Chương 11
Tất cả mọi người là từ chối lịch trình của mình, có người còn đi chuyến bay sớm nhất đến đây để cùng chúc mừng sinh nhật của Vương Nhất Bác. Đợi không được đến giờ, bánh gato đã được đem ra rất sớm.
"Nhất Bác, cầu nguyện đi."
"Dạ được."
Vương Nhất Bác lén lút nhìn sang Tiêu Chiến, mười ngón tay đan xen vẻ mặt thành khẩn mấp máy môi lẩm bẩm, bộ dáng chững chạc giống như là đang đối thoại cùng thần linh.
Cầu nguyện xong cũng là không cần mọi người nhắc nhở, cậu thoải mái lấy dao chém xuống bánh gato.
Tiêu Chiến ở một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm, cái này có hơi bạo lực một chút. . .
"Chiến ca, nhận lấy nè!"
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một miếng bánh gato bọc lớp bơ thật dày được đưa tới trước mặt mình, mà còn do người kia đưa đến, giây phút này cậu nở nụ cười so với bơ còn ngọt hơn hướng về phía mình nháy mắt, trên mặt tràn đầy sự mong đợi.
Vương Nhất Bác biết miếng bánh gato đầu tiên là dành cho người quan trọng nhất.
"Vương Nhất Bác, sau khi quen biết em thì anh sẽ trở nên mập chết."
Kỳ thật Tiêu Chiến muốn nói cho cậu, các ca ca có mặt ở đây đều rất quan trọng với cậu, cậu đem miếng bánh gato này cho chính mình theo lễ nghi không hợp, theo lẽ thường càng không hợp.
Nhưng đối với Vương Nhất Bác cũng không thể 'Theo lẽ thường nói', Tiêu Chiến cũng không muốn làm phật ý của tiểu bằng hữu vào ngày đặc biệt này.
Thế là Tiêu Chiến hai tay nhận lấy bánh gato, trước ánh mắt tha thiết của tiểu bằng hữu anh múc một muỗng lớn cho vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào trong nháy mắt theo thực quản trượt một đường vào trong lòng, anh theo thói quen đưa ngón cái về phía Vương Nhất Bác để khen ngợi.
Sư tử con được khen rất vui vẻ lay lay cái đuôi, cậu đem những phần bánh gato còn lại chia đều cho các vị ca ca.
Mọi người ăn hết bánh gato rồi lại nói lời chúc mừng với cậu, mọi người liền đứng dậy chuẩn bị tan cuộc. Vương Nhất Bác đứng ở cửa cùng các ca ca ôm nhau chào tạm biệt, sau đó hốc mắt cậu hiện lên chút đỏ.
"Rất tốt." Tiền Phong vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, ánh mắt lại nhìn về Tiêu Chiến đang đứng sau lưng cậu tay bỏ vào túi, ý cười hiện lên nhàn nhạt.
"Ừm." Vương Nhất Bác dùng chút sức chút gật đầu.
Sau khi tiễn mọi người về, Tiêu Chiến theo nguyên tắc không thể lãng phí lương thực anh liền quay trở lại bàn đem miếng bánh gato thật to ở trên dĩa ăn hết. Vương Nhất Bác ở trong phòng chơi ván trượt cùng với ca ca, cậu nhìn Tiêu Chiến còn đang ăn bánh thì liền đi đến bên cạnh anh, hai mắt lấp lánh nhìn anh chăm chú dùng muỗng đem bánh gato cắt thành từng miếng nhỏ.
"Ăn ngon không?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu hỏi.
"Em chưa ăn có phải hay không?"
"Nhưng em cảm thấy nhìn anh ăn như vầy em cũng cảm thấy ngon." Tiểu bằng hữu nhếch miệng, cười như một tên trộm.
Tiêu Chiến làm sao không biết lòng dạ nhỏ mọn của cậu, "Ầy, mở miệng."
Vương Nhất Bác liếm liếm thìa, hài lòng đem đầu tựa vào trên vai Tiêu Chiến, động tác rất cẩn thận từng li từng tí, thấy đối phương không có kháng cự mới yên tâm đem hết sức nặng đè lên vai anh.
Cảm giác tiếp xúc thân mật làm cho trái tim cậu nhịn không được bắt đầu nhảy rất nhanh trong lồng ngực. Vương Nhất Bác cũng không rõ lý do vì sao bản thân cậu khi ở trước mặt Tiêu Chiến sẽ không có chút tiền đồ như vậy, mặc dù cả hai biết nhau gần một năm nhưng vẫn sẽ là khẩn trương đến lời nói cũng không rõ ràng.
"Chiến ca."
"Ừm?"
Vương Nhất Bác đột ngột lo sợ, nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Không có việc gì, chỉ muốn gọi anh một tiếng."
"A, đi thôi, còn có người đang chờ đây." Tiêu Chiến ăn hết bánh gato, đứng lên hướng Vương Nhất Bác đưa tay ra, "Cô ấy không tới được chỗ này."
"Anh đang nói ai?"
"Nghe nói là bạn gái của em?"
"Bạn gái của em?" Vương Nhất Bác bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vô thức cho là có phải là Tiêu Chiến lại nhìn thấy tin tức bát quái nào hay không? Cậu nhanh chóng nắm lấy tay áo anh cuống quýt giải thích, "Em không có..... Không có bạn gái, nhưng tin tức kia đều là công ty sắp đặt, không phải sự thật!"
"Phải không?" Tiêu Chiến nhướng mày, "Chuyện này nói sau đi, em không cần giải thích với anh."
Tiêu Chiến từ chối lời giải thích của cậu làm cho Vương Nhất Bác gấp đến độ trên đường đi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhìn lén qua anh thấy vẻ chuyên tâm lái xe của anh cậu cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ có thể đi hỏi trợ lý của mình.
"Gần nhất tôi có bị tố couple hay sao? "
"Sau này có thể nói trước với tôi một tiếng hay không?"
"Các người nếu không làm được việc thì tôi tự mình làm."
Trợ lý hơn nửa đêm nhận được tin tức liền cảm thấy rất sợ hãi, vội vã bật máy tính đăng nhập Weibo để lục soát tin tức một cách điên cuồng.
Là nhà ai lại cố tình gây sự? Nhà cô xài mạng 2G hay sao mà cậu chủ cô biết nhưng cô lại không biết?
"Cậu chủ! Tôi đang điều tra! Cậu tuyệt đối đừng kích động!"
Lúc Tiêu Chiến dừng xe thì thấy Vương Nhất Bác đang ngồi bên ghế phụ lái nỗ lực tìm tin tức gần nhất của mình trên Weibo, nhìn cậu vừa yếu thế lại vừa bất lực. Nhưng cậu tìm mãi cũng không có tin đồn về tình cảm cũng không có tin tức liên quan đến hotsearch. Vương Nhất Bác tìm không được tức đến mức mắt muốn trợn trắng.
"Xuống xe đi."
"A, được. . ." Vương Nhất Bác cẩn thận nhìn sắc mặt của Tiêu Chiến trước sau đó mới chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa xe, "Tân cảng!?"
Nơi này lúc trước cậu từng tới một lần, là bãi đỗ xe rất tuyệt ở Bắc Kinh, thế nhưng sau khi nổi tiếng một là cậu không có thời gian, hai là cậu không dám tự mình tới đây đặt chỗ, chỉ có thể dùng xe của đội mình để chạy một chút.
"Không phải em hay nói rất lâu không có cưỡi moto hay sao, anh đưa em tới gặp bạn gái em một lần a."
Tiêu Chiến cười đến run rẩy hết cả người, mà Vương Nhất Bác triệt để hóa ngốc tại chỗ.
"Tiêu! Chiến!" Lấy lại tinh thần biết mình lại bị người lớn hơn trêu đùa, Vương Nhất Bác nghiến răng quát.
"Lỗi của anh, tại anh, tại anh hết. Lúc trước em có một chương trình phỏng vấn nói xe moto là bạn gái của em, có video làm chứng đây."
Tiêu Chiến gia tăng âm lượng nói đến khí thế hào hùng, Vương Nhất Bác vốn là nói không lại anh, huống chi cậu sợ một khi mình lớn tiếng sẽ chứng minh là mình đang sợ hãi, rõ ràng là cậu bị khi dễ lại không dám nói gì, chỉ có thể yếu ớt giải thích.
"Sớm đã không còn là bạn gái."
"Vương Nhất Bác, em thật bạc tình bạc nghĩa!"
Vương Nhất Bác không nói, đối với người như Tiêu Chiến nếu có thể động thủ thì không nên động khẩu, thế là cậu đuổi theo Tiêu Chiến để đánh anh cho hả giận.
"Được rồi, được rồi, được rồi, anh sai rồi." Tiêu Chiến chạy không lại cậu liền mỉm cười đưa hai tay lên đầu hành, " Là bạn gái trước, được chưa?"
"Chính là cái chức nghiệp mà thôi." Vương Nhất Bác trừng mắt liếc anh một cái, "Sau này anh mới là bạn gái của em."
Lời thật lòng cứ như vậy dựa vào đùa giỡn mà nói ra, Vương Nhất Bác không nghĩ tới lại đem suy nghĩ trong đầu mình nói ra. Cậu dừng lại sự rượt đuổi Tiêu Chiến, yên tĩnh đứng xa một thước nhìn anh.
"Khụ khụ, em lớn lên đẹp như vậy thì thôi đi lại còn suy nghĩ em cũng đẹp như vậy sao?" Tiêu Chiến vẫn cười ha ha không ngừng, " Ai muốn làm bạn gái của em."
Lại bị cự tuyệt.
Tiêu Chiến nhìn tiểu bằng hữu buồn bã cúi đầu xuống, qua vài giây đồng hồ lại như là cùng anh phân cao thấp quật cậu ngẩng đầu, cắn môi dưới quật cường nói, " Bây giờ không phải nhưng sau này chắc chắn là như vậy."
Tiêu Chiến lại không đáp lại lời cậu, chỉ chống nạnh cười cho đến khi hụt hơi mới đứng thẳng người đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, anh cúi đầu xuống đặt lên môi cún con một nụ hôn nhẹ nhàng.
Vương Nhất Bác không có phản ứng lại, trong nháy mắt mở to hai mắt.
"Anh thật là bị em làm cho tức chết, Vương Nhất Bác, em đối với giới tính anh có gì hiểu lầm sao? Làm bạn trai em không được sao?"
25/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro