Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Tiêu Chiến quỳ ngoài cửa Đông cung suốt một ngày.

Đến tận chiều, bên trong Đông cung mới truyền ra tin tức, nói điện hạ tạm thời không muốn gặp đại nhân, bảo đại nhân sớm về nghỉ ngơi, nếu cố chấp quỳ, sau này không cần bước vào Đông cung nữa.

Tiêu Chiến không biết phải làm sao, biết Vương Nhất Bác đã quyết tâm giận dỗi mình, chỉ có thể tạm thời chấp nhận tâm tư của cậu, không còn quỳ nữa.

Chỉ đáng tiếc là anh cũng kiên quyết muốn cùng Vương Nhất Bác hao tổn, trong lòng nghĩ chỉ cần mình kiên nhẫn chờ đợi, cũng giống như trước đây Vương Nhất Bác cương quyết chờ mình, một ngày nào đó, Vương Nhất Bác sẽ tha thứ cho mình.

Nhưng anh còn chưa lên tiếng, nghe thấy trong phòng phát ra tiếng khóc, Vương Nhất Bác khóc nói: “Mời đại nhân về đi, sau này đừng nói những lời đó nữa. Ta không phải người mà đại nhân đề cập, đại nhân không cần đặt tâm tư vào ta, không đáng.”

Vương Nhất Bác trong lòng cảm thấy oan ức, cậu tổn thương cả thể xác lẫn tâm tư. Cuối cùng nhận được chỉ là bị coi như một thế thân, giọng nói cậu dần nhỏ lại, chỉ có thể nghe được âm thanh thút thít nho nhỏ.

Tiêu Chiến trong lòng lo lắng, sợ Vương Nhất Bác sẽ thực sự không thèm để ý đến mình nữa, cầu xin: “Điện hạ, ngài đừng nghĩ nhiều. Thần trong lòng chỉ có điện hạ mà thôi. Có một số chuyện thần bây giờ chưa thể nói rõ với điện hạ, nhưng xin điện hạ tin tưởng thần, chắc chắn một ngày thần sẽ để điện hạ biết thần quan tâm điện hạ đến mức nào.”

Một lúc lâu sau, cho đến khi trời tối hẳn, bên trong phòng vẫn không có tiếng đáp.

Tiêu Chiến lo lắng Vương Nhất Bác sẽ bị khóc đến hỏng người, nên lại đứng ở cửa chờ đợi, chịu đựng gió lạnh mấy canh giờ. Đến khi cơ thể anh đã tê cóng, Vương Nhất Bác mới từ từ mở cửa, thiếu niên xõa tóc, chân trần, mặc cẩm y đứng ở cửa, tay cầm nến, ánh sáng làm khuôn mặt tái nhợt của cậu trong suốt.

Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn cậu, tình cảm từ đáy lòng trào dâng, hai kiếp tổn thương tình cảm khiến anh hiếm khi rơi nước mắt. Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn anh: “Đông cung sắp đến giờ cấm đi lại vào ban đêm, đại nhân sớm về đi. Đại nhân mặc dù là nhất phẩm thị vệ trong hậu cung, nhưng dù sao cũng khác với Vương Nhất Bác, không nên ở cùng nhau quá lâu. Vì thanh danh của đại nhân và tại hạ, từ hôm nay, đại nhân chuyển đến tây sương phòng bên ngoài Đông cung ở đi.”

Tiêu Chiến cẩn thận nắm lấy tay Vương Nhất Bác, cúi đầu, nói với giọng cầu xin: “Điện hạ muốn đuổi thần vào lãnh cung sao? Chỉ vì điện hạ nghĩ thần đã coi điện hạ như người khác? Điện hạ, thần đã nói rồi, từ đầu chí cuối trong lòng thần chỉ có điện hạ mà thôi. Điện hạ, tại sao nhất định không tin? Ngài muốn thế nào mới chịu tin đây?”

Vương Nhất Bác vẫn không muốn tin, cậu rốt cuộc không có những ký ức đó. “Lý Ngọc” đã ở bên cậu nhiều năm, từng chút từng chút một giữa họ, với tư cách là người trong cuộc, Vương Nhất Bác làm sao không rõ ràng được?

“Lý đại nhân, chúng ta từ nhỏ đã quen biết, suốt nhiều năm qua, Vương Nhất Bác chưa từng có hành động gì quá giới hạn với đại nhân. Mong đại nhân sau này đừng tiếp tục làm nhục thanh danh của Vương Nhất Bác nữa.”

Cái gì mà Lý đại nhân!

Vốn dĩ muốn lợi dụng danh phận này để dễ dàng tiếp cận Vương Nhất Bác, không ngờ lại trở thành trở ngại lớn nhất giữa mình và Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác vào lòng, nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu trên vai mình, không còn giấu diếm: “Ta không phải Lý Ngọc. Ta tên Tiêu Chiến, là Thượng thần của Thiên giới. Ta xuống phàm trần để tìm lại thê tử bất hạnh rơi xuống trần gian. Vương Nhất Bác, ngươi không rõ sao? Ta nói rất rõ ràng rồi, ta tìm ngươi, dù bây giờ ngươi không có ký ức, dù ngươi đã quên ta, nhưng ngươi mãi mãi là nương tử của ta, là nương tử của một mình Tiêu Chiến ta.”

Vương Nhất Bác rất kinh ngạc, tim thoáng chốc đập nhanh hơn.

“Ngươi nói thật không?”

“Chắc chắn!” Tiêu Chiến rất quả quyết, sợ cậu vẫn không tin, liền rút dao từ trong ngực ra, trước mặt Vương Nhất Bác đâm vào lòng mình: “Thần lấy thần cách thề, nếu lời nói vừa rồi có nửa câu giả dối, thần nguyện chịu thiên lôi địa hỏa thiêu chết, vĩnh viễn không được vào luân hồi.”

“Đại nhân.” Nghe thấy lời thề độc, lòng Vương Nhất Bác cũng rung động, ôm chặt Tiêu Chiến, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống: “Ta tin ngươi, ta tin ngươi.”

Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác lên, ôm vào trong phòng, đặt lên giường, khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên hiện lên chút hồng nhuận, đôi mắt sáng trong.

“Nhất Bác, đừng gọi ta là đại nhân nữa được không?”

“Gọi ta… A Chiến.”

Cửu Trọng Thiên

Đào Hoa trở về Cửu Trọng Thiên, đúng lúc gặp được Minh Vương đại nhân của Cửu U Minh cung vào cung bái kiến Thiên quân.

Nàng và hắn bước vào cung trước sau, nhưng cách nhau nửa canh giờ, khi vào cung lòng đầy vui mừng vì đã tìm thấy phụ thân, nàng mỉm cười hỏi thị vệ thiên đình: “Thiên quân có ở đây không?”

Thị về thiên đình thấy là Công chúa Đào Hoa, lập tức nói: “Bẩm công chúa, Thiên quân đang ở hoa viên phía sau cùng Minh Vương uống trà, nói nếu công chúa đến thì đi tìm ngài ở hoa viên phía sau.”

Đào Hoa vui vẻ nâng váy đi vào Thiên cung.

Lúc ấy, Thiên quân tiền nhiệm vẫn còn ở hoa viên chưa được trang trí, sau này khi Đường Tam làm Thiên quân đã xây dựng một khu vườn nhỏ trong hoa viên, đào một ao nước, di chuyển rất nhiều Phật Liên từ trong cung Thần quan. Sau này, vì nàng thường đến tìm anh uống trà đánh cờ, nên anh còn đặc biệt dựng một cái lầu bạch đàn quý cho nàng mát mẻ uống trà, lúc này trong đình đang ngồi là Minh Vương Cửu U mà Đào Hoa rất ít khi thấy – Bách Lý Hoằng Nghị.

Trên bàn kính trong đình có trải một tờ giấy kim tuyên, Đường Tam đang dùng bút ghi chép cái gì đó, Bách Lý Hoằng Nghị ngồi bên cạnh anh, hai tư thế rất thân mật. Đào Hoa không khỏi cảm thấy trong lòng hơi chột dạ, vô tình có một cảm giác không hay.

Đường Tam rất nhanh đã viết xong một tờ, vỗ giấy phẳng ra đưa cho Bách Lý Hoằng Nghị. Minh Vương Bách Lý Hoằng Nghị từ trước đến nay lạnh lùng, lại kiên nhẫn ngồi im trong khi Đường Tam viết đầy chữ lên tờ giấy, cùng anh thưởng thức, rồi dùng tay ấn lên trán Đường Tam, có lẽ làm Đường Tam hơi ngứa, cười khúc khích với Bách Lý Hoằng Nghị: “Ngươi lại trêu ta. Bách Lý Hoằng Nghị, ngươi thật sự rất xấu.”

Đào Hoa nhìn kỹ, nguyên lai là trên ngón tay Bách Lý Hoằng Nghị dính mực, giọt mực vừa khéo bị Bách Lý Hoằng Nghị chấm lên trán Đường Tam, một thời gian biến thành hình một đóa sen mực.

“Đừng động, cẩn thận ta vẽ hỏng.” Bách Lý Hoằng Nghị cẩn thận giữ chặt vai Đường Tam, cầm bút với chút màu để chấm vào rồi tỉ mỉ vẽ lên đóa sen mực.

Đường Tam nín thở, không nhúc nhích, để Bách Lý Hoằng Nghị tùy ý bài trí.

“Thật đẹp!”

Đường Tam lập tức biến ra một chiếc gương, nhìn vào là một đóa Phật Liên đỏ rực.

Anh do dự chạm vào hình hoa sen trên trán mình: “Màu này…”

“Phật Liên màu máu,” Bách Lý Hoằng Nghị nói: “Ở ngoài Cửu U Minh cung, có một loại Phật Liên như vậy. Ngươi là Hoa thần, sau này nếu có thời gian, ta sẽ dẫn ngươi đi xem thử.”

Đường Tam cười gật đầu: “Được.”

Hai người trong đình thân mật không rời, người đứng bên ngoài đình lại cô đơn một bóng, hoa Phật Liên rực rỡ đung đưa trên cành, gió nhẹ thổi qua, như sắp rơi xuống. Đào Hoa không đứng vững, ngã về phía trước, nàng nhẹ giọng gọi về phía Đường Tam: “Tam ca.”

Không biết vì sao, có nước mắt chảy từ khóe mắt, rơi xuống váy hồng phấn, hương hoa đào ngào ngạt bay đến. Nàng bước về phía đình, từng bước lại nặng như ngàn cân, trong tầm nhìn mơ hồ chỉ thấy bóng dáng Đường Tam và Bách Lý Hoằng Nghị thành đôi, trời đất trở nên tĩnh lặng. Nàng nâng váy lên, mãi lâu sau mới nhẹ nhàng hành lễ: “Ma tộc Đào Hoa bái kiến Thiên quân đại nhân.”

Đường Tam có vẻ hơi ngượng ngùng ho một tiếng, theo phản xạ kéo khoảng cách giữa anh và Bách Lý Hoằng Nghị, không biết ngượng mà mặt đỏ tai hồng: “Đào, Đào Hoa à. Có, có việc gì không?”

“Đào Hoa không có việc gì, chỉ là đến báo cho Thiên quân một tiếng, Đào Hoa đã tìm thấy phụ thân của mình, tâm nguyện đã được hoàn thành.” nàng nói, trong lòng còn lưu lại một tia hy vọng: “Sau này Đào Hoa phải trở về Yêu tộc để thực hiện trách nhiệm Thiếu chủ Ma tộc của mình, mong Thiên quân đại nhân có thể đồng ý.”

Nàng hy vọng Đường Tam có thể mở miệng giữ lại nàng.

Dù sao, nàng đã định không tiếp tục ở lại Thiên cung.

Sau đó Đường Tam lại nói: “Nếu đã vậy, tâm nguyện của Công chúa đã hoàn thành. Chắc hẳn Ma tộc có nhiều việc cần Công chúa xử lý, bổn quân cũng sẽ không giữ Công chúa lại nữa. Nhưng Thiên tộc mãi mãi là nhà của Công chúa, nếu Công chúa muốn trở về, lúc nào cũng có thể trở về.”

Nàng tuy đã dự đoán có lẽ anh sẽ không giữ lại mình nữa, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại một chút hy vọng. Đường Tam là người mà nàng vừa nhìn đã trúng phải mối tình đầu, nàng đã cố gắng cẩn thận gìn giữ mối tình đầu suốt trăm năm. Nhưng chỉ một ánh mắt, một tình cảm nồng thắm còn chưa kịp nói ra, đã bị dập tắt từ trong nôi.

Nàng không biết Đường Tam kết thân với Bách Lý Hoằng Nghị từ bao giờ. Nàng từng nghĩ Đường Tam trồng những đóa Phật Liên này chỉ đơn thuần vì sư tôn của anh, Tạ Doãn thích hoa. Nàng cũng từng một lòng cho rằng Đường Tam xây dựng cái đình này chỉ là để tạo điều kiện cho họ chơi cờ uống trà.

Thật ra tất cả chỉ là do nàng tự cho là đúng.

Đường Tam thích Phật Liên, chỉ vì trong cung của Bách Lý Hoằng Nghị có những đóa Phật Liên màu máu quý hiếm. Đường Tam xây dựng đình cũng chỉ là để cùng Bách Lý Hoằng Nghị vẽ tranh tán tỉnh.

Ha, thật là châm biếm.

Nàng cười nhạt nhẽo, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy. Việc của Ma tộc rất nhiều, Đào Hoa đã lớn, đã đến lúc trở về thực hiện trách nhiệm rồi.”

Nàng từng nhiều lần lén nghĩ nếu một ngày nào đó nàng có thể đứng bên Đường Tam với tư cách là một nữ tử trưởng thành, chứ không phải như một tiểu muội đứng sau anh. Thậm chí nếu Đường Tam cũng có thể thích nàng, họ sẽ ở chung như thế nào. Trước đây nàng luôn mộng tưởng, nhưng bây giờ nàng thấy anh ở chung với Bách Lý Hoằng Nghị, đột nhiên nhận ra hóa ra chỉ là tự mình nghĩ.

Liệu nàng có gặp lại Đường Tam không? Lần gặp sau, sẽ dùng tư cách gì đây? Nàng cảm thấy hơi mệt, rõ ràng là trời nắng đẹp, gió thổi qua lại lạnh lẽo như vậy. Đào Hoa không bằng Phật Liên, hơn trăm năm qua, lần đầu tiên nàng cảm thấy vô cùng bất lực, với tư cách là Thiếu chủ Ma tộc.

Đêm nay trời trong như vậy, nhưng lòng nàng lại buồn.

Nàng xoay người rời đi, mơ hồ nghe thấy tiếng Đường Tam và Bách Lý Hoằng Nghị vui đùa, trong lòng lại bình tĩnh, không hề bi thương cũng không vui vẻ, chỉ cảm nhận thấy một loại cảm xúc khó nói dần dần nhấn chìm nàng.

Nàng nghĩ, giờ nàng cũng chỉ mới ba trăm tuổi. Trong Yêu tộc, cũng chỉ là thú con nhỏ tuổi.

Tình yêu vô tư đến sớm, cũng có thể ra đi nhanh phải không?

Nàng nghĩ, con đường trong Ma tộc và Thượng thần còn dài, có một ngày, nàng sẽ quên Đường Tam.

“Tam ca, tạm biệt.”

Chắc chắn một ngày, khi gặp lại Đường Tam, nàng sẽ không còn buồn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro