Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22


Vương Nhất Bác phẫu thuật rất thành công.

Đây đối với một bác sĩ hành nghề nhiều năm cũng không phải là phẫu thuật lớn với phức tạp lắm, chỉ là nhìn hai gò má của tiểu bằng hữu tái nhợt, Tiêu Chiến không nhịn được đau lòng mà chỉ muốn ôm cậu vào trong ngực hôn thật nhiều mới đủ.

“Tôi không biết hai người rốt cuộc là ai cứu ai." Lúc đẩy Vương Nhất Bác vào ICU quan sát Trịnh Tỉnh nói, " Cũng tốt, nhìn cậu chiến thắng được bóng ma trong quá khứ, tôi phải cảm ơn Vương Nhất Bác thay cho rất nhiều người chung phòng bệnh."

Tiêu Chiến không nói, chỉ lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc lấy sợi tóc của Vương Nhất Bác, “Angel.”

Vương Nhất Bác đến hôm sau thuốc mê mới hết tác dụng, trong phòng bệnh không có cửa sổ, chỉ có đồng hồ ở trên tường cho cậu biết rằng đã bốn giờ sáng.  

Y tá trông coi tại phòng kế bên nên trong phòng bệnh chỉ còn một mình cậu, trừ những cái đó ra thì còn có ánh sáng yếu ớt phát ra từ dụng cụ giám sát.

“Chiến ca. . .”

Vương Nhất Bác cảm giác giọng khô ngứa muốn ho khan, cậu mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, cũng không nhìn  thấy hình dáng quen thuộc trong lòng cậu bỗng nhiên hoảng hốt... Chẳng lẽ hôm qua cậu thật sự đang nằm mơ sao, mơ tới một bác sĩ có dáng dấp rất giống Tiêu Chiến tới cứu cậu. 

Thế nên lúc Tiêu Chiến mang theo bình giữ nhiệt đẩy cửa bước vào liền trực tiếp đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác.

“Tỉnh rồi?” Anh có chút ngạc nhiên bước nhanh đi đến bên giường, lúc này mới phát hiện trong mắt của tiểu bằng lúc này còn đọng lại nước mắt trái tim anh lập tức căng thẳng, " Em làm sao vậy? Vết thương đau sao?"

Tiêu Chiến nhíu mày, đem thuốc giảm đau ở trên tay cậu chỉnh thêm một bậc. " Sau khi gây mê sẽ có chút không thoải mái."

Vương Nhất Bác ho nhẹ hai tiếng, cảm giác thấy cậu không còn sức nên khẽ lắc đầu nói, " Tiêu Chiến a...."

“Anh ở đây.” Tiêu Chiến một lần nữa ngồi trở lại bên giường, anh đã ngồi ở đây đúng hai tiếng đồng hồ, " Anh biết em có rất nhiều điều muốn nói nhưng không phải bây giờ."

Vương Nhất Bác lại lắc đầu, ngón tay câu bên trên ngón út của Tiêu Chiến, kéo anh về phía mình, " Cảm ơn."

“Cảm ơn cái rắm.” Đứa nhỏ ngốc cuối cùng cũng có thể đánh trúng chỗ yếu ớt nhất trong lòng của Tiêu Chiến. Bác sĩ Tiêu khó thể hiện tình cảm ra ngoài thì đây là lần thứ hai trong một ngày rơi nước mắt trước mặt Vương Nhất Bác. 

Thật là mất mặt, anh cảm thấy chính mình già thật rồi nên mới đa sầu đa cảm như vậy.

“Không đi sao. . .”

Vương Nhất Bác không cần hỏi anh vì sao rời đi rồi vì sao lại quay trở về.

Với cậu mà nói, chia tay với Tiêu Chiến chia tay chỉ có hai loại kết quả. Một là cậu đi tìm Tiêu Chiến hoặc là Tiêu Chiến trở về tìm cậu. 

Nếu như là trường hợp đầu tiên, Tiêu Chiến cự tuyệt cậu thì cậu liền đem tình cảm của mình giấu vào hộp kho báu rồi đem giấu xuống đáy biển, sau đó sẽ lén nhặt một viên san hô độc nhất vô nhị để làm lễ gặp mặt, kết nghĩa huynh đệ, đời này cậu sẽ dùng thân phận này để ở bên cạnh Tiêu Chiến.

Có thể cậu còn không biết xấu hổ mà ra sức tổ chức hôn lễ trong tương lai cho anh, cậu sẽ làm phù rể, cái kia cũng sẽ được tính là cùng nhau bước vào lễ đường. 

Thế nhưng Tiêu Chiến lại quay về trước làm cậu mừng rỡ như điên.

Vương Nhất Bác đưa ánh mắt tham lam lại cẩn thận nhìn Tiêu Chiến từng li từng tí, giống như bảo vật chỉ cần nhìn một cái sẽ biến mất, cậu lại sợ mình lỗ mãng mà quấy rầy anh, " Anh đừng đi có được hay không".

“Ừm.” Tiêu Chiến cúi đầu vuốt vuốt mu bàn tay của cậu, hít mũi một cái, “Thật vất vả khi gặp phải người giàu có, cả đời này của anh chắc phải dựa vào em thôi."

“Được.” Tiểu bằng hữu bị chọc cho phát cười, đưa tay sờ lên mặt của Tiêu Chiến, “Em sẽ cố gắng để kiếm tiền nuôi anh.”

“Anh ăn rất nhiều, em sẽ nuôi anh được hay sao?" Tiêu Chiến chọc chọc lông mi của Vương Nhất Bác, chó con bảo bảo nhà anh thật xinh đẹp không tưởng nổi a.

“Em ăn ít một chút là được rồi.” Vương Nhất Bác nắm lấy tay ngón tay của đối phương móc ngoéo. Tiêu Chiến cam tâm tình nguyện để cậu kéo cả đời, anh nghe giọng nói trầm thấp của cậu phát ra: " Cùng lắm thì em chạy thêm xe mô-tô"

Mặc dù giọng nói của Vương Nhất Bác có chút suy yếu nhưng ánh mắt lại rất kiên định  như lời thề đối với anh. Anh nhìn tiểu bằng hữu đang động não để làm thế nào kiếm tiền thì Tiêu Chiến bật cười, vò rối mái tóc mềm mại của cậu.

“Trước tiên ngủ một giấc đã, tỉnh ngủ lại nghĩ tiếp.”

Dù sao vừa mới phẫu thuật xong, thể lực của Vương Nhất Bác quả thật có chút không tốt. Thế là cậu nhu thuận gật đầu, kéo cánh tay của Tiêu Chiến đem mặt gối lên lòng bàn tay của anh, vẫn không quên ngửi mùi vị quen thuộc kia, " Anh phải ở bên cạnh em" 

“Nhất định.” Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên khóe môi của cậu một nụ hôn như chuồn chuồn lướt sau đó nhịn không được lại hôn xuống hai má sữa mà anh nhớ thật lâu, sau đó hài lòng liếm môi, " Ừm.... Vẫn là mùi sữa thơm."

“Cái rắm nhé. . .” Vương Nhất Bác bị bệnh nên mặc người đùa giỡn, cậu liền đem mặt mình vùi vào tay áo của Tiêu Chiến mà quên hai lỗ tai đỏ ửng của mình còn ở ngoài, " Em muốn ngủ, anh không được nói chuyện."

“Tuân lệnh, tiểu vương tử điện hạ của anh.”

Khi Vương Nhất Bác nhắm mắt lại cảm giác phía trên lông mi tựa như hồ điệp có một dòng nước chảy qua, vừa nhẹ nhàng lại vừa mềm mại. 

Hồ điệp kia chữa bệnh mất ngủ rất tốt, tiểu bằng hữu nở nụ cười ngọt ngào rất nhanh liền đi vào giấc mộng đẹp.

>>>

Trong lúc Vương Nhất Bác nằm viện khó có được ngày không phải đi làm nhưng Tiêu Chiến thì không được như vậy. Anh không yên tâm về tiểu bằng hữu của mình, mà cậu cũng không để cho anh đi. Thế là bác sĩ Tiêu trở thành thanh niên năm tốt, 24 giờ đều ở trong bệnh viện.

Thân thể của Vương Nhất Bác vẫn chưa hồi phục nên vẫn cần phải tĩnh dưỡng cho nên Tiêu Chiến làm chủ giúp cậu chỉ tiếp người thân cùng bạn bè, không tiếp người ngoài. Bản thân tiểu bằng hữu cũng không khó chịu mà ngược lại còn rất vui vẻ, dù sao cậu cũng không muốn phân ra thời gian ở bên cạnh Tiêu Chiến để tiếp người ngoài a. 

Lãnh đạo của công ty cùng các ca ca đều tới thăm cậu, Trần tỷ nói công ty cũng không làm khó cậu, cũng không có hối thúc cậu nhanh chóng ra viện, ngược lại còn căn dặn cậu cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt. 

Có thể đối với Vương Nhất Bác ngày nghỉ rất hiếm có, huống chi hiện tại còn có Tiêu Chiến ở bên cạnh, cái này không phải dưỡng bệnh mà chính là nghỉ phép. 

“Bác sĩ Tiêu, trưởng khoa mở hội nghị.”

“Alo —— bây giờ là lúc tôi tan ca.”  Lúc y tá tới gọi người, chính là Tiêu Chiến đang nhìn về phía Vương Nhất Bác đang đắc ý ăn hamburger bằng ánh mắt u oán.

“Bác sĩ Trịnh nói dù sao anh cũng rảnh rỗi, nếu anh đang không có bận gì thì giúp anh ấy dự hội nghị." Tiểu y tá này là đệ tử của Trịnh Tỉnh, cô vừa nói xong thì rất nhanh đã mất dạng. 

Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài, “Anh đi qua đó xem trước tình hình một chút." 

“Được.” Mặc dù Tiêu Chiến nói người này bản chất nghịch ngợm lại thiếu đánh, có đôi khi anh nhịn không được mà muốn đánh cậu, ngoài miệng thì chê cậu phiền nhưng trong tâm lại thành thật chỉ cần xa cậu một giây thôi liền thấy nhớ vô cùng. 

Đáng tiếc, những thiên sứ áo trắng là người của nhân dân, Vương Nhất Bác nhún vai, mở ti vi chuyển đến kênh có chương trình Thiên Thiên Hướng Thượng, " Em chờ anh." 

Mang theo một sợi khoai tây rất ngon, Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên má sữa một cái. Thế là tai cún con lập tức đỏ ửng, đem anh đẩy về phía cửa.

“Vương Nhất Bác, anh rất mong chờ đến lúc chúng ta già bảy tám mươi tuổi, không lẽ em vẫn vì một cái hôn lén của anh mà đỏ mặt hay sao.

“Sẽ không đâu, hẹn gặp lại.”

'Ầm' một tiếng cửa phòng bệnh liền đóng lại, cậu cọ mũi nhưng cũng không có buồn còn mang theo ý cười ngâm nga, anh vui vẻ sửa lại áo blouse của mình, xoay người bước về phía văn phòng.

Cũng may Vương Nhất Bác còn rất trẻ nên tốc độ hồi phục rất nhanh, sau khi phẫu thuật thì ngày thứ bảy là có thể rút ống dạ dày thực quản.

Rõ ràng là tiểu bằng hữu chỉ khó chịu một chút nhưng vẫn nhịn được, kết quả là Vương Nhất Bác hừ hừ ở trong ngực của Tiêu Chiến ỷ lại hơn mười phút.

Nhìn cún con bảo bảo vùi ở trong ngực mình có dỗ dành như thế nào cũng không chịu đi ra, cậu diễn xuất tốt đến nỗi ngay cả Tiêu Chiến cũng không nhìn ra được là cậu đang nũng nịu hay là thật sự không thoải mái.

Trợ lý cảm thấy mình còn nhìn sẽ không chịu được, nhanh chóng tìm cái cớ né tránh. Tiêu Chiến bất đắc dĩ bóp bóp chóp mũi của Vương Nhất Bác. “Ai hừm, bảo bảo nhà chúng ta từ bao giờ mà yếu đuối như vậy?"

“Em đang là bệnh nhân đó.” Vương Nhất Bác phồng má, làm nũng không có nửa phần xấu hổ.

“Được, được, được, bệnh nhân là lớn nhất.” Anh chậm rãi đỡ cậu nằm lại trên giường, lấy chăn đắp kín lại cho cậu, " Hôm nay chỉ có thể uống nước, ngày mai mới có thể ăn một ít thức ăn lỏng. Đây là thẻ cơm của anh, nếu em đói bụng thì nói với trợ lý của em đi mua chút cháo." 

“Cám ơn bác sĩ Tiêu.” Cậu nắm chặt chăn chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn cố ý nói từng câu từng chữ.

Tiêu Chiến lấy ngón tay gõ gõ cái đầu nhỏ của cậu, lần quay lại này Vương Nhất Bác so với lúc trước cậu càng dính lấy anh nhiều hơn. Cũng không biết có phải do lần chia tay lúc trước hay không, dù sao hiện tại cậu vẫn lo lắng Tiêu Chiến sẽ biến mất lần nữa. 

Thế nhưng rất là may mắn, thời gian còn dài, anh sẽ từ từ đem cậu sủng thành vô pháp vô thiên.  .

>>>

“Mặc dù em ấy nói vết thương thường xuyên đau nhưng cô vẫn cố gắng theo dõi, nói em ấy cố gắng đi nhiều một chút." Tiêu Chiến xem báo cáo kiểm tra, " Các chỉ số đều trở về bình thường, hai ngày nữa là có thể xuất viện." 

Trợ lý mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Chiến. 

Cậu chủ của cô không phải người không thể chịu khổ a, rõ ràng là cậu cố tình không muốn ra viện thôi.

Thật ta lúc không có Tiêu Chiến trong phòng bệnh thì Vương Nhất Bác cũng không yên lặng được. Cậu lấy lý do là mình bị bệnh để Tiêu Chiến mua cho cậu trò chơi yêu thích nhất và lego, sau một thời gian vất vả thì công ty cũng đăng một thông báo bình an trên Weibo, Vương Nhất Bác lúc này cảm thấy rất tốt nên yên tâm, thoải mái mỗi ngày ở trong phòng bệnh chơi tới quên cả ngày đêm.  

Trợ lý thì ngược lại với cậu, rất tận tâm đến giờ đem cậu xuống giường để vận động. Vương Nhất Bác cũng rất ngoan, cậu không muốn mình còn trẻ mà phải lưu lại mầm bệnh, phải giữ sức khỏe thật tốt để còn đi cùng Tiêu Chiến cả một đời. 

Nhưng cậu chỉ cần nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến ở ngoài cửa, trợ lý liền thấy cậu chủ có thể diễn xuất ngay lập tức. Cậu ôm lấy Tiêu Chiến khi anh vừa mở cửa bước vào, nếu không phải là vết thương đau thì cũng là chân đứng không vững, tóm lại là cậu chủ nhà mình phải ôm bác sĩ Tiêu mới có thể tốt.

Vương Nhất Bác rất thích ca ca đau lòng vì cậu, dù sao bây giờ cậu cũng là bệnh nhân, Tiêu Chiến lại không có điều kiện nuông chiều cậu nên cậu rất khó chịu.

Tiêu Chiến là một bác sĩ điều trị còn kiêm luôn chức chăm sóc người bệnh, mỗi ngày khi tan ca anh liền chạy một đường về nhà tắm rửa rồi lại nhanh chóng trở lại bệnh viện nhưng anh cũng không thấy mệt. Anh rất thích khi mở cửa ra thế nào cũng có một ánh đèn sáng lên vì anh, người ngồi ở trên giường nhìn anh cười đến hai mắt cong cong.

Đến tối sau khi uống sữa dê nóng Vương Nhất Bác rất muốn kéo Tiêu Chiến lên nằm cùng với cậu, cũng không quên đem quyển « Tiểu vương tử » nhét vào trong tay Tiêu Chiến mặc dù cậu đã nghe rất nhiều lần, nếu không cậu liền dùng giọng sữa của mình để làm nũng với anh.

“Cậu đây là đang chơi đùa với sữa sao?" Tiêu Chiến đem người ôm vào trong ngực, dùng đầu lưỡi liếm đi sữa còn đọng lại trên khóe môi của mèo con.

Nhưng Vương Nhất Bác phải chờ đến lúc đối phương mở sách, vòng tay ôm lấy eo của anh, cả khuôn mặt vùi vào trong ngực anh làm thành một chỗ mới thì cậu mới xem đó là một ngày hoàn mỹ.

Anh chờ cho tiểu bảo bối được thõa mãn anh sẽ liền phối hợp, hôn một cái rồi  dùng âm thanh ngọt ngào nói chúc ngủ ngon.

“Trong mắt mọi người ánh sao cũng sẽ không giống nhau. Đối với người du lịch mà nói, ánh sao để dẫn đường. Đối với những người khác mà nói, ánh sao chỉ là một ánh sáng. Đối với những học giả mà nói, ánh sao với họ chính là học vấn để nghiên cứu thảo luận. Đối với những nhà công nghiệp thì ánh sao chính là tiền tài. Thế nhưng tất cả ánh sao cũng sẽ không nói. Em chính là một ngôi sao mà bất luận là ai khác cũng chưa từng có được..."

Tiêu Chiến đọc rất nhẹ nhàng, một cánh tay bị Vương Nhất Bác để phía dưới để gối đầu, lúc này lòng bàn tay của anh bị hơi thở đều đều cùng với mấy cọng tóc của cậu cọ làm anh có chút ngứa ngáy.

“Em là một vì sao độc nhất vô nhị. Một vì sao chỉ thuộc về anh."

Đợi anh nhẹ nhàng khép sách lại.

Người bên cạnh đã ngủ say.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra, động tác rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Vương Nhất Bác.

Có chút ngoài ý muốn cậu hơi rũ mắt xuống.

Bởi vì mỗi lúc trời tối anh đều ở lại bệnh viện cho nên khi có trường hợp khẩn cấp anh sẽ bị gọi đi. Bỗng nhiên Tiêu Chiến nhớ tới, trước kia Vương Nhất Bác tới tìm anh cũng là  vào ban đêm ở phòng cấp cứu. 

Khi đó giấc ngủ của Vương Nhất Bác rất sâu.

“Chiến ca. . .” Người bị đánh thức ánh mắt có chút hoang mang rối loạn, Vương Nhất Bác xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, " Anh muốn đi ra ngoài sao?"

Tiêu Chiến đưa tay khoác nhẹ lên vai của Vương Nhất Bác, hôn nhẹ lên tráng cậu, " Anh vừa mới nhận được thông báo, có người trúng độc cấp tính mới đưa vào cấp cứu, anh đi qua xem một chút coi có thể giúp được gì hay không." 

“Được.” Vương Nhất Bác gật gật đầu, đầu cậu hơi cúi xuống. Cũng không mất quá lâu cậu liền cười tươi trở lại, cậu làm động tác đáng yêu như tiếp thêm động lực cho anh, " Chiến ca rất vất vả nha."

Nói xong cậu liền yên tĩnh ngồi trên giường nâng hai má nhìn Tiêu Chiến, lúc này cậu phát hiện đối phương không có ý muốn đi. 

“Bác sĩ Tiêu, anh đi nhanh đi." Cuối cùng, cậu bỗng nhiên nhớ ra gì đó liền nói thêm, " Em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ."

Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn cậu, không nói tiếp, anh xoay người từ trên mặt bàn lấy cáy bút đỏ, dùng răng mở nắp bút, sau đó lấy ngón út của Vương Nhất Bác vẻ một vòng dây đỏ, sau đó lại vẽ trên ngón tay của mình một vòng tròn giống như vậy.

“Lão Vương em nhìn xem, chúng ta bị dây đỏ trói chặt rồi nha.” Tiêu Chiến hướng về phía Vương Nhất Bác cười lên, hai răng thỏ làm cậu đặc biệt chú ý.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn trên tay ‘Dây đỏ’, còn phát ra hơi nóng, giống như là mang theo ma thuật thần bí.

“Quá ngốc. . .” Vương Nhất Bác nhịn không được chửi bậy, nhưng hai dấu ngoặc nhỏ càng lúc càng giương cao.

“Người ngốc có phúc ngốc.” Tiêu Chiến dùng lực đậy lại nắp bút dắt trở lại trong túi áo, anh cúi người ôm tiểu bằng hữu hôn mấy cái mới đem người nhét vào trong chăn mềm mại, " Bảo bối, ngủ ngon."

Anh ngồi ở một bên bồi Vương Nhất Bác thêm một chút, chờ nắm tay nhỏ siết chặt góc chăn dần thả lỏng Tiêu Chiến mới rón rén tắt đèn trong phòng. Anh lấy đèn ngủ cắm vào phía sau, quyến luyến nhìn Vương Nhất Bác một cái sau đó mới nhẹ nhàng khép lại cửa phòng bệnh.

Anh tựa vào trên cửa đợi nửa phút cho đến khi xác định tiểu bằng hữu không có bị đánh thức, lúc này Tiêu Chiến mới ngáp một cái, xoa xoa hai mắt đeo khẩu trang lên chạy về phòng cấp cứu.

Đã ba giờ sáng, một phần lớn mọi người đều đã kết thúc một ngày làm việc bận rộn mà rơi vào mộng đẹp. Tiêu Chiến nhận lấy găng tay y tá đưa, lúc đeo găng anh vô thức đem môi mình hôn lên ngón út. 

Cún con của anh ngủ ngon, anh hi vọng em sẽ hiểu được tình yêu của chúng ta bây giờ rất vững vàng.

Cũng hi vọng lần quay lại này, trong tương lai anh sẽ để mỗi một ngày của em không bị làm phiền mà sẽ là một giấc mộng đẹp.

Vì em độc nhất vô nhị nên anh nguyện yêu thương cả một đời.

25/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro