Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Sáng sớm hôm sau Vương Nhất Bác bị trợ lý đánh thức, lúc này Tiêu Chiến đã rời đi, lỗ kim trên tay được miếng băng cá nhân bảo hộ trên đó còn vẽ một chú chó. Cậu ngạc nhiên khi thấy hôm qua mình ngủ say đến mức bình truyền dịch bị anh lấy đi lúc nào cậu cũng không hay.

"Thấy khá hơn chút nào không?" Trợ lý đem khẩu trang đưa cho cậu.

"Ừm." Vương Nhất Bác tùy ý trả lời lấy lệ một tiếng, vén chăn lên liền xông ra khỏi phòng bệnh nhìn xung quanh nhưng ngoại trừ thấy ở cửa treo " Đang điều trị bên trong, xin đừng quấy rầy" treo ở ngoài cửa thì hoàn toàn không thấy bóng dáng người kia.

Trợ lý bị cậu dọa giật mình, mau mau đem người kéo trở về, "Cậu bị điên rồi sao, đem khẩu trang cùng mũ mang vào."

"Anh ấy ở đâu?" Vương Nhất Bác bắt lấy một cánh tay của trợ lý, ngữ khí sốt ruột khiến chính cậu thấy mình có chút hồ đồ" Là người tối hôm qua, cơ thể rất gầy, dáng dấp cao lớn, rất đẹp trai."

"Người ta là bác sĩ nên rất bận rộn, đã rời đi từ sớm rồi. Sao vậy, anh ta cướp tiền của cậu sao?" Trợ lý không hiểu mới sáng sớm cậu bị cái gì!

"A."

Rõ ràng đã nói sẽ không đi, đều là lý do để gạt người.

"Cậu chủ, cậu làm sao mà thần trí mơ hồ vậy?." Trợ lý nghi ngờ sờ lên trán cậu, không có phát sốt, tinh thần cũng rất tốt. Cô vỗ vỗ vai của Vương Nhất Bác, " Tiền thuốc men đã được thanh toán, cậu còn tìm bác sĩ Tiêu làm gì, gặp người ta nói lời cảm ơn sao?"

"Làm sao cô biết anh ấy họ Tiêu?"

"Đại ca, cậu bị ngốc rồi hay sao, tên anh ấy không phải ghi rõ ràng trên hồ sơ bệnh án này hay sao? Tiêu, Chiến." Trợ lý đem bệnh án ném đến chỗ cậu còn liếc cậu một cái, "Đi nhanh lên đi!"

Vương Nhất Bác cầm lấy bệnh án, tuy rằng cả nước bác sĩ đều là thống nhất huấn luyện qua thư pháp, bệnh án bên trên đầy những kí tự cậu xem không hiểu, nhưng cậu để ý là chữ ký của Tiêu Chiến, vừa sạch sẽ lại vừa đẹp.

Cậu nhịn không được nhếch miệng, nên nói lời cảm ơn thật tốt với người ta.

Lúc Tiêu Chiến rời đi trời còn chưa sáng, anh làm phẫu thuật cả một ngày mệt mỏi vô cùng, nhưng vì phải canh chừng Vương Nhất Bác còn đang truyền nước, anh cứ thế xem 10 tập SpongeBob để lấy lại tinh thần. Sau khi anh cảm thấy chính mình sắp bị SpongeBob cùng Phái Đại Tinh bức cho điên thì rốt cuộc bình truyền dịch cũng hết.

Tiểu bằng hữu nắm nhẹ tay anh để trong chăn ngủ rất say, thế nên lúc Tiêu Chiến rút kim cho cậu giống như là nhà khảo cổ, cẩn thận từng li từng tí, anh sợ quấy rầy giấc mộng ngọt ngào của cậu. Cuối cùng, anh lấy miếng băng cá nhân trong túi dán lên vết thương cho cậu, lòng bàn tay như đang lưu luyến tay cậu, anh vuốt nhẹ một cái "Gặp lại, a, không đúng, vẫn là không nên gặp lại. Chúc ngủ ngon, tiểu bằng hữu Vương Nhất Bác, điều ước sinh nhật của tôi năm nay là dành cho cậu ấy, tôi muốn cậu ấy phải khỏe mạnh, bình an vui vẻ, mọi việc đều thuận lợi."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng bệnh, treo bảng xin đừng làm phiền , anh cũng không muốn có người quấy rầy giấc mộng của tiểu bằng hữu.

Anh đem thân thể mệt mỏi của mình về nhà , bước vào phòng kéo mền trùm kín đầu rồi ngủ một giấc, đến khi ảnh tỉnh lại thì trời đã tối. Trong bụng truyền đến âm thanh đói và khát, Tiêu Chiến chậm rãi xoay người, hoạt động gân cốt một chút liền đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cho mình một gói mì tôm.

Trong thời gian chờ nước sôi, anh mở Baidu nhập vào ô tìm kiếm tên Vương Nhất Bác.

Trong nháy mắt mấy trăm thông tin hiện lên. Nào là "nhân vật nam chính tốt nhất", "tuyển thủ quán quân của giải đấu xe mô-tô", "nam tài tử hot nhất hiện nay","lượng fan cùng thực lực kết hợp tạo thành nam thanh niên ưu tú nhất", hàng loạt danh hiệu bá đạo hiện lên trên màn hình.

"Thật không ngờ tiểu bằng hữu lợi hại như vậy, sớm biết như vậy tối qua đã nhờ cậu kí cho anh mấy chữ kí rồi."

Tiêu Chiến bưng lấy bát mì tôm ăn thật nhanh rồi lại đi đến máy tính tìm hiểu thông tin về Vương Nhất Bác, từ lý lịch đến cuộc sống, anh mới biết được thì ra cậu mười mấy tuổi đã đi nước ngoài một mình còn dốc sức làm việc, tuổi trẻ trải qua không ít khó khăn, còn bị antifan đe dọa.

Anh không thể quên được ánh mắt ngây thơ lại khiến cho người ta mê mẩn của cậu, rõ ràng là chỉ cần một ánh nhìn của bạn nhỏ sẽ làm cho người khác nhịn không được mà yêu thương bạn nhỏ thì tại sao những người kia lại đối với cậu có ác ý như vậy.

"MC Thiên thiên hướng thượng . . ." Tiêu Chiến hút một miếng mì, chương trình tống nghệ này thời niên thiếu anh có nghe qua, lúc còn đi du học ở nước ngoài anh có xem qua một vài lần, sau khi về nước thì công việc bận rộn anh không có thời gian xem chương trình giải trí. Nhưng anh nhớ mang máng là chương trình này không tệ.

Anh tùy tiện ấn mở một tập, đúng lúc giới thiệu thức ăn ngon. Tiểu bằng hữu ở tiết mục này nói không nhiều nhưng cậu ăn không ít, cậu ăn nhiều đến độ hai má phồng lên, xương quai hàm kêu lạch cạch trên mặt còn hiện lên hai dấu ngoặc nhỏ. Tiêu Chiến ăn mấy đũa mì tôm liền cảm thấy tẻ nhạt, vô vị, anh dứt khoát bỏ vào thùng rác, mở ra xem livestream giới thiệu đồ nướng cùng thức ăn vặt.

Ừ, nhìn cậu thật ấn tượng quả là không sai, thiên thiên hướng thượng quả nhiên là một chương trình tống nghệ nói về đồ ăn.

Công việc ở bệnh viện vẫn giống như trước đây rất bận rộn, Tiêu Chiến với vai trò là bác sĩ mổ chính nên càng bận rộn hơn, buổi sáng anh kiểm tra, chuẩn bị dụng cụ dùng cho phẫu thuật dạ dày-thực quản, anh cùng những bệnh nhân lớn tuổi trò chuyện vui vẻ với họ, buổi chiều anh liền vào phòng phẫu thuật giành giật bệnh nhân với Thần chết.

"Tiêu lão đại, anh quá lợi hại. Tháng trước sổ ghi chép anh phẫu thuật 38 ca, tháng này anh phẫu thuật 46 ca". Tiểu Viên nhìn sổ ghi chép phẫu thuật nhìn đến tròn xoe hai mắt, nhịn không được liền buông ra một câu thán phục," Sức anh khỏe như trâu vậy á, khâm phục."

" Sức trâu cái quỷ gì, cô biết tôi trải qua bao nhiêu vất vả sao, các cô thực tập như thế nào mà hai năm vẫn còn đeo bảng hiệu này? Còn không nhanh chóng thành thạo tốt nghiệp để chia sẻ giúp tôi một chút." Tiêu Chiến đem áo khoác ném lên kệ, nhịn không được ngã mạnh xuống ghế ngồi.

"Ai, chúng tôi đây không phải là thành thạo tay nghề rồi thì cũng không dễ dàng vượt qua danh tiếng của anh được.Trưởng khoa nói tối nay mời chúng ta đi ăn thịt nướng anh ấy đãi tất cả chúng ta" Tiểu Viên đưa ly trả táo đỏ về phía anh nịnh nọt nói," Trưởng khoa, mời dùng trà"

"Cô nghĩ như vậy là tốt cho sức khỏe?"

"Đây không phải là anh nói sao, với tư cách là bác sĩ khoa tiêu hóa thì phải đi đầu về tu thân dưỡng tính."

Tiêu Chiến có chút lúng túng sờ sờ lên mũi, anh hai tháng này xem bù các chương trình tống nghệ của Vương Nhất Bác, thậm chí anh còn tham gia vào nhóm fan hâm mộ của cậu. Anh xem những tập phát sóng của cậu có những món ăn đặc biệt nào là tiên tạc nướng hầm thiên thiên không giống nhau, ngay cả rượu để trong ngăn tủ trước đây cũng trở thành đồ ăn vặt của cửa hàng ở hiện tại.

"Khụ khụ, anh đó, vẫn là phải tận hưởng những thú vui ở trước mắt."

"A?"

"A cái gì a, còn không mau tìm xem là giường nào đang ấn chuông." Tiêu Chiến nhanh chóng tìm cớ dem Tiểu Viên đuổi đi, anh cứ tiếp tục như vầy thì hình tượng của anh cũng có ngày sẽ sụp đổ.

"Bác sĩ Tiêu." Phía sau đột ngột truyền tới một giọng nam.

"Chuyện gì." Tiêu Chiến đường đường chính chính xoay lại thì lập tức thu lại sáng vẻ giận dữ của mình, anh thấy thiếu niên che chắn rát kí chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt giống như hôm đó, "Vương Vương Vương...."

"Bác sĩ Tiêu, anh là cẩu sao?" Mặc dù khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt cậu, nhưng Tiêu Chiến thề rằng anh nhìn thấy hai má sữa của cậu đang dần xuất hiện chứng tỏ cậu cười rất vui vẻ.

"Sao cậu lại tới đây, cậu không phải đang có lịch quay sao? Lại đau dạ dày sao?" Tiêu Chiến không để ý cậu đang trêu chọc mình, có chút lo lắng anh cuống quít đem cậu kéo vào văn phòng.

"Không có." Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không có chuyện thì không thể tới tìm anh sao."

"Nói nhảm, không có việc gì tới bệnh viện làm gì."

"..."

Cậu nghe anh nói thấy cũng có lý.

"Tới tìm anh a."

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói tiếp, phòng làm việc có tiếng gõ cửa, anh thấy Tiểu Viên mở cửa đi vào với ánh mắt thăm dò " Bác sĩ Tiêu, bệnh nhân giường 39 đột ngột bị xuất huyết, huyết áp giảm đã giảm xuống mức thấp nhất rồi!"

"Cái gì? Buổi sáng không phải còn rất tốt sao? Nhanh chóng chuẩn bị phòng phẫu thuật, đi tìm bác sĩ gây tê đến hỗ trợ" Tiêu Chiến đưa tay lấy áo choàng trên móc, góc áo bay qua khiến Vương Nhất Bác ngửi được mùi hoa quế nhàn nhạt," Xin lỗi cậu, tôi phải đi làm phẫu thuật, cậu nếu không có chuyện gì thì trở về đi, ở ngoài trời đang rất lạnh cậu cũng đừng chạy loạn, fan hâm mộ cậu mà thấy được chắc chắn sẽ rất đau lòng."

"Tôi..."

"Ngoan." Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu Vương Nhất Bác trong vô thức, sau đó cũng không quay lại nhìn biểu cảm của cậu mà đi ra khỏi phòng.

Không sao, chăm sóc người bệnh là thiên chức của người thầy thuốc mà. Vương Nhất Bác chép miệng, kéo ghế tựa ở phòng làm việc của anh ngồi xuống. Cậu hai tháng này liều mạng quay phim, cuối cùng đến cuối lịch trình cậu vẫn có được thời gian nghỉ ngơi nữa tháng. Chuyện đầu tiên cậu làm sau tiệc sát thanh là gọi trợ lý đặt vé máy bay đi đến đây, dặn dò cô nếu không có việc gì thì đừng tìm cậu, mặc dù rất mệt nhưng tâm tình cậu rất vui vẻ.

Cậu cảm thấy mình phải tới cảm ơn anh, lần trước cậu không nghĩ tới là dạ dày đau đến mức phải truyền nước. Vương Nhất Bác nghĩ cậu là phải cảm ơn Tiêu Chiến.

Bàn làm việc của Tiêu Chiến được anh sắp xếp rất ngăn nắp. Trên bàn ngoại trừ những bệnh án ghì chép của bệnh nhân cùng với một vài quyển sách y học thì còn lại không có gì, Vương Nhất Bác không dám dùng máy tính, cậu nhìn xung quanh bốn phía cũng không có gì để chơi nên cậu dứt khoát đi đến bên ghế ngồi chơi game.

"Theo dõi huyết áp cùng với nhịp tim, nếu xảy ra tình trạng bệnh nắng hơn thì phải báo cáo liền."

"Tôi biết rồi, bác sĩ Tiêu."

Lúc Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nằm trên mặt bàn ngủ thiếp đi, anh cho rằng là cậu đã sớm rời đi, không nghĩ là cậu vẫn ở đây chờ anh, cậu có chuyện quan trọng muốn nói với anh sao? Tiêu Chiến cảm thấy có chút kì lạ, anh chèn đại minh tinh có thể gặp nhau vì lý do khác hay sao?

"Bác sĩ Tiêu, đây là. . ." Tiểu Viên hiếu kì đánh giá người nằm trên bàn, cô cảm thấy thân ảnh này có chút quen mắt.

"Tôi có một người bạn, nếu không có việc thì cô ra ngoài trước đi."

"Được, bác sĩ Tiêu gặp lại sau."

Chờ Tiểu Viên đóng cửa, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, vẫn là đi tới đem cửa khóa lại. Trong khoảng thời gian này, năng lượng của Vương Nhất Bác đã sắp hết, anh hiểu rất rõ điều này, cẩn thận vẫn tốt hơn.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nhẹ nhàng lay cậu, "Tỉnh dậy đi."

"Ừm..." Bị người ta đánh thức, cả người cậu còn buồn ngủ liền dụi dụi mắt, "Chiến ca..."

Đây là xưng hô kiểu gì, Tiêu Chiến nhất thời không biết làm sao, anh cùng cậu lúc nào thân thiết như vậy.

"Tại sao không lên giường mà ngủ, ngủ ở đây không sợ bị cảm hay sao." Tiêu Chiến lo lắng cậu vừa mới tỉnh ngủ sẽ dễ bị lạnh, từ tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác, khoác lên người cho cậu.

"Em chưa thay quần áo, sẽ làm bẩn áo của anh"

Vương Nhất Bác thành thành thật thật từ chối khi thấy Tiêu Chiến dùng áo khoác bọc cậu lại.

"Vậy thì có làm sao đâu, tắm một cái là được rồi, dù sao sinh bệnh cũng không tốt đâu. Tiêu Chiến cảm thấy đau đầu khi anh lại phải dỗ đứa nhỏ, anh cầm cái ly đi đến máy đun nước ấm bên cạnh rót một ly đưa cho cậu, "Uống đi."

Nhìn Vương Nhất Bác đem ly nước uống ừng ực đến hết, Tiêu Chiến mới hài lòng nhìn về phía cậu " Hôm nay cậu không ở thành phố R không phải sao?"

"Anh có xem lịch trình của em sao?" hai mắt của Vương Nhất Bác đột ngột sáng lên.

"Cậu đang hot như vậy, muốn người khác không chú ý là điều rất khó."

"Ờ. . ."

"Cho nên cậu chạy tới đây tìm tôi có chuyện gì đặc biệt hay không?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đột ngột yên tĩnh trở lại, cậu đột nhiên cảm thấy mình hít thở không thông - cậu phát hiện trong lời nói của Tiêu Chiến có bao nhiêu hoài nghi cùng xa cách.

Cũng đúng, anh ấy bấy quá chỉ xem cậu là một bệnh nhân, cậu đột nhiên chạy đến đây tìm anh thì thật sự rất kì quái.

Tiêu Chiến nhìn thấyVương Nhất Bác không lên tiếng mà lại cúi đầu giống như đứa trẻ làm sai đang chờ bị trách phạt. Anh đột nhiên nhớ lại lời nói vừa rồi của anh quá lạnh lùng phải chăng đã làm tiểu bằng hữu tổn thương, " Thật xin lỗi cậu, chỉ là tôi vừa mới phẫu thuật hơi mệt. Đói bụng không? Tôi dẫn cậu đi ăn món ngon."

Vương Nhất Bác đang có chút luống cuống không biết nên nói cái gì, nghe anh nói vậy thì cậu chợt ngẩng đầu, cậu liền gật đầu như giã tỏi. Tiêu Chiến sững sờ nhìn hai mắt đang cong lên vì cười của cậu, thật là muốn lấy mạng người a.

"Cậu không thể ăn cay."

Tiêu Chiến đột ngột có chút hối hận chính mình tại sao muốn dẫn cậu đi ăn lẩu, cho dù anh không có bệnh dạ dày thì trăm phần trăm anh cũng không thể ăn uống no say, nhưng anh nghĩ đến bộ dáng bị đau dạ dày đến phát run của tiểu bằng hữu lần trước, anh liền đem một phần trăm tình huống xấu có thể xảy ra bóp chết từ trong trứng nước, thế là anh và cậu đang vật lộn vì Vương Nhất Bác đang đưa đũa đến phần lẩu cay trong nồi.

"Anh ăn được mà." Vương Nhất Bác nhịn không được giải thích.

"Dạ dày của tôi tốt, cậu ngoan ngoãn ăn phần lẩu không cay này đi." Tiêu Chiến lấy lý do vô cùng chính đáng bỏ qua lời giải thích của cậu, thuận tiện chọn một phần trà táo đỏ.

"Hai tháng nay em không có bị đau dạ dày."

"Vậy cậu rất giỏi a."

"..."

Được, Vương Nhất Bác có chút buồn bực cậu cắn cắn đũa, cậu nói không lại Tiêu Chiến thì cậu có thể làm gì khác hay sao?

Mặc dù cậu được ăn cay liền nhìn về phía nổi lẩu cay có chút tiếc nuối, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến gắp thức ăn bỏ vào chén mình không ngừng thì cậu cười rất vui vẻ, hiện tại cậu thấy mình đang bay trên mây. Được rồi, cậu suy nghĩ một chút rồi quyết định không tiếp tục so đo với anh, " Em là muốn đến cảm ơn anh."

"Cảm ơn tôi vì cái gì?" Tiêu Chiến đưa miếng thịt bò đã được nhún chín bỏ vào chén của Vương Nhất Bác, anh cũng không nhớ được mình đã làm gì mà Vương Nhất Bác phải từ ngàn dặm xa xôi đến đây nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn anh lần trước đã xem bệnh cho em, hiện tại em thấy cơ thể mình rất tốt."

"... Là việc nên làm." Tiêu Chiến không hiểu ra sao nhìn về phía cậu một cái, "Hơn nữa a, cậu tới cảm ơn tôi mà tôi phải mời cơm cậu hay sao?"

"Không phải, em có thể mời anh mà." Vương Nhất Bác bị anh hỏi ngược lại làm cậu có chút bất ngờ, cậu đang ăn rau thơm trong miệng liền bị sặc, cậu nhịn không được mà ho khan.

Tiêu Chiến mau mau lấy nước đưa tới cho cậu, " được, được, được câu cảm ơn chân thành của cậu tôi sẽ ghi nhớ, hơn nữa sau này cậu đừng tới bệnh viện, cậu rất bận, bệnh viện cũng rất nhiều vi khuẩn, tôi lại bận rộn không để ý tới cậu được, hôm nay còn để cậu đợi lâu tới như vậy."

Ý anh là muốn Vương Nhất Bác nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng Vương Nhất Bác nghe anh nói vậy giọng nói liền thay đổi.

"Thật xin lỗi, đã làm phiền anh rồi."

"Cũng không phải..." Tiêu Chiến khẽ giật mình, nhìn cảm xúc của cậu đột nhiên tràm xuống làm cho anh thấy trong lòng mình có cảm xúc không rõ đang cuồn cuộn dâng trào.

Anh mơ hồ nhìn về phía Vương Nhất Bác, anh nghĩ cậu đẹp trai, lại đa tài đa nghệ, là ánh sao ở trên cao có thể tỏa sáng trên bầu trời, nếu nói anh không có cảm giác yêu thích cậu thì đó là gạt người.

Nhưng Tiêu Chiến anh sống hơn hai mươi năm chưa từng tin cái gọi là nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), càng không nghĩ tới đối tượng của mình sẽ là người của công chúng, hơn nữa đối phương còn là nam nhân.

Hai dấu ngoặc nhỏ trên mặt cậu dần dần biến mất không dấu vết, Vương Nhất Bác đang cố gắng tỏ vẻ mình rất tốt nhưng vẫn là thất bại, khóe miệng cậu hơi bĩu ra, như chú chó nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà.

"Cậu nghĩ đi, cậu là minh tinh lớn, tôi lại là bác sĩ, tôi không quen cảm giác thời thời khắc khắc luôn có người nhìn chằm chằm vào mình, đoán chừng là cậu cũng sẽ biết đặc thù công việc của mỗi chúng ta, cậu cũng không thích người ta phát hiện mà..... Cậu chỉ là bệnh nhân, tôi là bác sĩ cho nên chúng ta mới có thể gặp nhau. Nói cho cùng, chúng ta ban đầu đã là người của hai thế giới đúng không?" Tiêu Chiến có chút khó chịu, mả giải thích với cậu.

Tay Vương Nhất Bác để dưới bàn nắm lại chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến phát đau, cậu rất muốn hỏi anh một câu, tại sao lại không phải? Cậu cắn môi dưới rất lâu nhưng cuối cùng chỉ gật đầu nhẹ một cái.

Cậu không có bất kì lý do nào khác để giải thích cho sự làm phiền người khác này của mình.

"Ngoan, ăn nhanh đi, thức ăn sắp nguội hết rồi."

Tiêu Chiến chính là ôn nhu như vậy, đây là thời khắc cậu khắc sâu vào trong lòng, đến cuối cùng cậu với anh vẫn không thể duy trì được mối quan hệ. Vương Nhất Bác nghĩ, cậu đối với Tiêu Chiến chỉ là bệnh nhân nên câu may mắn được anh quan tâm, lo lắng. Đến cùng chỉ có như vậy thôi.

16/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro