
Chương 115.
Vương Nhất Bác nhìn cô gái nhỏ trước mắt thành kính như vậy, hoàn toàn không giống như muốn trêu chọc cậu, trong lòng cậu hơi bối rối một chút, muốn Vương Nhất Bác cậu dùng thân phận của đệ nhất sát thủ, trừ mấy bằng hữu bên cạnh, đúng là chưa từng có người nói muốn làm đồ đệ của cậu, những bằng hữu kia trong tổ chức mỗi người một bản lĩnh, bình thường nhiều lắm là thiết tha một cái thôi, ở ngoài sáng cậu là vợ của Tiêu Chiến danh tiếng thành phố A, thân phận cao quý như thế, tất cả mọi người bởi vì cậu là một thiếu niên yếu đuối, vì vậy sẽ không ai muốn cậu làm sư phụ.
Không nghĩ tới bây giờ lại có người náo tới cửa thỉnh cầu mình thu làm đồ đệ. Chỉ là cô gái trước mắt nhìn có chút quen mắt, nhưng cậu lại không nhớ nổi gặp qua lúc nào, xem ra trí nhớ giảm rất nhiều. Nếu xuất hiện ở trong bang thì khẳng định chính là người trong bang, nhưng đối phương như thế nào biết mình biết võ công? Chẳng lẽ là biết từ ông xã hay sao? Nếu không sao lại kiên quyết muốn một người mang thai nhận làm đồ đệ đây?
"Cái kia, chúng ta có từng gặp không?" Vương Nhất Bác nghi ngờ hỏi, càng nhìn càng thấy cô ấy nhìn rất quen mắt.
"Thiếu phu nhân, người không nhớ rõ? Mấy tháng trước chúng ta ở trong rừng trúc đã gặp, khi đó Tiểu Tâm mạo phạm đến người." Thủy Tâm nghi ngờ lên tiếng nói, giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng rốt cuộc cúi đầu cắn môi, bộ dáng muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, nếu không phải Vương Nhất Bác là cậu chủ, cậu thật sự muốn đối mặt với cô gái làm người ta cảm thấy đáng giận, cậu cảm thán người tuổi trẻ bây giờ biến sắc mặt thật thần tốc.
Thủy Tâm thấp thỏm nói dứt lời đang ở một bên cúi đầu, chờ chủ nhân khiển trách, ngày đó mặc dù cô chưa cùng Lý Tinh khi dễ thiếu phu nhân, nhưng cô cũng chưa kịp đưa tay cứu thiếu phu nhân, cho nên thiếu phu nhân muốn đánh đều phải, chỉ nhớ rõ cô và Lý Tinh vốn phải đưa đi làm vật thí nghiệm, bị những nhà khoa học cổ quái nghiên cứu, mỗi ngày bị giày vò thống khổ sống không bằng chết, nhưng không biết vì sao sao họ chỉ bị nghiên cứu mấy ngày lại được đưa ra ngoài, tất cả trở về bình thường, mà Lý Tinh thì bị đưa ra khỏi bang rồi.
Mặc dù chỉ bị nghiên cứu mấy ngày, nhưng suy nghĩ về mấy ngày đó, trong lòng cô liền cả kinh, nơi đó quá kinh khủng. Sau khi Thủy Tâm len lén điều tra thật lâu mới biết họ được thả ra hoàn toàn là công lao của thiếu phu nhân, nghĩ đến ngày đó nhìn thấy thiếu phu nhân, trong lòng cô hâm mộ sùng bái, tràn đầy hy vọng tới gặp thiếu phu nhân, không nghĩ tới thủ vệ bên cạnh thiếu phu nhân nghiêm mật như vậy, làm hại cô không tìm được khe hở, cho nên mới to gan quyết định, mỗi ngày ở nơi thiếu phu nhân nghỉ ngơi cãi lộn, hiện tại rốt cuộc như nguyện nhìn thấy thần tượng thiếu phu nhân trong lòng cô, chỉ là không nghĩ tới phu nhân thế nhưng hoàn toàn quên mất này chuyện, quên mất người tồn tại là cô.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, thiếu phu nhân có thân phận cao sao có thể nhớ những nhân vật nhỏ này, vậy hiện tại phu nhân nhớ lại cái gì chưa? Thế nào biểu tình gì trên mặt cũng không có, làm hại trong lòng cô dị thường nóng nảy, trong lòng Thủy Tâm thầm nghĩ.
"A, tôi nhớ rồi, thì ra là cô a, cô mau mau đứng lên rồi nói." Vương Nhất Bác bừng tỉnh hiểu ra vỗ vỗ đầu, lôi kéo Thủy Tâm, không trách được cảm thấy quen thuộc, thì ra là tiểu cô nương ở rừng trúc nói chuyện cũng một người tên Lý Tinh, chính là giọng nói lớn tiếng, thanh âm vang xa, không nghĩ tới bây giờ nhìn thấy chánh chủ ở chỗ này, hơn nữa người ta còn rất sùng bái phải làm đồ đệ của mình.
Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thán một câu, bây giờ người truy đuổi càng ngày càng điên cuồng, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng, hiện tại nếu cô ấy không đứng lên những người hầu đi ngang qua còn tưởng rằng cậu là chủ nhân vô sự bới móc, cố ý làm khó thuộc hạ, danh tiếng của cậu đều tan tành, đây cũng không phải là ý nguyện của cậu.
"Cô đừng nói tôi không đáp ứng cô, con người của tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp, hơn nữa cô không cảm thấy tầm mắt của mọi người đều ở trên người cô rồi sao? Người không biết còn tưởng tôi hà khắc cô đây? Cô cũng không muốn bại hoại thanh danh của tôi, nhằm báo thù tôi vô ý nghe lén đi!" Vương Nhất Bác cười híp mắt trêu ghẹo nói. Cậu đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt vô cùng đáng yêu, làm bộ như đâu ra đấy, thật khôi hài, ngày đó ở trong rừng trúc từ thanh âm vui sướng của cô ấy, cậu cũng biết cô ấy nhất định là một người tích cực, không cố chấp giống như hiên tại, người như vậy thu làm đồ đệ là chọn lựa không tồi, chỉ là bây giờ cậu chưa thể biểu hiện ra.
Thủy Tâm nghe chủ nhân lên tiếng nhạo báng, lập tức đứng thẳng tắp, sợ mình làm tiếp chuyện gì mà thiếu phu nhân ghét, ngẩng đầu lên một bộ mong đợi nhìn cậu, điều này làm Vương Nhất Bác nghĩ tới những chú chó con lấy lòng chủ nhân, cậu trực tiếp phì cười, tâm tình đặc biệt tốt, cậu phát hiện nếu ông xã đi xử lý công việc không có thời gian theo cậu, có một người khôi hài ở bên dường như không tệ, cậu cũng không cần lo lắng mình sẽ buồn chán.
"Cô nói một chút tại sao muốn tôi thu cô làm đồ đệ?" Vương Nhất Bác vui vẻ hỏi, tiểu cô nương này sẽ không nghe về chuyện của cậu đi! Hay vì ngày đó bị phong thái cô mê hoặc? Nếu không làm sao đột nhiên phải làm đồ đệ, thiếu niên nào đó thầm nghĩ trong lòng mình.
"Cái này. . . . . . Nhất định phải nói sao?" Thủy Tâm cắn môi mặt khổ sở, trong lòng thật sự theo không kịp suy nghĩ của chủ nhân, bộ dáng lập tức nghiêm túc, lập tức xì cười to, lập tức đầy bình thản, vẻ mặt biến hóa cũng quá nhanh đi!
"È hèm!" Vương Nhất Bác khoác tay ngang lưng, một tay khác đặt ở dưới bụng nhỏ nhô ra, tựa hồ có chút cảm giác mệt mỏi, cậu đi tới bên cạnh ghế quý phi lười biếng nằm xuống, mặc cho cô hầu gái bên cạnh xoa bóp bắp chân, mắt không chớp nhìn Thủy Tâm, như thể nếu cô nói không ra lý do gì, cũng đừng nghĩ thu làm đồ đệ.
"Ngày đó nhìn công phu của thiếu phu nhân, trong lòng sùng bái dị thường, nghĩ thầm mình cũng có thể có bản lĩnh này." Thủy Tâm ấp úng nói, trong lòng còn bổ sung một câu, muốn ở bên cạnh cậu để báo đáp ơn cứu mệnh, mặc dù chính chủ không thừa nhận, chỉ là một câu nói của thiếu phu nhân thôi, nhưng cũng câu nói đầu tiên của Tiêu Chiến để các cô cách xa phòng thí nghiệm kinh khủng đó, họ không còn bị người ta hành hạ điên khùng, mặc dù Thủy Tâm trong lòng cảm kích, cũng hiểu rõ bên cạnh thiếu phu nhân cao thủ nào không có, nhưng thế giới này quá khó để tưởng tượng, cô ở lại bên cạnh thiếu phu nhân một phần cũng là được bảo vệ không chừng.
"Hả?" Vương Nhất Bác ý vị không rõ nhìn chằm chằm Thủy Tâm, cảm giác nhiệt tình đối với võ học trên người cậu cũng giống mình, bé gái khác đều thích hoa cỏ và hàng hiệu, trừ ăn mặc chính là trang điểm, nơi nào giống họ, một lòng chỉ nhào vào võ công.
"Thu cô làm đồ đệ thì có thể nhưng cô xác định cô đến lúc đó chịu được huấn luyện của tôi sao?" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn thân thể yếu đuối, mang theo giọng hoài nghi, con đường học võ cũng không dễ dàng, nói là một việc, làm là một việc, chân chính huấn luyện là quá trình thật sự rất vất vả tịch mịch, cậu không hy vọng mình bồi dưỡng một người đột nhiên không chịu được, như vậy công phu của cậu uổng phí, Vương Nhất Bác cậu không làm chuyện vô dụng.
"Xin thiếu phu nhân không cần nghi ngờ, Thủy Tâm tuyệt sẽ không lùi bước." Thủy Tâm nói thật, thanh âm còn kích động run rẩy, nhìn phu nhân rốt cuộc thở dài một hơi, trong lòng cao hứng biết bao nhiêu, trong giọng nói cũng biết chỉ cần cô có thể khiến thiếu phu nhân tin tưởng cô có thể chịu đựng bất kỳ khó khăn, như vậy cô có thể trở thành đồ đệ phu nhân, lấy được chỉ điểm của cô, trong lòng Thủy Tâm thầm nghĩ.
"Rất tốt, hi vọng cô không làm tôi thất vọng, về phần thu cô làm đồ đệ cần phải quan sát mấy ngày, chuyện huấn luyện, cô hiện tại tự mình huấn luyện, không cần tôi tới xem, tất cả chờ bảo bảo bình an sinh ra rồi hãy nói!" Vương Nhất Bác cười ha hả nói, mắt ngắm thấy sắc mặt Thủy Tâm vốn kích động bởi vì mình nói mà sửng sốt, không nhịn được cười, lần đầu tiên cậu có cảm giác trên người mình cũng có tính ác liệt.
Xa xa Tiêu Chiến nghe trong lương đình truyền đến thanh âm bảo bối cùng người khác nói chuyện, từ giọng nói có thể xác định tâm tình cậu không tệ, khóe miệng anh cưng chiều gợi lên một độ cong đẹp mắt, bước nhanh đi tới bên cạnh cậu.
"Ông chủ." Cô hầu gái mắt tinh nhìn thấy ông chủ nhà mình đến, đứng lên cung kính hô một tiếng, Thủy Tâm cúi đầu chủ động thức thời lui tới một bên.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Tiêu Chiến đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác, nhận lấy công việc của cô hầu gái, êm ái vuốt ve bắp chân cậu, anh cảm thấy thịt trong tay nhiều hơn, trong lòng anh có một cổ cảm giác thỏa mãn, nhưng nghĩ thịt chân là do cậu mang thai mà có, hơn nữa thường vì mang thai mà chuột rút, trong lòng anh liền đau, vì cốt nhục bọn họ, thật là khổ cực cho cậu.
"Không có gì a, em ngày ngày đều vui vẻ như vậy." Vương Nhất Bác cười ha ha nói, chân được anh xoa bóp thoải mái khiến cậu không nhịn được mà cảm thấy buồn ngủ.
Thủy Tâm ở một bên chính mắt nhìn thấy ông chủ trong truyền thuyết thận trọng xoa bóp bắp chân của thiếu phu nhân, không có một tia không bình tĩnh, ngược lại còn mang theo sự cưng chiều, trong lòng cô kinh ngạc một hồi, đảo mắt nhìn cô hầu gái bên cạnh giống như đối với tình cảnh như vậy cũng không kinh ngạc, vậy là chuyện rất thường xảy ra rồi, trong lòng cô lần nữa xác nhận ông chủ thật sự rất cưng chiều thiếu phu nhân.
Lời nói của Vương Nhất Bác chọc cho Tiêu Chiến cưng chiều cười, cậu nói không sai, kết hôn lâu như vậy, tính tình cậu thật sự tốt vô cùng, cơ hồ mỗi ngày đều cười híp mắt, điều này làm trong lòng anh cũng có cảm giác ưu việt, điều này nói rõ anh bảo vệ cậu vô cùng tốt, mà thôi sau này cũng muốn hảo hảo cưng chiều cậu, như vậy mỗi ngày có thể nhìn thấy nụ cười như hoa của cậu.
27/03/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro