Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17


"Bác sĩ Tiêu, bệnh nhân giường 28 sáng nay bạch cầu giảm một chút, anh nhìn xem."

Tiêu Chiến nhận lấy bản báo cáo xem một lần, cắn nắp bút mở ra, trên sổ bệnh án ghi lại mấy hàng chẩn đoán, sau đó trả lại cho Tiểu Viên đang đứng phía sau mình, " Cho cậu ấy uống thuốc theo liều tôi đã ghi trên này, sau hai giờ lấy máu kiểm tra lại lần nữa."

"Được." Tiểu Viên nhận lấy sổ bệnh án đã được ghi chép lại nhưng cô cũng không nhìn đến một cái, ngược lại cô lại nhiên chằm chằm Tiêu Chiến như một loài động vật quý hiếm khiến anh cảm thấy hoảng sợ.

"Thế nào, trên mặt tôi có dính gì hay sao?"

Tiểu Viên quan sát hai bên một lần rồi bỗng nhiên đem Tiêu Chiến kéo vào văn phòng, " Bác sĩ Tiêu, anh làm việc cũng là không có suy nghĩ."

"Tôi bị làm sao vậy?"

"Anh cùng Vương Nhất Bác thân thiết như vậy lại không nói với chúng tôi một tiếng."

Tiêu Chiến lập tức trợn to hai mắt, giống như thỏ con bị làm cho hoảng sợ liền vô thức lắc đầu điên cuồng để phủ nhận, " Đừng...Đừng....Đừng nói mò!"

"Anh còn giả bộ, bây giờ chỉ cần lên mạng là nhìn thấy hình liền a."

"Hình? Hình gì?" Tiêu Chiến thiếu chút nữa bị sặc bởi nước bọt của chính mình, đó là phản ứng đầu tiên khi anh nhìn thấy tấm hình anh hôn Vương Nhất Bác bị paparazzi chụp được, nhất thời trong lòng anh trở nên lạnh lẽo.

"Chính là hai ngày trước anh đi tham ban khi Nhất Bác quay quảng cáo kia. Còn có hình ở hiện trường mà nhân viên công tác đưa tin nữa kìa." Tiểu Viên lấy điện thoại di động ra mở giao diện trò chuyện của Wechat đưa cho Tiêu Chiến.

Đúng thật là mấy tấm hình bị chụp là lúc anh với Vương Nhất Bác đang tựa vào tường trò chuyện vui vẻ, mấy tấm hình này chụp rất rõ mặt của hai người. Tiêu Chiến nhìn hình một lúc lâu, anh âm thầm thở phào, cũng may lúc ấy không có hành động nào đi quá giới hạn.

"Còn có lúc trước anh lén lút tới xem Thiên Thiên Hướng Thượng, cũng có chị em phát Weibo." Tiểu Viên lấy lại điện thoại, "Bây giờ có một số người treo thưởng để lấy đầu của anh đó."

"A?" Tiêu Chiến hoảng sợ sờ lên cổ của mình, suy nghĩ mình có nên tìm nơi ẩn trốn cho an toàn.

"Các người đừng nghe tin tức, chúng tôi không hề thân quen, lúc trước cậu ấy bị bệnh có tới bệnh viện chúng ta để điều trị, quan hệ của chúng tôi chỉ đơn giản là bác sĩ với bệnh nhân mà thôi."

Tiểu Viên thể hiện một mặt 'Anh coi tôi là một đứa ngốc sao', cô liếc mắt, "Tôi chưa từng thấy quan hệ của bác sĩ và bệnh nhân lại khăng khít như vậy. Hẳn là anh không biết, chúng tôi đều là những người yêu thích cậu ấy rất nhiều năm, chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện trạng thái không bình thường! Anh xem một chút về tấm này, tấm này, nụ cười của cậu ấy nhìn rất ngốc. A, còn tấm này, mặc dù là chụp từ phía sau nhưng cái này thật sự là xương gò má của cậu ấy sao?"

Tiêu Chiến cũng rất bất đắc dĩ a, có mấy lần anh công khai xuất hiện trong một vài trường hợp, còn mỗi lần trở về anh đều cố gắng nhắc nhở cậu thu liễm nét mặt của mình. Cho dù Tiêu Chiến chen lấn đến kính áp tròng cũng rớt mấy lần thì đồ ngốc này vẫn cứ nghĩ là ca ca hướng ánh nhìn về phía cậu nên cậu nở nụ cười rất rực rỡ.

"Vậy cũng không thể chứng minh là cậu ấy cùng tôi có quan hệ được." Tiêu Chiến xoay lưng về phía Tiểu Viên rót ly nước, anh nỗ lực phủ nhận đếm cùng.

"Bác sĩ Tiêu, anh là đanh xem thường fan CP của chúng tôi hay sao? Tôi không gạt anh đâu, vì chúng tôi nghiên cứu sự bắt nguồn trong tình yêu của hai người nên chúng tôi đã xuất bản được ba quyển sách rồi.

"CPF? Ra sách?"

"Đúng vậy, chúng ta bây giờ phân chia hai CP, những người cho rằng anh là công gọi là Chiến Sơn Vi Vương, những người cho rằng Bác là công thì gọi là Bác Quân Nhất Tiêu."

Phụt -- Tiêu Chiến sau khi nghe xong cái này liền nhịn không được nên anh phun hết toàn bộ nước trong miệng ra.

Việc gì đang xảy ra thế này?

"Chờ một chút." Tiêu Chiến mang một vẻ mặt không tin đưa tay ngăn lại lời Tiểu Viên chuẩn bị nói, " Theo như cô nói thì những người khác đều..... Đều biết?"

Nhìn anh đang chìm đắm như vậy thì Tiểu Viên liền chấn kinh, chút nữa cô đã đập luôn điện thoại của mình, cô liền xông lên nắm lấy cổ áo của Tiêu Chiến mà lay, cô điều chỉnh âm thanh của mình trở nên nhỏ nhất có thể, " Hai người thật sự ở cùng một chỗ?"

"Không phải cô nói là mọi người đã viết thành sách xuất bản rồi hay sao!"

"Thế nhưng chẳng qua chúng tôi tự biên tự diễn thôi, không ai có ý định thực hiện, chẳng qua là nhìn các người liền muốn cái người thành một đôi thôi."
". . ."

Cho nên, Tiêu Chiến nở một nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ, người sói này không giết người ở cấp cao mà có sở thích chơi tự bạo đúng không?

"Bác sĩ Tiêu, Tiểu Viên hai người làm sao vậy, chiều nay xảy ra một chuyện rất kì lạ, vừa rồi tôi đi kiểm tra phòng thấy bác gái ở phòng 39 cười tròn năm phút đồng hồ, trái tim tôi bị hù dọa suýt chút nữa phải đến khoa tim mạch rồi. "

Đồng nghiệp lúc đi ngang qua Tiêu Chiến đều hỏi, Tiêu Chiến liếc nhìn Tiểu Viên đang đứng cuối hàng lang đang cười rất vui vẻ, anh vô cùng tuyệt vọng thở dài, sau đó mang theo sự phẫn nộ mà lắc đầu. " Tôi không biết!"

"Vậy đồng nghiệp của anh đều biết hết sao?" lúc Tiêu Chiến đang nói cho Vương Nhất Bác tin tức xấu thì là lúc Vương Nhất Bác đang tại thu dọn đồ đạc vào va li chuẩn bị xuất phát để quay chương trình tống nghệ. Nghe anh nói xong cậu cười vui vẻ đến hai má sữa được nâng lên.

"Có thể là như vậy . . . Bảo bảo à! Làm sao bây giờ." Tiêu Chiến mang vẻ mặt đầy u sầu lấy cây tăm cắm vào quả quýt giống như đang luyện tập giết người diệt khẩu.

Tâm tình của Vương Nhất Bác khác hoàn toàn với Tiêu Chiến, cậu đang cảm thấy sướng đến phát rồi rồi, "Vậy có phải sau này em có thể quang minh chính đại đi tìm anh rồi đúng không?"

"Đương nhiên không được rồi!" Tiêu Chiến nghe cậu nói xong liền 'nhảy' lên một cái, giống như bị đạp phải đuôi lần thứ hai trong ngày, anh đem quả quýt bị đăm đến không còn hình dáng ném vào thùng rác cách đó một khoảng xa, " Em đang nghĩ gì vậy, em còn muốn ở lại giới giải trí hay không!"

Vương Nhất Bác bĩu môi, cậu cũng không dám làm như vậy vì không biết phải giải thích với trợ lý như thế nào.

Hôm nay cậu được nghỉ quay sớm, lúc chạy về phòng ngay cả hóa trang cậu cũng chưa kịp gỡ, hiện giờ còn tạo hình cổ trang cột tóc đuôi ngựa, anh nhìn thấy liền có mười phần tức giận.

Nếu không phải hai má sữa nhỏ đầy thịt đang bán đứng cậu thì anh không nghĩ đây là đứa nhỏ nhà mình.... Bỗng nhiên trong đầu Tiêu Chiến hiện lên hai cái tên, Bác Quân Nhất Tiêu? Chiến Sơn Vi Vương?

A phi phi phi -- mình đang nghĩ gì thế!

Vương Nhất Bác nhìn thấy Chiến ca của cậu đang đắm chìm vào bên trong thế giới của mình, cậu đưa mặt sát vào trên giường mặc cho cậu gọi thế nào anh cũng không Thế là Vương Nhất Bác liền nhìn thấy hắn Chiến ca đắm chìm trong thế giới của mình bên trong, bụm mặt ghé vào trên giường mặc hắn gọi thế nào đều không mang theo phản ứng.

Tiêu Chiến cũng không phải không nghĩ đến là mình sẽ công khai với tất cả mọi người nhưng điều đó rất xa vời, đương nhiên lúc yêu nhau thì luôn hi vọng được mọi người chúc phúc.

Chính bản thân anh cũng không sợ, cha mẹ anh rất thương anh, bằng hữu anh cũng rất tốt, anh tin tưởng mình có thể ứng phó rất tốt.

Nhưng là thân phận của Vương Nhất Bác rất đặc biệt, tiểu bằng hữu trước kia nhiều lúc không làm gì thì người khác chỉ cần tung một tin đồn nhảm thì người ta cũng có thể bôi nhọ hay mắng cậu cũng được. Tiêu Chiến không dám nghĩ đến nếu anh làm cho Vương Nhất Bác trở thành tâm điểm bị chỉ trích thì anh có đầy đủ năng lực để có thể bảo vệ cậu bình an vô sự hay không? Trái tim anh phải trở nên mạnh mẽ bao nhiêu mới có thể cùng cậu đi đến cuối cùng.

Huống chi, anh lại không nỡ.

"Chiến ca?" Vương Nhất Bác đều đã thu dọn hết đồ đạc vào trong va li thì Tiêu Chiến vẫn còn nằm ở trên giường. Thế nên cậu cũng không dám đi tắm rửa, chỉ có thể thăm dò anh bằng cách kêu anh một tiếng.

"Anh ở đây." Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, nhẹ giọng đáp, "Thành phố R đã bắt đầu ấm lại, ngày mai có thể không cần mặc áo quá dày, phải ăn xong điểm tâm trước khi lên máy bay, mật mã trong nhà hai ngày trước anh có mời dì qua làm qua vệ sinh nên sau đó thay đổi, đợi một lát nữa anh sẽ gửi mật khẩu mới cho em."

"Vương Nhất Bác, anh chờ em về nhà a."

>>>>

Vũ đạo cùng với năng lực làm việc của Vương Nhất Bác khiến cho người khác rất ngưỡng mộ, tiết mục này mới cậu làm lão sư, một phần là do cậu chuyên nghiệp, nhưng một phần lớn hơn hướng về phía cậu là do cậu cao đến mức làm cho người người ghen tỵ cùng với tức giận.

Đối với Vương Nhất Bác mà nói chỉ cần có thể ở cùng Tiêu Chiến tại một thành phố thì ngày ngày làm việc 24 giờ cậu cũng nguyện ý, nhưng chỉ có.....

"Tỷ, có thế nào không xào CP được không?"

"Đương nhiên không được, cậu cho rằng chương trình mời cậu đến làm gì, làm bạn nhảy sao?" Trần tỷ không để ý tới Vương Nhất Bác đanh yêu đương," Có mấy người nhỏ tuổi hơn cậu, cậu đi làm quen trước một chút, đến khi nhận được kịch bản thì cậu phối hợp thật tốt cho tôi."

"Em. . ."

Vương Nhất Bác rất muốn nói người trong nhà mình quản rất nghiêm khắc, cậu gãi gãi cái ót nhưng sau cùng vẫn là xấu hổ nên cậu không mở miệng. Cậu quá biết tính của vị kia nhà mình, là một cổ giấm của Trùng Khánh, năm trước cậu cùng Từ Á chung một khung hình để chúc mừng năm mới, cho đến năm nay anh vẫn tìm kiếm lại chương trình được chiếu ngày 30 tết đó phát chính mình xem.

Quá là dọa người.

"Cậu mới 23 a, Vương Nhất Bác, tại ngành giải trí tôi vẫn là khuyên cậu một câu, cậu còn nhỏ, đừng quá nghiêm túc." Trần tỷ làm sao đành lòng nhìn củ cải trắng non nớt được mình nuôi dưỡng dễ dàng đem bán ra ngoài như vậy, cô thật sự rất buồn không phải cô muốn làm lớn chuyện.

"Không giống nhau." Vương Nhất Bác kiên định nhìn thẳng Trần tỷ, "Em thật sự muốn cùng anh ấy sống đến hết đời."

Càng đừng nhắc tới tiền lương của mình, thẻ của cậu đều giao cho anh, nếu không cùng nhau đi hết một đời, nếu Tiêu Chiến quỵt nợ không trả lại cho cậu thì cậu phải làm sao bây giờ.

"Chiến ca."

Đêm đó Vương Nhất Bác liền lén lút trốn đi, đón lấy xe bỏ qua ba chiếc xe của fan tư sinh để về nhà nhận tội, chịu đòn.

"Ừm, hừ?" Tiêu Chiến đang chơi trò chơi, ánh mắt nhìn về khoai tây chiên ở trên bàn, ba giây sau Vương Nhất Bác liền rất cung kính đem khoai tây chiên nhét vào trong miệng anh, anh hài lòng gật đầu, "Hương vị không tệ, nói đi, em lại phạm lỗi gì?"

"Em nói xong anh không được tức giận,. . . Cũng không cho phép anh ăn dấm."

"Em cảm thấy anh là người lòng dạ hẹp hòi hay sao?"

Nếu Chiến ca nói như vậy, cái kia hẳn là không có vấn đề gì. Vương Nhất Bác lén lút xiết chặt nắm tay, từ trong túi lấy ra hợp đồng đưa tới trước mặt anh, Tiêu Chiến liếc qua, liền nhìn thấy dòng chữ được dùng bút dạ đặc biệt ' cần phải kết hợp cặp đôi để lùi hợp chủ đề.'

"A." Tiêu Chiến thu hồi tầm nhìn tiếp tục chăm chú vào mưa bom bão đạn, "Chỉ là việc này?"

"Chỉ là việc này!"

"Ôi, anh còn cho rằng em có chuyện gì rất nghiêm trọng."

Trên màn hình lập tức hiện chữ GAME OVER.

Tiêu Chiến đem con chuột bỏ qua một bên, anh chậm rãi xoay người đứng lên, "Đó là công việc của em mà, anh nhất định có thể hiểu được."

"Thật sao?" hai mắt Vương Nhất Bác sáng rực lên chứng tỏ rất vui vẻ, "Em biết Chiến ca là tốt nhất!"

"Nhưng là thế này."

Tiêu Chiến đang nói thì chợt dừng lại, anh ngồi bắt chéo chân trên ghế sa lon, " Tâm tình của anh gần đây không được tốt lắm."

"Đương nhiên anh không phải nhằm vào chuyện này của em a." Tiêu Chiến giống như đang rất buồn phiền mà lấy tay chọc chọc trán của mình, "Đúng rồi, anh nghe nói Nhật Bản có triển lãm SpongeBob."

"Em đi cùng anh."

"Điện thoại gần đây rất dễ dàng rơi mất."

"Em đổi cái khác cho anh!"

Vương Nhất Bác ôm gối ôm di chuyển đến bên cạnh Tiêu Chiến, cậu nhìn thấy anh không có ý muốn đạp mình xuống thì cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

"Gần đây chúng ta rất nghèo."

"A?" Từ sau khi Vương Nhất Bác đem thẻ lương đưa đi thì cậu đã sớm không còn lại bao nhiêu tiền tiết kiệm, mặc dù cậu không có giống như Tiêu Chiến nói gần đây mua thêm món gì lớn, nhưng nếu anh nói nghèo thì nhất định liền nghèo a, " Em sẽ cố gắng kiếm tiền."

"Nếu đã nói như vậy thì trước hết em đem cái tính nghịch ngợm của em sửa trước đi."

"Chiến ca. . ."

"Tháng sau bắt đầu trừ tiền tiêu vặt xuống còn một ngàn." Tiêu Chiến cười híp mắt nhìn về hướng Vương Nhất Bác nháy mắt, " Người già nói trên người không muốn mang nhiều tiền liền không dễ dàng gây nhớ thương như vậy."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mang theo ủy khuất lại không nói, cậu gật đầu với anh rồi lại ủ rũ cúi đầu, anh thấy vậy liền nở một nụ cười, " Bảo bảo, em muốn như thế nào cũng được."

Vương Nhất Bác lúc này cảm thấy rất kì quái cậu nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, "Bởi vì anh nói như vậy a."

Tâm tư của tiểu bằng hữu rất đơn giản, không có giấu diếm điều gì, câu nói đơn giản mà thẳng thắn của cậu liền như một nhát dao có thể đâm trúng nơi trái tim mềm mại nhất đang giấu tâm sự của người lớn hơn kia.

Tuy là lời nói như vậy.....

"Bác sĩ Tiêu. . . Sắc mặt anh thật đáng sợ. . ."

Tiểu Viên nơm nớp lo sợ nhìn Tiêu Chiến mang theo nụ cười gian manh đi đến từng phòng bệnh, mỗi chỗ anh đi đến đều mang cho người khác cảm giác hít thở không thông.

"Có sao?" Tiêu Chiến quay đầu, nở nụ cười chân thành hỏi.

Tiểu Viên điên cuồng khoát tay nhanh chóng nói, " Tôi không có nói gì hết."

Với tư cách là một trong hai người của CPF, Tiểu Viên đương nhiên biết được nguyên nhân sự ghen tuông của Tiêu Chiến là bắt đầu từ đâu.

Từ sau khi tiết mục quảng cáo lần thứ nhất lên sóng, Vương Nhất Bác lớn lên rất đẹp, nghiệp vụ cùng với năng lực lại mạnh, đằng này cậu còn là thầy của những nữ sinh thì cậu chẳng khác nào Đường Tăng vào phải Động Bàng Tơ, khi cậu lên lớp thì giống như số 1 với 10 cùng nhau đùa giỡn ở phòng tập.

Hôm nay cậu cho người khác thấy được sự nũng nịu của mình, ngày mai cậu lại thể hiện sự đáng yêu.

Vương Nhất Bác lại là người có tính tính ngoài nóng trong lạnh, khi làm việc cậu rất nghiêm túc, mặc dù cậu không chịu làm nũng trước mặt các nữ sinh nhưng cuối cùng cậu lại tình nguyện thực hiện để tiết mục có thể thành công nhất. Thế là khi tiết mục được phát sóng, chỉ cần là chỗ có Vương Nhất Bác xuất hiện thì xung quanh đều là bong bóng màu hồng phấn.

Sau màn trình diễn như vậy, cậu như một chú chó nhỏ, số lượng người hâm mộ lần nữa tăng lên gấp bội.

"Lão Vương yên tâm, đương nhiên là anh sẽ không tức giận a."

"Thật, thật sao. . ." Vương Nhất Bác trốn ở cầu thang lén lút gọi điện thoại, cậu có thể nghe ra được người bên kia đang ghen rất dữ dội a, cậu liền không nhịn được mà cười trộm, " Vậy hôm nay em có phải ngủ ở sô pha hay không?"

Bụp, bên kia lập tức cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ đứng dậy kéo cửa đi ra ngoài, từ khi quay tiết mục đến nay, mặc dù số lần được gặp Tiêu Chiến nhiều hơn nhưng cậu cảm thấy đãi ngộ trong nhà của mình càng ngày càng kém. Đặc biệt là sau tiết mục quảng cáo đó thì ngay cả bữa sáng tình yêu không có thì không nói, hiện giờ ngay cả phòng cũng không được cho vào. 

Giấm của Trùng Khánh đúng là danh bất hư truyền.

"Vương lão sư ngồi một mình ở đây cười gì vậy?" 

Nhìn thấy học viên từ phía xa đi tới, Vương Nhất Bác mới phát hiện trên mặt của mình còn nở nụ cười ngây ngô, cậu nhanh chóng thu lại cảm xúc, chào hỏi các nàng liền nhanh chóng rời đi.

"Lão sư!"

"Có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác một khi khôi phục biểu cảm thì mặt không thay đổi trạng thái, người khác nhìn thấy liền cảm thấy cậu không thân thiện. Hai nữ học viên nhìn thấy cậu như vậy có chút sợ sệt nhưng vẫn mạnh dạn nói, " hôm nay có một động tác chúng em tập không được nên muốn mời lão sư giúp chúng em xem lại một chút."

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, cậu chỉ đang làm tròn bổn phận của một người thầy thôi.

"Vậy đi đến phòng luyện tập đi."

Vương Nhất Bác đối với vũ đạo có một loại yêu thích gần như cố chấp, cậu có thiên phú lại chịu khổ, trước kia lúc ở nước ngoài cậu thường nhảy một ngày mười mấy tiếng cũng không thấy phiền, ngày qua ngày, từ các sư huynh cho đến bạn nhảy cho đến lúc cậu có thể đứng trên sân khấu thì chỉ cần một người có thể là chính mình thì có thể khiến toàn trường không nói được lời nào. 

Tiêu Chiến cũng rất thích xem Vương Nhất Bác nhảy múa, cái kia giống như là mặt khác cún con, sự tồn tại của cậu chính là muốn làm cho mọi người phải ngưỡng mộ cậu. 

Anh rất thích Vương Nhất Bác như vậy, anh có cảm giác cậu đem đến sự mới mẻ trong tâm hồn của người khác, giống như cậu có thể đem người khác hút vào mạch nước ngầm, Tiêu Chiến cảm thấy hơn 30 năm mình đã trải qua chưa bao giờ mà anh cảm thấy mỗi một khắc mình luôn cảm thấy vui vẻ đến vậy. 

Tiêu Chiến thích, người khác tự nhiên cũng sẽ thích.

Cho nên Vương Nhất Bác cũng không làm rõ ràng được vì cái gì chỉ là nhảy múa, nhảy cũng có thể khóc. Mà cũng vì bản chất quý ông, theo bản năng cậu chỉ anh ủi một cái ở trên internet liền biến thành thầy vũ đạo cùng với học viên nảy sinh tình cảm? ?

Rốt cuộc cái này thì cái nào đúng a.

"Chiến ca. . ."

"Lão đại. . ."

"Em sai rồi, anh để cho em vào trong đi."

"Em không có làm loạn, em thề."

"Em không nhớ rõ là cô ấy gọi em vì cái gì."

"Tiêu Chiến a. . ."

"Em ồn ào quá." Tiêu Chiến mở cửa phòng, anh thấy nhân ảnh ngồi xổm ở cửa như chú mèo con bị đạp phải đuôi liền nhảy dựng lên kéo lấy tay anh lấy lòng, nhưng khi nhìn thấy cái chăn anh ôm trong ngực lập tức đen mặt.

"Lại phải ngủ ghế sô pha hay sao."

Vương Nhất Bác ủy khuất hít mũi một cái, lúc trước mình quay chương trình tống nghệ mặc dù ở hai nơi nhưng Chiến ca mỗi ngày đều vô cùng quan tâm, ân cần hỏi thăm cậu, bây giờ thì tốt rồi....

"Nếu không em muốn ngủ ở đây?" Tiêu Chiến đem chăn ném cho cậu, " Em đi qua bên cạnh đi, mùi nước hoa trên người em anh cảm thấy khó chịu."

Vương Nhất Bác lặng lẽ nhận lấy chăn động tác thuần thục đến chính anh nhìn thấy cũng đau lòng, cậu xoay người hướng về phía ghế sô pha, cậu lại không chú ý tới bàn trà hôm nay đã được Tiêu Chiến thay đổi vị trí, cậu không để ý liền va thẳng vào góc của bàn trà phát ra một tiếng vang thật nhỏ.

Tiêu Chiến đang chuẩn bị xoay người trở về phòng liền nghe đến tiếng động, lúc quay đầu lại liền thấy Vương Nhất Bác đã ngồi xổm trên mặt đất thân thể nhỏ bé co lại.

"Bảo bảo!" Anh lập tức sốt ruột, sau một lúc anh cảm thấy hối hận chính mình làm sao lại quên đem bàn trà mang trở về vị trí cũ, cún con này rõ ràng đang mơ mơ màng màng. Anh nhanh chóng đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, " Bị thương sao? Đau sao? Có thể đứng lên hay không?"

Kỳ thật cũng không có đau lắm. . . Lúc nhảy bị thương so với cái này đau hơn nhiều. Nhưng là cậu ước chừng mấy ngày Tiêu Chiến đều không có cùng cậu nói chuyện rõ ràng, Vương Nhất Bác sẽ không ngốc đến mức bỏ lỡ cơ hội làm hòa như thế này. 

"Đau. . ."

Giọng nói mang theo sự run rẩy làm cho Tiêu Chiến triệt để đau lòng, anh đêm người đặt trên ghế sa lon, đem ổng quần cậu vén lên xem cậu bị thương như thế nào.

"Không có việc gì, không có việc gì, để ca nhìn xem một cái liền hết đau a."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đem ống quần của cậu kéo lên , lần trước cổ chân cậu bị tổn thương cũng không biết đã hoàn toàn hồi phục hay chưa, Vương Nhất Bác có thể chịu đựng, cho dù có mệt mỏi cũng cắn răng kiên trì. Những ngày gần đây đều phải nhảy, nếu để lưu lại mầm bệnh thì rất phiền phức....

"Cổ chân đau sao. . .  làm sao lại có thêm vết thương mới a." Tiêu Chiến nhìn trên đùi của Vương Nhất Bác có vài vết máu bầm, không biết là do chơi ván trượt bị thương hay do tập nhảy gây ra, anh thở dài, lấy thuốc ra bôi cho cậu, anh bôi nhẹ nhàng giống như lộn vũ phất qua, anh sợ Tiểu bằng hữu lại bị tổn thương.

Ban đầu Vương Nhất Bác chỉ muốn làm nũng để Tiêu Chiến để ý đến cậu nhưng cậu không ngờ rằng lại trông thấy bộ dáng này của anh.

"Chiến ca. . ."

"Ừm?" Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa thuốc cho cậu, anh ngước lên bắt gặp viền mắt của Vương Nhất Bác có chút đỏ, anh cho là cậu đau liền hướng về vết thương nhẹ nhàng thổi thổi, " Chờ một chút là tốt rồi a."

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác từ trên ghế salon nhảy xuống đi đến trước mặt anh quỳ xuống làm Tiêu Chiến giật mình nhanh chính đem bình thuốc đặt ở bên cạnh.

"Tiêu Chiến a. . ."

"Anh ở đây, cún con làm sao vậy."

Tóc của Vương Nhất Bác gần đây cắt có chút ngắn nên khi cậu cọ vào cổ anh tóc đâm vào có chút đau, "Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em." Trong lòng của Tiêu Chiến lập tức mềm mại đến không tưởng nổi, "Không phải mấy ngày nay anh để em ngủ ở ghế sô pha em liền cảm thấy ủy khuất sao?" 

"Không ủy khuất, chỉ là...... Em sợ anh tức giận."

"Thật ra nếu nói anh không tức giận thì là giả, không ăn giấm cũng là lừa em." Tiêu Chiến cảm giác vòng tay đang ôm mình lại dùng sức thêm mấy phần, " Bảo bảo nhà chúng ta ưu tú như vậy, nếu bị người khác lừa gạt đi mất thì anh làm sao bây giờ."

"Có lừa gạt em cũng sẽ không chạy." Vương Nhất Bác dụi dụi vào hõm vai của Tiêu Chiến nói, " Tâm của em đã không ở chỗ em thì người khác có bắt cóc em cũng chỉ là cái xác không hồn."

Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn là không có cam lòng để tiểu bằng hữu ngủ tiếp ở ghế sô pha, Vương Nhất Bác nghe như vậy lập tức bệnh đau đều khỏi hẳn, ôm lấy chăn liền đi về  hướng phòng ngủ, cậu sợ Tiêu Chiến đổi ý liền ngoan ngoãn nằm ở trên giường.

Khi Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Vương Nhất Bác còn mặc bộ quần áo ban ngày nằm ở trên giường anh vừa mới thay mới toàn bộ anh liền cầm lấy gối ở trong tay ném về phía cậu.

"Em chưa có đi tắm nên em liền bước đi xuống cho anh."

19/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro