Chương 105.
Nghe Tiêu Chiến nghiêm túc dặn dò, trong lòng Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, nhưng cậu cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Người đàn ông này luôn thích dùng giọng nói cưng chiều trẻ con đối với cậu, khiến cho cậu cảm thấy ngọt đến tận tâm can. Cậu nở nụ cười nhẹ gật gật đầu, nhìn bộ dáng anh gấp gáp như vậy, cậu cũng không dám phản nghịch, bởi vì cậu không bỏ được a.
"Đây là em nói, lần này tạm thời tin tưởng em, hiện tại ngoan ngoãn nằm xuống." Tiêu Chiến ôm cậu đặt nhẹ nhàng lên giường, vuốt bụng nhỏ của cậu, anh cưng chiều nói. Sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu rơi xuống nụ hôn nhẹ nhàng rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Trong chốc lát, trước ánh mắt nghi hoặc của Vương Nhất Bác dẫn bốn người giúp việc đi vào, mỗi người trong tay đều mang một khay thức ăn, phía trên bày đầy thức ăn phong phú, khiến Vương Nhất Bác há miệng, cậu hận không được nhanh chóng nếm thử, trong lòng càng thêm ngọt ngào, không nghĩ tới anh tỉ mỉ như vậy, tự mình thu xếp những thứ này.
Vương Nhất Bác nằm trên giường nhìn thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, trong lòng mừng rỡ, thân thể nhanh chóng đứng lên muốn ăn một bữa. Chẳng qua một buổi tối không ăn cái gì, cậu có cảm giác đói bụng, xem ra mang thai không dễ dàng a! Nghĩ tới tương lai gần mười tháng sẽ xuất hiện triệu chứng mang thai bình thường, trong lòng Vương Nhất Bác có cảm giác tê dại. Thật may bên cạnh có người đàn ông cưng chiều này bồi bên người, mang thai cũng không có gì lo lắng.
Tất cả người giúp việc theo lời ông chủ, đem toàn bộ thức ăn dinh dưỡng đặc phối cho người mang thai đặt trên bàn, sau đó cung kính lui ra khỏi căn phòng.
"Em! Ngoan ngoãn đừng động, bảo bảo tổn thương thì thế nào?" Tiêu Chiến nhìn thấy cậu muốn tự mình ngồi dậy thì mày đẹp liền cau mày, anh nhanh chóng đi tới bên người cậu trong miệng nói lời trách cứ nhưng động tác đỡ cậu từ từ đứng dậy lại rất dịu dàng.
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác dậy, chăm sóc để một gối mềm ở đầu giường, để cậu thoải mái tựa vào, sau đó mới chuẩn bị cho cậu ăn.
"Anh có phải quá khẩn trương không? Bảo bảo của chúng ta có yếu ớt như thế sao, anh thật thiên vị! Quan tâm bảo bảo hơn quan tâm em, mở miệng ngậm miệng đều là bảo bảo dài bảo bảo ngắn." Vương Nhất Bác làm bộ ghen tị nói, chủ động lấy bát đũa trong tay anh, ai biết anh không buông tay, ngược lại dùng đũa gắp món ăn cậu thích thả vào miệng cậu, ánh mắt thâm tình cưng chiều chờ cậu ăn.
Nhìn cậu nũng nịu ăn món ăn trên đũa, anh mới dịu dàng nói: "Ha ha! Cái này là ghen à nha? Bảo bảo của chúng ta anh không quan tâm thì ai quan tâm, chưa kể hiện tại bảo bảo còn chưa khỏe mạnh." Trong giọng nói còn kèm theo sự lo lắng.
Hiện tại thân thể của cậu rất yếu, tiểu bảo bảo bây giờ còn chưa ổn, nếu bảo bảo có chuyện gì, anh lo lắng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thân thể cậu. Cho nên mới lo lắng như thế, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại ghen, trong lòng Tiêu Chiến cưng chiều lắc đầu, ngay sau đó tiếp tục cho cậu ăn.
"Bảo Bảo không khỏe mạnh? Có phải do tối qua em ra ngoài hay không?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hỏi, trong mắt lo lắng nhìn không sót một cái, chẳng trách giờ phút này anh cẩn thận như thế, thì ra bảo bảo không khỏe. Cậu mang thai mà không cảm nhận được, thật sự quá thất bại rồi ! Người làm cha như anh rất lo lắng đi! Chỉ là bảo bảo không khỏe mạnh và việc tối qua cậu len lén chạy đi ra ngoài có liên quan hay không. Trong lòng Vương Nhất Bác tràn đầy nghi vấn cùng tự trách, nếu bảo bảo không khỏe là do cậu, làm sao cậu có thể an tâm. Mặc dù chưa từng mang thai, nhưng cảm xúc cuộc sống làm việc, nghỉ ngơi của người có thai ảnh hưởng trực tiếp đến bảo bảo, điểm này cậu vẫn biết.
"Đừng lo lắng, chỉ cần em ngoan ngoãn, sẽ không có chuyện gì, giống như em nói, bảo bảo của chúng ta sao yếu như thế được. Em hiện tại nếu lo lắng cho bảo bảo thì phải ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó nằm nghỉ ngơi." Tiêu Chiến thở dài một tiếng, an ủi nói, vốn không muốn cho cậu biết mà tự trách nhưng vừa lo lắng cậu làm động tác nguy hiểm, khiến cho cậu và bảo bảo cùng lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Không thể không nói cho cậu biết sự thật, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng cậu tự trách, trong lòng anh còn đau hơn. Mong đợi bảo bảo ra đời mọi việc đều thuận lợi, anh tuyệt đối sẽ không để bảo bảo và cậu gặp chuyện không may. Hai người đều là người mà kiếp này Tiêu Chiến anh muốn che chở thật tốt, hơn nữa trong tương lai có thể sẽ có thêm người gia nhập đội ngũ muốn anh che chở.
"Ừ, em muốn biết tình trạng của bảo bảo gần đây." Vương Nhất Bác khéo léo gật đầu một cái, trong lòng vẫn không yên nói. Rốt cuộc tiểu bảo bảo trong bụng cậu như thế nào. Nói cậu ngoan ngoãn tịnh dưỡng, vì tiểu bảo bảo khỏe mạnh, đương nhiên cậu có thể đáp ứng không điều kiện. Cho dù cậu thường không chịu ngồi yên, muốn ra bên ngoài làm chút chuyện vừa kích thích vừa nguy hiểm nhưng hiện tại tình thế bắt buộc, cậu không thể không thu hồi tất cả móng vuốt và xao động trong lòng, tu dưỡng thật tốt mới đúng.
Tiêu Chiến không bắt ép được cậu, anh không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, anh đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của cậu. Cậu lo lắng anh vì không để cho cậu tự trách mà giấu giếm thứ gì, cho nên muốn bác sĩ tự mình nói với tình hình tiểu bảo bảo. Chỉ là cậu giống như quên mất nếu anh giấu giếm cậu chuyện của tiểu bảo bảo, anh có thể dặn bác sĩ gạt cậu, chắc do lo lắng đến hôn mê, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cậu không kịp phản ứng đây.
Ăn cơm xong, Tiêu Chiến gọi cậu bác sĩ thực tập, để cậu ta kiểm tra thân thể Vương Nhất Bác một lần cho nên anh chỉ gọi một mình cậu ta, hơn nữa tiểu tử trẻ tuổi này cho anh hi vọng, khi tất cả bác sĩ không có cách với tiểu bảo bảo, là tên tiểu tử này nói cho anh biết đứa bé có thể không sao. Này không đơn thuần là đồ tốt, hơn nữa Tiêu Chiến không thể không đem tất cả đánh cược ở tên tiểu tử này.
Khi tên tiểu tử này nói tiểu bảo bảo vẫn tương đối yếu ớt, Tiêu Chiến thở dài một tiếng, an ủi cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt bất an của cậu vào trong ngực, vô hình khích lệ cho cậu, bởi vì động thai cho nên vẫn phải là từ từ điều dưỡng mới được.
Từ ngày bác sĩ vội tới chẩn đoán bệnh cho Vương Nhất Bác đã qua mấy ngày, mấy ngày nay cậu đều theo bác sĩ phân phó ngoan ngoãn nằm trên giường, bình thường rất an tĩnh uống hết tất cả thuốc bổ, không có chút giận dữ. Điều này làm Tiêu Chiến càng thêm áy náy, nếu không phải anh tự mình làm chủ, đoán chừng hiện tại cậu sẽ vui vẻ đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng len lén đi dạo trên địa bàn người khác, thuận tay sẽ coi trộm một chút bảo bối người khác, cuộc sống trôi qua có vài phần bớt đơn điệu.
Nhưng bây giờ ngược lại cậu rất phiền muộn, mỗi ngày chỉ có thể tỉnh ngủ lại nằm ở trên giường ngẩn người, nhìn thấy bộ dạng này của cậu Tiêu Chiến thường xuyên bồi bên cạnh cậu, cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau xem sách giáo dục bảo bảo, cùng ôm nhau yên lặng nằm trên giường, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, cứ như vậy nghe tiếng tim đập, trong lòng đã cảm thấy thỏa mãn lạ thường.
Cứ lẳng lặng nghỉ ngơi vài ngày như vậy, cả người Vương Nhất Bác cũng cảm thấy sắp mốc meo rồi, đây quả thực là cực hạn của cậu nhưng vì bảo bảo, cậu làm ba ba không thể không ngoan ngoãn nghĩ dưỡng, một mặt khiến cho bảo bảo trong bụng khỏe mạnh, mặt khác là không để người đàn ông thương yêu của cậu lo lắng.
Nửa tháng sau, khi biết bảo bảo trong bụng đang từ từ chuyển biến tốt, Tiêu Chiến mới dần dần dành thời gian đi xử lý công vụ. Ngay khi người nào đó đi làm việc, Vương Nhất Bác không còn ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thai, bảo bảo bây giờ đang từ từ có chuyển biến tốt nhưng để về sau cậu và bảo bảo có thể càng thêm khỏe mạnh vì vậy Tiêu Chiến hạ lệnh cấm túc, muốn chờ bảo bảo hoàn toàn tốt, cậu mới có thể từ từ xuống giường đi lại.
Vương Nhất Bác nhàm chán nằm trên giường, nghĩ thầm người đàn ông nào đó mới đi ra ngoài không lâu, anh vì bồi mình mà luôn ở cùng cậu và bảo bảo, đã hoang phí nửa tháng, những cấp dưới chắc sẽ rất lo lắng ! Làm Hoàng Đế hắc đạo, mỗi ngày đều phải xử lý không hết chuyện mới phải, thở dài một tiếng, Vương Nhất Bác cậu có tài đức gì kiếp này có thể có được một người yêu cậu như thế, thương cậu, tiếc cậu cả đời.
Những ngày qua cậu và anh ở chung một chỗ, hiện tại anh không có bên cạnh, thật sự cậu có điểm không quen, gần đây càng ngày càng dính với anh, nếu anh biết, đoán chừng sẽ cười đắc ý quên hình tượng đi! Nhưng cậu không quan tâm anh có cười đắc ý hay không, bởi vì anh có tư cách đó.
Vương Nhất Bác nằm trên giường yên tĩnh nghĩ mọi chuyện, lúc này cửa phòng gõ vang, trực giác nhìn về cửa. Lúc này không phải là anh, bởi vì anh mới ra ngoài, huống chi anh vào phòng chưa bao giờ gõ cửa, chỉ nhẹ nhàng đi vào, như vậy là ai? Không suy đoán nhiều, Vương Nhất Bác trực tiếp mở miệng nói: " Vào đi."
"Thiếu phu nhân!" Quản gia dẫn một người trẻ tuổi đi vào, đối với bác sĩ trước mắt dĩ nhiên Vương Nhất Bác không xa lạ, những ngày này đều là bác sĩ này giúp cậu xem bệnh. Mỗi lần tới đều theo gót quản gia, hơn nữa lúc ấy ông xã thân ái cũng ở phòng, bây giờ đã đến lúc kiểm tra thân thể? Không biết tiểu bảo bảo trong bụng cậu thế nào, cậu rất tò mò, cũng có chút mong đợi! Từ lần kiểm tra thân thể trước, những ngày cố gắng cũng có hiệu quả.
"Ừ, đã lâu không gặp, bác sĩ Trịnh." Vương Nhất Bác cười nói, gương mặt ôn hòa cao nhã, bình tĩnh, rõ ràng bộ dáng nằm như vậy, nhưng lại không có chút ảnh hưởng khí chất của cậu.
Bác sĩ nghe cậu nói, khẽ mỉm cười, sau đó tự động tiến lên kiểm tra, tất cả quá trình kiểm tra đều cẩn thận, tận lực không đụng phải chỗ không nên đụng, gương mặt ngoài nghiêm túc cũng chỉ có nghiêm túc.
Quản gia và Vương Nhất Bác cứ im lặng như vậy chờ kết quả kiểm tra của cậu ấy.
23/03/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro