Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Ta đây là manh

Lúc sau đi vào, Tiêu Chiến nhìn xung quanh một chút, cửa hàng này bán đầy đủ các loại hoa quả, ngay cả các loại chủng loại quả khô đều có,việc buôn bán hẳn là rất tốt, như vậy việc đẩy mạnh tiêu thụ cũng không phải vấn đề khó. Hắn mỉm cười hỏi nói: "Lão bản, nơi này của các ngươi có thu quả khô không? Nhà ta có làm một ít Cam Lãm ngọt muốn đem cung cấp cho những nơi thế này".

"Cam Lãm ngọt? Ngươi có thành phẩm không? Ta muốn thử hàng trước." Lão bản không nghĩ tới khách đến là để bán đồ, suy nghĩ một chút mới nói. Cam Lãm ngọt rất ít thấy, hắn trong tiệm đa số đều là Cam Lãm chua, bởi vì Cam Lãm ngọt làm ra có thể quá ngọt hoặc quá nhạt, độ ngọt ít ai nắm bắt được cách làm.

Tiêu Chiến từ trong sọt lấy ra bao Cam Lãm, đưa cho lão bản, hiện tại Cam Lãm đã hoàn toàn thấm vị ăn vào chắc chắn ngon miệng, phơi khô mấy ngày, bên ngoài lớp da đã hơi nhăn nheo, chua chua ngọt ngọt, rất là ngon, Tiểu phu lang mỗi ngày đều tham ăn, một mình có thể ăn hơn mấy viên.

Lão bản thử một viên, ngay sau đó nét cười trên mặt càng sâu, hương vị không tồi, ngọt độ vừa phải, so với mấy loại trong tiệm hiện đang bán thì ngon hơn rất nhiều, rất hợp vị, sẽ có rất nhiều ca nhi khi mang thai thích ăn, còn có thể làm đồ ăn vặt.

Lão bản cười hỏi: "Cái này các ngươi còn bao nhiêu? Ta đều mua hết, một trăm đồng tiền một cân thế nào?"

Vương Nhất Bác nghe thấy có thể bán được, đôi mắt như sáng bừng hẳn lên, thật sự có người muốn mua Cam Lãm y làm sao? Y kinh hỉ mà nhìn phu quân, bộ dáng như muốn hắn tự cho y đáp án chính xác nhất.

Tiêu Chiến hiểu ý, đem toàn bộ Cam Lãm còn dư đều mang ra, lại nói: "Cái này là do phu lang ta làm trong lúc rảnh, hiện tại chỉ có sáu cân, nếu ngươi muốn mua thêm, chúng ta có thể về nhà làm tiếp, đủ số lượng sẽ mang lại đây".

Lão bản tiếp nhận bao Cam Lãm, xốc xốc đo đếm, vừa vặn sáu cân, gật đầu nói: "Có thể, về sau các ngươi có thể đúng thời điểm đưa lại đây không? Chỗ chúng ta một tháng chỉ thu mua hai lần, mỗi lần đều là sáu cân, trước cứ như vậy đi, nếu bán được sẽ đặt các ngươi làm nhiều hơn."

"Bác nhi, một tháng hai lần, ngươi làm được không?" Một tháng hai lần kỳ thật còn tốt hơn những gi hắn nghĩ, chỉ là Tiêu Chiến lo lắng tiểu phu lang sẽ mệt.

Cái đầu nhỏ của Vương Nhất Bác đắm chìm trong suy nghĩ có thể kiếm được nhiều tiền, một trăm đồng tiền một cân, lần này y không những lời một lượng bạc mà còn lời thêm một trăm đồng, mỗi tháng hai lần, vậy là có hai lượng bạc cùng hai trăm đồng tiền, có thể giúp phu quân kiếm tiền lấy lòng hắn a.

"Bác nhi?" Tiêu Chiến nhìn bộ dáng ngốc nghếch của tiểu phu lang, liền biết y lại mơ hồ đi vào cõi thần tiên, buồn cười mà xoa bóp khuôn mặt nhỏ của y.

Vương Nhất Bác mới ý thức được bản thân đang ở bên ngoài mà lại trưng ra bộ dáng không chú tâm, có chút xấu hổ mà nhìn phu quân cười cười: "Được nha, Bác nhi sẽ làm tốt."

Lão bản kia gật đầu hài lòng cười ha hả, quả khô ăn ngon luôn bán hết nhanh, vậy mà không nhìn ra tiểu phu lang này lại có tay nghề tốt như vậy.

Tiêu Chiến đem một lượng bạc cùng một trăm đồng tiền bỏ vào túi tiền riêng của phu lang, lại mua thêm chút quả khô cùng kẹo mạch nha, sau đó mới,hài lòng nắm tay y đi ra cười nói: "Bác nhi mới vừa rồi nghĩ cái gì mà chú tâm thế? Bộ dáng ngốc nghếch không tả nỗi."

"Bác nhi cũng có thể kiếm tiền, một hồi Bác nhi dùng tiền kiếm được mua một vài món đồ được không? Ta phải mua cho phu quân thật nhiều tấm vải đẹp, mang về để may quần áo." Vương Nhất Bác lấy lòng mà mở miệng nói, đôi mắt to xinh đẹp phát ra thần thái mê mụi,đây là lần đầu tiên y kiếm được tiền đó nha.

Tiêu Chiến cũng không biết là nên nói tiểu phu lang quá ngốc hay do hắn chăm sóc y quá tốt, lúc này mới suy nghĩ lời nói cho thích hợp, đầu tiên là đồ y muốn mua, vật này ở nhà còn, mua thêm không phải là tồn lên sao? Bất quá phần tâm ý này của y hắn cũng không muốn đạp hư, chỉ biết đáp ứng cười trừ cho qua.

"Bác nhi, có muốn ăn hồ lô đường không?" Tiêu Chiến nhìn ở phía xa có người bán kẹo hồ lô, cười gọi Tiểu phu lang.

"Muốn a." Vương Nhất Bác cười nhẹ gật đầu, bước chân nhẹ nhàng mà lôi kéo phu quân đi qua.

Trên đường phố người đến người đi, Tiêu Chiến nắm tay Tiểu phu lang, chậm rãi dạo bước, Tiểu phu lang có hồ lô đường liền đủ vui vẻ, Tiêu Chiến còn cố ý quay trở lại mua thêm mười cây nữa, liền bỏ vào trong không gian sẽ không thay đổi vị.

Bọn họ cơ hồ đi khắp trấn nhỏ, đem mấy thú vui mới đều trải nghiệm một lần, cuối cùng mới đi đến tiệm vải, có lẽ là do bản thân có thể kiếm ra tiền, lần này tiểu phu lang chọn tới sáu cuộn vải, làm hại chủ quán nhất thời không khép miệng lại được, thời điểm trả tiền còn quay đầu lại nhìn chủ quán cười cười, bộ dáng nhỏ thỏa mãn cực kì.

"Phu quân, có nhiều vải như vậy, kì này Bác nhi có thể làm đủ quần áo cho mùa đông rồi." Vương Nhất Bác ôm vải dệt cười đến mi mắt cong cong.

"Thu đông còn lâu mới đến, không cần gấp, trước tiên cứ làm mấy bộ cho hiện tại đi, Bác nhi mặc quần áo mới nhìn rất đẹp, nên làm nhiều thêm vài bộ nữa" Tiêu Chiến mỉm cười trả lời, một tay ôm vải vóc một tay kéo Tiểu phu lang đến một đầu chợ khác, mua chút xương cốt cùng thịt heo về nấu canh.

"Được a ~" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn mà cùng đi qua.

Trong nhà không thiếu thịt, nhưng xương heo thì lại không có, cho nên lần này Tiêu Chiến mua nhiều thêm mấy cân, mỗi ngày muốn uống canh đều có thể, trong nhà có mấy con gà mái không đẻ trứng được, đến lúc đó cũng có thể giết, gà con cũng chậm rãi lớn lên.

"Bác nhi, còn muốn mua gì không?" Tiêu Chiến đem đồ vật vừa mua bỏ vào trong sọt, hỏi ca nhi bên cạnh: "Nếu không còn, chúng ta liền qua cửa tiệm bên kia mua chút giấy bút rồi trở về."

Vương Nhất Bác lắc đầu, trong miệng đang ăn kẹo mạch nha, thần sắc vừa lòng: "Không còn nữa a, Bác nhi đều mua đủ rồi, mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn ~."

Vẻ mặt đang ăn kẹo mà cố tỏ ra nghiêm túc đứng đắn làm trong lòng Tiêu Chiến vừa buồn cười vừa ấm áp, thật muốn đè y ra mà "ăn".

Thời điểm phu phu Tiêu Chiến trở về, sắc trời đã tối hoàn toàn, từng nhà đều chỉ lộ ra một chút ánh sáng lẻ loi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Lần đi lên trấn kì trước cũng đã hơn nửa tháng, sinh hoạt của Tiêu Chiến cùng tiểu phu lang vẫn trước sau như một, ngày nào cũng ngọt ngào như kẹo đường, ngày thường xuống ruộng làm việc, Tiểu phu lang cũng khẳng định sẽ theo bên người, có đôi khi đi lên núi, Tiêu Chiến cũng sẽ tuyệt đối mang tiểu phu lang theo cùng, hai người có thể nói như hình với bóng, ân ái phi thường.

Hôm nay, Tiêu Chiến cùng Tiêu Duyên lại lên núi săn thú,lại suy nghĩ đến thân thể của Tuấn ca nhi, để Bác nhi ở lại chiếu cố y, lúc này Tiểu phu lang đang ở nhà Tuấn ca nhi làm Cam Lãm. Thời điểm nhàn rỗi, tiểu phu lang sẽ ngồi lại cùng Tuấn ca nhi, hai ca nhi cùng nhau làm Cam Lãm, thỉnh thoảng nói tới vài chuyện mới mẻ, y cũng nói với Tuấn ca nhi về việc bán Cam Lãm, cho nên hai người càng làm càng hăng say.

"Tuấn ca nhi, bảo bảo đã được năm tháng rồi? Mang thai bảo bảo có vất vả lắm không?" Vương Nhất Bác nhìn bụng của Tuấn ca nhi, khẽ cười nói.

Tuấn ca nhi làm rớt cam đang rửa, làm nó thấm bùn đất, ngẩng đầu cười nói: "Vừa mới mang thai thì có chút vất vả, hiện tại cũng xem như tốt hơn rồi, bất quá buổi tối lại ngủ không ngon, bảo bảo đều đạp ta, rất nháo, có đôi khi chân cũng sẽ rút gân, nhưng cũng không quá quan trọng, một lát liền hết."

"Có thể cho ta sờ sờ một chút không?" Tiểu phu lang nghiêng đầu, vươn tay nhỏ dò hỏi.

Tuấn ca nhi nhìn y tò mò như vậy, buồn cười, cũng không ngăn cản động tác của y, liền cười đáp ứng.

"Nó đá ngươi sao?" Vương Nhất Bác cảm nhận được xúc cảm từ bên trong, cảm thấy có chút thần kỳ có chút hâm mộ, trong bụng này đang có một bảo bảo nhỏ nhỏ mềm mềm a, mà bụng của chính mình vẫn cứ bẹp bẹp xẹp lép, có đôi khi ăn cơm no mới trở nên phình phình một chút.

"Phải, hiện tại bảo bảo cũng được năm tháng, biết đá nháo rồi." Tuấn ca nhi cười nói.

"Thật tốt." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cười nói, trên tay đưa một viên Cam Lãm vào trong miệng, nói: "Về sau ta có thể làm cha nuôi của tiểu bảo bảo được không?".

Tuấn ca nhi cười nói: "Có thể a, mà sao ngươi ăn nhiều Cam Lãm như vậy, mới nói chuyện một chút ngươi đã ăn hết hơn mười viên rồi, không chua sao?".

Vương Nhất Bác lắc đầu, lại ăn thêm một viên Cam Lãm, gương mặt phình phình: "Không a, ăn rất ngon, Tuấn ca nhi ngươi không thích ăn sao?"

Tuấn ca nhi nhìn bộ dáng này của y mà nhịn không được cười: "Phải phải, ăn rất ngon, mà ta có tiểu bảo bảo mới thích ăn, ngươi như thế nào lại —— Bác nhi, ngươi không phải cũng đang mang thai chứ?"

Tuấn ca nhi cũng có chút tin tưởng câu nói của mình, nếu nghĩ lại thì Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng đã thành thân hai tháng rồi,cũng xem như vừa đúng lúc, y hiện tại mới có bảo bảo vì lúc trước thân thể luôn bệnh không tốt, luôn có chút mệt, hơn nữa phu quân thường xuyên ở trong núi, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, mà Bác nhi cũng không giống y a, Vương Nhất Bác chính là bị Tiêu Chiến nuôi đến béo tròn.

Trên tay Vương Nhất Bác còn cầm một viên Cam Lãm, mặt trên bị cắn một ngụm, khuôn mặt ngốc ngốc, không rõ diễn biến của hiện tại, vừa nãy Tuấn ca nhi có nói y rất có thể đã làm cha nha, có phải y có bảo bảo rồi không?

"Ngươi trong khoảng thời gian này có thoải mái hay không? Có hay buồn nôn? Muốn ngủ nhiều?" Tuấn ca nhi cười nói.

"Không có a, ta ngày hôm qua còn ăn hai chén cơm, cũng không buồn nôn, mỗi ngày ta đều ngủ, phu quân mỗi ngày đều sẽ kêu ta đi ngủ trưa." Vương Nhất Bác lắc đầu nói, y cũng muốn cùng phu quân có bảo bảo nha, chính là mấy việc vừa nãy Tuấn ca nhi hỏi y chẳng có biểu hiện nào cả, đây chính là minh chứng rõ nhất cho việc y chưa thể có bảo bảo.

"Vậy ngươi sao lại thích ăn Cam Lãm như vậy, không thấy chua sao?" Tuấn ca nhi nghi hoặc nói.

"Chua chua ngọt ngọt, chính là thích ăn, thời điểm lần đầu tiên phu quân hái được liền thích ăn rồi." Vương Nhất Bác cười nhẹ nói.

"Có thể do ta nghĩ nhiều, Bác nhi ngươi thật là ngốc đến đáng yêu." Tuấn ca nhi trêu ghẹo nói.

"Ta không ngốc, phu quân nói ta đây là manh." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Mà nếu như có bảo bảo liền thích ăn chua sao?".

"Đa số là vậy, nhưng cũng có vài người không thích, nhưng đại đa số đều thích ăn." Tuấn ca nhi đáp: "Bất quá ta xem ngươi cũng đến lúc rồi, có gi chú ý chút, có gì không thoải mái liền nói với phu quân ngươi".

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Ta hiểu mà, Tuấn ca nhi ngươi cũng phải lo cho bản thân mình đi, ngày thường ngươi so với ta lại càng làm việc nhiều hơn".

"Biết rồi, Bác nhi ngươi trở nên dong dài giống mấy ông cụ rồi đấy." Tuấn ca nhi trêu chọc nói.

Vương Nhất Bác thực nghiêm túc phản bác: "Nào có dong dài, ai mà không muốn tự chăm sóc bản thân chứ, Duyên đại ca lần nào cũng nhắc ngươi cả. Đúng rồi nhà ngươi còn nấm không? Ta lấy qua cho ngươi một ít, là nấm khô, ngày hôm qua ta cùng Thông ca nhi và Ương ca nhi đi thải lộ, thuận tay hái rất nhiều, còn đang phơi nắng trong đình viện kia kìa".

"Còn có một chút, ngày thường nấu canh liền để vào một chút, cũng không thường ăn, ngươi giữ lại ăn đi, mà sao lần này không thấy ngươi ôm con thỏ về?" Tuấn ca nhi cũng biết Tiểu phu lang mỗi lần thải lộ đều sẽ ôm về một hai con thỏ, cũng không biết tiểu ngốc này chạy nơi nào kiếm được con thỏ, trong thôn nhiều hán tử rất có ấn tượng với tiểu phu lang, à không, là hình tượng phu lang ôm con thỏ.

Vương Nhất Bác thẹn thùng mà cười cười: "Con thỏ chuyển nhà rồi, ta cùng Thông ca nhi tìm lâu lắm mà cũng chưa tìm được, bất quá trong nhà đã có tám con thỏ, phu quân còn nói có hai thỏ mẹ cũng sắp sinh thỏ con rồi. Một lát ta về liền mang qua cho ngươi một chút nấm, nhà ta có nhiều lắm nha, không cần cùng ta khách khí đâu."

"Không chuyển nhà chẳng lẽ còn chờ hai người các ngươi đi bắt nó sao?" Tuấn ca nhi cười nói.

Hai ca nhi làm Cam Lãm xong xuôi, để trong đình viện phơi nắng, lại vào trong phòng làm quần áo, một bên nói chuyện phiếm một bên chờ phu quân bọn họ trở về.

Mà bên này Tiêu Duyên cùng Tiêu Chiến cũng đã săn xong xon mồi đang trên đường trở về, sau khi đi trải nghiệm vài lần, tay nghề săn thú của Tiêu Chiến ngày càng tiến bộ, tuy rằng không phải bách phát bách trúng, nhưng cũng có thể săn được con mồi, không không, phải nói là.. hôm nay lại là một ngày bội thu trở về.

Tiêu Chiến biết Tiểu phu lang ở trong nhà Tiêu Duyên, cho nên không có trực tiếp trở về nhà như lần trước, mà đi hướng nhà Tiêu Duyên đón tiểu phu lang về làng.

___________________________________

Chương sau chào đón thành viên mới của nhà Tiêu Duyên và tin vui nhà Anh Chiến nhé "v")/ mềm mềm cưng cưng lắm đó 😘😘😘

*** 53 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro