Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tạ Doãn cơ hồ là bị ném lên giường.

Đôi giày của Thời Ảnh không vừa với chân y, ngay sau đó y bị ngã xuống sàn nhà đến hai lần, Tạ Doãn không còn sức lực, sau một ngày mệt mỏi, y cảm thấy vô cùng chóng mặt, giờ phút này, y chỉ có thể dựa vào thính giác mà phân biệt hoàng cảnh của mình, lưng của y hơi đau, y phải dùng cánh tay chống đỡ thân thể của mình, vừa mới động đậy, cảm giác hương vị gỗ thông đậm đặc áp bức liền ập vào mặt.

Lúc trước y luôn cảm thấy mùi vị gỗ thông tươi mát nhẹ nhàng, cho đến bây giờ, không nghĩ nó lại chuyển sang dạng này, khiến y ngột ngạt khó thở. Tạ Doãn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt méo mó gần như là trắng bệch của Thời Ảnh, khiến y nhắm mắt lại lần nữa.

"Vương gia." Y khẽ gọi, nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh, đã bị một bàn tay to đè lên ngực, cả người bị đặt ở trên giường, cái ót lần nữa đập xuống nệm, không có đau nhưng đầu óc vẫn là ong ong. Tạ Doãn theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, y kinh hãi nhìn thấy cả người Thời Ảnh đè lên trên người mình, cái mũi đặt gần ở cổ y, ánh mắt vừa tức giận vừa độc đoán, để cho y muốn tránh cũng tránh không được, ánh mắt vương gia dán chặt lên người y, thoáng nhìn qua khuôn mặt hắn, khiến y rùng mình.

"Chạy trốn sao?"

"Hả?"

"Vì sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Tật Xung?"

Lúc nhìn thấy hình ảnh đó, Thời Ảnh cảm thấy giống như con thú bị xâm phạm lãnh thổ, hắn thuần thục mà cởi bỏ thắt lưng của Tạ Doãn, bàn tay to lớn hướng đến phía trên eo của y mà siết chặt, Tạ Doãn một thân da thịt mềm mại, chỉ bóp vài cái đã nhìn thấy rõ dấu tay in trên đó.

"Nói đi." Thời Ảnh nghiến răng nghiến lợi, trên tay tăng thêm mấy phần sức lực, khiến Tạ Doãn đau đến phát ra một tiếng thở gấp.

Khôn trạch vẫn đang ở trong thời kỳ mẫn cảm, nên không thể có quá nhiều đụng chạm vượt quá giới hạn, chỉ chốc lát,  liền tràn ra một đại cổ nồng đậm mùi sữa dừa, dưới vạt áo ướt đẫm chất lỏng ẩm ướt ấm áp.

Đối mặt với sự kiểm tra giống như xâm lấn, Tạ Doãn cho dù là đầu gỗ cũng biết hắn vì cái gì mà tức giận, chịu đựng đau đớn, nhỏ giọng nói : "ta vừa ra ngoài đi dạo, trên đường trở về gặp hắn."

Lời này nói ra, Thời Ảnh rốt cuộc cũng dừng tay, bởi vì xác thực không có nghe thấy mùi khác trên người y,  chỉ có mùi hương thơm dừa độc quyền của y, Thời Ảnh buông tay ra, Tạ Doãn y phục lộn xộn nằm trên giường, run rẩy, y vươn tay túm lấy y phục che lại vài chỗ trống trên cơ thể, khóe mắt đỏ bừng ướt át, nhìn y vô cùng đáng thương, giống như con chó con bị chủ nhân mắng.

Sự tức giận của Thời Ảnh lắng xuống một chút, trong tâm rốt cuộc có chút thương hại Tạ Doãn, hắn cúi xuống, thò tay ôm lấy Tạ Doãn rồi từ từ bế y lên. Tạ Doãn là một người thông minh, là một người rất biết điều, khi thấy vương gia chủ động tỏ ra sủng ái mình, y lập tức giơ tay ôm lấy cổ hắn, Thời Ảnh ôm lấy y ngồi xuống, y liền hướng trong ngực hắn chui vào.

"Có đau không?" Thời Ảnh hỏi.

Tạ Doãn lắc đầu, giương mắt lên nhìn hắn: "Vương gia, ta không đau."

Thời Ảnh phát hiện ánh mắt của Tạ Doãn rất ảo diệu, thường ngày rũ mắt  xuống thì bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, thời điểm động tình trong chuyện phòng the, là hẹp dài gảy nhẹ mà mị hoặc, lúc này lại biết điều như vậy, ngoan ngoãn nhìn hắn, một vòng đen trắng rõ ràng, ngây ngô ngây thơ như trẻ con.

Thật ra y vốn dĩ cũng chỉ là đứa bé.

Thời Ảnh cúi mặt xuống, tiến sát đến mặt y, khôn trạch động tình, trong hơi thở đều là  mùi thơm sữa dừa, tống vòng quanh, như đang câu dẫn.

Cảm giác nguy hiểm ở khoảng cách gần, Tạ Doãn không tự chủ được nhịp tim, theo lấy bờ môi nhắm mắt lại, lông mi đen mảnh mai run lên, giống như một đôi cánh vỗ.

Thời Ảnh không nóng vội hôn y, mà lặn lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trước mặt, nhìn y căng thẳng, nhìn y rụt rè, nhìn gương mặt y từ từ đỏ bừng, nhìn đầu ngón tay từ từ nắm lấy vạt áo hắn.

"Hôm nay, ngươi đi đây vậy?" Thời Ảnh hỏi y.

Tạ Doãn mở mắt ra nhìn hắn.

"Vì sao ngươi ra ngoài? Ta đang hỏi ngươi."

"Ta...." Tạ Doãn cúi đầu không trả lời, y đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ y lại nói, bởi vì nhìn thấy Bách Lý cùng vương gia thân mật, cho nên trong nội tâm y không thoải mái sao? Nói ra những lời này, có khi y ngay lập tức sẽ bị đuổi về cung, hoặc có thể sẽ bị đánh chết tại chỗ. Thế nhưng mà không nói lý do này, y không biết phải nói cái gì, hơn nữa vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, nếu y có hành vi quỷ dị  hiềm nghi, chỉ sợ liền bị xử tội.

Cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời, có thể giải thích như thế nào đây?

Nghĩ đến đây, ngón tay nắm lấy vạt áo của Thời Ảnh mới lỏng ra, động tác này khiến cho nội tâm của Thời Ảnh không thoải mái, liền trở tay nhéo cổ tay y, dùng lực kéo y lại gần hơn, cũng may Tạ Doãn kịp thời ổn định phần eo của y, nếu không mặt đối mặt trực diện nhau, tội lại lớn thêm.

Vừa rồi bị Thời Ảnh đè nặng, Tạ Doãn  dùng sức dùng  khuỷu tay chống đỡ, xẹt sang hai bên, cảm giác sắp gãy mất. Hiện tại bị xé ra như vậy, cánh tay liền dâng lên một trận đau nhức, Tạ Doãn hiện tại chính là, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, vừa đau đớn, không chống đỡ nổi nữa liền ngã xuống.

"Sẽ không dám nữa...." Y không dám thất thố nữa, y biết Thời Ảnh không thích người khóc lóc sướt mướt, nhưng nhịn không được ủy khuất, nghĩ đến cảm thấy buồn, y giống cọng rơm cái rác, chi mệnh bị an bài mà thôi, chỉ muốn lưu lại một chỗ tạm thời có thể che chở, nhưng làm sao lại khó khăn đến như vậy?

"Sao ngươi lại khóc?" Giọng điệu của nam nhân không thể nghe ra được là hắn có đang tức giận hay không, bình bình đạm đạm, nhưng mà nghe hắn nói như vậy, Tạ Doãn càng thêm sợ hãi, nước mắt rơi nhiều hơn.

"Được rồi." Thời Ảnh muốn đưa tay lên lau nước mắt cho y, nhưng nhìn thấy y khóc như thế này, lại không muốn, quơ quơ cánh tay của y, "còn khóc nữa, ta ném ngươi ra ngoài."

"Đừng..." Tạ Doãn vội vàng lấy tay lau nước mắt, tay chân luống cuống, y thật sự sợ hãi Thời Ảnh tự tay đem y ném ra ngoài, liền run rẩy đứng dậy: "thưa vương gia....ta....ta đi ra ngoài trước."

Thời Ảnh thoáng nở nụ cười, kết quả sau một giây liền không cười được nữa, bởi vì Tạ Doãn thật sự đứng dậy xuống giường rời đi, còn không kịp mang giày, giống như đang tránh né con mãnh thú, Thời Ảnh lập tức trở nên không vui, túm lại bả vai y, đem người kéo trở về, áp lấy y ở trên giường: "ngươi muốn chạy đi đâu?"

Tạ Doãn lấy tay che kín mặt, "đừng đuổi, ta....ta sẽ tự mình trở về cung."

"Ngươi tự mình trở về cung?" Thời Ảnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, "tại sao ngươi lại muốn hồi cung?"

Câu hỏi này làm sắc mặt Tạ Doãn trầm xuống, y thả tay xuống, để lộ ra đôi mắt ẩm ướt ngượng ngùng: "vương gia, ta...."

Thời Ảnh ngồi dậy, hất cằm về phía người đang nằm trên giường, Tạ Doãn hiểu ý, nắm lấy y phục của y rồi từ từ ngồi dậy, cắn môi nhìn hắn.

"Ngồi xa ta như vậy làm gì?" Thời Ảnh bật cười, lại đột nhiên nheo mắt lại, trong giọng nói mang theo dụ dỗ cùng ám chỉ "tối hôm qua, ta đã đáp ứng với ngươi cái gì?"

Tạ Doãn nhớ lại lời nói tối hôm qua của y và hắn.

"Vương gia, về sau ta một mực ở trong phòng của ngươi sao?"

"Phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi."

Tạ Doãn hai mắt đột nhiên sáng lên, không thể tin được mà vui mừng khôn xiết, trong mắt còn có một ít nước mắt, trong phòng thắp lên vài ngọn nến, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của y càng thêm xinh đẹp, dáng vẻ ngây thơ đáng thương, ai nhìn y như vậy mà tâm không động?

Thời Ảnh có chút muốn ôm lấy y, nhưng cảm thấy mình dường như quá lưu luyến đứa nhỏ này, bàn tay duỗi ra liền rút lại, trong phủ không phải không nuôi được một con chim xinh đẹp ngoan ngoãn, nhưng Tạ Doãn là do mẫu phi đưa tới, khiến hắn không thể không nhớ đến, mấy cặp mắt trong cung nhìn chằm chằm hắn không dứt ra được, nhất thời trong lòng khó chịu.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy nên dạy cho chú chim nhỏ này hiểu rõ quy tắc, và dạy y biết, ai mới là chủ nhân thật sự của mình.

Tạ Doãn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì không phải trở về cung, thì đột nhiên cái cằm bị bóp lấy, có chút đau.

"Ngươi không muốn hồi cung sao? Mục đích Đoan phi đưa ngươi đến đây là gì?"

"Ưm." Tạ Doãn không biết tại sao đột nhiên Thời Ảnh lại như thế, có chút sợ hãi.

"Nương nương không có phân phó ta làm cái gì hết."

"Cái gì? Ngươi không nói hay là giả bộ không biết?" Thời Ảnh cười lạnh, tiến lại gần mặt của y, "ví dụ như giám sát vị vương gia này...."

"Không, không có." Tạ Doãn vội vàng lắc đầu, "nô tài nào dám."

Y từ trên giường bước xuống quỳ dưới đất, khuôn mặt thành kính nói: "vương gia nguyện ý thu nhận, đã là phúc đức ba đời nhà nô tài, ở trong vương phủ, ta chính là người của vương gia, chỉ có một chủ tử duy nhất là vương gia." Dứt lời, y khom người gập đầu. "Cảm tạ người đã thu lưu nô tài."

"Khá lắm." Thời Ảnh bật cười, "đừng quỳ trên mặt đất, đứng dậy đi."

"Tạ ơn vương gia."

Lúc Tạ Doãn đứng dậy, cảm giác choáng váng, mới nhớ đến cả một ngày trong bụng y trống trơn, thân thể đã hư nhược rồi, chân có chút mềm nhũn, miễn cưỡng đứng thẳng, lại đột nhiên bị một đạo lực kéo đi, còn chưa kịp phản ứng, chân đã bị ấn lấy ở trên giường, ngay sau đó phía sau lưng dán nóng lên, ngực nóng rực.

"Đừng quỳ trên mặt đất, hãy quỳ trên giường, chính ngươi đáp ứng sự tình, thì hãy biểu hiện cho thật tốt." Nam nhân thì thầm bên tai y,  Tạ Doãn lỗ tai đỏ bừng, đem tay chống đỡ trên ván giường, Thời Ảnh kéo thắt lưng của y xuống, sau đó kéo quần dài của y xuống đến mắt cá chân, không có cởi hết, còn chưa cởi xong đã bó vào nhau, Tạ Doãn cảm thấy khó chịu, muốn cởi nó ra, nhưng lại bị tính khí của nam nhân ở sau lưng đẩy vào trong.

Thời Ảnh cũng không phải một kẻ tàn nhẫn, hắn không vội tiến vào nhanh như vậy, chỉ cần chậm rãi cọ xát vào hai chân của Tạ Doãn, đợi đến khi chân Tạ Doãn mềm nhũn ra, đùi bắt đầu run lên,  Thời Ảnh cúi người xuống, bắt đầu dùng môi hôn lên tuyến thể ở sau gáy Tạ Doãn, hắn dùng tay nắm lấy bộ phận sinh dục của y, bắt đầu tuốt động vuốt ve.

"A...."

"Thưởng phạt rõ ràng." Thời Ảnh cắn lỗ tai y, âm thanh rất thấp, "vương gia ban thưởng cho ngươi ở trong phủ, vậy ngươi nói xem, bây giờ ngươi muốn phạt cái gì?"

"Nô tài không biết...."

"Ngươi không biết?" nghe vậy, Thời Ảnh dùng lực ở ngón tay, đỉnh lên đầu tính khí của y, khiến cho Tạ Doãn mãnh liệt run lên, đầu gối mềm nhũn, khuỵu gối xuống chăn bông, Thời Ảnh lại bế y lên, lại để cho y một lần nữa quỳ xuống, phía sau hậu huyệt đã ướt mềm, hắn đỡ lấy cái mông đầy đặn của Tạ Doãn, chậm rãi đẩy đi vào.

"Thả lỏng, nếu không đêm nay đừng nghĩ đến việc đi ngủ." Thời Ảnh tiến vào một nửa, thay đổi một tay đỡ lấy eo y, một tay bóp lấy cằm y, xoay mặt Tạ Doãn lại, bắt buộc y phải mở mắt nhìn hắn.

"Nói chuyện."

"Ta không nên....rời đi khi chưa được cho phép." Tạ Doãn cắn răng trả lời từng chữ một.

"Còn gì nữa không?"

"Ta không biết..."

Phía dưới y ẩn nhẫn nuốt vào tính khí của hắn, Thời Ảnh bắt đầu đẩy hết cả tính khí vào trong, rồi bắt đầu động, Tạ Doãn bắt đầu thả ra hương vị nước cốt dừa, cố gắng xoa dịu tâm trạng hưng phấn của Thời Ảnh, nhưng vô ích.

"Nếu không biết, bản vương nói cho ngươi biết." Thời Ảnh rút tính khí ra, ghé vào lỗ tai của y thì thầm, "tránh xa thị vệ của bản vương ra." Sau những lời này, lại mãnh liệt ngay ngắn đưa tính khí của hắn vào bên trong y, khôn trạch động tình, huyệt đạo càng thêm ẩm ướt, nhưng vẫn chặt chẽ như cũ, Thời Ảnh nhịn không được đưa ra đẩy vào mấy lần,  hung văn nói, "ngươi có nghe rõ không?"

Tạ Doãn đỏ mặt, cắn răng không ngừng gật đầu, cả người ngã xuống, lại được cánh tay của Thời Ảnh ôm lấy kéo trở về.

"Hôm nay ngươi sao vậy?" Thời Ảnh thấy Tạ Doãn quỳ không được, vỗ vào mông y một phát, "quỳ cho tốt, nếu không quỳ được, ta sẽ lại đánh tiếp."

Tư thế này hắn ra vào rất tốt, Thời Ảnh lại tiếp tục đưa đẩy vài lần, Tạ Doãn cắn răng hết sức chống đỡ, bụng đói cồn cào, ruột gan như xoắn lại với nhau, hắn cảm giác được thân thể của Tạ Doãn rất nóng, nhiệt độ rất nóng bị bao quanh bởi tấm lưng lạnh giá của y, hơi ấm truyền trực tiếp lên vai hắn, như là hung hăng chiếm giữ. Giống như một đứa trẻ bị lạc, y vươn tay mò mẫm lòng bàn tay của nam nhân, Thời Ảnh cảm giác được sự ỷ lại của y, cầm lấy cổ tay y.

Không có ôn nhu đối đãi, Thời Ảnh đem chân y kéo về phía sau, tiếp tục tách ra một chút, một tay ôm eo, cánh tay còn lại khoác bờ vai y, hai người dính sát lấy nhau, tần xuất hạ thể ra vào cùng chiều sâu tiếp tục gia tăng, tiếng nức nở của Tạ Doãn không thể dừng lại, bị đỉnh sâu, y phát ra tiếng rên nhẹ nhàng quyến rũ, Thời Ảnh ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của y, áp môi hắn lên lỗ tai y, hôn nhẹ một phát, tựa như vuốt ve an ủi.

Khôn trạch động tình, chất lỏng theo chỗ giao hợp chảy ra, nhỏ giọt chảy xuống dưới chân y, tụ lại thành mấy vết nước bên trong bắp đùi, phía sau đột nhiên gia tăng sức lực, Tạ Doãn không thể chịu được nữa, thân thể ướt đẫm mồ hôi của y ngã xuống dưới chăn bông. Nhưng Thời Ảnh có vẻ không muốn đổi tư thế, nhất quyết nắm lấy eo của y, kéo y quỳ dậy, Tạ Doãn lúc này cảm thấy mình như một vũn bùn, không thể chống đỡ được nữa, hàm răng cắn chặt lấy chăn bông, để cho Thời Ảnh ôm lấy mông y ra vào dữ dội.

"Mẫu phi có nói cho ngươi biết, rằng không được để cho ta đánh dấu không?"

Thời Ảnh đột nhiên cúi xuống áp  chặt vào người y, hắn có vẻ thích dùng môi cùng hàm răng đùa giỡn lỗ tai của y, mỗi lần hắn hỏi, đều sẽ làm như vậy.

"Đã từng nói qua."

"Vậy tại sao lúc ta đánh dấu ngươi, ngươi không phản kháng?"

Thời Ảnh lại bóp lấy cái cằm của y, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của y, xoay lại đối diện với hắn. "ngươi  thật sự muốn cả đời này ở cùng ta sao?"

Tạ Doãn không trả lời, khôn trạch trong lúc làm tình hầu như không có khả năng suy nghĩ, khuôn mặt đỏ bừng như say rượu, y chỉ biết mùi gỗ thông từ hơi thở của Thời Ảnh làm y rất thoải mái, vì vậy y nghiêng người về phía sau, hôn lên môi nam nhân.

Hôn ở tư thế phía sau cần sự hợp tác của hai bên, Thời Ảnh rất thích sự ngoan ngoãn của Tạ Doãn, vòng tay ra sau gáy đỡ lấy đầu y, chủ động hôn sâu hơn, đồng thời hạ xuống thân thể tiếp tục dùng lực đưa đẩy, Tạ Doãn rên lên một tiếng, bị hắn bắn hết vào trong cơ thể của y.

Tạ Doãn nhắm mắt nghỉ ngơi, Thời Ảnh muốn bế y lên tiếp tục làm, thế nhưng mà người y tựa như một vũng nước, nhìn y nằm bất động, Thời Ảnh có chút tức giận, thò tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại ngoan ngoãn của tiểu hài tử: "hôm nay ngươi đi đâu? Sao lại không có tí sức lực nào như vậy?"

Tạ Doãn không đáp, bị cọ xát hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra.

"Tỉnh rồi?" Thời Ảnh vỗ vỗ y, đem tóc dính bên mặt y hất ra đằng sau, Tạ Doãn ngẩng đầu lên, nhìn hắn với đôi mắt ướt át, giống như một người vừa mới chết đuối được câu lên khỏi mặt nước.

Cảm giác Thời Ảnh đang ôm y, Tạ Doãn liền phối hợp đem thân thể của mình vào trong vòng tay của hắn, thế nhưng mà sức lực có hạn, cuộc ân ái bão táp vừa rồi đã rút hết khí lực cuối cùng của y, cánh tay cũng yếu đi, cả khuôn mặt nện vào trong gối.

Thời Ảnh cúi người nhìn y, đứa nhỏ vẫn còn tỉnh táo, lông mi khẽ run, nhỏ giọng gọi một tiếng vương gia, rồi hôn mê bất tỉnh.

Thời Ảnh lúc này mới cảm thấy có chuyện không ổn, hắn vỗ vỗ mặt gọi Tạ Doãn, nhưng y không đáp lại, hắn gọi thêm vài lần y vẫn lặng im, hắn đưa ngón tay lên trước mũi y, vẫn còn hơi thở.

Con ngươi của hắn co rút lại một chút, Thời Ảnh lấy áo choàng quấn lên người y, đắp chăn mền lên, rồi chạy ra cửa hô lớn: "Triệu Đông, mau gọi thái y đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro