Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

02

Thiên tộc 14.300 năm

Nam Thần quốc 28 năm

Thời điểm này, Thái tử Vương Nhất Bác mười tám tuổi, thư đồng hiện tại của Thái tử là Kiểm sát ti Ngôn Băng Vân mười bảy tuổi.

Một năm trước, chỉ mới mười lăm tuổi, thư đồng của Thái tử Ngôn Băng Vân từng độc lập đến Bắc Khởi quốc thực hiện nhiệm vụ bí mật liên quan đến lễ trưởng thành. Sau khi nhiệm vụ thành công, không may bị bắt, Hoàng đế Bắc Khởi quốc thấy anh tuổi còn trẻ liều lĩnh, nên phán anh chịu khổ hình ba trăm roi, hồi phục vết thương thì bị trục xuất về nước.

Mà Thái tử Vương Nhất Bác, do từ nhỏ sức khỏe yếu, từ khi sinh ra đã nằm liệt giường, mẫu hậu mất sớm lại không được Hoàng đế yêu thương, chỉ có danh hiệu Thái tử nhưng không nhận được sự tôn trọng từ triều trước, vì vậy trong mười tám năm qua, số lần bước ra khỏi Đông cung đếm trên đầu ngón tay.

Dù vậy, hai người lại là bạn tri kỷ hiếm có, khi mười lăm tuổi đã từng trở thành tri kỷ.

Hoàng cung, Cần Chính điện

Chàng thiếu niên trong y phục trắng, thân thể thẳng tắp, không nhúc nhích quỳ trên nền đá cẩm thạch cứng rắn, vẫn chưa thấy anh lên tiếng, đã thấy anh dập đầu. Trán va chạm với đá cẩm thạch phát ra âm thanh bính bính, không bao lâu, đã có máu tươi từ giữa trán thấm ra, từng sợi đỏ thẫm.

Vương Nhất Bác đứng không xa, ánh mắt chăm chú nhìn vào những giọt máu tươi trên mặt đất, con ngươi hơi co rút, mày dần nhíu lại.

Lúc này là giữa trưa, là thời điểm ánh mặt trời độc nhất, ánh sáng như những mũi kim bạc xuyên thẳng xuống, tỏa ra bốn phía. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ liếc mắt một cái đã lập tức quay đi. Ánh mắt một lần nữa khóa chặt vào chàng thiếu niên trong trang phục trắng.

“Ngôn Băng Vân cầu xin Hoàng thượng thu hồi chiếu chỉ!” Thiếu niên như không biết đau đớn, vừa liên tục dập đầu, miệng không ngừng nói.

“Ngôn Băng Vân cầu xin Hoàng thượng thu hồi chiếu chỉ!”

“Ngôn Băng Vân không may bị bắt, nguyện lấy cái chết tạ tội!”

“Cầu xin Hoàng thượng… thu hồi chiếu chỉ!”

Trang phục trắng phía sau thiếu niên dần dần như nở ra một đoá mẫu đơn đỏ rực, một chút huyết sắc dần dần lan ra. Anh dường như bị thương nặng, cơ thể vẫn chưa hồi phục.l

“Ngươi đến đỡ đề ti đại nhân dậy đi, nói hắn không cần chờ ngoài điện nữa.” Vương Nhất Bác lên tiếng. Giọng nói trong trẻo nhưng có chút khàn khàn, âm điệu nhạt nhòa, hơi có vẻ thiếu sức.

Người hầu bên cạnh, Lý Ngọc gật đầu, giương ô bước về phía Ngôn Băng Vân: “Vâng, điện hạ.”

“Đề ti đại nhân, điện hạ nhà chúng ta có chỉ thị. Ngài sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay trời lại nóng, ngài nên sớm trở về nghỉ ngơi.” Lý Ngọc nâng ô qua đầu Ngôn Băng Vân, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Sức khỏe là của ngài, chịu khổ, ngoài ngài ra còn có người quan tâm ngài sẽ thấy đau lòng, người khác không thấy được.”

Ngôn Băng Vân không khỏi cười khổ một tiếng, anh vì Nam Thần quốc trả giá rất nhiều, vì Hoàng thất trả giá rất nhiều. Mới mười lăm tuổi đã nhận nhiệm vụ bí mật từ Hoàng thất, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, tự đứng vững ở tiền triều, nhận được sự tôn trọng từ muôn dân, vì dân chúng Nam Thần mà lo liệu phúc lợi.

Nhưng bây giờ…

Anh nói, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc: “Xin điện hạ yên tâm, việc này là việc của Băng Vân, Băng Vân tự có tính toán. Chỉ có điện hạ, thời tiết nóng bức, sức khỏe ngài lại không tốt, mong ngài tự chăm sóc bản thân.”

“Ôi trời, Đề ti đại nhân của ta, sao ngài không chịu hiểu vậy?” Lý Ngọc gấp gáp nói: “Ngài thử nói xem, ngài quỳ như vậy thì có ích gì? Ngài đã quỳ lâu như vậy, rõ ràng thấy Bệ hạ đã không thay đổi chủ ý! Chẳng lẽ không phải Bệ hạ đã không thay đổi chủ ý, mà ngay cả một người hầu tới khuyên ngài cũng không có?” Hắn thở dài: “Ngài nha, cũng đừng ở đây ôm hy vọng Bệ hạ hồi tâm chuyển ý nữa. Sớm trở về, đừng tiếp tục làm tổn hại sức khỏe của chính mình nữa.”

Ngôn Băng Vân sao có thể không biết chứ?

Nhưng anh không cam tâm, không muốn nhận mệnh. Không muốn cứ vậy không rõ lý do gả đến Bắc Khởi, gả cho kẻ thù chính trị của mình.

Anh là Kiểm sát viện Đề ti, tương lai có tiề đồ tốt, dựa vào cái gì lại bị dùng như một vật phẩm chuyển đến Bắc Khởi, vĩnh viễn bị giam cầm trong hậu cung Bắc Khởi, không có tự do.

“Ngôn Băng Vân biết. Nhưng Ngôn Băng Vân vẫn muốn thử một lần, đổi lấy một cơ hội…” Ngôn Băng Vân kiên quyết lắc đầu, không đứng lên, anh nói: “Vương Nhất Bác chỉ có một người bên cạnh, nếu ta thật sự đi Bắc Khởi. Nam Thần, nơi ăn người không nhả xương, sức khỏe của hắn không thể chịu đựng nổi.”

“Ôi…” Lý Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng vô cùng xót xa: “Thôi, thôi. Lão nô không khuyên được ngài, việc này vẫn phải do điện hạ trực tiếp nói với ngài.”

Ngôn Băng Vân nghe xong, cảm thấy nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy không xa có người đi tới. Chỉ một cái liếc mắt mà thôi, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc. Người đó mặc trường bào màu xanh nhạt, trên áo còn thêu hoa mẫu đơn, sạch sẽ không tì vết. Nhưng đôi mắt như hoa đào lại tràn ngập sự lạnh lùng xa lạ, có lẽ do mang trong mình sự thiếu thốn từ khi sinh ra, toàn bộ khuôn mặt trắng như giấy.

Dù là Thái tử duy nhất trong cung, có lẽ do từ nhỏ không được Hoàng đế yêu thương, mái tóc đen dài chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc buộc lên, không có thêm trang sức nào khác, trong tay cầm một chiếc ô giấy có màu sắc hơi cũ, miễn cưỡng che khuôn mặt khỏi ánh nắng gay gắt. Ngón tay cậu dưới ánh mặt trời trắng gần như trong suốt, nhưng dáng vẻ lại ổn định thẳng tắp, chầm chậm bước về phía Ngôn Băng Vân.

Trên đời không có gì đẹp bằng.

Cậu đi tới, các cung nhân trong Cần Chính điện bao gồm tất cả mọi người có mặt đều quỳ rạp xuống đất hô lên: “Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Lý Ngọc theo sát bên cạnh, nâng đỡ cậu, ánh mắt đều tràn đầy nụ cười.

“Điện hạ, nô tài không làm gì được. Khuyên nhủ Đề ti đại nhân việc này chắc hẳn phải để ngài tự ra tay.”

Nghe vậy, Vương Nhất Bác gật gật đầu, đưa tay về phía Ngôn Băng Vân.

“Khụ khụ.” Cậu còn chưa nói, đã nhẹ nhàng ho một tiếng: “Khụ khụ, đứng dậy đi, quỳ lâu như vậy nếu còn quỳ tiếp, đại nhân Thái y viện lại muốn than phiền về việc Đông cung chiếm dụng thời gian của bọn họ đấy.”

Ban đầu, Ngôn Băng Vân vẫn quỳ không động, thấy cậu tới, lập tức đứng dậy từ mặt đất, ánh mắt lo lắng nhìn cậu, ngay cả vết thương trên người cũng quên bẵng đi.

“Ngươi tới làm gì? Ngoài trời nóng như vậy, Cần Chính điện cách Đông cung lại xa, ngươi sức khỏe lại không tốt, chạy tới đây làm gì?” Anh có chút trách cứ nhìn Lý Ngọc, rồi lại nhìn về phía Vương Nhất Bác, thấy cậu ngoại trừ Lý Ngọc không có ai khác đi cùng: “Cung nhân hầu hạ ngươi đâu? Sao không đi cùng ngươi? Sao ngươi không truyền kiệu đến? Nô tài Đông cung hầu hạ ngươi như vậy sao?”

Anh nói gấp gáp như vậy khiến Vương Nhất Bác nhất thời không biết giải thích  từ đâu.

Ngôn Băng Vân càng gấp gáp, Vương Nhất Bác cũng càng gấp gáp hơn.

Vốn dĩ đã ho nặng, giờ đây càng ho khan, lại ho gấp lên khiến khó thở.

“Khụ khụ, khụ khụ. Ta, khụ khụ, ta không…” Vương Nhất Bác che ngực không ngừng hít vào, gương mặt xanh xao bỗng chốc trở nên đỏ bừng: “Khụ, khụ…” Cậu cuộn chặt tay lại, các ngón tay mạnh mẽ cắm vào lòng bàn tay, khiến lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói, khóe miệng xuất hiện một tia máu.

“Vương Nhất Bác, Thái tử!” Ngôn Băng Vân bị dọa đến mức hoảng hốt, vội vã xoa lưng cho cậu: “Ngươi từ từ thở, đừng gấp, từ từ thôi. Không vội không vội, không sao, thở chậm lại, không sao.”

“Đừng, khụ khụ, đừng cùng Bệ hạ… khụ khụ…” Vương Nhất Bác cố gắng túm lấy tay áo Ngôn Băng Vân, vừa ho vừa nói cắt quãng: “Đi, khụ khụ, đi Bắc Khởi, thay ta, thay ta, đi… rời, rời khỏi đây…” Đột nhiên cậu cảm thấy đầu hoa lên, tay chân lạnh toát, trước mắt tối sầm, liền ngã vào lòng Ngôn Băng Vân.

Lý Ngọc bên cạnh nước mắt ròng ròng, tức thì hoang mang không biết phải làm sao.

“Đại nhân, lão nô, điện hạ, nên làm thế nào đây!”

Ngôn Băng Vân thấy cậu hôn mê, hoảng hốt, lập tức ôm Vương Nhất Bác chạy về Đông cung, hô lớn: “Truyền thái y!”

Đông cung

Đông cung lại một lần nữa trở nên hỗn loạn, các cung nữ và thái giám không dám thở mạnh, quỳ kín cả nền, sẵn sàng chờ đợi Ngôn Băng Vân trách móc.

Trong Thái Y Viện, gần như tất cả các thái y đều được Ngôn Băng Vân triệu tập đến, quây quanh Vương Nhất Bác bắt mạch chữa bệnh, trên mặt mọi người đều mang vẻ mặt lo lắng và cẩn thận, không dám có chút lơ là.

Ngôn Băng Vân ngồi trên ghế gỗ cách giường hai mét, lạnh lùng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của những thái giám và cung nữ.

Khoảng nửa canh giờ sau, tất cả các thái y đã hoàn tất việc bắt mạch. Họ nhìn nhau, không biết ai sẽ là người lên tiếng, biểu cảm đều nghiêm túc, sợ hãi.

“Bây giờ mới biết quỳ dưới đất cầu xin bổn quan tha thứ? Bình thường tự ý rời vị trí, thấy điện hạ thể chất yếu ớt lại có lòng trắc ẩn, cộng thêm Bệ hạ không mấy coi trọng Đông Cung, vậy mà mỗi người dám lên trời đúng không?! Bổn quan nói cho các người biết, chỉ cần bổn quan còn là Đề ti viện Kiểm sát, tất cả mọi người ở Đông cung không được phép có một chút bất kính với Thái tử. Các người hiểu chưa?! ” Ngôn Băng Vân lạnh giọng quát mắng những cung nhân và thái giám, giọng điệu không giận mà uy.

Người thái y bị anh dọa đến rung người, môi mím lại mới yếu ớt đáp: “Bẩm đại nhân, Thái tử điện hạ không có gì nghiêm trọng, chỉ là tức giận quá độ dẫn đến tình trạng khó thở nặng thêm, lần này hôn mê bất tỉnh cũng chỉ là do căn bệnh khó thở gây ra. Nghỉ ngơi vài ngày uống vài than thuốc, thời tiết ấm lên, mấy ngày sau sẽ tốt thôi.”

Có được lời của thái y, Ngôn Băng Vân mới yên tâm: “Bổn quan đã biết. Các ngươi có thể đi xuống trước.”

“Vâng.” Thái y khom người rời đi.

Các cung nhân còn lại ở tẩm điện, trong số đó có một vài người Ngôn Băng Vân rất quen thuộc. Những người này từ khi còn nhỏ đã theo bên người Thái tử, mặc dù không phạm phải sai lầm lớn, nhưng thái độ với Thái tử cũng chỉ là bình thường.

Nghĩ lại những năm này, Ngôn Băng Vân bận rộn với việc tiền triều mà không có thời gian để ý đến Đông Cung, đã bỏ qua những người không an phận này nên họ trở nên táo bạo, đến mức dám bắt nạt Vương Nhất Bác.

“Các người ra ngoài quỳ đi, khi nào Thái tử tỉnh, thì khi đó các người mới được đứng dậy.”

Nam Thần quốc đô thành

“Nhanh, chặn Thiếu chủ lại, đừng để Thiếu chủ chạy trốn!”

Một đám người hô hào chạy theo, đuổi chặn một thanh niên, lớn tiếng gọi: “Thiếu chủ, ngài đừng chạy nữa! Khi Tôn chủ biết được sẽ lại bị phạt!”

Thiếu niên lập tức ngoảnh lại nhưng không dừng chân lớn tiếng gọi: “Đừng đuổi nữa, ta bảo các người đừng đuổi nữa. Tha cho ta một lần đi, ta không muốn về.”

Thiếu niên chạy, chỉ thấy trước mặt ở khúc rẽ có một chiếc xe ngựa chạy đến, bên trong có một tiểu thư đồng ngồi thẳng, khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Thiếu niên nhìn thấy, ngay lập tức tận dụng lúc những người khác không để ý, nhảy lên xe ngựa.

Tiểu thư đồng lập tức hoảng hốt, đang chuẩn bị hét lên thì thiếu niên bịt miệng anh ta lại.

Thiếu niên ôm quyền nói: “Tại hạ là Tạ Mốc Mốc, không giấu giếm gì đang bị người nhà truy đuổi, đã chạy rất lâu mới trốn được ra ngoài, mong ngươi làm ơn đừng khai ra tại hạ, đa tạ!”

Tiểu thư đồng không còn nói gì nữa, chỉ trừng lớn hai mắt nhìn về phía sau Tạ Doãn.

Tạ Doãn chỉ cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, không thể diễn tả bằng lời.

Cậu nửa nghi hoặc, nửa cảm thấy không yên, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong xe ngựa còn có một người khác. Người đó cao quý thanh lịch như hoa tuyết liên, đẹp đến mê người. Tạ Doãn nhìn người kia, nụ cười lúng túng ban đầu bỗng nhiên đông cứng lại một chỗ, đôi mắt sáng ngời như có chút không rời đi được, trước mắt đột nhiên hiện ra vài cảnh mà trước đây chưa từng thấy qua, hình ảnh quen thuộc nhưng lại thấy lạ, cậu rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang âm thầm đau đớn.

Cảm giác đó, không thể nói rõ, giống như bị người mình quan tâm nhất từ bỏ…

“Chúng ta đã gặp nhau chưa?” Tạ Doãn gần như nói ra miệng.

Người đối diện chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: “Chưa từng.”

“Cậu nhóc này, muốn kết giao mà thủ đoạn cũng quá thô thiển đi à nha. Thời Ảnh gia chúng ta hơn 20 năm không rời khỏi Cửu Nghi Sơn, gần đây mới xuống núi, sao có thể gặp qua ngươi được.” Tiểu thư đồng châm chọc nói.

Tạ Doãn bị danh phận của người này làm cho kinh ngạc: “Ngươi là Quốc sư Nam Thần quốc, Thời Ảnh?”

Tiểu thư đồng ngẩng mặt lên định nói gì đó: “Đúng rồi, sư phụ của chúng ta…” nhưng bị Thời Ảnh ngắt lời.

Thời Ảnh siết chặt bàn tay, tâm trạng rối bời, nhưng bề ngoài lại tỏ ra bình tĩnh như nước, gật đầu với Tạ Doãn: “Ta là Thời Ảnh Quốc sư Nam Thần quốc. Sao vậy? Khiến người khác kinh hãi vậy sao?” Hắn nói như thể thật sự chưa từng gặp Tạ Doãn.

Nhưng hắn rõ ràng biết, ký ức và thần lực bẩm sinh của hắn. Không ngừng nhắc nhở hắn, hắn là Thời Ảnh, là đệ nhất Thần quan Thời Ảnh của Cửu Trọng Thiên, cũng là sư phụ của tiểu điện hạ Yêu tộc Tạ Doãn…

Bị giam cầm trong Cửu Nghi Sơn suốt hai mươi năm, hắn đã từng nghĩ đến việc ra ngoài tìm kiếm Tạ Doãn. Nhưng một là nguyên nhân bản thể còn chưa khôi phục, hai là danh phận Nam Thần Quốc Sư có lợi cho hắn làm việc, vì vậy hắn đã nhẫn nhịn đến tận bây giờ.

Ban đầu nghĩ việc tìm kiếm sẽ khá khó khăn…

Nhưng giờ đây, vừa thấy, Tạ Doãn sống động ngay trước mắt, hắn bỗng cảm thấy như lạc giữa sương mù. Ba trăm năm rồi, không ngừng, cụ thể là bao nhiêu ngày, hắn đã không còn nhớ rõ, chỉ cảm thấy nỗi nhớ dành cho cậu đã rất sâu, sâu đến mức như hơn cả chục ngàn năm hắn là thần.

Giây phút tái ngộ này, thật sự mong đợi đến mức nào, chỉ có chính hắn mới biết.

“Không có.” Tạ Doãn lắc đầu: “Chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.” Cậu nhíu mày: “Cứ thấy như đã gặp ở đâu đó rồi.”

Thời Ảnh cười: “À, có thể là ta có một cái mặt đại chúng cũng không chừng.” Hắn thực sự âm thầm vui mừng, Tạ Doãn vẫn nhớ đến hắn… dù chỉ là mơ hồ.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, sắp sửa vào trong hoàng cung.

Tạ Doãn lập tức kéo rèm, xuống xe, còn không quên quay đầu cảm ơn Thời Ảnh: “Hôm nay đa tạ, nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!”

“Ngươi đi đâu?”

Thiếu niên chạy nhanh như gió, thân pháp nhẹ nhàng, bay lượn tự do.

“Trời cao đất rộng, bốn bể làm nhà!”

Bắc Khởi

Xuyên qua ngự hoa viên Bắc Khởi hoàng cung lại đi qua phố Hưng Khánh và phường Trường Khánh, có thể nhìn thấy một tiểu viện, trước cửa viện có một cây hòe đã trồng ngàn năm, bậc thềm đá trước cửa rất sạch sẽ. Lúc này cánh cổng đang mở, trong viện có vài cây hoa đào, còn có vài cây mẫu đơn, hoa đào nở rộ, mẫu đơn phát triển rực rỡ.

Viện này xem ra tương tự như biệt viện trong phủ của Nhiếp chính vương ở Cửu U Ma Vực.

Dưới cây hòe già có một bóng dáng, người đó đang đứng đối diện cây hòe, không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng lờ mờ thấy được người mặc trang phục tím quý phái, tao nhã.

Thỉnh thoảng có cung nhân đến báo:

“Điện hạ.”

Nam nhân từ từ quay người lại, dưới ánh trăng, tóc dài như thác nước, trâm ngọc màu đen gần như hòa lẫn với mái tóc. Từ người hắn tỏa ra một mùi hương đào nồng nàn, kết hợp với một bên mặt nghiêng nhỏ nhắn vô cùng ấm áp.

Cung nhân không khỏi hít một hơi, mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Bẩm điện hạ, Hoàng đế Nam Thần đã ban lệnh, không bao lâu nữa sẽ gửi tiểu Ngôn đại nhân tới Bắc Khởi. Hôn sự của ngài và tiểu Ngôn đại nhân đã hoàn toàn được xác định.”

Đôi mắt nam nhân lóe qua vạn ngàn cảm xúc, đột nhiên quay phắt lại nhìn về phía cây hòe, tay áo bay bay, hắn im lặng nhìn rất lâu, dường như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên tỉnh táo lại, dịu dàng cười nói: “Ta đã tìm thấy hắn, Đào Hoa, phụ thân đã tìm thấy phụ thân rồi.”

Nam nhân chính là Nhiếp chính vương Bắc Đường Mặc Nhiễm của Ma vực, người chỉ mới một tháng trước vừa đoạt lấy thân thể của thái tử Bắc Khởi.

Ba trăm năm trước, hắn ôm lấy thân thể của Ngôn Băng Vân cùng nhau nhảy vào khe nứt, trong lực hút của khe nứt, hai người bất cẩn bị tách ra, Ngôn Băng Vân rơi vào mảnh vỡ, còn hắn trong khe hở thời gian trải qua đến tận ba trăm năm, tìm kiếm đến tận ba trăm năm mới tìm thấy Ngôn Băng Vân đã đầu thai chuyển thế ở nhân gian này.

Sau đó hắn lại bỏ ra rất nhiều công sức để phục hồi Ma thể bị hút mất, vì vậy hiện giờ mượn thân thể của thái tử Bắc Khởi tạm trú, sửa đổi tất cả ký ức của những người đã tiếp xúc với thái tử, đổi hình dạng của thái tử thành hình dáng ban đầu của hắn.

Cũng vào một tháng trước, hắn được biết Ngôn Băng Vân chính là Đề ti viện Kiểm soát của Nam Thần quốc, vì vậy đã sử dụng pháp thuật để khống chế Hoàng đế Nam Thần, ra lệnh ban chỉ hôn sự cưới tiểu Ngôn đại nhân.

“Được rồi, ta biết rồi. Ngươi đi xuống trước đi.” Hắn nói, khoé môi không thể kìm nén được sự vui sướng.

“Vâng.” Cung nhân khom người lui ra.

Bắc Đường Mặc Nhiễm đột nhiên bước nhanh đến trước cây hòe, đưa tay chạm lên nhánh cây, thấp giọng nói: “Ngươi có phải cũng nhớ hắn không? Không sao, rất nhanh hắn sẽ trở lại bên chúng ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro