Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Giữa thanh thiên bạch nhật dám xông vào hoàng cung đương triều, lén lút leo lên xà nhà của quốc sư, thế gian này đoán chừng cũng chỉ có Tạ Doãn.

Lần này, cậu cứ ung dung ngồi trên mái ngói, không cảm thấy khó chịu vì bề mặt thô ráp, nhìn xuống đám đông đi lại bên dưới.

Lúc đó, Thời Ảnh vừa từ bên ngoài quay về, cởi áo choàng đưa cho cung nữ bên cạnh, nói với giọng trầm: “Đi mang thuốc mà ta đã chuẩn bị cho Thái tử điện hạ ra phơi nắng, sau đó nấu xong mang đến Đông Cung. À, đúng rồi, mấy ngày trước ta có hỏi Hoàng thượng một đồ có phải Hoàng thượng đã gửi không?” 

Lục công công từ sáng đã đứng chờ ở cửa, khi Thời Ảnh vừa bước vào, lập tức tiến lên chào đón, nhận lấy áo choàng, nói: “Đại nhân vừa từ chỗ bệ hạ trở về? Vừa rồi bệ hạ mới phái người gửi đồ đến. Nô nghĩ hôm nay đại nhân quay về chắc chắn hỏi nên đã bảo người tạm để vào phòng của đại nhân, chờ đại nhân về xem rồi cùng với những thuốc đó giám chế gửi đến Thái tử điện hạ.”

“Ừ, ta biết rồi.” Thời Ảnh gật đầu, chỉnh sửa lại tay áo: “Ngươi lui xuống đi. Ta một lát sẽ kiểm tra rồi gọi ngươi.”

“Vâng.” Lục công công gấp lại áo choàng cẩn thận cho vào tay, sau đó cúi người rời đi.

Tạ Doãn lắng tai nghe cuộc đối thoại giữa chủ tớ dưới mái hiên, trong lòng đã có dự tính. Hôm nay cậu đến là để đánh cắp dược liệu quý trong hoàng cung, vừa đến cung của lão Hoàng đế mới biết dược liệu đã được lão Hoàng đế gửi cho quốc sư, vì vậy cậu mới len lén, trên đường bay đến cung của quốc sư.

Thời Ảnh dường như cảm nhận được ánh nhìn từ trên mái, ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Doãn không nhìn hắn, nhảy vọt người, lẩn vào sau mái hiên.

“Đừng trốn nữa, ta thấy ngươi rồi, ra đây đi.” Thời Ảnh không khỏi cười lắc đầu, khi Tạ Doãn chậm rãi bước tới bên cạnh hắn, hắn quay đầu hỏi Tạ Doãn: “Ngươi đến đây làm gì? Ngươi không biết nơi này là hoàng cung trọng địa sao? Một mình đơn thương độc mã xông vào nơi này, ta nên khen ngợi ngươi dũng cảm hay chê ngươi coi thường sinh mạng đây?”

“Ta biết!” Tạ Doãn tỏ ra không quan tâm, giả vờ ngang tàng, khiêu khích Thời Ảnh: “Còn không phải vì từ khi tình cờ gặp ngoài hoàng thành, tại hạ vừa gặp đã thương thần quan đại nhân, ngày đêm mong nhớ. Cái này tương tư thành tật, vì gặp đại nhân mạng sống cũng không còn bận tâm, đơn độc xông vào cung thôi.” Những lời này, thật giả lẫn lộn, trong lòng cậu rất rõ ràng. Cậu đâu có nhớ Thời Ảnh đến mức không ngủ được, chỉ là nhớ đến bảo bối trong cung của Thời Ảnh, không ngủ được thôi.

Nhưng câu nói này, lọt vào tai Thời Ảnh, bất luận thật giả như thế nào, đều đủ để làm hắn động lòng.

“Ngươi nói, ngươi ngày đêm mong nhớ bổn tọa, vừa gặp đã thương, tương tư thành tật?” Thời Ảnh từng bước tiến gần đến Tạ Doãn, mỗi lời nói đều như hứa hẹn, từng nhịp thở cũng trở nên gấp gáp: “Ngươi nói ngươi vì muốn gặp ta một lần mà không cần sinh mạng, ngươi nói ngươi vào cung là vì ta? Doãn nhi, đây có phải là lời thật lòng của ngươi không?”

Hai mắt đối diện. Tạ Doãn nhất thời quay đầu, lưng hướng về phía hắn. Dù không chú ý kỹ lắm, nhưng Tạ Doãn vẫn nhìn thấy sự đau đớn thoáng qua trong ánh mắt Thời Ảnh. Cậu mím môi, nghĩ xem có từng quen biết và có gì với Thời Ảnh không. Nhưng cậu chưa từng thấy hắn? Ngoài lần bên ngoài hoàng cung. Bất ngờ, cậu cảm thấy tim mình truyền đến một cơn đau kỳ lạ. Cậu cúi đầu, đưa tay ôm lấy ngực mình, nhìn mình một cách khó hiểu.

Thời Ảnh ánh mắt theo cậu rời đi, dừng lại trên tay Tạ Doãn đang ôm lấy ngực, ánh mắt nhẹ nhàng bỗng chốc trở nên tối tăm, như thể muốn hút lấy bàn tay ôm ngực đó vào.

“Ngực đau sao?”

“Không có.” Tạ Doãn lắc đầu.

Cơn đau đó chỉ thoáng qua. Như thể chỉ xảy ra với Thời Ảnh, cậu không biết tại sao, khi muốn khám phá thì nó lại biến mất.

Nhưng cậu không thể nhìn thấy ánh mắt bi thương của Thời Ảnh, mỗi khi Thời Ảnh đau một phần, cậu cũng đau đến mười phần. Cảm giác đó như thể bị người ta hạ độc.

“Ngươi đang tránh mặt ta. Đúng không?”

Tạ Doãn cúi đầu, không trả lời.

“Điều này chứng tỏ, lời ngươi vừa nói là giả, đang lừa ta? Nếu vậy, ngươi có biết lừa dối quốc sư, xông vào hoàng cung là tội gì không?” Thời Ảnh chìa tay nâng cằm cậu lên, ép buộc cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của mình, giọng nói hạ thấp: “Tạ Doãn ngươi nhìn vào mắt ta. Nói cho ta biết, vừa rồi có phải ngươi đang lừa ta không!”

Tạ Doãn mím môi không nói.

Thời Ảnh nhìn chăm chú vào Tạ Doãn, ánh mắt của Tạ Doãn không hề né tránh. Lâu lâu, hắn híp híp mắt lại, ánh mắt nhẹ nhàng trở nên ảm đạm, chỉ một cái liếc mắt đã thu lại ánh nhìn, rút đi tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói với Tạ Doãn: “Ngươi quả nhiên không thật lòng.”

“Ta…” Tạ Doãn một câu nghẹn ở cổ họng, không thể nói ra. Cậu như một quả bóng xì hơi, mệt mỏi ngồi gục ở đó.

“Nếu đã vậy, trước khi lời nói của ngươi thành sự thật, bổn tọa cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi rời khỏi đây, sau đó ta gọi Ngự lâm quân, nếu may mắn ngươi còn có thể toàn thây, hai là ở lại trong cung quốc sư, ngày ngày bầu bạn với bổn tọa, cho đến khi ngươi thật sự yêu bổn tọa.” Hắn đã không còn vẻ mặt thất vọng trăn trở như ban đầu, mặt mày bình tĩnh, không có chút gợn gió nào, nhẹ nhàng vuốt ve tà áo mỏng bị gió thổi phồng của mình, chậm rãi nói.

“Ngươi nói cái gì!?” Tạ Doãn kinh ngạc, không thể tin vào tai mình, giọng nói vang lên cao hơn cả trăm tám mươi độ.

Thời Ảnh liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngạc nhiên của cậu, không thèm để tâm nữa, quay người bước vào trong nhà.

“Này, chờ đã, ngươi vừa… vừa nói cái gì? Lựa chọn gì? Ta còn có lựa chọn thứ ba không? Ngươi không thể coi như hôm nay không gặp ta được sao?” Tạ Doãn vội vàng bước lên, nắm lấy tay Thời Ảnh, không thể tin nhìn hắn.

Giọng nói của Thời Ảnh không thể chối cãi: “Không có.”

“Không phải chứ? Quốc sư đại nhân! Các người tu tiên không phải là người thanh tâm quả dục sao? Sao ngươi lại có suy nghĩ khác người như vậy!” 

Thời Ảnh nghiêng đầu nhìn Tạ Doãn, ánh mắt dừng lại trên gương mặt khó coi của cậu, một lúc, ánh mắt lại chuyển đi, nhìn vào tay cậu đang nắm chặt tay áo của mình, ánh mắt trong suốt bỗng khựng lại: “Quốc sư đại nhân, xin ngươi thương xót, ta trên có già dưới có trẻ, ngài bỏ qua cho tôa đi!!” Tạ Doãn nắm chặt tay áo của hắn, quỳ trên đất, không chịu buông tha.

Thời Ảnh tim đột ngột thắt lại, nhíu mày, hỏi: “Ngươi đã thành thân? Có hài tử?” 

“Không, không phải.” Tạ Doãn lắc đầu: “Ta có tiểu chất nhi.”

Thời Ảnh lúc này mới yên tâm: “A, nếu như thế. Người nhà của ngươi, bổn tọa sẽ cho người đối đãi thật tốt, còn ngươi.” Hắn liếc nhìn Tạ Doãn, không chút thương tình hất tay cậu ra, không ngoái đầu lại đi vào trong: “Cứ yên tâm ở lại trong cung quốc sư đi.”

Đêm·Trường Xuân Cung

Trong nội điện lấp lánh ánh sáng mờ ảo, một nữ nhân xinh đẹp mặc trang phục cung đình đang ngồi suy sụp trên giường, bên cạnh không có ai, trước mặt là một nam nhân dáng dấp khắc nghiệt như la sát.

“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?!" Nữ nhân nhìn hắn vẻ khó hiểu, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy nam nhân mở miệng với giọng lạnh lẽo.

"Ta là ai? Ngươi còn không xứng để biết."

Chỉ thấy từ lòng bàn tay của nam nhân tụ lại một đám lửa nóng, ngọn lửa bay về các góc của cung điện.

"Ngươi muốn làm gì? Cứu mang…!" Nữ nhân cố sức vùng vẫy, nhưng dù thế nào cũng không thể bò dậy khỏi giường, chỉ có thể để mặc cho nam nhân đốt cháy toàn bộ cung điện.

"Đùng!"

Nàng chưa kịp kêu cứu, Trường Xuân đã nổ ra một tiếng vang lớn, ánh lửa bốc lên trời cao.

Mà nam nhân đứng trong ánh lửa, gương mặt như thiên tiên nhưng đáng sợ như Diêm Vương.

"A! Cứu mạng! Người đâu mau đến cứu bổn cung!" 

"Kêu to lên, cho dù ngươi có kêu rát cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi." Nam nhân mỉm cười, nhiếp hồn đoạt phách: "Bản tôn đã tạo kết giới ở đây, khi họ phát hiện ra, ngươi đã là một cái xác chết cháy rồi."

"Không, không. Cầu xin ngươi, tha cho ta tha cho ta." Nữ nhân kêu gào, quỳ dưới chân nam nhân, khuôn mặt xinh đẹp chảy đầy nước mắt: "Bổn cùng và ngươi không có thù oán, chỉ cần ngươi thả bổn cung ra, bổn cung có thể cho ngươi mọi thứ, ngươi muốn gì cũng được. Gia quan tấn tước, vàng bạc châu báu, tuyệt sắc mỹ nhân, bổn cung đều có thể cho ngươi."

"Thật đáng tiếc, mọi thứ ngươi nói ta đều không cần." Nam tử cười nhạo, quỳ xuống bên cạnh nữ nhân, cúi gần bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Nhớ cho kỹ, bản tôn tên Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác, là người mà ngươi không thể chọc vào."

Trái tim nữ nhân bỗng dưng lạnh giá.

Nàng chính là Quý Phi đã sỉ nhục Vương Nhất Bác trong hoa viên vào ban ngày. Tiêu Chiến đã hoàn toàn sa vào ma đạo, làm sao có thể chịu đựng được một nữ nhân xấu xí tự do sỉ nhục người yêu của anh?

"Đã dám bắt nạt Vương Nhất Bác, kết cục chỉ có một."

"Đó chính là chết."

Tiêu Chiến cười đứng dậy, đạp nữ nhân vào lửa, lạnh lùng cười nhìn nàng vật lộn, kêu gào, thét lên trong đống lửa.

Trong lòng không hề chấn động.

Ngọn lửa đã cháy suốt ba ngày ba đêm.

Cho đến chiều ngày hôm sau, Tiêu Chiến mới bỏ kết giới.

Lúc đó mới có cung nhân hoảng hốt chạy đến Trường Xuân cung cứu giúp.

Đến sáng ngày thứ tư.

Ngọn lửa của Trường Xuân cung đã tắt.

Lý Quý Phi được phát hiện đã chết cháy trong cung của mình.

Hoàng đế rất đau buồn, đặc biệt truy phong cho nàng là Hiếu Minh Hoàng hậu, an táng trọng thể.

Không lâu sau, con trai của Lý Quý Phi, Thập Nhị Hoàng tử, không may mắc bệnh đậu mùa, qua đời.

Hoàng đế rất đau buồn, truy phong cho hắn là Minh Đức Thái tử, an táng trọng thể.

Đông Cung

Vào ngày hạ táng Minh Đức Thái tử và Hiếu Minh Hoàng hậu.

Vương Nhất Bác vì lý do sức khỏe không có mặt, vẫn ở trong tẩm cung của mình.

Cậu khiếp sợ khi thấy một trận hỏa hoạn đột ngột tại Trường Xuân cung, cũng như khiếp sợ trước cái chết bất hạnh của Thập Nhị Hoàng tử.

Thập Nhị Hoàng tử năm nay vừa tròn tám tuổi, là một trong số ít những hoàng tử có quan hệ gần gũi với cậu.

Thập Nhị Hoàng tử với mẹ Lý Quý Phi có tính cách hoàn toàn khác nhau, là một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, không có tâm địa xấu, thường thích chạy theo sau Vương Nhất Bác, gọi ca ca, ca ca.

Khi Thập Nhị Hoàng tử bị bệnh, vì Vương Nhất Bác sức khỏe yếu nên không đi xem hắn, vì vậy khi hắn qua đời, Vương Nhất Bác cũng không có ở bên cạnh.

"Điện hạ, bên cửa sổ lạnh. Thân thể thần khá ấm."

Tiêu Chiến cúi đầu mỉm cười dịu dàng, nghiêng người, ôm Vương Nhất Bác vào lòng.

"Ngươi làm gì vậy? Nếu người khác thấy thì sao?"

Vương Nhất Bác hoảng hốt, lập tức nắm lấy tay áo của Tiêu Chiến, thì thầm bên tai.

"Không sao, họ không thấy đâu." Tiêu Chiến không bận tâm, cười ôm chặt Vương Nhất Bác, thì thầm bên tai: "Ở đây là Đông cung, sẽ không có ai khác đến. Điện hạ không cần lo lắng."

"Nhưng mà cũng không thể như vậy! Giữa ban ngày, như vậy không hay lắm!"

"Điện hạ của ta! Tại sao ngươi lại đáng yêu như vậy?" Tiêu Chiến âu yếm nắm lấy mặt Vương Nhất Bác: "Ta biết ngươi đang lo lắng về điều gì. Nhưng quốc sư đại nhân đã nói? Hiện tại ngươi không được lo nghĩ quá mức."

"Nhưng mà…" Vương Nhất Bác thở dài, nhớ lại Thập Nhị Hoàng tử không khỏi rơi lệ: "Thập Nhị đệ còn nhỏ như vậy, sao lại đi nhanh như vậy… hắn thật đáng thương."

Tiêu Chiến có phần không vui, anh không thích Vương Nhất Bác đặt tâm tư vào người khác, càng không thích Vương Nhất Bác vì người khác mà khóc.

Nhưng anh vẫn ân cần an ủi Vương Nhất Bác, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi của cậu: "Đừng buồn nữa. Thập Nhị đệ của ngươi, kiếp sau sẽ sống rất tốt." Dù sao anh đã cho người chào hỏi Diêm Vương, Lý gia bị đày xuống súc sinh đạo vĩnh viễn không được làm người, Thập Nhị Hoàng tử, sẽ được hứa hẹn một kiếp viên mãn.

"Thật sao?" Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nghiêm túc gật đầu: "Thật. Ta hứa."

"Điện hạ, trên người của ngươi thơm quá." Tiêu Chiến không thể kiềm chế liếm mút vành tai của Vương Nhất Bác, bao quanh cậu trong lòng, hơi thở nóng rực phả lên mặt cậu.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn hành động của anh: "Ngươi muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác nhẫn nhịn một số hành động thân mật của Tiêu Chiến thường ngày, nhưng điều đó không có nghĩa là Tiêu Chiến có thể chiếm hữu cậu.

Tiêu Chiến giữ chặt cằm cậu: "Điện hạ, ta thích ngươi. Ngươi cũng biết, ta thích ngươi. Ta chưa bao giờ muốn làm thị vệ của ngươi, điện hạ, ta muốn làm phu quân của ngươi, điện hạ, ta yêu ngươi."

"Không được. Chúng ta không thể." Vương Nhất Bạc kiên quyết từ chối, nhấn mạnh.

"Tại sao không thể!" Tiêu Chiến bị lời từ chối của cậu làm tổn thương sâu sắc: "Điện hạ dám nói ngươi không chút nào thích ta?!"

"Vương Nhất Bác, ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi hơn bất kỳ ai khác." Tiêu Chiến ánh mắt mãnh liệt, trong mắt là sự điên cuồng không lo ngại: "Ngươi tin ta được không! Ngươi cũng yêu ta phải không?!"

Vương Nhất Bác kiên quyết lắc đầu: "Không phải, ta là Thái tử, ngươi là thị vệ của ta, không được, không thể được, chúng ta không phù hợp."

Tiêu Chiến ánh mắt không cho phép từ chối, nâng cằm cậu lên, kiên định, quyết đoán nói: "Chúng ta có thể!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro