh còn chưa khỏi mà con lại để Nhất Bác làm việc nhà? Trước kia cha dạy con như vậy hay sao?"

Lời này vừa nói ra, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đều ngây ngẩn cả người.

Anh nhìn cha mình đang rất tức giận, bộ dáng kia làm Tiêu Chiến không có chút nghi ngờ, nếu Vương Nhất Bác không ở đây thì rất có thể cha Tiêu đã lấy dây thắt lưng đánh anh rồi.

"Cha con đánh không sai, Tiêu Chiến con đã bao lớn rồi mà còn để một đứa nhỏ chăm sóc con, con không biết xấu hổ sao? Còn có canh này, dạ dày không tốt còn không biết bỏ nhiều táo đỏ, nhân sâm một chút, con nấu nước canh trong như vầy, con là đang làm cái gì, con mua không nổi những thứ đó hay sao?" mẹ Tiêu cũng đột ngột nói. 

"Không phải. . . Con. . . Con sai rồi." Tiêu Chiến gãi đầu một cái, tại sao mọi chuyện lại theo chiều hướng như thế này làm anh có chút khó hiểu.

Mẹ Tiêu trừng mắt liếc anh một cái, bà quay đầu ra hiệu cha Tiêu đem mấy cái túi lớn xách qua đây, đem từng món ở bên trong đặt trên bàn, ban đầu Tiêu Chiến cứ tưởng là hành lý của hai người, anh không nghĩ tới đều là thuốc bổ cùng với thảo dược.

"Con là một người bác sĩ, còn tốt nghiệp đại học danh tiếng, kết quả ngay cả thân thể của người mình yêu chăm sóc cũng không tốt thật phí công sức của quốc gia bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, kết quả là con làm hao phí tài nguyên, phí người, phí sức, phí thời gian, nói ra thật mất mặt. Cũng may mà mẹ với cha đưa con đi nước ngoài nên mới đọc nhiều, tìm hiểu nhiều. Mẹ Tiêu vừa nói liên miên vừa đem đồ để ra khắp bàn trà, còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt sắc như dao liếc anh, nói gần nói xa thì chính là bất mãn với nhi tử nhà mình, "Trong nhà cha với mẹ lo cho con vậy thôi, sau này khi lập gia đình thì con phải học ở cha con, đừng quên người Trùng Khánh chúng ta đều có truyền thống tốt đẹp có phải hay không." 

Tiêu Chiến không nói gì, cũng không cãi lại mà liên tục gật đầu. 

"Nhất Bác a, những thứ này để  sau này Tiêu Chiến nấu cho con để mang đến công ty mà dùng, dạ dày không tốt không phải là chuyện nhỏ. Còn có cái này, là em gái của dì ở nước ngoài đặc biệt gửi về, nghe nói dùng cho dạ dày rất tốt."

"Được. . . Cám ơn dì. . ." Vương Nhất Bác kinh ngạc mà nhìn Tiêu Chiến một cái, vốn là cậu đang chuẩn bị làm một khóc, hai nháo để hai người họ đồng ý để cho anh và cậu ở cùng một chỗ, tình huống bây giờ diễn ra đột ngột như vậy có vẻ không cần chuẩn bị thêm tình huống để đối phó?

"Còn có, Tiêu Chiến, con có nấu cơm không?"

"Không có." Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng thành thật trả lời, anh định xào thêm một đĩa rau xanh là xong việc.

"Nhất Bác đi làm cực khổ như vậy còn phải chạy về mà con định cho thằng bé ăn canh vậy thôi à?" mẹ Tiêu lấy cái chén vừa để xuống trên bàn, 'xoảng' một tiếng làm cho Tiêu Chiến theo phản xạ ôm lấy đầu.

"Đừng đánh, đừng đánh, đừng đánh, con sai rồi, bây giờ con đi làm có được hay không."

Lúc này Vương Nhất Bác dứt khoát cũng không bảo vệ anh thậm chí còn nhịn không được mà cười thành tiếng. Cậu không nghĩ tới Tiêu Chiến ôn nhu, lễ độ, hiền lành, khiêm tốn đối với người ngoài mà đãi ngộ trong nhà là như thế này cũng khó trách tính cách của anh bị dưỡng thành quả ớt nhỏ.

Nụ cười này của cậu làm cho ánh mắt của ba người đều tập trung vào cậu.

Mẹ Tiêu vỗ vỗ xuống ghế sô pha bên cạnh ra hiệu cậu sang ngồi cạnh bà. Tiêu Chiến hướng về phía Vương Nhất Bác gật đầu thế là tiểu bằng hữu cẩn thận đi tới ngồi bên cạnh mẹ Tiêu, cậu có chút căng thẳng nên để hai tay lên đầu gối, liên tục cọ cọ hai lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi. 

"Nhất Bác a." mẹ Tiêu kêu cậu một tiếng liền cẩn thận nắm lấy tay Vương Nhất Bác. 

Cậu vừa ở trường quay chạy về, do về sớm nên quần áo cậu cũng thay trên xe. Bây giờ bị mẹ Tiêu nhìn chằm chằm như vậy Vương Nhất Bác vô thức cho rằng có phải bà không thích nét trang điểm đậm trên sân khấu như vậy hay không, cậu nhanh chóng đưa tay lau mắt, " Ngày thường con, con sẽ không trang điểm đậm như vậy, để con đem cái này gỡ xuống."

Cậu không nghĩ tới mẹ Tiêu bỗng nhiên cười, còn yêu thương sờ lên mái tóc cậu, biểu cảm kia trong nháy mắt cậu cảm thấy rất giống với Tiêu Chiến. 

"Nhất Bác nhà chúng ta thật dễ nhìn có phải không lão Tiêu."

Cha Tiêu cha cũng cười lên, "Là so với tiểu tử này tốt hơn nhiều."

Vương Nhất Bác sững sờ, mũi cậu đột nhiên cảm thấy chua xót, cậu nhịn không được mà liều mạng nháy mắt. 

"Chúng ta biết, con là đứa trẻ ngoan." mẹ Tiêu cầm tay Vương Nhất Bác vỗ nhẹ, " Nếu là người mà Chiến Chiến nhà chúng ta chọn thì tất nhiên là không tệ, từ nhỏ chúng ta chăm sóc nó quá tốt, có đôi khi không tránh khỏi thiếu sót một chút, nếu sau này có chỗ nào mà nó làm không tốt...."

Mẹ Tiêu đang nói đột ngột ngừng lại, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Tiêu Chiến, giống như đang gián tiếp nói với anh, con dám đối xử không tốt với đứa nhỏ này thử xem?

Thế là Tiêu Chiến điên cuồng lắc đầu, đó cũng là bảo bối của anh đó.

"Dì cùng cha Tiêu cũng không có cái gì muốn nói, Tiêu Chiến là đứa con độc nhất của chúng ta, mọi quyết định của nó chúng ta đều ủng hộ."

Mẹ Tiêu hồi tưởng lại mấy tháng trước, bà nhớ đến cái vẻ như người mất hồn của Tiêu Chiến, sau khi từ chức anh về nhà ở thì những ngày đó anh chỉ ở trong phòng ngủ, thuốc lá từ trước giờ anh rất ít khi đụng đến nhưng lúc đó mỗi ngày tàn thuốc chồng chất đến rơi ra khỏi gạt tàn. 

Sau đó bà nghe từ những người bạn của bà nói tin tức bát quái có liên quan đến con trai mình cùng với Vương Nhất Bác.

Bà với cha Tiêu cũng từng suy sụp. Không dám ra ngoài, không dám xem tin tức, không dám nhìn tin nhắn người khác gửi tới, cũng không dám để Tiêu Chiến nhìn thấy rồi lại lo lắng. Cho đến khi Tiêu Chiến nói với họ mua vé máy bay đi cho khuây khỏa thì hai người rốt cuộc nhịn không được mới lên mạng tìm tin tức của Vương Nhất Bác. 

Nhắc đến thì cũng có thể đây là duyên phận, chỉ vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác lần đầu tiên thì trong nháy mắt mẹ Tiêu đã chấp nhận cậu. 

Cứ như vậy mấy tấm ảnh Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến bị chụp lén dù không rõ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt đứa nhỏ này có ánh sáng. 

"Lão Tiêu, chúng sau này chúng ta có thêm một tiểu nhi tử." Mẹ Tiêu cười nói, từ trong túi bà lấy ra một cái hộp cổ, mở ra, bên trong là một cái vòng tay phỉ thúy." Đây là thế hệ trước của truyền lại, dì biết con không tiện mang lên nhưng chúng ta vẫn hi vọng con nhận lấy, cũng coi dì với chú là người con có thể tâm sự giống như Chiến Chiến. Chúc cuộc sống sau này của hai con sẽ trở nên thật tốt."

Vương Nhất Bác sững sờ nhìn mẹ Tiêu, cậu lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến thấy đối phương cũng đang ngây ngốc tại chỗ, thế là cậu không biết nên phản ứng ra sao chỉ có thể ngây ngốc nhìn mẹ Tiêu đem cái hộp kia bỏ vào tay cậu.

"Chúng con nhất định sẽ hạnh phúc ." Tiêu Chiến bỗng nhiên chạy vội tới ôm mẹ Tiêu, vùi đầu vào trong ngực bà, " Cám ơn mẹ..."

Vương Nhất Bác ôm chặt cái hộp, cắn môi dưới đi theo không ngừng gật đầu.

"Tốt, tốt, rất tốt." mẹ Tiêu mẹ lặng lẽ lau đi nước mắt, lấy tay vỗ vỗ hai người con trai đang đứng hai bên của mình, " Dạ dày của Nhất Bác không tốt, không thể bị đói, chờ đến lúc ranh con làm xong cơm cũng không biết đến lúc nào, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, mẹ mời khách."

"Được, bà mời khách, tôi tính tiền." cha Tiêu cười ha hả đi tới vỗ lên bả vai Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, với tư cách là nam nhân với nhau không cần phải giao phó. 

"Đi thôi."

Vương Nhất Bác là người của công chúng nên bữa tối liền chọn một tiệm vịt quay Bắc Kinh cách chỗ ở không xa. 

Một bữa cơm có tới ba người đặc biệt hài hòa, chỉ có Tiêu Chiến nhận thấy rõ ràng địa vị trong nhà sau này của mình. Nhìn mẹ bận rộn gắp thức ăn liên tục cho Vương Nhất Bác, cậu không cần tự mình động tay thì Vương Nhất Bác đã nhét thức ăn đến cái miệng nhỏ nhắn cũng căn phồng. 

"Chiến ca, anh cũng ăn đi. "

Một miếng thịt được đặt vào trong chén, cũng may tên nhóc con này còn có lương tâm. Tiêu Chiến hài lòng đem thịt bỏ vào trong miệng. Nhưng mới vừa vui vẻ chỉ có ba giây, liền bị mẹ Tiêu tuyệt tình cắt ngang.

"Chính nó cũng tự ăn được, đều lớn hết rồi " Mẹ Tiêu chưa từng nhìn Tiêu Chiến một cái, quấn một cuốn thịt thật lớn đặt vào trong chén của Vương Nhất Bác. " Con quá gầy, không được, phải ăn nhiều vào một chút." 

Được thôi.

Mặc dù trên mặt không biết làm sao, nhưng trong lòng đang rất là vui vẻ.

Tiêu Chiến vốn cho rằng cha mẹ sẽ trở thành cửa ải lớn nhất tiếp theo nhưng anh lại quên trên đời này có một loại năng lượng thật lớn gọi là yêu. 

Anh yêu Vương Nhất Bác, cho nên cam tâm tình nguyện vì cậu trèo đèo, lội suối, vượt mọi chông gai anh cũng không chối từ.

Anh yêu cha mẹ, cho nên bắt đầu từ khoảnh khắc cầm tay lúc nhỏ cũng đã qua, nếu như cha mẹ không tiếp nhận, năm năm qua anh liền dùng hành động chứng minh để họ yên tâm.

Nhưng suýt nữa anh quên mất, cha mẹ của anh yêu con của mình sâu đậm như vậy, nếu tình yêu này nếu khiến họ đồng ý vô điều kiện thì anh nhất định sẽ dùng tình yêu chân thành để đối tốt với người kia. 

Mặc dù quanh đi quẩn lại một vòng, nhưng hình như mọi thứ lại chưa từng thay đổi, ngoại trừ sư tử con trưởng thành mạnh mẽ, thẳng tiến không lùi bước trở thành Vua Sư Tử, ngoại trừ mọi người đều nói bác sĩ Tiêu có hi vọng trong tương lai.

Mọi người hãy nhìn đi, cuộc sống của chúng ta luôn có rất nhiều phương hướng.

Chính vì thế không nên gấp gáp, càng không nên sợ.

26/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro