Chương 9
Nam Thần
“Bữa sáng muốn ăn gì?”
“Ừm~ đừng ồn!” Vương Nhất Bác không vui hất cằm, trong lòng Tiêu Chiến, mắt còn chưa mở, tiếp tục quay trở lại giấc ngủ say.
Tiêu Chiến âu yếm nặn nặn cái mũi của cậu: “Đây là heo con nhà ai vậy, ngủ không thức dậy nổi?”
“Ưm…” Vương Nhất Bác cảm thấy người này thật phiền phức, hôm qua liên tục là anh, hôm nay lại gọi dậy vẫn là anh, vì vậy không cần nghĩ ngợi nhiều, một tay đẩy qua: “Đi đi, phiền chết đi được!”
Tiêu Chiến cũng không để tâm, cười nhận lấy.
Sau những giây phút cá nước thân mật, sự mệt mỏi cùng tâm trạng đầy ắp khiến Vương Nhất Bác càng trở nên trẻ con hơn. Nhưng như vậy cũng tốt, Tiêu Chiến chỉ thích cậu như thế, dễ thương, không lo nghĩ gì cả.
“Điện hạ, chúng ta ăn sáng xong rồi ngủ tiếp a?” Anh vô thức ôm cậu chặt hơn, thì thầm bên tai cậu.
“Hừ, không ăn, đi đi!”
Heo con âm thầm rên rỉ một tiếng, đẩy ngã cái khối đá đè lên người mình, lật nghiêng về phía trong.
“Đi đâu vậy.” Tiêu Chiến vô thức tiến tới kéo cậu: “Ngoan ngoãn ở trong lòng ca ca mà ngủ.”
“Ưm.” Vương Nhất Bác mơ màng gật đầu, tựa vào lòng Tiêu Chiến tiếp tục khò khò ngủ.
Bắc Khởi
Ngôn Băng Vân không chịu gặp Bắc Đường Mặc Nhiễm.
Bắc Đường Mặc Nhiễm không biết lý do là gì.
“Thái tử phi đã dùng bữa chưa?”
“Bẩm điện hạ, thuộc hạ không biết.”
“Phái người đi hỏi thử. Nói là bổn điện đã chuẩn bị nhiều món ngon trong cung, mời thái tử phi cùng dùng bữa.” Thời điểm đó, Bắc Đường Mặc Nhiễm vừa xử lý xong công vụ, cả ngày chưa ăn gì.
“Vâng, điện hạ.”
Những nô tài trong Đông cung thật thà đi mời Thái tử phi.
Nhưng Thái tử phi lại nói: “Bổn điện không khỏe, không đi dùng bữa được.”
Nô tài Đông cung báo lại đúng như đã nói.
Ai ngờ Thái tử tức thì nổi giận, vội vã chạy đến cung Thái tử phi.
Tới cửa, hạ nhân đi thông báo.
Thái tử phi lại nói: “Mời Thái tử điện hạ quay về. Thần vừa uống thuốc xong, giờ cần nghỉ ngơi.”
Thái tử chưa gặp được Thái tử phi, lại không biết Thái tử phi bị bệnh gì, trong lòng vô cùng lo lắng, liền hỏi: “Vân nhi không khỏe ở đâu? Có cần ta gọi thái y cho ngươi không?”
Ngôn Băng Vân vốn dĩ không bệnh, dĩ nhiên không cần gọi thái y, gọi thì ngược lại sẽ bại lộ. Vì vậy, anh nói: “Hồi điện hạ, chỉ phong hàn một chút, uống thuốc ngủ một giấc là khỏi, không cần làm phiền thái y.” Để cho có vẻ chân thật hơn, anh giả vờ ho vài tiếng: “Khụ khụ, khụ khụ.”
Ban đầu Bắc Đường Mặc Nhiễm còn không quá lo lắng, nhưng khi nghe thấy tiếng ho, càng thêm lo lắng.
“Không phải, Vân nhi, rốt cuộc ngươi sao vậy? Ngươi cho ta vào xem một chút có được không? Ta nghe thấy ngươi ho, ta rất lo lắng cho ngươi, ngươi cho ta nhìn ngươi một cái? Chỉ một cái thôi.”
Ngôn Băng Vân nào muốn gặp hắn.
“Hồi điện hạ, thần giờ đây sắc mặt không tốt sợ làm kinh hãi đến điện hạ, vẫn xin điện hạ quay về đi. Chờ thần khỏi bệnh, tự đến vấn an điện hạ.”
“Ta không để ý!” Bắc Đường Mặc Nhiễm vội vàng nói: “Ta để ý tới ngươi. Vân nhi, đừng lo lắng, bất kể ngươi ra sao ta cũng sẽ không để ý.”
“Vân nhi, cho ta vào đi, có được không? Ta quả thực rất lo lắng…”
Một hồi lâu, bên trong không có phản hồi.
Bắc Đường Mặc Nhiễm gọi đi gọi lại mấy lần cũng không ai đáp lại.
“Vân nhi, Ngôn Băng Vân?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm càng nóng lòng, suýt chút nữa đã cho người đập cửa.
Và ngay lúc này, “Cót két” một tiếng, cửa mở.
Thanh Tiêu từ bên trong đi ra.
“Tham kiến điện hạ.” Hắn cúi người hành lễ: “Thái tử phi vừa mới uống thuốc, giờ đã ngủ say. Điện hạ vẫn xin đừng vào làm phiền Thái tử phi an giấc.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm lo lắng: “Thân thể hắn có tốt không? Bệnh nặng không?”
“Hồi điện hạ, Thái tử phi không có gì nghiêm trọng, chỉ là hôm qua nhiễm phong hàn nhẹ, mấy ngày nữa sẽ khỏi. Cảm ơn điện hạ đã quan tâm.” Thanh Tiêu lại nói: “Thuộc hạ còn phải quay về trông coi Thái tử phi, mong điện hạ tùy tiện.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm cúi xuống, không còn làm ầm ĩ đòi vào, cũng không nói thêm gì, chỉ có chút buồn bã, cúi đầu đi ra, im lặng không nói.
Thanh Tiêu không khỏi lắc đầu, thở dài. Thầm nghĩ đã ở Bắc Khởi lâu như vậy, Thái tử Bắc Khởi quả thực rất yêu thương tiểu Ngôn đại nhân. Chỉ tiếc hai người định mệnh lại là những người đối lập.
Nhưng tiểu Ngôn đại nhân, thật sự như những gì hắn đã nói, chưa từng động lòng sao?
Thôi vậy, việc của chủ tử không phải là chuyện mà một kẻ như hắn nên suy đoán lung tung.
Hắn đóng cửa, tắt đèn, chỉ lấy một chiếc đèn dầu, tiếp tục đứng trước mặt Ngôn Băng Vân.
Ngôn Băng Vân cảm thấy trong lòng mình khó chịu, chẳng biết vì sao không được thoải mái, chỉ cảm thấy mọi thứ đều không ổn.
Theo lý mà nói, Ngôn Băng Vân không nên từ chối Thái tử ở ngoài cửa. Dù sao anh là Thái tử phi của một nước, đối phương là Thái tử của một nước, không có lý do gì mà một người bình thường lại từ chối phu quân của mình ở ngoài cửa, huống chi họ còn là người trong hoàng thất.
Nhưng Ngôn Băng Vân lại có cảm giác không thể nói ra, cứ kẹt trong lòng thật khó chịu.
“Thanh Tiêu, ta có làm sai điều gì không?” Anh mở miệng, vẻ mặt tinh tế nhìn thị vệ bên mình từ nhỏ: “Hắn là Thái tử, ta là Thái tử phi của hắn, từ xưa đến nay chưa từng có Thái tử phi nào lại từ chối Thái tử ngoài cửa.”
“Điện hạ, thuộc hạ nghĩ, ngài thật sự không nên từ chối Thái tử.” Thanh Tiêu suy nghĩ một lúc, đáp: “Càng không nên vì Thái tử không nói cho ngài biết đã gặp nữ tử mà từ chối điện hạ.”
Cuối cùng, Ngôn Băng Vân có chút ngạc nhiên nhìn Thanh Tiêu.
“Ý của ngươi là, ta vì ghen mà từ chối Thái tử?”
“Không phải sao? Đại nhân.” Thanh Tiêu gật đầu: “Ngài từ sáng đi gặp điện hạ, thấy điện hạ và một nữ tử ‘hẹn hò’ xong thì như biến thành người khác, cũng không nói chuyện, tâm trạng thấp thỏm, nhìn như bệnh tật, không có chút sức sống. Đại nhân trước kia không phải như vậy. Thuộc hạ nhớ, từ trước tới giờ, đại nhân luôn giữ thái độ thờ ơ như mây trôi.”
Ngôn Băng Vân sững sờ, anh còn nhớ cảnh tượng trong buổi sáng đó, nam tử áo tím, nữ tử áo hồng, hai người cùng đứng một chỗ, tươi cười rạng rỡ, cảnh đẹp khiến lòng người say đắm.
Nhưng anh không nên như vậy! Anh không thể yêu một mục tiêu như thế này!?
“Ta không có.” Anh lạnh lùng lắc đầu, phủ nhận rất nhanh, chính mình cũng không biết có đang lừa gạt Thanh Tiêu hay là tự lừa gạt mình: “Ta không ghen cũng không nổi giận. Từ chối hắn bởi vì ta là thần tử của Nam Thần, còn hắn là Thái tử của Bắc Khởi, chúng ta vốn không nên có quá nhiều ràng buộc. Ở thời điểm hiện tại nếu như không dứt khoát sẽ tự đẩy mình vào rắc rối, không bằng sớm để hắn chết tâm.”
“Nhưng điện hạ!”
Thanh Tiêu đang muốn nói điều gì đó. Bên ngoài bất ngờ có tiếng đập cửa.
“Hay là Thái tử phi tới dạy cho bản điện cái gọi là sớm chết tâm đi?!"
Ngôn Băng Vân lập tức giật mình, ngẩng đầu, một phần lo sợ nhìn người trước mặt: “Sao lại là ngươi? Ngươi không phải đi rồi sao?”
Anh vốn nghĩ Bắc Đường Mặc Nhiễm có lẽ đã rời đi, vì thế mới nói những điều này với Thanh Tiêu. Ai ngờ Bắc Đường Mặc Nhiễm căn bản không rời đi, vẫn đứng ở cửa.
Thôi vậy, nếu như hắn đã nghe thấy rồi, vậy để hắn hoàn toàn chết tâm đi.
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhíu mày, bước một bước gần tới Ngôn Băng Vân, tức giận nói: “Sao lại là ta? Đây là Đông cung, bổn cung là Thái tử!”
“Ngôn Băng Vân, ngươi dạy ta đi, cái gọi là sớm chết tâm là như thế nào!” Hắn thật sự rất tức giận, ban đầu đứng ở cửa lo lắng không chịu rời đi, ai biết lại nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Ngôn Băng Vân và thuộc hạ của mình, hắn không thể kìm nén nổi: “Bản điện muốn nói cho ngươi biết, tâm này sớm đã thuộc về ngươi, chết không được cũng quên không được. Hoặc là ngươi vui vẻ tiếp nhận, hoặc là ngươi tạm nhân nhượng vì đại cục mà nhận lấy. Không còn lựa chọn nào khác.”
“Không phải.” Ngôn Băng Vân bình tĩnh lắc đầu: “Điện hạ, xin ngươi đừng như vậy. Thần thực sự không biết bản thân ngoài việc lớn lên dễ nhìn một chút còn có gì xứng đáng để điện hạ ngươi nhớ thương. Người đẹp trong thiên hạ nhiều như vậy, độc nhất chỉ vì Ngôn Băng Vân, điện hạ thực sự không đáng.”
“Không đáng? Chỗ nào không đáng!” Bắc Đường Mặc Nhiễm tức giận, nghiến răng hét lên: “Ta chính là thích ngươi, bị coi thường cũng thích ngươi. Thích ngươi một đời không đủ, hai đời không đủ, ba đời cũng chưa đủ, làm quỷ cũng phải quấn lấy ngươi, sống chết đều phải quấn lấy ngươi.”
“Nhưng ta không thích ngươi.” Ngôn Băng Vân trong lòng lạnh đi, ánh mắt chớp nhanh thể hiện rõ sự hối hận rõ ràng, anh rõ ràng không muốn nói như vậy: “Điện hạ, gả cho ngươi không phải mong muốn của ta, ta cũng sẽ không thích ngươi.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm đứng sững tại chỗ, đôi mắt màu đen sâu thẳm chăm chú nhìn Ngôn Băng Vân, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt thanh tú của anh, trong đôi mắt trong trẻo không thể kiềm chế nỗi đắng chát.
“Vì sao…” Hắn hỏi, trong miệng tràn ngập vị đắng.
“Bởi vì ta là Ngôn Băng Vân của Nam Thần, còn ngươi là Thái tử điện hạ của Bắc Khởi.” Ngôn Băng Vân nhạt nhẽo nói, trong tay ẩn giấu nắm đấm siết chặt, tóm chặt vạt áo: “Ta đã từng nói với điện hạ rồi phải không? Đại hôn đến muộn, điện hạ chắc hẳn cũng hiểu rồi phải không?”
“Nhưng ngươi cũng là Thái tử phi của Bắc Khởi.”
Cảnh tượng nhiều năm trước lại một lần nữa lướt qua tâm trí của Bắc Đường Mặc Nhiễm.
Đại chiến Thiên Ma lần hai, Ma tôn Vương Nhất Bác dẫn dắt các tướng quân Ma tộc tấn công lên Cửu Trọng Thiên, Đại Tế Ti của Ma tộc cầm quân ở tiền tuyến, chứng kiến thê tử của mình, Ngôn Băng Vân của Thiên tộc, đã để cho con trai mình ngã chết.
Nguyên nhân giống hệt như hôm nay, không khác một chữ nào.
“Bởi vì ta là Nguyệt thần của Thiên tộc, còn ngươi là Đại Tế Ti của Ma tộc.”
“Bởi vì ta là Ngôn Băng Vân của Nam Thần, còn ngươi là Bắc Đường Mặc Nhiễm của Bắc Khởi.”
Quá châm biếm!
Hai kiếp rồi, vẫn không thể tránh khỏi một câu, rốt cuộc cũng chỉ vì lập trường khác nhau.
Nhưng người trước mắt, dù là bao lâu, trăm năm hay nghìn năm, thậm chí là vạn năm, đều là ám ảnh mà hắn mãi mãi không thể buông bỏ.
Bắc Đường Mặc Nhiễm cau mày chặt, hắn từng bước tiến gần Ngôn Băng Vân, đưa tay ra, muốn chạm vào Ngôn Băng Vân.
Nhưng Ngôn Băng Vân theo phản xạ lùi về sau.
Bàn tay của Bắc Đường Mặc Nhiễm đứng yên giữa không trung, hắn đầy bi ai nhìn Ngôn Băng Vân, trong con ngươi màu mực của hắn lại chảy ra một giọt nước mắt lấp lánh.
“Danh hiệu Thái tử phi Bắc Khởi lại khiến ngươi chán ghét đến vậy sao?” Bắc Đường Mặc Nhiễm từng bước tiến về phía anh: “Có phải nếu ngươi tiếp tục làm Ngôn Băng Vân của Nam Thần thì ngươi mới vui?”
“Xin lỗi…”
Ngôn Băng Vân quay đầu đi, không còn gì để nói, chỉ còn lại một câu xin lỗi.
“Không sao.” Bắc Đường Mặc Nhiễm làm bộ bình thản cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống khóe mắt: “Chỉ cần là ngươi, mọi thứ đều không sao.”
“Vân nhi. Ngươi hận ta đi, oán trách ta đi. Vì ta không buông tha cho ngươi.” Hắn đặt hai tay lên vai anh, ghé vào tai nói: “Trừ khi ta chết, còn không ngươi mãi mãi đừng mong thoát khỏi ta.”
Ngôn Băng Vân quay lại, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt, tầm nhìn cứ mờ dần, miệng thì thào: “Nhưng ta không yêu ngươi…”
“Ta đã nói rồi, không sao, Vân nhi.”
“Ta yêu ngươi là đủ rồi.”
Ngôn Băng Vân nhìn thấy nỗi buồn mà hắn cố gắng kiềm chế, trái tim đau nhói.
Mục đích của anh đã đạt được phải không?
Anh đã trả thù Bắc Đường Mặc Nhiễm phải không?
Anh nên vui mừng chứ! Nhưng tại sao, anh lại cảm thấy có chút buồn.
Hôm nay dù không cố ý, nhưng thực sự đã làm tổn thương Bắc Đường Mặc Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro