Chương 10
"Chiến ca muốn dẫn em đi đâu a."
Nhìn bạn nhỏ ngồi ở vị trí phó lái đang kích động với không che giấu được sự hưng phấn của bản thân, hoàn toàn không còn dáng vẻ ủy khuất như lúc ở hội trường. Tiêu Chiến đang nghĩ có phải anh bị cậu lừa gạt hay không? Nhưng anh chỉ có thể đổ lỗi cho tiểu bảo bảo lớn lên quá hiền lành, đáng yêu làm cho người khác nhìn thấy liền trở nên mềm lòng.
"Đến nơi em liền biết." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, từ bên trong ghế lái phụ lấy ra một bình sữa bò nhỏ, " Em uống trước một ít, kẻo đói bụng thì không tốt cho dạ dày. "
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nhận lấy, rốt cuộc cậu cũng yên tĩnh ngồi yên tại chỗ uống vào ngụm sữa bò nhỏ, bộ dáng cúi đầu chơi đùa với chai sữa trên tay vừa nhu thuận lại vừa đáng yêu, hầu kết cao ngất của cậu tạo thành sự tương phản mãnh liệt.
Tiêu Chiến nhịn không được nhìn cậu thiếu chút mê mẩn, cho đến khi xe phía sau bấm còi còn trước khi vượt qua anh còn tặng kèm mấy câu mắng chửi thì anh mới thu tầm mắt của mình lại, anh làm bộ không có gì tiếp tục lái xe.
"Đến nơi rồi."
"Tiểu Long Khảm?"
Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, cậu vốn cho rằng Tiêu Chiến sẽ đem mình tới một nơi giống như trụ sở vô cùng cao cấp, mời đầu bếp Michelin Tinh cao cấp làm một phần ăn nghệ thuật sẽ ăn không đủ no.
"Không thích sao? Không xứng với thân phận của đại minh tinh hay sao." Tiêu Chiến cau mày, tựa như đối với phản ứng của cậu có chút thất vọng.
"Không có, không có, không có, thích, vô cùng thích!" Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến hiểu lầm, vội vàng phủ nhận, trước đây là cậu không nói, chỉ cần là Tiêu Chiến sắp xếp thì cậu yêu thích vô điều kiện. Huống hồ khi đến nơi, cậu còn có xu hướng thích nơi này nhiều hơn.
"Chỗ này có củi gạo, dầu muối cùng với trà, anh muốn cùng em cảm nhận sớm một chút khói lửa của nhân gian."
Vương Nhất Bác thề, sau khi cậu nghe anh nói xong thì phiên dịch thành " Anh muốn ăn lẩu" thay cho lời giải thích.
Tiêu Chiến xuống xe, từ như một quý ông đi qua ghế bên cạnh mở cửa xe, đợi một lúc không thấy Vương Nhất Bác xuống xe thì anh mới phát hiện cậu đang nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Vị tiên sinh này là đang chờ tôi ôm cậu đi xuống xe hay sao a?"
"Không có." Vương Nhất Bác nhanh chóng mở dây an toàn nhảy xuống, "Đi thôi."
Tiêu Chiến đã sớm mời bằng hữu của cậu và nói chuyện với quản lý ở đây, thế là khi hai người đến nơi liền đi đến phòng bếp dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên phòng riêng ở lầu ba.
"Mời vào."
"Nhất Bác sinh nhật vui vẻ!"
Vương Nhất Bác mới vừa vào cửa, liền bị những dải lụa màu cùng những màn pháo hoa dọa cậu hoảng sợ.
Trong bao sương đầy ắp người ngồi, đều là những người trợ giúp phía sau cậu lúc cậu mười ba tuổi, có ca ca làm bạn bồi cậu lớn lên, có huynh đệ dẫn dắt cậu học được xe mô-tô, có tiền bối chỉ bảo cậu nhiều điều trong cuộc sống, còn có cậu bạn cũng nhau chơi trượt ván siêu ngầu....
Thấy Vương Nhất Bác ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tiêu Chiến có chút hoài nghi có phải anh làm sai điều gì hay không? Có khi nào tiểu bằng hữu không thích những kiểu náo nhiệt như thế này?
Tiêu Chiến đang lén lút quan sát phản ứng của tiểu bằng hữu, người trước mặt chợt quay người lại ôm anh một cái thật mạnh làm cho Tiêu Chiến có cảm giác bộ xương già của mình suýt chút nữa bị bẻ gãy trong tay cậu.
"Tốt tốt, em siết anh chặt quá rồi." Tiêu Chiến cười nhẹ đem Vương Nhất Bác đẩy ra, dù sao thì anh cũng phải nhẫn nhịn tiểu gia hỏa này, tốt xấu gì thì cậu cũng là nhân vật chính của ngày hôm nay nha.
"Chiến ca, hôm nay em rất cảm ơn anh..... Là thật đó..."
Vương Nhất Bác đem đầu chôn ở cổ của Tiêu Chiến, lúc này cậu mới phát hiện so với anh thì cậu thấp hơn anh nửa cái đầu, trong đầu cậu hiện lên một ý nghĩ mãnh liệt sau này mỗi ngày phải uống hai ly sữa bò.
"Vương Nhất Bác, em không cần nói cảm ơn với anh, chỉ cần em vui vẻ là được rồi."
"Em rất vui, vô cùng vui vẻ."
Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, sau đó liền vui mừng chạy vọt lên về phía các ca ca ôm ôm ấp ấp.
Lúc Vương Nhất Bác đến nơi Tiêu Chiến liền khuyên bảo cậu không cho phép cậu uống rượu, Vương Nhất Bác rất nghe lời, lấy ly mang theo đồ uống rất sinh động để cạn ly với mọi người. Mà tính cách của Tiêu Chiến an tĩnh đã quen, chỉ kéo lấy Vương Nhất Bác cho cậu ăn uống no nê rồi liền cho cậu đi ra ngoài chơi, còn anh im lặng ngồi ở một bên, mắt đầy ý cười nhìn về phía sư tử con.
Lý Vấn Hàn bỗng nhiên đi tới tại bên cạnh anh ngồi xuống, Tiêu Chiến đứng dậy cùng y cụng ly. "Cảm ơn các cậu, đêm nay đã tới chúc mừng sinh nhật của em ấy."
"Hẳn là chúng tôi nên cám ơn anh, đem Vương Nhất Bác trước kia trở về."
Nhìn thần sắc Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, Lý Vấn Hàn theo ánh nhìn của Tiêu Chiến nhìn về nam hài đang nở nụ cười sáng chói ở ngoài kia, " Em ấy chưa từng nói qua với chúng tôi, người khác cũng sẽ không hoài nghi. Anh chắc là có nghe nói qua lúc chúng tôi mới xuất đạo còn bị tạt sơn, khi đó Nhất Bác mới có mười mấy tuổi, nhân viên công tác đến hỏi chúng tôi có sao không, em ấy còn cậy mạnh nói tưởng rằng đó là Champagne. Thế nhưng đêm đó khi về kí túc xá em ấy liền phát sốt, trong lúc mơ màng em ấy hỏi tôi, ca ca, chúng ta làm gì sai sao? Nhưng chúng tôi chẳng làm gì sai cả."
Tiêu Chiến nghe được yết hầu trở nên căng thẳng, anh vô thức siết chặt cái cái ly anh đang cầm trên tay.
"Sau đó thật vất vả mới tốt lên được một chút lại gặp phải...." Lý Vấn Hàn có chút say, lắc đầu, " Sau đó em ấy liền không thích cười nữa, thế nhưng anh biết không, rõ ràng trước kia khi còn ở trong nhóm em ấy là người hay cười nhất."
"Là anh tìm em ấy quay trở về."
Tiêu Chiến hướng ánh nhìn về phía Vương Nhất Bác, anh liền nhìn thấy đối phương cũng đang hướng ánh mắt về phía mình, anh bỏ qua sự cản trở của mọi người nâng ly lên, tiểu bằng hữu, chúc em sinh nhật vui vẻ.
"Cảm ơn các cậu thời gian qua chiếu cố em ấy rất tốt. Tôi cũng muốn cám ơn em ấy đã bảo vệ mình thật tốt. Vẫn là một thiếu niên dũng cảm, kiên định, luôn luôn rất nhiệt tình. Rõ ràng em ấy bước ra từ bóng tối nhưng lại rất chói mắt." Tiêu Chiến lẩm bẩm nói," Em ấy cũng không phải vì tôi mới trở thành bộ dáng như bây giờ, Vương Nhất Bác.... Em ấy vốn là bảo vật mà Thượng đế ban tặng cho thế gian."
Lý Vấn Hàn đợi một chút, nhưng Tiêu Chiến lại không có nói tiếp.
Người đời luôn nói, đi qua khắp mọi nơi, trải nghiệm rất nhiều mới phát hiện nhân gian rất đáng giá.
Nhưng theo anh thấy, nhân gian có được em thì liền trở nên đáng giá.
Cảm ơn em có thể thật bình an mà lớn lên.
Cũng cảm em đã lựa chọn anh, để cho cuộc đời này của anh có thể được em một lần chiếu sáng.
25/08/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro