Chương 123.
Chỉ trong một giờ đồng hồ, Vương Nhất Bác đã tới khu thương mại lớn nhất thành phố A. Hiện tại là thời điểm tốt để mua đồ, trung tâm thương mại lớn như vậy, khó có cơ hội được nhìn thấy nhiều người như vậy, Vương Nhất Bác cảm thấy thật kích động, đã lâu không có tâm tình mua đồ rồi. Mặc dù hôm nay cũng có người đi theo, đem cậu bảo vệ ở giữa, chưa kể năm ám vệ ở chỗ tối.
Trung tâm thương mại sầm uất, nhưng Vương Nhất Bác không hề lo lắng sẽ có người vô tình đụng trúng mình, bởi vì những người này sẽ đem mọi người cách xa cậu, hơn nữa còn cảnh giác phòng bị những vật thể lạ, nhìn tình huống này, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng. Khó có dịp ra ngoài chơi, họ cũng quá lo lắng rồi, thôi, thôi, chờ một lát họ nhìn thấy thứ mình thích sẽ buông lỏng cảnh giác, dù sao bốn cô hầu gái trước mắt và Thủy Tâm vẫn là những tiểu cô nương.
Toà nhà thương mại lớn nhất, lầu một là vàng bạc châu báu, mỗi khi qua những cửa hàng này, Vương Nhất Bác thường có thói quen quan sát các kiểu trang sức bên trong, mỗi một dạng đều rất đẹp mắt. Nhưng so với những gì Tiêu Chiến đặc biệt tìm người thiết kế cho cậu thì những trang sức này thật sự quá kém, cậu nhìn cũng thiếu mất mấy phần hăng hái.
"Sư phụ thích cái này?" Thủy Tâm nhìn Vương Nhất Bác vẫn đứng tại chỗ, liền chỉ vào một sợi dây chuyền kim cương bên cạnh. Những đồ trang sức này mặc dù không cao nhã, trân quý bằng những thiết kế trong phòng sư phụ, nhưng cũng không tệ lắm, tại sao sư phụ lại nhìn dây chuyền kim cương đó đến mất hồn? Theo cô hiểu, sư phụ không thích những thứ quá lớn, cảm giác quá phù hoa, chỉ là sư phụ khó có dịp được ra ngoài, cô vẫn không thể làm sư phụ mất hứng.
Còn không đợi Vương Nhất Bác trả lời, nhân viên đã đi tới, mặt mỉm cười nói: "Thiếu phu nhân thật có mắt nhìn, đây là thiết kế của đại sư Ger¬rfy, Australia, sản xuất bản giới hạn trên toàn thế giới, chúng tôi cũng chỉ còn dư lại một cái, cậu nhìn xem viên kim cương bên trong chừng 24k, độ tinh khiết VVS1, cậu dùng kính có thể quan xét bên hông kim cương có phản quang sáng lóng lánh, tuyệt đối 100%, là kim cương tinh khiết hơn kiểu dáng dây chuyền này rất thích hợp với làn da của cậu. . . . . . ." .
Phục vụ viên nhìn thiếu niên mang thai tuyệt mỹ trước mắt, coi như cô đã thấy được người có tướng mạo xuất sắc nhất, chẳng những ăn mặc bất phàm, hơn nữa còn có một đám người đi theo bên cạnh, thân phận nhất định cao quý. Bằng ánh mắt nhìn người mấy năm, nói không chừng thiếu phu nhân này là vợ của đại gia nào đó, đương nhiên phải bán được hàng tốt, để lấy thêm hoa hồng, bởi vì rất nhiều thiếu phu nhân cũng thích người khác khích lệ, chưa bao giờ so đo những đồng tiền lẻ kia.
Phục vụ viên đã nghĩ lầm rồi, Vương Nhất Bác là quý phu nhân không sai, nhưng cậu tuyệt đối không phải người mặc người ta chém giết, cậu luôn luôn quan điểm thực dụng, nhân ái, không giống như những người khác xài tiền như nước.
"Sợi dây chuyền này tôi mua!" Một giọng nữ cao ngạo cách đó không xa truyền tới, không đợi Vương Nhất Bác phục hồi tinh thần, dây chuyền trong tay cũng bị một bàn tay nhỏ bé sơn móng đỏ tươi đoạt mất, còn Vương Nhất Bác thì bị người bên cạnh đẩy một cái.
Vương Nhất Bác chống đỡ thân thể, lấy tay vỗ vỗ cô hầu gái bên cạnh. Mặc dù đối phương vừa dùng lực khá lớn, nhưng cậu cũng không phải là một người mang thai yếu đuối, chỉ là bị họ bảo vệ quá tốt thôi. Lấy lại bình tĩnh quay đầu nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy một đầu tóc xoăn đỏ buông trên đầu vai, sexy mê người ~! Lông mi dày, ánh mắt mị hoặc, đôi môi hấp dẫn, để lộ ra phong tình vạn chủng. . . . . . Một bộ áo Joe&Jules cực ngắn cùng chiếc áo khoác nhỏ càng tôn lên vóc người nhất đẳng, hơn nữa phối hợp một chiếc váy nhung thiên nga vàng nhạt hiệu Chanel ngang gối, cùng đôi cao gót PINKY&ROSE. . . . . . Thật là kiều mị mười phần, chỉ cần không lên tiếng thì tốt, vừa nói đã phá hư phần mỹ mạo này.
"Sợi dây chuyền này tôi muốn rồi, Bằng ca ca, anh mau đến xem, sợi dây chuyền này thật xinh đẹp." Cô gái kiều mị mừng rỡ nhìn người phía cách đó không xa, hai mắt ẩn tình, trong mắt có yêu say đắm làm người ta không thể bỏ qua.
Lục Bằng cách đó không xa, thần sắc không kiên nhẫn, vốn là hôm nay hắn rất vội, ai biết gia đình hắn lại muốn ôm cháu trai ngày ngày an bài đối tượng cho hắn xem mắt. Nếu không, hắn cực kỳ dị ứng những chuyện tương tự như dậy, cùng đối tượng chán ghét hẹn hò, từ lúc vừa gặp đã quấn lấy hắn. Mà hắn lại không chịu được miệng lưỡi của mẹ, không thể làm gì khác hơn là theo cô ra ngoài mua đồ, theo tính cách của hắn, thà ở phòng làm việc còn hơn đi chung với người phụ nữ làm người ta chán ghét này. Chẳng những ái mộ hư vinh còn làm bộ, nhưng cho dù đối phương đáng ghét cỡ nào, hắn cũng phải đi, nếu không bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ bị mẹ càm ràm đến mức không thể sống an bình rồi.
Vương Nhất Bác nhìn theo ánh mắt kiều mị nhìn lại, một người không giống với Tiêu Chiến khí phách, Mục Pháp Á tinh ranh, Nghiêm Phong trầm mặc, người đàn ông ở trước mắt hơn mấy phần ôn tồn nho nhã, phong độ trí thức.
Hình dáng tao nhã trước mặt mang theo tia anh khí, màu da trắng nõn, sóng mũi cao, hai má cao khiến hắn có vài phần cao ngạo, đôi môi mím chặt thể hiện hắn đang cố gắng chịu đựng.
Toàn thân là bộ quần áo trắng như tuyết thoải mái, không có khí thế tinh anh lão luyện, thêm mấy phần bình thản, đôi tay để trong túi, thân thể cao ráo có hơi mỏng manh khẽ nghiêng, trước cái nhìn chăm chú của mọi người từ từ bước đến quầy.
"Bằng ca ca, anh mau nhìn, có phải rất đẹp không?" cô gái kiều mỵ đưa dây chuyền kim cương đến trước mặt Lục Bằng, mắt vì ái mộ mà lòe lòe sáng loáng. Người đàn ông trước mắt là nam tử xuất sắc hiến thấy, nhìn phụ nữ ven đường liên tiếp quay đầu lại vẻ mặt hâm mộ, cô càng toát ra thần sắc đắc ý, người đàn ông tuyệt sắc như vậy nhất định của cô.
Thủy Tâm cùng một cô hầu gái bên cạnh nhìn thấy mắt bốc hỏa, cái cô gái xinh đẹp trước mắt không biết từ nơi nào nhô ra đụng thiếu phu nhân còn không xin lỗi, lại cướp sợi dây chuyền thiếu phu nhân đang nắm trong tay, khó khăn lắm thiếu phu nhân mới được ra ngoài một lần, thích thứ gì tất nhiên phải mang về.
Lục Bằng không có tâm tư nhìn một cái, sau đó dời mắt, rất dễ nhận thấy đối phương không cảm thấy quá hứng thú, nhưng cô gái kiều mị lại không nhìn được sắc mặt của hắn, vui vẻ đưa sợi dây chuyền trong tay nhìn qua xem lại.
Phục vụ viên nhìn hai người phi phú tức quý (không giàu cũng cao quý), không tiện đắc tội, vì vậy chỉ có thể bảo trì im lặng, thần sắc cung kính, khóe miệng khẽ nhếch.
Nhìn trường hợp này, khóe môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch lên nụ cười thản nhiên, thầm than tác phong nhân viên thật sự cao minh, chuẩn bị đến nơi khác nhìn một chút, chỉ là thủ vệ bên cạnh cô nào dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Sư phụ, người không phải rất thích sợi dây chuyền kim cương kia sao?" Thủy Tâm kéo tay Vương Nhất Bác cười duyên nói, nghĩ thầm không phải sư phụ sợ phiền toái nên không cần sợi dây chuyền kia nữa chứ? Nhưng cậu vừa nhìn dây chuyền đến mất hồn.
Cô gái kiều mỵ nghe vậy, lúc này mới giương mắt nhìn Vương Nhất Bác khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ, trong mắt chớp qua kinh ngạc cùng ghen tỵ. Chính cô cũng là mỹ nhân khó gặp, nhưng người trước mắt rõ ràng đã mang thai, nhưng cũng không hề tổn hại khí chất cao quý và tuyệt mỹ của cậu. Cô tự cho nhan sắc của mình không bằng, nhưng nghĩ lại người đẹp như vậy đã lập gia đình, đối với cô không có uy hiếp, hơn nữa dây chuyền trong tay cũng thuộc về mình, tâm tình rất tốt, đồng thời khóe miệng giơ lên nụ cười khinh miệt.
Vương Nhất Bác lắc đầu một cái nói: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy thiết kế như vậy không hợp lý, kim cương khảm quá lớn, hơn nữa phong cách thiết kế của đại sư Ger¬rfy - Australia nổi tiếng không phải như thế, huống chi ông ta sẽ không phạm lỗi như vậy." Tiêu Chiến đưa cậu ít đồ trang sức, trong có cũng có Australia thiết kế của Ger¬rfy, cao quý đơn giản, rất vừa ý cậu.
"Dạ." Thủy Tâm không phải hiểu gật đầu một cái, nghĩ thầm sư phụ biết thật nhiều, là thấy nhiều mới biết, hay cậu đã từng học thiết kế. Nếu không sao cô lại cực kỳ bội phục khả năng của sư phụ.
Thủy Tâm ngược lại đoán đúng mấy phần, trước kia Vương Nhất Bác lúc học đại học đã học qua thiết kế, không chỉ có thiết kế, còn có kinh tế, lịch sử, máy vi tính, ngữ văn, địa lý cậu đều biết. Tất cả đều có liên quan đến công việc sát thủ của cậu, kỹ thuật máy tính có thể giúp cậu nhanh chóng xâm nhập máy tính của đối phương, từ đó tìm tin tức nhiệm vụ, lịch sử, thiết kế học giúp cậu nghiên cứu đồ cổ, dù sao làm một sát thủ, nhiệm vụ không đơn thuần là giết người, có lúc cũng trộm đồ, chỉ cần cậu thích.
Nghe vậy, Lục Bằng lúc này mới chú ý tới Vương Nhất Bác áo sơ mi màu trắng tôn lên vóc dáng tuyệt mỹ cao quý của cậu. Gương mặt trái xoan cổ điển, nhìn chỉ lớn hơn bàn tay một chút, tựa như những mỹ nữ cổ đại, làm cho người ta cảm thấy nhu hòa.
Lông mi thon dài, vụt sáng giống như bàn chải nhỏ, đôi mắt sáng làm người ta chói mắt, linh động có hồn, giống như không quan tâm đến bất lỳ thứ gì.
Da thịt nõn nà trắng như tuyết sáng bóng, sống mũi kiên nghị thẳng tắp, mang theo xinh xắn đặc biệt, môi anh đào mềm mại như thạch hồng, giống như một cái liếc mắt cũng có thể làm người ta say mê, mái tóc đen nhánh mềm mại làm người ta chú ý không rời mắt được.
30/03/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro