Chương 63.
Định chia làm hai phần nhưng sợ ngắt mạch truyện của mọi người nên sẽ hơi dài một xíu
Vương Nhất Bác cảm giác mình giống như người điên đang lầm bầm lầu bầu, nếu lúc này có người xuất hiện, cậu không hoài nghi người ta sẽ coi cậu như kẻ điên, nếu như không phải cảm thụ được tầm mắt nóng rực phía trên, cậu rất hoài nghi người đàn ông này có phải đã ngất đi hay không.
Sốt đến ngất đi cậu chưa từng nghiên cứu, nhưng có thể khẳng định người này có bệnh thần kinh, cậu tra hỏi nửa ngày, người ta ngay cả cái rắm cũng không phóng. Được rồi! Cậu là một người lịch sự, không nên nói tục, vấn đề là người đàn ông trước mắt xác thực có năng lực bức người khác đến phát điên.
Vương Nhất Bác giận dữ ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan người đàn ông, hơi sững sờ, sau đó sắc mặt chuyển thành bình tĩnh.
Gương mặt anh tuấn, hai hàng lông mày đậm, phía dưới là đôi mắt sắc bén màu tím, sống mũi không cao nhưng thẳng tắp, hơn nữa đôi môi dày mỏng vừa phải, sắc mặt dưới ánh đèn có chút đỏ ửng không bình thường, góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn, giống như hắc ưng trong đêm tối, khí thế lãnh ngạo bức người, cô đơn phát ra chính là cường thế chấn áp thiên địa.
Tất cả biến hóa trong mắt Vương Nhất Bác cũng bị người đàn ông thu vào mắt, anh cho rằng khi cậu nhìn thấy nhan sắc của anh, cũng sẽ giống những người phụ nữ khác, có kinh ngạc, ai biết cậu là do mới vừa tức giận, chuyển biến sang sững sờ kinh hãi, cuối cùng trở thành bình thản, trong mắt to xinh đẹp không tìm được một chút kinh ngạc, điều này làm anh có điểm thất bại, anh cảm giác cuộc sống của mình lần đầu tiên trở nên không bình thường.
Chỉ là tại sao trong mắt cậu có nhiều biến hóa như vậy, mỗi một biến hóa lại làm anh cảm thấy đáng yêu dị thường, nếu như không phải vừa nghe cậu lên tiếng trách mắng, anh đúng là không thể tin được một thiếu niên nhỏ nhắn sẽ cường thế như vậy, ngôn ngữ lạnh như băng, nghĩ đi nghĩ lại, người đàn ông khẽ cong môi một cái, trong đêm tối tỏa ra rất nhiều mị hoặc chỉ là thiếu niên nào đó đã cúi đầu, căn bản không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng không có nhiều biểu tình, bởi vì trong nhà cậu đã có một người đàn ông đủ làm cho phụ nữa điên cuồng, mình anh cưng chiều cậu.
Gặp được chẳng tốn chút công nào, Vương Nhất Bác thầm cảm thán trong lòng, vừa rồi cậu còn vì không gặp được Nghiêm Phong nên phiền muộn, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ liền gặp được, trời cao quả nhiên chiếu cố cậu, Vương Nhất Bác đắc ý thầm nghĩ.
Mặc dù cậu chưa từng thấy Nghiêm Phong, nhưng khi tiếp nhận nhiệm vụ cậu đã điều tra tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của anh, bao gồm diện mạo bối cảnh, tính tình, sở thích, ăn uống, cậu cực kỳ khẳng định trên thế giới này ngoại trừ mẹ Nghiêm Phong, cậu là người hiểu rõ anh nhất, trước mắt chính là một Nghiêm Phong đang sống sờ sờ.
Tính tình Nghiêm Phong trầm mặc ít nói đúng như trong tài liệu, xem ra tin đồn là thật, chỉ là anh bây giờ so mấy với mấy tấm hình như trò hề trên web kia, có thêm một luồng khí chất lạnh lẽo tiềm ẩn, có lẽ đây cũng là nguyên nhân anh hấp dẫn phái nữ.
"Này? Này? Anh không sao chớ! Hiện tại đầu còn đau không? Chỗ khác có thương tổn hay không?" Vương Nhất Bác thấy đối phương chỉ sững sờ nhìn cậu đến ngẩn người, nghi ngờ lấy tay lắc lắc trước mặt anh. Nếu như anh chỉ nhức đầu cũng không liên quan đến cậu, trong lòng cậu cũng không áy náy, chỉ là người này vẫn nhìn mình chằm chằm, chẳng lẽ nóng đầu đến hỏng rồi? hay là trên mặt cậu có gì bẩn?
"Hả?" Nghiêm Phong nhìn Vương Nhất Bác nghi ngờ hỏi lại, chỉ trách cậu quá đẹp, anh chưa từng gặp qua một dung nhan tuyệt sắc như vậy, hơn nữa cậu không giống với những phụ nữ anh đã gặp, không cố lấy lòng anh mà cố ý phóng sức quyến rũ, để anh bất tri bất giác muốn dựa gần.
"Tôi hỏi đầu anh có đau không? Muốn đi gặp bác sĩ không?" Vương Nhất Bác mỉm cười hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Phong, cậu không tự tin rằng mình có thể lập tức tìm được tâm phiến, trước hết cứ hiểu rõ anh đã, coi thử cuộc sống của anh ta có giống trong tài liệu, điều thứ nhất của sát thủ chính là phải hiểu rõ toàn diện mục tiêu, bất luận nhiệm vụ khó giải quyết mấy, cậu cũng không để sót điều này.
Dù sao nhiệm vụ lần này có đầy đủ thời gian, cậu có thể từ từ,tranh thủ sự tin tưởng của anh ta mà lấy thêm tin tức về tâm phiến.
Nghiêm Phong nghe cậu hỏi, thấy cậu lo lắng, trong lòng có hưng phấn không nói, hướng về phía cậu gật đầu một cái, anh cảm giác đầu mình giờ phút này sắp nứt ra, khó chịu muốn chết, trước mắt tựa hồ không phải là mình. Trước kia bất luận bệnh nặng thế nào, anh cũng không rên một tiếng, trước mặt người khác luôn giữ thần sắc lạnh lùng bởi vì anh là người đứng đầu tập đoàn, muốn tạo uy tín trước mặt nhân viên nhất định phải ngụy trang, nhưng đối diện với ánh mắt lo lắng của cậu, anh lại không kìm hãm được mà biểu hiện những sự yếu ớt của mình, rất muốn cậu chia sẻ với mình.
"Nhức đầu? Hay là đi gặp bác sĩ? " Vương Nhất Bác ngờ vực thầm nói, anh quá kiệm lời, từ lúc bắt đầu đến bây giờ lời anh nói còn không bằng một câu của cậu, cậu sắp hỏng mất, khó khai thông a! Nếu không phải chung quanh không có người, nếu không phải muốn nhân cơ hội làm quen một chút, cậu chỉ sợ là mình đã bỏ đi.
Thôi, thôi, người bệnh là lớn nhất, Vương Nhất Bác than nhẹ một tiếng, sau đó vòng ra phía sau anh, hai tay đặt hai bên thái dương anh bắt đầu xoa bóp, làm một sát thủ, cậu rất quen thuộc tác dụng của các loại huyệt vị, cho nên tự nhiên có thể giúp anh, cảm nhận đối phương buông lỏng thân thể, cậu biết xoa bóp đã có tác dụng. Anh ta đúng là may mắn! Ông xã thân ái còn chưa được hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp cao siêu của cậu.
Trong vườn hoa yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi náo nhiệt của bữa tiệc, an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng hít thở lẫn nhau, ngón tay Vương Nhất Bác vẫn ở trên đầu Nhiếp Phong yên lặng ấn, cố gắng giảm bớt thống khổ của anh.
"Anh ngã bệnh sao còn đến?" Rốt cuộc Vương Nhất Bác không chịu nổi không khí an tĩnh quỷ dị, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Thế nào? Không nói được? Tôi phát hiện anh ngoài trừ nói 'ừ' chính là 'cút', ha ha!" Vương Nhất Bác nở nụ cười trêu trọc nói, trao đổi cùng người trầm mặc ít nói, nhất định phải chủ động mở miệng, nói nhăng nói cuội đều tốt, nếu không sẽ rất yên tĩnh.
"Thật xin lỗi!" Nghiêm Phong thành khẩn nói, trong giọng có ý hối tiếc, vừa rồi anh không biết là cậu, còn tưởng là đám phụ nữ lấy lòng kia, cho nên mới đẩy cậu ra, hi vọng cậu không vì vậy mà ghét anh ta, anh ta không muốn cậu dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, trong cuộc đời hơn hai mươi năm lần đầu tiên anh quan tâm đến tình cảm của một người.
Người đàn ông trước giờ lạnh lùng lần đầu tiên khẽ đỏ mặt, nếu như không phải Vương Nhất Bác đang ở phía sau giúp anh xoa bóp, chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.
Là lòng ai đang thất lạc! Là ai rơi vào trầm luân! Tương lai có rất nhiều điều chưa biết.
"Ha ha! Tôi tha thứ cho anh! Vừa rồi tôi không cẩn thận đánh anh, anh lại đẩy tôi một cái, coi như chúng ta huề nhau." Vương Nhất Bác cười híp mắt nói, người đàn ông này bản chất không xấu, còn biết nói xin lỗi, làm cậu cảm thấy việc này ngoài suy nghĩ của mình, điểm này cùng ông xã thân ái của cậu không thua kém bao nhiêu.
Ông xã thân ái chỉ nói xin lỗi với mình cậu nhưng anh chưa từng làm chuyện có lỗi với cậu, chỉ có lúc về muộn anh mới cảm thấy áy náy, người đàn ông làm người ta không thương không được, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng Vương Nhất Bác sinh ra mấy phần ngọt ngào, đột nhiên có chút nhớ anh rồi, cậu đã ra ngoài một lúc, không biết lúc anh phát hiện cậu không ở bên cạnh sẽ như thế nào? Giận dữ nóng nảy? Xem ra cậu phải nhanh trở về mới được.
Nghiêm Phong nghe cậu nói, khóe miệng khoái trá ngoắc ngoắc, anh ta phát hiện tâm trạng mình rất tốt, đầu cũng không còn đau, khi tay cậu xoa bóp đầu cho anh ta, giống như có ma lực, khiến anh ta có cảm giác rất thư thái, thiếu niên trước mắt đúng là trân bảo, dung nhan tuyệt sắc, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà lạnh như băng, giọng nói như hoàng oanh, tất cả đều hấp dẫn anh ta, anh ta nghe thấy tim mình đập nhanh mấy cái.
"Tốt lắm, có phải không còn đau nữa?" Vương Nhất Bác thả tay xuống đi tới trước mặt anh, cười hì hì hỏi, không phải cậu khoe khoang, mà là cậu tự tin tài nghệ xoa bóp của mình đã đạt đến mức nhập hồn rồi.
"Ừ, cám ơn!" Nghiêm Phong mất tự nhiên nói, từ giọng nói ngại ngùng có thể biết người này nhất định rất ít nói 'cám ơn', 'thật xin lỗi' nếu không thần sắc của anh cũng không kỳ quái như thế.
"Bây giờ tuy không còn đau nhưng anh vẫn còn sốt, lúc kết thúc bữa tiệc phải đi khám, mấy ngày nay không nên ăn cay, không nên uống rượu." Vương Nhất Bác càu nhàu nghiêm túc nói, tay nghề của cậu có thể làm giảm đau đớn nhưng không thể trị tận gốc, điểm này cậu hi vọng anh có thể hiểu, cậu không muốn hiện tại anh cảm thấy thoải mái mà trì hoãn thời gian trị liệu, nếu không tội lỗi của cậu rất lớn.
Nghiêm Phong nghe cậu cẩn thận dặn dò, trong lòng vô cùng cảm động, trước kia những người này bởi vì anh nắm quyền mà đối xử tốt với anh, nhưng thiếu niên trước mắt căn bản không biết anh là ai lại quan tâm như vậy, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, anh ta tham lam muốn thời thời khắc khắc đều được cảm nhận sự quan tâm của cậu.
"A! Anh có nghe hay không? Anh không nói chuyện, tôi có việc phải đi" Vương Nhất Bác thuyết đạo xong, không kịp đợi đối phương trả lời, cậu xoay người hướng tới hội trường bữa tiệc.
Dường như cậu nghe ông xã thân ái đang gọi cậu, xem ra cậu phải nhanh trở về mới được nếu không cái thùng giấm đó thấy cậu nói chuyện với người đàn ông khác, còn hảo tâm giúp người ta xoa bóp, anh nhất định sẽ bộc phát, đến lúc đó người thua thiệt chỉ có cậu.
"Cái đó, đợi đã nào...!" Nghiêm Phong thấy cậu xoay người chạy đi, anh ta gấp gáp hô, anh ta không biết tại sao chỉ mới gặp lần đầu nhưng lại không bỏ được, là bởi vì vẻ đẹp của cậu, cậu thiện lương, cậu dịu dàng, trên người cậu có khí chất cao quý hay là cậu không giống những phụ nữ trước kia, anh cũng không rõ, chỉ là nhìn thấy bóng dáng cậu càng ngày càng xa, anh cảm thấy một tia khủng hoảng trước nay chưa từng có, anh ta liều mạng muốn bắt được cánh tay cậu, trên thực tế anh ta đã làm như vậy.
"Thế nào? Vẫn còn khó chịu sao? Vậy tôi gọi người khác tới giúp anh có được không?" Vương Nhất Bác xoay người, liếc mắt nhìn bàn tay to lớn của anh ta đang kéo tay mình, vẻ mặt anh còn chưa che giấu khủng hoảng, nghi ngờ nói. Hiện tại cậu không đi không được bởi vì tiếng gọi của ông xã thân ái càng ngày càng gần, chắc chắc không bao lâu nữa anh sẽ tới đây, chỉ là người đàn ông trước mắt lại đột nhiên khủng hoảng? Làm một người lãnh đạo những thần sắc này không nên xuất hiện, không lẽ anh sợ bóng đêm! Nhưng cậu không thể quản nhiều như vậy, hiện tại thân thể cậu còn khó bảo toàn.
Cậu đột nhiên phát hiện có người ẩn thân trong bóng tối, theo dõi cậu rất lâu nhưng không biết do ai phái tới, mấy ngày nay cũng không làm gì, chỉ là cậu đi chỗ nào họ cũng theo tới chỗ đó, trừ biệt thự chính. Nếu những người này do ông xã thân ái an bài cậu cũng sẽ không lo lắng, bởi vì cho dù anh biết cậu gặp mặt Nghiêm Phong cũng không thể quang minh chính đại ghen tuông, cậu cũng không phải chịu 'trừng phạt' đặc biệt, Vương Nhất Bác đắc ý thầm nghĩ.
Nghiêm Phong theo ánh mắt nhìn tay mình đang nắm cánh tay trơn mềm của cậu, vội vàng buông ra, nhẹ giọng nói ra: "Cái đó, tôi tên là Nghiêm Phong.", sau đó cứ như vậy ngắm nhìn cậu, anh ta cũng không biết nói gì, chỉ là nhớ lúc cậu rời đi có hỏi anh thoải mái hay không, anh rất muốn gật đầu, nhưng nghe được câu nói tiếp theo thì dừng lại, anh chỉ muốn cậu mà thôi.
"Tôi tên là Vương Nhất Bác, rất hân hạnh được biết anh! Rất xin lỗi, hiện tại tôi phải đi rồi." Vương Nhất Bác cười nói, sau đó chạy thật nhanh về hướng thanh âm quen thuộc.
"Rất hân hạnh được biết cậu!" Nhiếp Phong si ngốc bóng cậu đi xa nhẹ nhàng rù rì nói, tất cả ngôn ngữ thổi tan trong gió.
Vương Nhất Bác,
Nhất Bác,
Nhất Bác,
Tên cũng như người, đều rất đẹp, Nhất Bác, hi vọng lần sau chúng ta sẽ gặp nhau, trong lòng Nghiêm Phong yên lặng thầm nghĩ.
Từ phía xa nhìn thấy cậu nhào vào ngực một người đàn ông, tim anh ta nhất thời cảm thấy buồn bực, dị thường khó chịu, anh cau mày, trong lòng âm thầm suy đoán người kia là ai? Cụ thể là có quan hệ thế nào với cậu, tại sao bọn họ thân mật như vậy, là bạn bè? Anh em? Tình nhân? Hoặc là quan hệ sâu hơn, càng nghĩ trong lòng anh ta càng không thoải mái.
Tiêu Chiến ôm chặt thân thể mềm mại đang chạy như bay tới, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, cơn nóng giận lập tức biến mất. Anh chôn mặt trong mái tóc cậu hít một hơi thật sâu, mùi thơm ngát thuộc về cậu, thuộc về thân thể mềm mại của cậu, thời thời khắc khắc làm anh nóng ruột nóng gan, hận không được dụi cậu trong tim, hoà tan vào anh.
Anh mới bị một đám thương nhân vây quanh một lát, cậu liền biến mất không thấy, không ai biết một khắc kia anh khủng hoảng cỡ nào, nghĩ tới thiên thiên vạn vạn lí do cậu biến mất thậm chí còn hoài nghi có phải anh không ý thức được kẻ thù tìm tới cửa, đem cậu ra uy hiếp, một khắc kia anh quên mất mình có an bài ám vệ, quên mất cậu là đệ nhất sát thủ, võ công giỏi tất nhiên sẽ không dễ dàng bị người khác bắt đi. Cái gì cũng không kịp nghĩ, anh chỉ biết bảo bối bị anh vứt bỏ, tâm cũng vô ích vì vậy anh lo lắng tìm khắp nơi, càng không tìm được cậu, tim anh càng khó chịu tựa như xác không hồn.
Bảo bối anh yêu nhất rốt cuộc cũng trở về trong ngực anh rồi thì làm sao anh có thể không kích động.
"Em vừa đi đâu? Anh còn tưởng rằng anh mất em rồi." Tiêu Chiến ôm chặt eo thon của cậu, dịu dàng nói, cho dù lúc cậu rời đi anh lo lắng cỡ nào, tức giận cỡ nào, anh sợ ra sai, anh cũng không thể biểu hiện ra, bởi vì anh không đành lòng hù dọa cậu, chỉ cần cậu thời thời khắc khắc ở trong ngực anh là tốt rồi, anh sẽ đem vạn vật thế giới đưa đến trước mặt cậu, chỉ cần cậu thích.
" Bữa tiệc quá buồn chán, cho nên em ra ngoài hóng mát một chút." Vương Nhất Bác làm nũng nói, cậu cứ mặc cho anh ôm mình thật chặt, trong tai nghe trái tim anh nhảy từng tiếng, cậu vẫn có thể cảm thấy cánh tay anh khẽ run, anh sợ! Là cậu không biết nặng nhẹ, biết rõ anh quan tâm mình như vậy, còn chưa nói một tiếng đã đi ra ngoài. Nghĩ xong! Cậu đưa ra cánh tay mảnh khảnh ôm chặt eo anh, đầu tựa vào ngực anh.
Ti nhẹ nhàng buông cậu ra, hai bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt cậu giống như đang cầm trân bảo trên thế giới, dịu dàng lại nghiêm túc nói: "Lần sau không cho phép em tùy tiện rời khỏi anh có biết hay không?" .
Nếu như cậu còn yên lặng không tiếng động rời đi mất, anh lo lắng trái tim mình sẽ tùy thời bãi công, sờ không tới thậm chí không cảm thấy hơi thở thuộc về cậu, loại cuộc sống này quá đau khổ, anh không muốn nếm thử nữa.
"Thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Vương Nhất Bác nghe anh nói, mũi không nhịn được đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cậu vội vã dùng hai tay ôm chặt cổ anh, bảo đảm nói. Người đàn ông này đã yêu cậu đến tột đỉnh! Nếu không giọng điệu của anh sao lại có tia sợ hãi.
Đúng nha, hiện tại cậu không phải chỉ có một người, muốn đi liền phủi mông chạy lấy người, hiện tại anh và cậu tựa như trẻ sinh đôi, ai cũng không thể rời bỏ người kia! Cứ như vậy dựa vào nhau thật chặt ở chung một chỗ cũng cực kỳ tốt, ít nhất anh cưng chiều cậu như vậy.
"Ngoan." Trong mắt Tiêu Chiến lập tức thoáng qua sự vui mừng, anh cưng chiều nói, khêu gợi môi đỏ mọng ngậm đôi môi mềm mại của cậu, môi lưỡi tùy ý dây dưa, tiến vào hàm răng ngọc khẽ hé mở, cường hãn công chiếm mỗi một phe tấc không gian. Mút lấy lưỡi cậu, đổi lấy cậu nhiệt tình đáp lại, môi lưỡi nước miếng dây dưa.
Đây là mùi vị thuộc về cậu, chỉ có anh mới cảm nhận được cậu chân thật tồn tại, đứa nhỏ này đã đáp ứng không rời khỏi anh, để lấy được đáp án này, anh dùng toàn bộ gia sản đổi lại cũng đáng giá, nóng bỏng hôn nhiệt liệt, giờ phút này trong mắt bọn chỉ tồn tại lẫn nhau, thân thể quấn quít mềm mại, dưới ánh trăng có bao nhiêu đẹp đẽ giống như hướng mọi người tuyên bố tình yêu khắc cốt vĩnh viễn.
Hồi lâu sau, Tiêu Chiến mới buông Vương Nhất Bác đang thở hổn hển thả ra, ôm cậu vào trong ngực, giúp cậu nhuận khí, trong lòng từ từ cảm động đến thỏa mãn.
"Chúng ta đi thôi! Bữa tiệc sắp bắt đầu." Tiêu Chiến dịu dàng nói bên tai cậu, hơi thở nóng rực cứ như vậy nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai cậu, khiến nó nhanh chóng nổi lên một tầng đỏ ửng, ở chỗ không xa ánh đèn chiếu rọi xuống, càng thêm mỹ lệ động lòng người.
Mặc dù rất muốn cùng cậu quấn quýt si mê, nhưng lại không đành lòng để cậu bỏ qua phần mở màn hoa mỹ, anh yêu bảo bối, anh muốn cho cậu tất cả mọi thứ trên thế gian.
"Ừ." Vương Nhất Bác ôm cánh tay anh, theo anh đi vào bữa tiệc, đi chưa được hai bước, đột nhiên phát hiện ra gì đó, cậu len lén quay đầu nhìn về phía Nghiêm Phong, nhìn thấy bóng dáng anh xa xa, cậu hơi sững sờ, trong nháy mắt có chút ngượng ngùng, xem tình hình này có lẽ anh đã nhìn thấy bọn họ kịch liệt ôm hôn đi! Anh có thấy cậu thấy sắc quên bạn không?
Thôi, thôi, thế giới của Vương Nhất Bác cậu rất nhỏ, không thể chú ý cảm nhận của nhiều người như vậy, lần sau tìm cơ hội đi tới nhà Nghiêm Phong khảo sát một phen, mặc dù tối nay cậu có thể lấy cớ anh ngã bệnh, đưa anh về nhà, thuận tiện thăm dò thực tế, nhưng ông xã nhà cậu sẽ lo lắng đến chết, lại không muốn cho anh biết chuyện cậu đang làm, bọn họ cứ gắn bó yêu nhau như vậy cũng tốt, cất giữ một chút bí mật không làm tổn hại đối phương.
"Thế nào? Nhìn cái gì? Chuyên tâm như vậy." Tiêu Chiến cảm thấy bảo bối bên người có chút mờ ám, quay đầu, mắt sắc bén liếc về phía vườn hoa, giống như hàn băng, trong mắt cảnh cáo lạnh buốt, sau đó không biến sắc dùng ánh mắt nhu tình nhìn cậu, trong mắt cưng chiều và yêu say đắm không chút nào che giấu.
"Không có gì, chúng ta đi thôi!" Vương Nhất Bác nghe lời của anh nói, cậu hơi sững sờ, khẽ cười nói, sau đó nắm cánh tay anh hướng tới hội trường, nhìn bộ dáng Nghiêm Phong đã hiểu khá nhiều, cậu không quên lúc nãy anh đứng cũng không vững, tốt nhất nên gọi người tới giúp anh, dù sao anh vẫn đang bệnh, Vương Nhất Bác nghĩ thầm.
Tiêu Chiến mặt không biến sắc nhìn bảo bối bên cạnh khẽ thất thần, trong lòng ghen tức bay ngang, dựa vào nhãn lực của mình, lúc cậu vừa chạy tới, anh đã biết bên người cậu có đàn ông, điều này làm anh ghen ghét nổi điên, người đàn ông kia là ai? Đáng chết thừa dịp anh không có ở đây đến bắt chuyện, quả thật chán sống, bảo bối của Tiêu Chiến anh mà cũng dám đến gần, tìm cái chết sao! Buồn bực trong lòng từ từ dâng lên, chỉ cần cậu yêu anh, như vậy là đủ rồi, về phần những tên mơ ước đến cậu, anh sẽ từ từ xử lý.
Đứng ở vườn hoa cách đó không xa Nghiêm Phong cứ nhìn chằm chằm như vậy, anh cảm thấy tim mình như bị xé nứt đau đớn, đầu cũng đau choáng váng, không biết vì phát sốt hay bởi vì một màn chói mắt trước mặt.
Đã rõ quan hệ, cậu và người đàn ông kia nhất định là tình nhân, nếu không không thể nào hôn quấn quýt si mê như vậy, ngọt ngào khiến anh vô cùng ghen tị, thiếu niên tốt đẹp như vậy đã có người yêu, nhưng những thứ ấm áp đó đều không thuộc về anh, điều này khiến anh cảm thấy mất mát chưa từng có.
"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? Anh đang ở đâu?" Tiểu trợ lý Thanh Phong lo lắng la lên, thanh âm của anh ta trong đêm tối có vẻ vô cùng đột ngột.
Vừa rồi anh chỉ đi mua thuốc hạ sốt cho Tổng giám đốc thôi mà, không nghĩ tới quay lại Tổng giám đốc đã không thấy tăm hơi, Tổng giám đốc đang bệnh, nếu có việc gì không hay xảy ra, anh làm sao giải thích với Hội đồng quản trị, sớm biết vậy đã cố gắng ngăn Tổng giám đốc đến dự bữa tiệc này, bình thường Tổng giám đốc làm việc thiện còn thiếu sao? Phải tự mình đến đây, theo anh thấy là đám người kia muốn biết tổng giám đốc tập đoàn đứng thứ hai A thị mới là thật, Thanh Phong phẫn hận thầm nghĩ.
"Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? . . . . . ." Đi hơn nửa biệt thự, vẫn không tìm được người muốn tìm, trong lòng Thanh Phong bắt đầu lo lắng.
"Ở chỗ này, chớ la lên." Nghiêm Phong trầm thấp nói, trợ lý này cái gì cũng tốt nhưng có chút tiểu quái, thứ gì cũng muốn an bài tốt, thật tâm làm cho anh chỉ có thể im lặng, cố tìm trên công việc có một chút sơ sót cũng không được, không cho người ta có cơ hội trách cứ, thôi, anh ta cũng là quan tâm mình, mặc dù có lúc thật sự dài dòng đến mức lỗ tai đều đau.
"Tổng giám đốc, thì ra anh ở nơi này, tôi tìm anh nửa ngày, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, lo lắng chết tôi rồi." Thanh Phong vuốt ngực thở nhẹ, đứt quãng nói, hoàn toàn không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh vẫn nhíu chân mày, anh chỉ muốn nói cho Tổng giám đốc đại nhân là mình rất lo lắng.
"Đủ rồi, thuốc đâu?" Nghiêm Phong trầm giọng nói, hiện tại giọng nói anh bắt đầu có chút khàn khàn, không biết tại sao phụ tá anh rõ ràng là đàn ông nhưng so với phụ nữ còn dài dòng hơn, không nhìn thấy anh đang bệnh sao? Đầu đau sắp nứt ra, anh ta còn luyên thuyên nói chuyện không ngừng, thật muốn đánh một cái, nhưng đánh anh ta còn phiền toái hơn.
"A, ở đây." Thanh Phong lúc này mới nhanh chóng đưa nước và thuốc cho Nghiêm Phong, tự mình nhìn anh uống mới an tâm.
Nghiêm Phong liếc mắt nhìn phương hướng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến biến mất, sau đó đi tới bữa tiệc.
"A-- Tổng giám đốc, anh không về nhà nghỉ ngơi sao? Anh bây giờ vẫn còn bệnh, không cần tham gia bữa tiệc này không được sao? Ai -- dầu gì cũng chờ tôi một chút nha." Mắt phượng nhìn người đàn ông đi càng lúc càng nhanh, vừa hô vừa nhanh chóng đuổi theo.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác một lần nữa tiến vào hội trường, những người đó mặc dù rất muốn tiến lên làm quen, nhưng lại không dám như sợ đụng phải xương rồng, chỉ mỉm cười chào hỏi, sau đó liền tránh ra, bọn họ không quên một khắc kia khi Tổng giám đốc Tiêu không tìm được Tiêu thiếu phu nhân, trong mắt lạnh như băng, giống như muốn đem bọn họ nuốt vào, mặc dù bọn họ tung hoành thương trường nhiều năm nhưng vẫn là lần đầu tiên biết chữ 'sợ' viết như thế nào.
Xem ra hôm nay muốn cùng Tổng giám đốc Tiêu thiết lập quan hệ, mấu chốt là từ Tiêu thiếu phu nhân, chỉ cần dụ dỗ cậu vui vẻ, Tổng giám đốc Tiêu cái gì cũng đáp ứng, đến lúc đó ích lợi không ngừng xông tới một cách tự nhiên, phải dỗ dành Tiêu thiếu phu nhân vui vẻ, mọi người đều nhất trí nghĩ như vậy.
11/12/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro