Chương 14
"Nếu như em nói khoảng bốn giờ chiều em đến thì ba giờ chiều em nên báo cho anh biết, từ ba giờ em bắt đầu xuất phát đó anh liền cảm thấy rất vui vẻ. Đến bốn giờ anh sẽ đứng ngồi không yên, lúc đó anh phát hiện hạnh phúc rất giá trị, nhưng nếu em tùy ý lúc muốn đến lúc nào cũng được thì anh không có chuẩn bị kĩ cũng không có tâm tình để đón em."
Một lần nào đó lúc quay tiết mục Vương Nhất Bác chọn đoạn tiểu vương tử đi học, bỗng chốc bị hành tinh cô đơn của tiểu gia hỏa này hấp dẫn, lúc tan tầm đi ngang tiệm sách cậu liền mua một quyển mang về, nhưng cậu lại không muốn tự mình đọc liền nũng nịu với Tiêu Chiến để anh đọc cho cậu nghe.
Tiêu Chiến rất sủng cậu, mỗi lúc trời tối chỉ cần có thể tan việc đúng giờ anh liền bền lòng vững dạ mở sách ra đọc cho cậu nghe một chương với âm điệu rất nhẹ nhàng cho đến khi trong ống nghe truyền đến tiếng hít thở đều đều của tiểu bằng hữu anh mới khép sách lại nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon. Anh cũng không nỡ lòng cúp điện thoại mà cứ để như vậy nguyên một đêm cho đến sáng ngày hôm sau.
Đôi khi yêu nhau mà ở xa nhau thì vẫn là lưu luyến mà còn lo được lo mất, sau đó Vương Nhất Bác nghĩ làm sao nói cho Tiêu Chiến biết là cậu sắp tới?
"Người có thể làm cho người khác chờ đợi mình thì có thể chứng minh được một điều là mình làm người khác rất say mê."
"Thời gian rời xa nhau rất dài nên khi gặp nhau mới có thể cảm nhận được hạnh phúc đến dường nào, từ đó càng thêm trân quý đối phương." Tiêu Chiến nói như vậy, " Bản thân em tồn tại đã là một chuyện rất tốt đẹp, bất kể là ở đâu, chỉ cần nghĩ tới em anh sẽ liền cảm thấy an tâm, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều."
Vương Nhất Bác mặc dù nghe được cái hiểu cái không, nhưng cậu cũng cảm nhận được giống như vậy để cho người kia cảm thấy được vui vẻ an tâm.
"Ô, hai người này nói chuyện yêu đương tự như thơ vậy." Sau khi ghi hình xong, trong lúc rãnh rỗi Đại Trương Vỹ nghe Vương Nhất Bác chia sẻ xong trong nháy mắt bày ra một biểu cảm ăn đầy giấm, "Anh cảm thấy Tiêu Chiến nói rất đúng, cả hai cậu cả ngày đều bận rộn, nếu còn lo lắng hoài nghi cái này cái khác thì sẽ lãng phí thời gian vô cùng."
"Em không có hoài nghi." Vương Nhất Bác chép miệng, từ lúc Tiêu Chiến mua cho cậu một đống kẹo que, cậu chọn một cái có vị dứa lấy ra vô cùng chân thành mà nhìn Đại Trương Vỹ, "Em chính là nhớ anh ấy, vô cùng nhớ."
" Các cậu còn trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt nên anh có thể hiểu được."
"Đại lão sư, anh lúc lúc trước. . ."
"Người anh em, cậu cũng đừng hỏi anh, chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ nên anh không có kinh nghiệm về mấy chuyện này a. Nhưng là anh cảm thấy, giữa hai người tuy yêu nhau nhưng vẫn là giữ lại cho nhau chút không gian xem như là tôn trọng lẫn nhau."
Vương Nhất Bác đem kẹo que nhét vào bên trong miệng, thế nhưng cậu chính là muốn mỗi phút mỗi giây đều dính bên người Tiêu Chiến a.
Vào đêm, khi tiết mục ghi hình kết thúc, cậu liền bị các ca ca rủ đi ăn, đợi đến khi mọi người hết hứng mới tản ra để ai về nhà nấy thì cậu cũng rất vất vả mới về đến phòng, Vương Nhất Bác chưa kịp tẩy trang thì đã không nhịn được mà lấy điện thoại gọi video cho Tiêu Chiến, cậu biết đêm nay Tiêu Chiến thay ca, sẽ được nghỉ ngơi, anh rất khó để có được thời gian nhàn rỗi.
Điện thoại vang lên rất lâu mới được kết nối, người đối diện mới vừa tắm rửa xong hiện tại đang lau tóc.
"Anh vừa nhìn thấy hình em gửi, ăn no chưa?"
"Ừm ~" trên mặt Vương Nhất Bác treo hai dấu ngoặc nhỏ, cậu gật gù đắc ý nói miên miên về cuộc sống hôm nay thông báo với Tiêu Chiến một lần, bên trong còn xen kẽ nhưng tiết mục lúc quay cậu cảm thấy buồn cười. Giống như từ sau khi quen Tiêu Chiến, cậu cũng học được cách thu thập những chi tiết nhỏ thú vị trong sinh hoạt hằng ngày.
Tiêu Chiến yên lặng cười nghe tiểu bằng hữu như một nhà diễn thuyết trẻ, chờ cậu nói mệt anh mới nhắc nhở cậu đi uống ly nước ấm.
Mặc dù mọi người đều nói Vương Nhất Bác ít nói, nhưng cậu tự nhận mình cũng không phải là một người vô vị, chỉ là cuộc sống của cậu quá phong phú đa dạng, rất ít khi hợp ý với người khác nên lâu dần thanh thói quen cũng không có điều gì muốn nói.
Chỉ có từ khi gặp Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dù sao vẫn sợ anh cảm thấy mình khó chịu, sợ anh cảm thấy mình nói vô vị, thế là mỗi lần nói chuyện phiếm đều nghĩ trăm phương ngàn kế nói chuyện nhiều một chút, coi như những cái kia không có chút nào thú vị. Cho nên mặc dù hai người thường xuyên không gặp mặt một hai tháng nhưng vẫn nhớ đến thói quen sinh hoạt của đối phương rất quen thuộc như đã ở chung nhiều năm.
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến giữa trưa tại nhà ăn ăn món gì, Tiêu Chiến cũng biết Vương Nhất Bác hôm nay uống chính là trà xanh hay là cà phê đen. Gặp mặt giống như cũng không có chuyện mới mẻ cần nói, chỉ cần một cái ôm ngắn ngủi để làm dịu sự nhớ thương là tốt rồi.
Hầu hết Tiêu Chiến cũng khuyên cậu nên nói hoạt bát hơn trên sân khấu với tư cách là sư tử con số một duy nhất luôn phấn đấu mỗi ngày, Vương Nhất Bác nói nhiều hơn còn là nói nhảm cũng là do cậu trò chuyện cùng anh hàng ngày, thỉnh cuộc nói chuyện của hai người bị người khác nghe được trên mặt hầu hết đều là ghét bỏ, họ đều lắc đầu bỏ đi ra ngoài, họ không hiểu được đều là những câu chuyện nhảm nhí thì vì sao cả hai người đều có thể cười vui vẻ đến như vậy.
"Vương Nhất Bác, rất nhanh đã sắp đến tết a." Tiêu Chiến lật lên Weibo, rất nhiều tiết mục đặc biệt đã bắt đầu phát sóng được năm số.
"Đúng vậy a." Vương Nhất Bác đem đầu đưa đến trước màn hình, muốn được xoa đầu giống như chú mèo trong nhà Tiêu Chiến, cậu còn nhu thuận buông xuống phòng bị mà vén bụng nhỏ mềm mại lộ ra đưa về phía anh, "Rất muốn cùng Chiến ca ở một chỗ đến tết..... Nhưng là trong năm mới em phải đi làm MC dạ tiệc."
"Chứng minh tiểu bằng nhà anh rất ưu tú a. Em khẩn trương sao?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, đây đã là năm thứ ba cậu làm MC dạ tiệc, những năm này những dạ tiệc dù to hay nhỏ cậu đã tham gia rất nhiều nên cậu đã sớm không phải là người mới. Chỉ là.... "Chiến ca sẽ xem em phát trực tiếp hay sao?"
"Đương nhiên, anh nhất định sẽ ở trước truyền hình xem thật kỹ."
Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng xoa xoa cái cổ, cái kia còn giống như là có một chút khẩn trương a.
"Năm nay anh cũng trở về Trùng Khánh sao?"
Tiêu Chiến đắp lấy mặt nạ, gật gật đầu, "Em muốn tới tìm anh đi chơi sao?"
Vương Nhất Bác vội bật dậy đi tới trong túi lật tìm nửa ngày lịch trình trợ lý mới gửi qua buổi sáng cho cậu, sau đó liền than một tiếng, "Mùng một em có buổi ra mắt phim điện ảnh phải đi, còn có thêm ba cuộc phỏng vấn."
"A? Bảo bảo rất vất vả nha."
Rõ ràng là cả năm không được nghỉ nhóc đáng thương lại không thèm để ý chút nào chính mình không có ngày nghỉ, chỉ vì chính mình thuận miệng một câu nói liền mang đầy bụng ủy khuất. Tiêu Chiến nhẹ giọng cười, mang theo vài phần đau lòng nghiêm túc nói, "Tốt rồi, tốt rồi, lão Vương, tương lai chúng ta tương còn dài a."
>>>>>
Đài Hồ Nam trên TV đang phát Xuân Vãn, tiểu thiên sứ nhìn ống kính cười ngọt ngào như gieo rắc hạnh phúc cho người khác.
"Một năm mới, chúc mọi người thật vui vẻ, may mắn hạnh phúc."
Ừ, rất là hạnh phúc.
"Chiến Chiến, lại phát cái gì ở lại đây?" Mẹ Tiêu bưng đĩa hoa quả to đi tới, vuốt ve tóc của con trai, "có gầy đi một chút, công việc rất bận sao?"
"Ừm. . . rất bận." Tiêu Chiến không đành lòng đem ánh mắt từ trên TV dời đi, "nhà ăn bệnh viện nấu đồ ăn cũng không ngon như đồ ăn của mẹ làm."
"Con xem con bao lớn rồi mà còn nhõng nhẽo, sau này cưới vợ về rồi con có thể làm gì, về trong nhà hầu hạ ai."
"Đó là đương nhiên là vợ sủng ái con a." Trong đầu Tiêu Chiến lập tức hiện lên hình ảnh mỗi lẫn Vương Nhất Bác nhìn về phía mình nở nụ cười, anh vô cùng tự tin mà nói.
"Khó mà làm được, điểm ấy phải học ở ba ba con."
Nhìn mình con trai mình cuộn chân lại ngồi ở trên ghế sa lon gặm khoai tây chiên, không có chút nào là dáng vẻ của người trưởng thành, mẹ Tiêu nhịn không được vỗ lên đầu gối anh một cái, " Không phải mẹ muốn lãi nhãi với con, con cũng đã lớn rồi nên tìm người yêu cho mình được rồi."
"Con chưa muốn bị véo tai giống như cha đâu nhé."
Tiêu Chiến nhặt lên một miếng khoai tây chiên ném vào trong miệng, anh nhớ lại câu chuyện gần đây mà anh cảm thấy rất thú vị, Vương Nhất Bác biết anh thích khoai tây chiên nên cậu liền mua mấy gương lớn gửi tới bệnh viện, làm các bác sĩ ở khoa tiêu hóa liền đi từng phòng bệnh phân chia khoai tây chiên, kết quả anh liền bị trưởng khoa gọi lên nói chuyện.
"Lại nói, có thể đời cả đời này con cũng không định sẽ kết hôn a."
Như thế nào là kết hôn a, kết hôn chứng nhận cũng không thể đi lĩnh.
Tiêu Chiến vô ý thức nghĩ đến anh mới phát hiện mẹ Tiêu nghe xong thần sắc liền thay đổi, anh liền nhanh chóng cười ha ha, "Ai nha, công việc con bận rộn như vậy, cô gái nào lấy phải con tựa như cùng thủ hoạt hỏa (*sống một mình thờ chồng chết)."
"Cái kia. . . con nói là, con cũng không phải không nghĩ tới việc lập gia đình, hiện tại con sống độc thân rất tốt vì sao phải cùng người ta sống cùng một chỗ, nếu con làm lỡ tuổi xuân của người ta cũng không tốt lắm."
Tiêu Chiến nói xong có chút không vững tâm sờ lấy chóp mũi, kết quả liền bị mẹ Tiêu nắm chặt tai, "A a a đau -- "
"Tên nhóc con, buổi chiều con đi ra công viên gặp người mà được giới thiệu xem mắt cho mẹ!"
Hiện tại giống như sau khi Tiêu Chiến qua sinh nhật tuổi 25 thì cũng bắt đầu "Mỗi ngày khi gặp người quen đều sẽ bị thúc giục kết hôn."
Mấy lần đầu anh còn rất nghe lời, dì Bảy, dì Tám giới thiệu đối tượng, chỉ cần có thời gian thì anh liền đi gặp mặt. Dù sao lại nhìn một chút cũng sẽ không rơi mất miếng thịt nào, nhân tiện anh còn được đi ăn ở các nhà hàng thì cớ sao lại không đi.
Thật ta trước kia Tiêu Chiến trước kia cũng không có cảm thấy mình đối với yêu đương có yêu cầu cao bao nhiêu, nhưng tới tới lui lui gặp mười mấy đối tượng để hẹn hò, mặc kệ đối phương đối với anh ném tới bao nhiêu cành ô liu, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu một chút cảm giác, càng về sau ngay cả lấy lệ cũng đều cảm thấy mệt mỏi, liền dứt khoát vừa được nghỉ ngơi liền lấy lý do cùng bằng hữu có hẹn nhau đi ra ngoài nhưng thật ra là đi chơi.
Đối phương cũng giống như mọi người là giấu hết một phần năm tính cách thật của mình, chỉ để lộ ra ưu điểm của chính bản thân mình, điều này làm cho Tiêu Chiến cảm thấy rất là vô vị.
Hiện tại anh có quan điểm rất rõ ràng, coi như muốn xòe đuôi, đầu tiên đối phương phải là người có tính cách như Vương Nhất Bác.
Nhưng truyền thống Trung Quốc có quy định "Về nhà ngày thứ ba thì ba mẹ con đã bắt đầu chê con phiền" là chưa từng gạt ai bao giờ.
"Ai hừm, mẹ. . ." Tiêu Chiến ủ rũ cúi đầu kêu rên kéo lấy thật dài mấy âm cuối, nỗ lực kháng cự kéo cả cơ thể của mẹ mình đang đăng ký thông tin ở bàn bên trở về, " Mẹ đăng ký thật hay sao?"
Mẹ Tiêu vô tình hất tay con trai ra, đem tất cả thông tin cá nhân của anh đăng hết một lượt ở trang giới thiệu hôn nhân tựa như các quảng cáo ở đường phố.
Ở nơi này còn có tháng lão miếu, người ta tin phục nên thờ cúng hương hỏa nhất thời ở nơi đây náo nhiệt như hội chùa ở Bắc Kinh.
"Chào anh, chúc anh một ngày tốt lành, xin hỏi tôi có thể phỏng vấn anh một chút được không?"
Tiêu Chiến đang ngồi xổm ở trên đồng chơi đùa với côn trùng, anh đang cảm thấy có chút nhàm chán thì đột nhiên bị người khác vỗ vỗ vai, anh đứng lên, nhìn đối phương đưa qua micro ở trên có logo của một video, đoán chừng là phóng viên tới làm tiết mục đặc biệt cho tháng giêng.
Tiêu Chiến đang muốn mở miệng từ chối, thì người mẹ đã thật lâu không thấy không biết ở nơi nào đột ngột xuất hiện, thoáng cái đã đến bên cạnh anh hơn nữa bà còn dùng ánh mắt lườm anh một cái nhằm không cho anh nói.
"Có thể, có thể, có thể!"
"Đây chắc là con trai của dì đây? Lớn lên rất dễ nhìn." Tiểu cô nương phỏng vấn nhìn chằm chằm về phía Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, thời buổi này còn công bằng hay sao, người đẹp trai như vậy làm sao có thể độc thân đây?"
"Đâu có, đâu có, do gen di truyền tốt." mẹ Tiêu mẹ che miệng cười đến nhánh hoa cũng run rẩy, nhưng ngược lại nhìn thấy con trai trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, "Lớn lên đẹp trai có tác dụng sao, còn không phải tìm không tìm được đối tượng."
Tiêu Chiến nhịn không được liếc mắt. . .
"Vậy hiện tại dì là đưa anh ấy tới đây ra mắt sao?"
"Đúng vậy a."
"Vậy những thứ dì đang cầm trên tay là......."
"Những thứ này đều là những cô gái có ý gửi tặng cho dì. "
"Oa, đây cũng là quá nhiều đi." Tiểu cô nương phỏng vấn đưa ống kính đến chỗ tay của mẹ Tiêu, một xấp thật dày vượt qua cả sách y học trên bàn của Tiêu Chiến.
"Đa tạ đã giúp đỡ, đa tạ đã giúp đỡ, hi vọng sau khi tiết mục được phát sóng thì có người sẽ để ý con trai của dì, có thể liên hệ với dì."
"Được vậy thì quá tốt, vậy dì chờ một chút cho cháu xin phương thức liên lạc với dì để cho cháu lưu lại, cháu tin rằng sẽ rất nhiều nữ sinh độc thân sẽ vô cùng hứng thú với con trai của dì a."
Thật là cám ơn. . .
Tiêu Chiến đưa tay che mặt tuyệt vọng ngồi xổm trên mặt đất, hi vọng tiết mục này khi xét duyệt sẽ không được thông qua, hi vọng loại hình thiển cận(1) này sẽ không ai nhìn đến, hi vọng đồng nghiệp của mình tuyệt đối đừng xem cuộc phỏng vấn này, còn có...
Mặc dù Tiêu Chiến cầu nguyện theo lẽ thường mà nói là có thể được, dù sao loại hình thiển cận này ban đầu có thể có rủi ro quá lớn, đại đa số phát ra chừng vài trăn lần trên internet cũng sẽ bị nhấn chìm giống như triều cường lên mà tan biến thành bọt sóng.
Nhưng mà trên thế giới này có người tên là Murphy, ông đưa ra một cái định luật làm cho toàn nhân loại gào khóc.
Nếu như có thể trở lại niên đại của Edward Murphy tiên sinh đó, Tiêu Chiến nghĩ, anh nhất định sẽ là người đầu tiên ám sát ông ấy.
Một cuộc phỏng vấn vốn bình thường, không có gì lạ nhưng bởi vì nhân vật được phỏng vấn là Tiêu Chiến nên khi được công chiếu liền nhận được mấy vạn lượt xem phá kỉ lục từ trước giờ, còn được mấy trang chủ ở blog khác đăng tải nên lượt xem càng ngày càng nhiều, video liền được đứng nhất ở bảng xếp hạng của Weibo.
【 má ơi, tiểu ca ca này cũng quá là đẹp trai đi! Hi vọng tổ tiết mục nhanh chóng đưa ra phương thức liên lạc a a a a a 】
【 đẹp trai như vậy còn muốn xem mắt? Còn cho người khác sống không a? 】
【 chờ tôi, ta đi chia tay rồi sẽ lấy anh ấy!】
【 a a a a a ta đừng cản tôi, tôi nhất định phải gả cho anh】
【 tiểu ca ca chờ em, em liền đem cục dân chính chuyển tới nơi này liền 】
【 ha ha ha ha ha ha vì cái gì nhìn soái ca một mặt khiến người khác sống không còn gì luyến tiếc như thế cơ mà. Đúng là trai đẹp thời buổi này đều không tránh khỏi chuyện bị hối thúc kết hôn nha! 】
【 soái ca này khá quen a! Có phải hay chúng ta đã bỏ qua tin gì mới?】
【 lầu trên nói tôi nhớ ra rồi, anh ấy không phải là nam phấn của Vương Nhất Bác hay sao? 】
【 thật hay giả?trời ơi, anh ấy cùng Vương Nhất Bác rất thân nữa kìa, soái ca thì nên ở cùng một chỗ, cám ơn! 】
【 lầu trên làm ơn đi chỗ khác đi, mù JB nhảy, Vương Nhất Bác đường đường chính chính là một thẳng nam, chúng tôi ôm Vương Nhất Bác đi, không hẹn gặp lại để mọi người thuận tiện có cơ hội xào couple. . 】
. . .
Xong con bê.
"Oa, trời ạ, tôi lại tiếp điện thoại gọi đến tìm Tiêu lão sư."
"Tiêu lão sư thật tuyệt, dựa theo những gì trong phỏng vẫn nói thì sang năm hài tử cũng sẽ có."
"Có phải hay không gặp được người thích hợp? Một chồng bản khai kia Tiêu lão sư xem xong một lần sao? Mắt của Tiêu lão sư không tốt, cần được nghỉ ngơi nha."
"Lần trước thay điện thoại cho Tiêu lão sư dùng tốt không? Lượng pin còn đủ không? Có cần đổi cái khác hay không? Nếu không thì phải bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt được gọi đến đường dây nóng có phải hay không."
"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến nghiến răng, "Đừng nghịch nữa."
Tiểu bằng hữu sau khi châm chọc, khiêu khích anh xong liền trở nên hờn dỗi không thèm nhìn anh nữa, trên màn hình chỉ còn lại một chỏm tóc vểnh lên nhìn rất ngốc.
Tiêu Chiến không nghĩ tới là mẹ anh ở ngay tiết mục phỏng vấn công khai số di động của anh, không đến năm phút đồng hồ thì Wechat đã hiện lên mấy trăm lời mời kết bạn, còn có rất nhiều số lạ gọi đến cho anh, gọi đến khi nào kẹt máy luôn thì thôi.
Lúc Vương Nhất Bác gọi điện thoại là lúc đang xen với số lạ, Tiêu Chiến đang tức giận không thèm nhìn tới người gọi liền bấm nút từ chối không tiếp.
Chờ Tiêu Chiến phát hiện để gọi lại thì đã quá muộn, đối phương đã tắt máy.
Tiểu bằng hữu còn thù rất dai, anh không biết làm sao, Tiêu Chiến chỉ có thể gọi cho trợ lý của cậu, anh không nghĩ rằng tới trợ lý cũng không nghe máy.
Anh cứ tưởng là tiểu bằng hữu đang bận, chỉ cần chờ lúc cậu rảnh rỗi dành thời gian dỗ dành cậu một chút là được, ai ngờ Vương Nhất Bác lần này không chỉ tức giận còn chơi trò mất tích, đã tròn ba ngày anh không nhận được cuộc điện thoại nào của cậu.
Tiêu Chiến tự biết là mình đã làm sai trước, anh thay đổi rất nhiều biện pháp dỗ cậu đến mệt mỏi cho đến lúc này cậu mới giơ cao đánh khẽ mà nhận điện thoại.
Kết quả khi cậu mở miệng chính là một loạt câu châm chọc anh, làm anh một câu cũng không nói nên lời.
Rất lâu sau Tiêu Chiến mới thở dài "Nếu em đã không tin anh thì anh cũng không thể nói gì hơn."
"Ở đâu ra có tin hay không, Tiêu lão sư, anh ban đầu cũng không có nói với em là anh muốn đưa người về ra mắt a."
"Anh sắp bước qua tuổi ba mươi, bằng hữu của anh đều đã có con hiện tại đã lên tiểu học, xem mắt kì lạ lắm sao." Tiêu Chiến đang phiền não trong lòng, lời nói ra có chút nóng nảy.
"Không kỳ quái, không có chút nào là khó hiểu."
Vương Nhất Bác cúi đầu lau đi bụi dính trên giày, đây là quà Tiêu Chiến tặng cậu nhân dịp đầu năm mới, lúc đầu cậu rất thích để ở đầu giường mấy ngày cậu mới lấy ra mang.
"Cũng giống như anh ngay cả lịch trình mấy ngày nay của em cũng không biết được, ngay cả em ở đâu anh cũng không biết vậy thì làm sao nói với em để em chuẩn bị đây?" Tiêu Chiến nghe ngữ điệu của Vương Nhất Bác đã giảm xuống, anh liền cảm thấy lo lắng vì cái gì anh lại tức giận, không phải là anh không biết tính cách của tiểu bằng hữu, chỉ cần dỗ dành tốt một chút là được rồi.
Giày đã được lau sạch giống như mới , nhưng Vương Nhất Bác vẫn là cố chấp cầm giấy tiếp tục lau.
Rõ ràng trước kia là anh nói em giống như ngọn lửa, anh muốn nhìn thấy em rất khó, cho nên cậu cố gắng nỗ lực để cho mình có được chỗ đứng rõ ràng nhất để cho Tiêu Chiến chỉ cần nhìn một cái liền thấy cậu. Bởi vì cậu sợ điện thoại của mình đôi lúc bị lấy đi, không kịp trả lời tin nhắn sẽ khiến Tiêu Chiến lo lắng cho nên trước kia cậu ghét nhất là công bố lịch trình, hiện tại vì anh mới để trợ lý công bố lịch trình hàng ngày.
Rõ ràng anh chỉ cần nhìn xem một lần thì liền có thể nhìn thấy.
Vương Nhất Bác không biết nên nói với Tiêu Chiến khi mình nhìn thấy video kia tâm tình cậu đã hoảng loạn như thế nào. Cậu biết là mình nên hiểu cho Tiêu Chiến, hai người lại không công bố ra bên ngoài, không ai biết tình cảm của hai người họ nên anh về nhà hối thúc kết hôn là chuyện rất bình thường.
Cậu cũng chỉ là thật sự rất sợ hãi mà thôi.
"Cậu chủ, đạo diễn nói để cậu đi quay bù một phân cảnh! Ai, sao cậu lại ngồi xổm như vậy, bác sĩ nói cậu..."
Trợ lý chạy tới tìm người, Vương Nhất Bác nghe thấy lời nói đầu của cô liền cuống quít mà tắt điện thoại.
"Chân của cậu. . ." Trợ lý có chút lo lắng tiến đến đỡ lấy cậu chủ không thể làm người khác bớt lo của mình, " Bác sĩ nói vết thương của cậu tốn thương đến xương, nếu còn muốn nhảy thì phải bồi dưỡng thật tốt khoảng ba tháng, không được chịu lực nặng."
"Không có việc gì." Vương Nhất Bác đẩy tay trợ lý ra, từ trước đến nay khi không có Tiêu Chiến ở bên cạnh thì cậu chính là một chú sư tử con.
Vương Nhất Bác bị thương là lúc treo cáp không cẩn thận nên bị thương ở chân cũng là lúc Tiêu Chiến quay video phỏng vấn. Trong lúc quay hình rảnh rỗi cậu nghe được nữ diễn viên lướt Weibo thấy tin tức tiểu soái ca ra mắt, cậu hiếu kì nhìn qua, kết quả là nhìn thấy người kia bị mẹ kéo mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Vốn định ăn dưa, không nghĩ tới là nhà mình bị sụp.
Đợi cả một buổi sáng cũng không thấy Tiêu Chiến giải thích, rốt cuộc Vương Nhất Bác sắp bị đủ những suy nghĩ làm cho mình kìm nén đến sắp phát điên thì cậu vẫn quyết định cho chính mình biểu hiện rộng lượng một chút. Đúng lúc mấy ngày nay cậu rất bận rộn rất ít cùng anh nói chuyện phiếm, thế là cậu bĩu môi gọi cho đối phương, chỉ cần Tiêu Chiến dỗ dành cậu là tốt rồi, cậu nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Cậu không hề nghĩ rằng Tiêu Chiến lại cúp điện thoại của cậu thẳng thừng như vậy.
Lần cúp điện thoại này Vương Nhất Bác liền bị những suy nghĩ bát quái trong lòng mình làm cho tỉnh.
Những cảnh quay hình tiếp theo Vương Nhất Bác đều không thể tập trung, mặc dù cậu đã nỗ lực dựa vào thái đối diễn viên kính nghiệp tới mười hai phần phối hợp với đối phương để diễn, nhưng đạo diễn vẫn là phát hiện trạng thái của cậu không đúng lại hô cut một lần.
"Nhất Bác a, cảnh này muốn cậu thể hiện sự vui vẻ cùng kích động khi gặp lại nữ chính, cảnh quay cậu từ trên nóc nhà nhảy xuống trong mắt phải có hồn, lúc nào cũng phải nhìn cô ấy, không thể mang theo ánh mắt trống rỗng như vậy."
"Được."
Cậu đã quay cảnh treo mấy ngày nay nên hiện tại cảm thấy rất đau nhức, nếu như Tiêu Chiến ở đây thì tốt rồi, nhưng nếu anh không ở đây thì cùng anh nói chuyện cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Nhưng bây giờ cái gì cũng đều không có, Vương Nhất Bác liền chỉ là kéo kéo eo mình một chút, mang theo sự áy náy giơ tay ra hiệu sư phụ đem cậu kéo lên.
Cho nên Tiêu Chiến thật sự đi xem mắt?
Anh ấy sẽ gặp được người vừa ý sao?
Anh ấy đẹp mắt như vậy nhất định sẽ làm cho người khác rất thích a?
Mẹ của anh ấy nhìn qua thì chắc là người rất truyền thống, nếu đến lúc đó mẹ anh không đồng ý thì hai người họ phải làm sao bây giờ?
. . .
Trong đầu cậu phân tâm một cái động tác cũng theo đó liền thay đổi.
Sư phụ kéo dây cho Vương Nhất Bác vốn là để cho cậu nhảy thẳng xuống, nhưng đột nhiên sợi dây phía bên phải bị cản lại, ông thầm nghĩ không ổn, vội vàng buộc chặt sợi dây lại nhưng là vẫn chậm một bước.
Vương Nhất Bác không tránh kịp, cậu bị va vào trụ cột kế bên rất nặng.
"A!"
Trên chân lập tức truyền đến cơn đau đớn kịch liệt khiến Vương Nhất Bác đau đến mức vô thức kêu lên một tiếng, cậu cũng chỉ kêu lên một tiếng liền mím môi thật chặt cố gắng chịu đựng.
"Nhất Bác!" Mọi người nhanh chóng tiến đến đem cậu kéo ra, Vương Nhất Bác che lấy cổ chân ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh không ngừng từ bên mặt trượt xuống.
"Có phải gãy xương hay không? Nhanh chóng gọi bác sĩ đến."
Phó đạo diễn tìm số của bác sĩ trên màn hình điện thoại gọi đi, chỉ một lúc sau bác sĩ nhanh chóng mang theo hộp sơ cứu chạy tới. Bác sĩ nắm lấy cổ chân của cậu khiến Vương Nhất Bác rất đau nhưng cậu chỉ siết chặt lòng bàn tay của mình, đem đầu chôn ở trong khuỷu tay mà không nói tiếng nào.
"Cũng may, không có bị gãy xương, chỉ bị trật chân, trong khoảng thời gian này chân này không thể dùng sức lực." Bác sĩ lấy ra thuốc giảm đau phun lên cho cậu, "Thuốc này hai ngày đổi một lần, tuyệt đối đừng quên. Nếu đau quá liền phun chút thuốc giảm đau."
"Thật xin lỗi, là tôi thất thần." Vương Nhất Bác ra hiệu trợ lý nhận lấy bình thuốc, áy náy nhìn mọi người, "Đã gây thêm phiền phức cho mọi người rồi."
"Hôm nay quay tới đây thôi, cậu quá mệt mỏi rồi." Đạo diễn vỗ vỗ vai cậu, đứa nhỏ này nỗ lực ra sao ông đều nhìn thấy.
"Không có việc gì, phun thuốc xong đã đỡ hơn nhiều." Vương Nhất Bác lắc đầu, bộ kịch này tiến độ rất gấp, cậu không muốn lại gây cản trở, " Chúng ta tiếp tục đi."
"Cậu chủ, là điện thoại của bác sĩ Tiêu. . ." Trợ lý cẩn thận thăm dò, đem điện thoại của Vương Nhất Bác đưa tới trước mặt cậu.
"Về khách sạn đi." Vương Nhất Bác liếc nhìn điện thoại gọi đến, lắc đầu. Cậu mệt mỏi tựa vào ghế sau xe, nếu không phải hàng lông mi nhỏ dài đang run run bán đứng cậu thì trợ lý chút nữa cũng đã bị cậu lừa.
"Chân đau sao? Có cần phun một chút thuốc giảm đau hay không?"
Kỳ thật trợ lý có thể hiểu được cậu chủ của mình liều mạng ra sao, rõ ràng là chống đi, thực lực của cậu cũng được mọi người công nhận, tất cả mọi người đều không biết cậu vì cái gì lại liều mạng như vậy, thậm chí công ty còn nói cậu mới vào nghề mà còn không biết lớn nhỏ, nói cậu muốn một mình ăn hết một cái bánh lớn, không chừa đường sống cho người khác.
Chỉ có cô biết, Vương Nhất Bác chỉ là muốn nỗ lực thêm một chút để sau này nếu có ra ngoài đời thì cũng có thể sống được, cũng xem như tìm đường lui để mình với người kia có thể an ổn trong tương lai.
Buổi tối còn có một chuyến bay, Vương Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đất lặng lẽ thu dọn quần áo vào va li. Từ xưa đến nay cậu không cần người khác giúp đỡ thu dọn hành lý, cho nên làm trợ lý của cậu đỡ lo được rất nhiều chuyện, chỉ trừ bỏ việc cậu không nhịn được mà công bố yêu đương của cậu mà thôi.
Trợ lý nhìn Vương Nhất Bác quỳ một chân trên đất đem từng cái quần áo xếp vào túi cho bằng phẳng sau đó cho vào vali cậu không nói một lời nào, mọi người thấy cậu như vậy đều kìm nén không nói chuyện làm cho cả căn phòng vô cùng yên tĩnh.
"Cậu chủ, tôi có thể khẳng định bác sĩ Tiêu không phải muốn giấu diếm cậu, cậu cũng biết chuyện đó rất bình thường, ngay cả tôi khi trở về nhà cũng bị giục kết hôn đây..."
Trợ lý cũng nhìn thấy video kia, tự nhiên cô cũng hiểu nguyên nhân làm cho cậu chủ mình phân tâm mặc dù cậu rõ ràng là người được đánh giá kính nghiệp rất là cao. Cô lại suy nghĩ một chút, hai ngày nay chân cậu rõ ràng rất là đau nhưng vẫn không chịu dùng thuốc phun sương để giảm đau, chắc hẳn là cậu nhớ đến trước kia bác sĩ Tiêu nói thuốc giảm đau không thể dùng linh tinh..... Nhưng hiện giờ quanh người cậu chủ của cô tỏa ra áp suất rất thấp nên trong lòng cô cũng rất lo lắng.
"Ừm."
Vương Nhất Bác đem cái cuối cùng túi bỏ vào túi du lịch, cổ chân đã bắt đầu đau đến tê dại, cậu lấy hơi, dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất lấy tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ sưng.
Phương pháp này là Vương Nhất Bác học được từ Tiêu Chiến. Trước kia có một lần kết thúc công việc cậu giống như bỏ trốn mang theo vali đi tìm Tiêu Chiến, lúc đó anh đã dạy cho cậu, đó cũng là lần đầu tiên cậu đi công tác có người thu dọn hành lý giúp cậu.
"Nhìn em như thế có phải trước giờ vali đều sắp xếp không hoàn chỉnh như vậy hay sao? Lúc trước em sắp xếp như thế nào, như một nơi lộn xộn sao?" (2)
Tiêu Chiến vừa nói liên miên vừa lải nhải, đem một cái áo len vẩy nhẹ gấp lại thật kỹ, cuối cùng còn đem SpongeBob mình thích nhất cùng khăn quàng cổ cùng mấy miếng dán ấm áp nhét vào khe nhỏ trong vali cho bảo bảo, "Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, mang theo cái này đừng để bản thân bị lạnh."
Lịch trình của Vương Nhất Bác dù sao cũng rất đuối, cậu vốn không muốn đánh thức người yêu, nhưng khi tỉnh lại đã thấy trên bàn có một bữa sáng đầy màu sắc cùng ly sữa bò có độ ấm vừa phải.
Sau khi cậu ăn uống đầy đủ, cũng không cần tự mình thu dọn hành lý mà ngược lại bị ôm trở về giường quấn thành một cái bánh ú.
Ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào trên người của Tiêu Chiến, làm cho cả người cực kỳ ôn nhu.
Vương Nhất Bác ngồi dưới đất, yên tĩnh ôm đầu gối.
Cũng không biết người sau này chiếm được tiện nghi với sự ôn nhu của anh sẽ là ai.
Có phải anh cũng sẽ ôn nhu với đối phương như đã từng làm với cậu, tự tay thu dọn vali, tự tay anh đeo lên khăn quàng cổ, sau đó khi ra đến cửa còn tặng kèm một nụ hôn mang theo mùi hoa quế.
(1) Thiển cận (cách nhìn hoặc cách nghĩ) nông cạn, hời hợt, chỉ nhìn thấy cái gần, cái trước mắt, không biết nhìn xa trông rộng.
(2) Nguyên văn của bản gốc không phải vậy, khi edit Thanh có sửa theo ý mình xíu. Hi vọng mọi người đọc vẫn cảm thấy không khác nhiều so với bản gốc.
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Ngủ ngon nha❤️❤️❤️❤️
05/09/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro