Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Thắng lợi trở về


Tiêu Chiến ước lượng đồ vật, đem túi nhẹ nhất đưa cho phu lang, sau đó cùng Lý đại phu từ biệt mới nắm tay phu lang rời đi.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng kéo tay phu quân, trong lòng có điểm bất an:" Phu quân, Bác nhi không đáng để ngươi tiêu phí như vậy, nhiều tiền như vậy có thể mua được rất nhiều thứ còn thiếu trong nhà ".

Tiêu Chiến nghe y nói bất đắc dĩ khẽ cười, tiểu phu lang của hắn thật tri kỉ, nhưng y là người của hắn, không sủng y chẳng lẽ để dành sủng người khác sao? Hơn nữa tính hắn đã như vậy, chỉ cần không thật sự quá nghèo, hắn sẽ không để bản thân cùng phu lang sống trong túng quẫn, đây là vấn đề trong đời sống sinh hoạt, không thể tiết kiệm, cũng xem như đã mua những gì còn thiếu rồi đi.

Trước kia hắn ở hiện đại không tính là giàu có, nhưng cũng không thể nói là nghèo, hắn giữ một nửa số tiền phòng trường hợp bất trắc, còn lại sử dụng tiêu dùng hằng ngày.

Tiêu Chiến mỉm cười, nắm tay phu lang tiếp tục đi. Phía trước là nơi lớn nhất trong trấn, nếu so với nơi vừa đi qua thì thật khác xa một trời một vực, là nơi mọi con buôn từ khắp nơi đổ về, bởi vì bên trong cái gì cũng đều có đầy đủ.

Tiêu Chiến xác định mục đích, trước tiên liền đi dạo quanh tửu lâu. Nói đến tửu lâu Tiêu Chiến liền cảm thán thời đại này quá chất phác, tửu lâu lớn nhất trấn nhưng thực chất phía sau lại là nơi giao dịch thị trường, do lão bản của tửu lâu quản lí, mở ra vì những người dân nghèo, thị trường nơi đây chỉ cần là do nông dân đem đến, giá cả thu mua cũng tốt, mà giá bán ra cũng hợp lí.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, trong không gian có một ít dược liệu, nếu có thể đem đến đây bán, nếu được thu mua với giá tốt, hắn cùng phu lang cũng không lo ăn không đủ, nếu sau này có hài tử, cũng không cần lo về cái ăn cái mặc, có nhiều dược liệu hơn cũng có thể đem đến đây bán, như vậy có thể cho tiểu phu lang tiền tiêu vặt.

Tiêu Chiến yên lặng xem xét, rất nhanh quyết định đi thám thính thị trường, bên trong tiếng người huyên náo, rất nhiều thôn dân gánh hàng vào bên trong chờ đến lượt được thu mua đồ.

Vương Nhất Bác nhìn quanh một chút, chẳng lẽ đây là thị trường giao dịch mà a phụ từng nói? Y nhìn phu quân, thấp giọng hỏi:" Phu quân, nơi này là thị trường giao dịch đúng không? "

Tiêu Chiến mỉm cười:" Phải, nếu trong nhà thu hoạch không tồi, ngoại trừ giữ lại một chút trong nhà, chúng ta có thể đem đến đây bán lấy tiền, nơi này cũng quy định giá cả, trật tự cũng khá tốt, hôm nay chính là muốn mang ngươi đến đây nhìn một lần ".

Vương Nhất Bác cười gật đầu, nguyên do là phu quân cố ý dẫn y đến đây học tập.

" Xem đủ rồi, chúng ta đi thôi, Bác nhi còn nhớ rõ muốn mua cái gi không?". Tiêu Chiến khẽ cười, nắm tay tiểu phu lang đi ra chỗ giao dịch.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu suy nghĩ một chút liền nhẹ nhàng cười:" Phu quân, chúng ta trước tiên mua hạt giống, một lát mua thêm vài con gà con, còn có gạo và một ít vải vóc ".

Tiêu Chiến gật đầu, ngước mắt nhìn xác định phương hướng và nơi cần đến, nhìn phía trước có một loạt cửa hàng, liền nắm tay phu lang nhấc chân chen qua, trước tiên mua hạt giống, bằng không một hồi muốn mua cũng không được.

Hạt giống trong tiệm đa dạng, bày biện các loại hạt giống như dưa và trái cây, Tiêu Chiến nhìn chầm chầm từng loại, cũng không biết nên mua loại nào, cho nên trực tiếp cho phu lang chọn, hắn đem đồ vật trên tay tiểu phu lang ôm lấy nhìn y cười nói:" Bác nhi, ngươi chọn đi, thích loại nào chọn loại đó ".

Vương Nhất Bác có điểm giật mình, sau đó lại vui vẻ gật đầu, nhanh tay lấy ra một chiếc túi nhỏ, đem một loạt hạt giống như rau xà lách, mướp, dưa, đậu, cà chua, ớt, thậm chí gừng cùng cây tỏi non cũng bị y lấy nốt, cơ hồ muốn đem cả tiệm quét sạch.

Tiểu nhị đi phía sau lấy hạt giống nhìn một màn này cũng có chút giật mình, người này là ca nhi thế nhưng có thể tự làm chủ những việc này, phu quân của y nhìn thấy nhưng cũng không lên tiếng, thật không giống những cặp phu phu bình thường.

Một lúc sau Vương Nhất Bác chọn xong, nhìn trong túi của mình thì có chút ngượng ngùng, giương mắt nhìn phu quân, phát hiện hắn chỉ cười nhìn y, thấy vậy y cũng an tâm đôi chút, phu quân từng nói đây là nhà của bọn họ, cả hai đều có thể cùng nhau làm chủ.

Sau khi trả tiền, Tiêu Chiến cầm hạt giống cùng tiểu phu lang bước vào một cửa tiệm vải dệt, vẫn để phu lang chọn, còn hắn chỉ lo bổn phận trả tiền.

Vương Nhất Bác chọn ba loại vải, đều là những màu hán tử thường hay mặc, cái này có thể làm ba bộ quần áo, Tiêu Chiến thấy y chưa chọn vải cho chính mình liền bất đắc dĩ chọn hai loại cho y, tiểu phu lang nhà mình đương nhiên Tiêu Chiến muốn đem y ăn mặc thật đẹp.

Thời gian đi dạo của phu phu Tiêu Chiến cũng không còn nhiều, hắn lôi kéo tiểu phu lang đến trước một quán nhỏ, để cả hai tùy ý giải quyết cái bụng đói, đồ càng mua càng nhiều lại không có mua được đồ vật đã nói. Phía sau hai người mang theo quá nhiều đồ, chỉ có thể một lần mua đúng đồ cần dùng, ở chỗ bán gà mua sáu con gà con, lại đi chợ mua một ít thịt heo.

Vương Nhất Bác bảo có thể làm thịt muối, bảo quản được lâu, thế nên Tiêu Chiến liền mua nhiều một chút, lại mua thêm vài cân xương heo, có thể dùng để nấu canh. Tiêu Chiến tuy rằng không phải đầu bếp trứ danh gì, nhưng độc thân lâu rồi, cũng sẽ luyện thành tuyệt kĩ nấu nướng, ở thời điểm này có thể vận dụng tài năng nấu vài món ngon bồi bổ phu lang. Mà xương nơi này đặc biệt rẻ, vài đồng tiền liền có vài cân.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay, hắn ôm vải, xách thêm thịt heo cùng gà con, tiểu phu lang thì mang chỉ cùng hạt giống, còn có dược, mà bọn họ còn phải mua gạo, hắn có chút do dự, nếu ôm không hết chi bằng hôm nào lại mua?

Chỉ là không nghĩ tới có người lại luyến tiếc.

Vương Nhất Bác đi dạo một ngày, liền vui vẻ không ngớt, huống chi phu quân thật lòng thương yêu y, cho nên khi thấy phu quân vẻ mặt không vui do dự, y có chút khó hiểu:" Phu quân, làm sao vậy?"

Tiêu Chiến nhìn đồ vật trên tay, bất đắc dĩ than thở:" Chúng ta đều mang nhiều đồ như vậy, chỉ sợ gạo cùng gia vị có lẽ không xách hết được, để hôm nào mua được không? "

Vương Nhất Bác cười khẽ, phu quân của y thật ra cũng có mặt ngốc nghếch nha. Y nhanh chóng lấy vải vóc trên tay phu quân, gương mặt có chút nghịch ngợm:" Phu quân, chúng ta còn có thể mua mà, chịu khó ôm một chút liền có thể thuê xe ngồi lên ".

Tiêu Chiến khẽ cười gật đầu, dù sao hắn cũng không muốn phải đi thêm chuyến nữa, đồ muốn mua cũng đã mua xong rồi, vừa rồi hắn lo lắng cho thân thể phu lang nên mới vậy, bất quá xem nhân nhi nhà hắn rất vui vẻ, như vậy cứ nghe theo y.

Hai người tới cửa hàng mua gạo, còn có gia vị, Tiêu Chiến mang gạo, cùng gà con và thịt heo, tiểu phu lang ôm vải, xách mấy cái túi, hai người thắng lợi trở về.

Khi bọn họ đi đến chỗ thuê xe,Lý đại thúc xa xa nhìn thấy họ liền vẫy tay:" Tiểu tướng công, lên xe mau, còn có thể về kịp nấu cơm ".

" Đa tạ Lý đại thúc ". Tiêu Chiến đi đến phía trước, đem hai người cùng một mớ đồ vật mang hết lên xe, nhanh chóng thanh toán tiền, theo thường lệ ôm tiểu phu lang ngồi xuống.

Vương Nhất Bác trải qua một ngày, đối với phu quân hiểu thêm một phần: Phu quân rất giỏi, có thể mang dược bán lấy tiền, biết thị trường ở nơi nào, sẽ cho y tự do chọn đồ, cho y chọn mua đồ y thích, cũng sợ làm y mệt, sẽ không xem trọng đồ vật hơn y.

Vương Nhất Bác yên tâm mà rút vào lòng phu quân, y hẳn phải là ca nhi hạnh phúc nhất trên thế gian này, có một phu quân thương y như vậy.

Thời điểm hai người trở về Tiêu gia thôn, đúng ngay giờ ăn cơm chiều, rất nhiều người tụ tập ven đường vừa ăn cơm vừa bàn chuyện phiếm, bận rộn hết một ngày, giây phút này là thời gian họ được thư giãn nhất.

Một vài người thấy Tiêu Chiến lại gần, liền sôi nổi nhiệt tình chào hỏi, cũng đều là người một thôn, trồng trọt cũng cùng nhau trồng, người người thường xuyên chạm mặt, người thanh niên Tiêu Chiến này cho bọn họ ấn tượng không tồi

" Tiểu tướng công Tiêu Chiến, hôm nay ngươi đi lên trấn sao?". Hỏi chuyện là một ca nhi trung niên, y vẫn còn đang đúc cho hài tử trong ngực ăn cơm.

Tiêu Chiến nghe hỏi cũng cười trả lời:" Ân, trong nhà thiếu vài thứ liền cùng phu lang ra ngoài mua một ít ".

Vương Nhất Bác vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, có chút khẩn trương mà đứng nghe, bỗng dưng thấy có người gọi y, y liền ngẩng đầu nhìn sang, là ca nhi buổi sáng vừa gặp qua- Lưu Tuấn.

Lưu Tuấn bưng một chén cơm, cười kêu y:" Bác ca nhi, có rảnh thì tới nhà ta chơi ".

Vương Nhất Bác cũng cười, theo bản năng mà nhìn phu quân:" Phu quân, ta có thể qua nhà Tuấn ca nhi chơi không?"

Tiêu Chiến cười đáp:" Được, đêm nay ăn cơm xong, phu quân dẫn ngươi đi. Tuấn ca nhi, Tiêu Duyên có nhà không?"

Lưu Tuấn gật đầu cười:" Hắn ở nhà đấy, lúc ngươi thành thân chúng ta mắc về nhà mẹ đẻ nên không tham dự được, hắn hôm nay vừa trở về, đang xử lí con mồi ở trước núi".

Xung quanh Tiêu gia thôn có hai quả núi, một quả dựng phía trước gọi là " Trước Sơn ". một quả tương đối xa hơn gọi là " Sau Sơn ", nhà Tiêu Chiến lại gần với quả " Sau Sơn " kia. Nhưng ở trước núi thì động vật nhiều hơn, cũng gần chút, thôn dân đều thích đi Trước Sơn, Sau Sơn có hơi xa chút, đường không dễ đi, bất quá cũng có người đi, Tiêu Chiến trước kia cũng là ở sau núi đốn củi, ngoài ý muốn phát hiện một ít thảo dược.

Tiêu Chiến gật đầu:" Ta đêm nay đem phu lang qua chơi một chút ".

Vương Nhất Bác nghe hắn nói thì vui mừng cùng Lưu Tuấn tạm biệt, theo sau phu quân về nhà. Mà sau khi phu phu Tiêu Chiến đi rồi, một ít ca nhi sôi nổi hâm mộ, xem Bác ca nhi liền biết phu quân đối xử với y rất tốt, đã thế còn dẫn y lên trấn, thậm chí còn đáp ứng y đi sang nhà Lưu Tuấn chơi.

Tuy rằng quy của đối với ca nhi thật sự khắc nghiệt, nhưng nếu hầu hạ tốt, bọn họ cũng có một ít khoảng riêng tư, cùng nhau bàn chuyện thiên hạ, bình thường chỉ cần làm tốt quy củ, hán tử cũng sẽ không nói gì.

Ngoại trừ ba ngày lúc vừa được gả tới, còn có thời điểm nhận lễ, nếu là ca nhi sẽ đều phải trải qua việc này. Mặt khác còn phải xem phu quân, nếu may mắn gả tới nhà phu quân tốt, như phu quân của Lưu Tuấn, phu quân y thương y, chỉ làm qua loa cho xong quy củ, cũng không tùy ý đánh chửi, còn nếu phu quân tính tình không tốt sẽ giống như Ương ca nhi vậy, chỉ có một việc nhỏ cũng bị đánh chửi.

Thế nhưng đại đa số hán tử giống nhau, họ đều có thói gia trưởng, cho rằng ca nhi là vậy sở hữu của họ, hầu như đều muốn ca nhi nghe lời.

*** 11 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro