
Chương 128.
Chương này chủ yếu nói về lần đầu anh và bảo bối của mình gặp gỡ nhau thôi.
Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nụ cười như ngọc, răng trắng hơi lộ ba phần, tư chất nổi trội thong thả, giống như tiên tử hạ phàm. Bước chân ưu nhã, hưởng thụ tầm mắt ái mộ và ghen tị, theo phục vụ vào phòng. Không sai, hiện tại đường đường một đệ nhất sát thủ như cậu đang muốn đi xem mắt, chuyện này nói ra thật buồn bực.
Khi Vương Nhất Bác theo phục vụ tới bàn ăn, liền phát hiện cậu đến sớm, đối phương còn chưa xuất hiện. Đàn ông xung quanh bắt đầu hướng mắt tới, rối rít muốn bắt chuyện, nhưng bởi vì sợ dọa giai nhân, đành phải thôi, chỉ có sắc tâm không có sắc đảm a.
Hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, Vương Nhất Bác đang du lịch thế giới đột nhiên bị cấp trên kiêm bạn tốt hạ lệnh cưỡng chế lập tức trở lại, làm hại cậu cho rằng tổ chức xảy ra chuyện. Không thể làm gì hơn là hấp tấp chạy về, ai biết cậu bước vào cửa chính, cả tổ chức đều nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon, thần thái không đồng nhất. Khẳng định chắc chắn chính là chuyện gì cũng không có, tảng đá trong lòng Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông xuống, đối với cậu, những hảo bằng hữu này là người nhà, ngoại trừ họ thì cái gì cậu cũng không có, khẽ thở ra một hơi.
"Tiểu Bác, rốt cuộc cậu đã về rồi!" Quý Nhật San phát hiện sự tồn tại của cậu đầu tiên, hưng phấn chạy đến bên người nhiệt tình ôm lấy cậu. Vương Nhất Bác đã tập mãi thành quen, cho cậu một cái ôm, liền trực tiếp vào phòng khách.
"Nói đi, khẩn cấp gọi tớ về làm gì?" Vương Nhất Bác lười biếng ngồi trên ghế salon, cả người giống như một chú mèo Ba Tư, hợp với dung nhan tuyệt mỹ, tạo ra một loại hấp dẫn.
"Tiểu Bác, nói cậu trở về là có chuyện quan trọng, cậu còn nhớ mấy năm trước tớ thiếu một món nợ nhân tình không?" Lên tiếng là người từ lúc Vương Nhất Bác xuất hiện vẫn yên lặng - La Vân Hi, trong con ngươi thoáng hiện áy náy và phức tạp.
"Hả? Dĩ nhiên nhớ, người ta yêu cầu anh hồi báo?" Vương Nhất Bác cảm thấy hứng thú, ngồi thẳng người, nháy nháy mắt hỏi. Mấy năm trước La Vân Hi thi hành nhiệm vụ ngoài ý muốn bị thương được người cứu giúp. Đối phương vẫn trầm mặc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hiện tại có chuyện muốn cậu đi làm? Nhưng cho dù đối phương muốn thủ lĩnh làm chuyện gì, có liên quan gì đến mình à?
"Người kia xuất hiện, hắn thỉnh cầu anh giúp hắn làm một chuyện, hắn muốn tìm người thay thế con trai hắn đi xem mắt." La Vân Hi nhìn chăm chú vào Vương Nhất Bác, anh rất sợ mình nói xong, Tiểu Bác sẽ tức giận bỏ rơi cậu. Dù sao họ tiếp nhận đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng tới bây giờ chưa từng tiếp nhận việc thay người khác xem mắt. Nghĩ đến tình thế vô cùng khẩn cấp, cho nên người kia mới vội vàng tìm tới cậu thôi.
"Xem mắt? ! Anh nói là xem mắt? Thế giới này thật quá điên cuồng, ngay cả xem mắt cũng tìm người thay thế, nhưng có liên quan đến em ah?" Vương Nhất Bác kích động nói, hiển nhiên lần đầu tiên nghe được chuyện này.
" Nghe nói chàng trai đó yêu người khác, đang cùng người kia bỏ trốn thì xảy ra tai nạn xe, nhưng nhà hắn có hôn ước với một chính khách. Nếu để đối phương biết chuyện này, đoán chừng sẽ xé xác hai nhà. Để tránh tình huống này xảy ra, hắn mới gấp gáp tìm tới anh, hi vọng anh giúp hắn tìm một người thay thế đi xem mắt." La Vân Hi chậm rãi nói .
"Nhưng lão đại, anh nói nhiều như vậy, vẫn không nói đến tại sao đột nhiên gọi em trở về." Vương Nhất Bác vẫn chưa tin suy nghĩ trong lòng mình, hỏi đến cùng.
"Bởi vì tình thế rất gấp, con trai hắn có khí chất tương tự với em. Vì tránh trường hợp không may, cho nên anh mới muốn gọi em đi xem mắt. Em đừng lo lắng, nhiệm vụ của em là làm cho đối phương biết khó mà lui là được." La Vân Hi mỉm cười giải thích. Cứ như vậy, đường đường đệ nhất sát thủ Vương Nhất Bác bị bán ra ngoài.
Suy nghĩ dần dần trở lại, lúc này, một dáng dấp đàn ông có chút ngăm đen, cao lớn hướng về phía cậu, sau đó lễ phép hỏi: "Xin hỏi cậu là thiếu Dương Nhất Bạch sao?" .
Vương Nhất Bác vừa quan sát người đàn ông trước mắt vừa gật đầu nói. Đúng vậy, hiện tại cậu đang thay thế thiếu gia Dương Nhất Bạch vì đào hôn mà bị tai nạn xe cộ bỏ mình. Nhìn dáng dấp người trước mắt, lớn lên cũng không tệ lắm, có một chút mùi vị khí khái, cả người cũng rất cường tráng.
"Xin chào, rất xin lỗi tôi tới muộn, tôi là Từ Phong." Đối phương lịch sự nói, sau đó không trực tiếp ngồi xuống, mà là rất lịch sự đứng chờ.
"Không sao, là tôi đến sớm, mời ngồi!" Vương Nhất Bác cười nhạt, đối với thái độ lịch sự của đối phương rất tán thức.
Chưa từng có người yêu, Vương Nhất Bác cũng không biết phải nói cái gì. Chỉ là chờ đối phương mở miệng, nhưng đối phương cũng rất trầm lặng. Từ trong ánh mắt đối phương Vương Nhất Bác biết hắn rất hài lòng với mình, nhìn đến đây, Vương Nhất Bác không dấu vết nhíu mày một cái. Mục đích của cậu là làm cho đối phương thoái lui, chứ không phải muốn đối phương hài lòng. Mặc dù không ghét người trước mắt, nhưng cậu cũng chưa đến trình độ thích, cậu cũng không hy vọng gặp mặt lần nữa, thủ lĩnh giao cho cậu chuyện này đúng là khó giải quyết ghê gớm.
"Dương thiếu gia thích làm gì nhất?" Nam nhân nhìn không khí hơi trầm, rốt cuộc tìm đề tài. Nhưng vừa hỏi lại hỏi Vương Nhất Bác bình thường thích làm gì? Cậu có thể nói cậu bình thường thích nhất giết người sao? Hơn nữa còn đem người chẻ thành nhiều hình dạng, rất dễ nhận thấy những thứ này không thể nói, cậu chỉ có thể nỗ lực hồi tưởng những thứ mà nam diễn viên truyền hình thích.
"Thích xuống bếp, đọc sách, còn có chơi đàn nữa!" Vương Nhất Bác mỉm cười nói, nói dối không nháy mắt. Ngay cả phòng bếp còn chưa bước vào, nói lời này đoán chừng có người chết, nhưng giờ phút này cậu đang đóng vai là thiếu gia của một gia tộc Dương Nhất Bạch chứ không phải sát thủ Vương Nhất Bác, cho nên chỉ có thể vắt óc nghĩ những việc đơn giản nhất có thể làm.
Người đàn ông trước mắt lúc bắt đầu thì trầm mặc, bây giờ không ngừng hỏi Vương Nhất Bác thích đồ gì, nhìn ánh mắt đối phương càng ngày càng hài lòng, quả thật cậu hết ý kiến. Những thứ cậu nói đều là những thứ người bình thường thích đi! Chẳng lẽ đối phương thích những người truyền thống, cậu là đang đi sai hướng?
Vương Nhất Bác không yên theo đối phương hỏi đáp, nhất cử nhất động của bọn họ lại rơi vào tầm mắt của một người đàn ông lầu hai. Chỉ thấy anh cao quý lạnh lùng, một thân âu phục đen cắt xén thích đáng, cổ áo sơ mi màu trắng khẽ mở, lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, một đôi mi như họa xinh đẹp tuyệt trần mà không mất anh khí, tròng mắt thâm thúy thoáng qua nóng bỏng, giống như con báo nhìn thấy thức ăn, không mang theo một chút tà niệm.
Từ lúc thiếu niên đó tiến vào phòng ăn, Tiêu Chiến liền chú ý tới sự tồn tại của cậu. Một thiếu niên chói mắt như vậy không chú ý cũng không được, còn chân chính có cảm giác hứng thú nhất cử nhất động của cậu. Hơn nữa khi cậu tiến vào phòng ăn, anh cảm thấy nhịp tim trầm mặc hơn hai mươi năm không bị khống chế sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Loại cảm giác đó càng lúc càng giống cảm giác động lòng, chớ hoài nghi, đám thuộc hạ lo lắng anh chán ghét tất cả những người đến gần anh, đem tất cả bác sĩ tâm lý bên tai anh càu nhàu, nếu không phải đối phương đều là những trưởng lão theo anh vào sinh ra tử, đoán chừng anh đã sớm đem đối phương đập chết.
Tiêu Chiến cứ như vậy nhìn cậu theo một người đàn ông khác chuyện trò vui vẻ, càng xem trong lòng anh càng không có cảm giác. Người đàn ông kia rốt cuộc nói cái gì dụ dỗ cậu vui vẻ, hừ -- đàn ông chỉ biết dỗ người khác nhất định là hoa hoa công tử. Một người nào đó hoàn toàn không phát hiện mình bây giờ chính là hình tượng oán phu, càng không nghĩ tới tương lai ngày càng phát triển. Dĩ nhiên không phải theo hướng hoa hoa công tử, mà là nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ai đó.
Đối tác ngồi đối diện Tiêu Chiến đang thận trọng hồi báo hạng mục công ty mình, càng hồi báo đến khúc cuối, thanh âm càng nhỏ, cho đến khi không tiếng động. Nhìn Tổng giám đốc chẳng những nhíu chặt chân mày không vui, hơn nữa còn rõ ràng không yên lòng, ông lo lắng có phải tiến trình công ty mình quá chậm không đạt tới mục tiêu tổng giám đốc muốn, cho nên đối phương mới không vui mừng.
Nhìn hai người ở lầu dưới ' nói chuyện thật vui ', Tiêu Chiến tức giận cắn răng, nhưng bộ dáng tức giận uy nghiêm làm người khác run lên. Không thể nhịn cũng không cần nhịn nữa, Tiêu Chiến đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt khó hiểu của đối tác bước nhanh tới lầu một.
Vương Nhất Bác nhìn người trước mắt nói chuyện không ngừng, chỉ có thể lễ phép mỉm cười gật đầu, nhưng đối phương giống như nói không hết. Nhìn tình hình này không biết lúc nào cậu mới có cơ hội nói chuyện, nội tâm rối rắm không dứt. Đột nhiên một giọng nam ôn nhu truyền tới.
"Rất xin lỗi, thân ái, anh tới chậm." Tiêu Chiến đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, hạ thân thể thân mật nắm đầu vai cậu dịu dàng nói.
Lòng của Vương Nhất Bác bởi vì ngôn ngữ thân mật này cùng hơi thở đến gần mà đập bùm bùm. Cậu xoay người nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ khẽ sững sờ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao 1m9, vai rộng ngực dày, vóc người hoàn mỹ, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng như một tác phẩm nghệ thuật. Thân thể anh trong bộ tây trang mới nhất, vẫn không thể che giấu được khi chất quý tộc trời sinh. Tóc ngắn xanh đen mang theo một tia cuồng ngạo không kềm chế, tròng mắt thâm thúy là thâm tình vô tận, giống như sẽ đem người hút vào.
Vương Nhất Bác quan sát người đàn ông trước mắt không kịp nói, chỉ suy nghĩ mình dường như không biết người đàn ông tuyệt sắc này, chẳng lẽ đối phương nhận lầm người? Mà lúc này người ngồi đối diện cậu không xác định mở miệng nói: "Dương thiếu gia, vị này là?" .
"Di -- thân ái, bạn của em cũng ở đây a, Xin chào, tôi tên là Tiêu Chiến, là bạn trai của cậu ấy! Rất hân hạnh được biết anh." Tiêu Chiến sảng khoái cười một tiếng, nhìn người đàn ông trước mắt gật gật đầu nói. Thật ra trong lòng đã sớm chửi đối phương không dưới n lần, đàn ông đáng chết, lúc này còn dám giả bộ ngu, chờ một chút có người chịu tội.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Vương Nhất Bác ấp úng muốn nói mình căn bản không biết người này, có thể là nhận lầm người, nhưng cái tên Tiêu Chiến này ngược lại có vẻ quen thuộc. Hình như đã nghe qua ở nơi nào, mà đối phương kêu cậu là thân ái, rất có thể đã nhận lầm người.
Nhưng Tiêu Chiến căn bản không có cho cậu cơ hội này, vội vội vàng vàng tiếp lấy lời cậu nói: "Là vị hôn phu, đang định kết hôn." Dứt lời sau còn quang minh chính đại hôn một cái trên gương mặt của cậu. Trong lòng thầm than quả nhiên rất ngọt, thật ra anh muốn lấy kết hôn là điều kiện để qua lại với cậu, cho đến khi chinh phục được cậu mới thôi. Đến lúc đó mới suy tính chuyện kết hôn, dù sao anh khó có được cảm giác động lòng với một người.
Nghe vậy, Vương Nhất Bác nghĩ mình sao không thừa cơ hội mà thoát khỏi người đàn ông này. Nhiệm vụ duy nhất thuận lợi hoàn thành, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Ách -- đúng vậy, thật ra lần này tôi tới nơi hẹn, là muốn nói cho anh chuyện này, tôi không hy vọng bởi vì quan hệ chúng ta mà ảnh hưởng đến hai nhà. Thật ra anh rất ưu tú, chỉ là chúng ta gặp nhau quá muộn, không được làm vợ chồng cũng có thể làm bằng hữu a, anh cảm thấy thế nào?", nói xong, cậu còn cẩn thận quan sát thần sắc đối phương, cậu nói đã rất uyển chuyển đi! Không tổn thương người chứ?
"Hai người thật lòng yêu nhau sao?" đối phương trầm mặc trong nháy mắt, sau đó rất nghiêm túc hỏi, thần sắc sắc bén nhìn bọn họ, mong đợi nhìn ra điểm giả vờ, như vậy anh có thể tiếp tục cùng thiếu niên trước mắt tới lui rồi.
"Ừ, đúng vậy!" Vương Nhất Bác rất nghiêm túc gật đầu một cái, nói láo ngay cả hơi thở cũng không gấp, nhưng chỉ có chính cậu biết, thật ra thì trong lòng cậu đã thấp thỏm rồi, vì muốn đối phương biết khó mà lui, cậu chỉ có thể cứng rắn gật đầu.
"Tốt lắm, tôi chúc phúc hai người!" đối phương có chút cô đơn nói một câu, sau đó rời bàn ăn, giống như lúc bắt đầu. Biểu hiện vô cùng thân sĩ, từ lúc nói chuyện, anh đối với Vương Nhất Bác rất hài lòng, vốn định đem tiến tới hôn lễ, hảo ôm mỹ nhân về, nhưng mỹ nữ này không thuộc về anh.
"Dương thiếu gia, nếu ngày nào đó cậu hối hận, nhớ tôi vẫn ở đây chờ cậu!" Đối phương chưa đi được hai bước liền dừng lại, quay đầu nghiêm túc lưu lại một câu rồi bước nhanh rời đi. Cả bóng lưng có cảm giác tiêu điều, Vương Nhất Bác chỉ có thể ở trong lòng nói xin lỗi, bởi vì Dương thiếu gia kia đã chết.
Rốt cuộc giải quyết xong chuyện này, Vương Nhất Bác khẽ thở ra một hơi, vừa rồi thật lo lắng không biết làm sao giải quyết, may mắn không phụ sự mong đợi của mọi người.
"Giúp cậu giải quyết một vấn đề khó, có phải cậu nên cảm ơn tôi không." Tiêu Chiến mị hoặc nói, người đàn ông kia đi, tâm tình anh đột nhiên khá lên.
Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một người, nghi ngờ nhìn qua người đàn ông tuấn mỹ, không phản bác được, trong lòng bùm bùm nhảy thật nhanh.
"Nói cho anh biết tên em, thân ái, em tên gì?" Tiêu Chiến dịu dàng dụ dỗ nói, những thứ này mặc dù có thể tra được, nhưng anh muốn chính miệng cậu nói ra.
"Tiên sinh, chúng ta không quen biết, hình như anh nhận lầm người." Vương Nhất Bác sau khi nói xong lập tức đứng lên xoay người rời đi, trong lòng không đè nén được tiếng tim đập, cậu sợ mình không rời đi, tim sẽ nhảy ra. Kỳ quái, trước đây chưa từng có cảm xúc này, anh ta không phải hạ cổ gì với cậu chứ, thật không giải thích được, đang êm đẹp thế nào tim đập nhanh như vậy.
Tiêu Chiến thâm tình nhìn bóng hình xinh đẹp đi xa cũng không trực tiếp đuổi theo, tin tưởng không bao lâu nữa anh có thể ôm vợ về nhà, anh chưa bao giờ thua trận nào.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhất định về sau dây dưa cả đời. Kể từ lần xem mắt đó, Tiêu Chiến luôn tạo cơ hội vô tình gặp Vương Nhất Bác, bí kíp anh theo đuổi vợ rất phong phú, dĩ nhiên cho cậu cảm giác ôn nhu, cuối cùng Vương Nhất Bác bị đại nhân vật như sói đội lốt cừu bắt cóc, hai người thành thân thuộc, yêu nhau cả đời, ngày trôi qua có thể nói như keo như sơn a! Ghen chết người khác.
Thanh: Mới gặp người ta lần đầu mà anh muốn đem người về giấu đi rồi (✯ᴗ✯)
31/03/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro