Chương 19
Tướng công
A Tán
Ca ca
Chiến thần
Thần tôn
……
Trên Tru Tiên Đài
Dưới roi diệt thần
Bên bờ Vong Xuyên
Trong tiểu sơn cốc
……
Đại chiến Thiên Ma lần thứ nhất
Đại chiến Thiên Ma lần thứ hai
Đại chiến Thiên Ma lần thứ ba
……
Vương Nhất Bác đã mơ một giấc mơ rất dài.
Một giấc mơ liên quan đến cậu, một giấc mơ về ký ức.
Lâu đến mức, cậu có chút không phân biệt được chính mình rốt cuộc là Ma tôch Vương Nhất Bác hay là Ma tôn Vương Nhất Bác, hoặc là Thái tử Vương Nhất Bác.
Những cảnh tượng trước mắt, dường như đã xảy ra, cũng dường như chưa từng xảy ra.
Hóa ra…
Người anh muốn tìm luôn luôn là mình.
Hóa ra…
Những điều anh nói thiếu nợ đều là thật.
Hóa ra…
Họ đã quấn lấy nhau suốt ba đời ba kiếp.
Hóa ra…
Người trước đây yêu anh như thế, cũng hận anh như vậy.
Tiêu Chiến gần như tâm trạng rối ren.
Thời Ảnh nói, bệnh trạng của Vương Nhất Bác không giống như đang bệnh mà ngược lại giống như đang chìm vào một giấc mơ.
Vương Nhất Bác cực kỳ bất an chuyển mình trên giường, lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt đầy nước mắt.
Thỉnh thoảng miệng còn lẩm bẩm: “Tướng công, đừng mà, tướng công.”
Một lúc sau lại gọi: “Ca ca, Tiêu Chiến, ca ca.”
Tiêu Chiến gần như ngay lập tức có thể phán đoán ra, giấc mơ này, là tồn tại chân thật nhất từng có.
Hóa ra, thật sự không thể trốn tránh.
“Tỏa nhi của ta!” Vương Nhất Bác lúc này la lên một tiếng, ôm lấy bụng, đột ngột mở mắt, dư chấn của cơn ác mộng khiến cậu thở hổn hển, Tiêu Chiến đau lòng không chịu được, ôm chặt lấy cậu.
Vương Nhất Bác cứ như vậy, tê liệt khóc không thành tiếng, thân hình yếu đuối trong lòng Tiêu Chiến liên tục run rẩy.
Tiêu Chiến ôm cậu, nhưng lại không biết nói gì.
Anh cảm thấy rất bất lực, thậm chí còn sợ lời đầu tiên Vương Nhất Bác nói với anh vào lúc này sẽ là gì?
Anh cảm thấy, người yêu của mình dường như sắp rời xa mình, anh chỉ có thể dùng hết sức lực để ôm Vương Nhất Bác vào lòng.
Vương Nhất Bác đột nhiên như bừng tỉnh, dùng sức đẩy anh ra, những cảm xúc tích tụ trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ: “Tại sao, tại sao lại như vậy!”
Tiêu Chiến muốn giữ chặt cậu, muốn ôm cậu thật chặt, nhưng Vương Nhất Bác như bị kích thích, dùng sức đẩy anh ra, lần lượt thoát khỏi những cái ôm của Tiêu Chiến, không còn năng lượng, không thể vận công, chỉ có thể dùng nắm đấm nện mạnh vào người anh.
Cậu hận anh, hận chết anh.
Anh làm sao có thể, làm sao lại một lần nữa hại chết Tỏa nhi của cậu.
Cậu lấy mạng mình đổi lấy Tỏa nhi...
Hôm qua cũng như vậy, ngã xuống vòng tay cậu.
Cậu thậm chí còn chưa kịp nghe thấy Tỏa nhi của cậu gọi một tiếng “phụ thân.”
Ký ức từ hai kiếp trước, cả tốt cả xấu đều tràn vào tâm trí cậu. Cậu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Cậu dường như một lần nữa trải qua sự đau đớn của roi diệt thân, trải nghiệm Tru Tiên Đài.
Cơn đau ấy, khắc cốt ghi tâm, khó quên suốt đời.
Nhưng nó cũng không thể nào sánh bằng... Tỏa nhi của cậu.
“Ngươi giết hắn, ngươi giết hắn!”
“Nhất Bác?”
Tiêu Chiến không hiểu tại sao, chỉ là một thiếu niên mới gặp một lần, mà Vương Nhất Bác lại trách móc anh đến vậy? Anh cảm thấy rất tủi thân. Có chút ghen tị.
Nhưng người yêu của anh, thật sự quá đau khổ, anh chỉ có thể để cậu giải tỏa trên người mình, lại lo lắng cảm xúc quá kích động sẽ làm tổn thương sức khỏe: “Là lỗi của ta, ta không tốt, bảo bảo, đừng nổi giận, sức khỏe của ngươi mới vừa hồi phục, cảm xúc không thể dao động quá mạnh.”
Vương Nhất Bác lắc đầu, thút thít, nghẹn ngào như thể hàng ngàn hàng vạn lời nói đều bị tắc lại trong cổ họng, chỉ dùng đôi mắt tràn đầy đau thương nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, trái tim cậu đã bị tổn thương đến tan nát.
Một lúc lâu, cậu như si mê đột nhiên cười lớn.
Cười liên tục, cười đến không thở nổi.
“Ha ha, ha ha.”
Đột nhiên, cậu lại mạnh mẽ đẩy Tiêu Chiến ra, nằm sấp xuống trước giường, ói ra từng cơn đau đớn.
Như thể muốn nôn ra cả mật xanh.
“Bảo bảo...” Tiêu Chiến đau lòng đến nỗi gần như tan nát, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, giúp cậu bình tĩnh lại.
“Bị thương?” Cậu quay đầu, đôi mắt đỏ hoe, cười châm biếm: “Hóa ra Thần tôn đại nhân tôn quý của chúng ta cũng sẽ lo lắng cho ta, lo ta có bị thương không?”
“Thật châm biếm, Tiêu Chiến... ha ha, thật sự quá châm biếm.”
“Bảo bảo?” Tiêu Chiến bị câu hỏi đột ngột của cậu khiến tim đau nhói, câu “Thần tôn tôn quý” của Vương Nhất Bác lại càng làm anh không thể nói nên lời.
Vương Nhất Bác từ từ ngẩng mặt, giọt nước mắt lấp lánh trượt xuống khi cậu cúi đầu: “Nhưng cũng đúng thôi. Trước đây, ngươi đã từng lo lắng cho ta, nhưng lúc đó là vì ta giữ ngươi lại trong Ma Vực, để giành được sự tin tưởng của ta, để làm ta lâm vào cái gọi là tình yêu ảo tưởng. Thần tôn vĩ đại, lần này, ngươi lại muốn từ ta nhận được gì?”
Tiêu Chiến ôm lấy cậu, tay run run như thể muốn dồn hết sức lực vào người câun nhưng lại sợ sẽ làm cậu đau.
“Bảo bảo.” Tiêu Chiến vừa sợ hãi vừa lo lắng nâng mặt Vương Nhất Bác lên, nhẹ nhàng hôn lên sống mũi cậu như thể chỉ như vậy mới có thể làm cậu bớt đau.
“Không phải...”
“Ta không có ý định tổn thương ngươi, càng không có ý định từ ngươi nhận được gì... Bảo bảo, ta chỉ yêu ngươi.”
Vương Nhất Bác cười, nụ cười vừa đắng cay vừa chua chát.
“Ta từng cầu xin ngươi yêu ta, nhưng ngươi đã phản bội ta.” Cậu cười: “Bây giờ, ta khó khăn lắm chết đi, ngươi đã đạt được ước nguyện của mình, giờ lại đến đây nói yêu ta.”
“Không phải...”
“Là vì cái này trong bụng ta sao?” Vương Nhất Bác chỉ vào bụng mình, hỏi với vẻ hài hước: “Vì trong bụng ta, có hạt giống của ngươi?”
Bụng cậu đã có một chút độ cong, đứa trẻ trong bụng rất khỏe mạnh, Thiên Đạo đã ngầm cho phép cậu mang thai đứa con của thần, vì vậy đứa trẻ này... sẽ trở thành một tồn tại hoàn toàn mới.
Lấy danh nghĩa Nhân Thần, đạt được sự sống vĩnh cửu.
Tiêu Chiến nhìn xuống bụng cậu, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng gần như sắp tràn ra ngoài.
Vương Nhất Bác hiểu ra, sự tốt bụng của anh dành cho cậu chỉ vì câun có đứa trẻ của anh.
Đứa trẻ? Ha, đã giết một đứa, lại có một đứa khác.
Thương thay cho Tỏa nhi của cậu, khi còn nhỏ đã không có ba, một mình lớn lên, bao nhiêu năm không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở.
Cuối cùng cũng gặp mặt, còn chưa kịp gọi một tiếng phụ thân, đã vì nam nhân trước mắt này, sống chết không rõ.
Tại sao, đứa con của Tiêu Chiến có thể sống tốt, còn Tỏa nhi của cậu từ khi sinh ra đã phải bị chính người thân bỏ rơi!
“Tiêu Chiến...” Cậu đặt tay lên bụng, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ bên trong: “Đứa trẻ này, đã được ba tháng rồi nhỉ?”
“Ừ.” Tiêu Chiến cười dịu dàng, cũng đặt tay lên bụng Vương Nhất Bác: “Nhất Bác, đây là con của chúng ta.”
Con của... chúng ta?
Thật buồn cười.
“A? Thật sao?” Vương Nhất Bác nở nụ cười, với giọng nói cực kỳ dịu dàng nói với Tiêu Chiến: “Con... của chúng ta?”
Đột nhiên, cậu lại thay đổi giọng điệu, cười một cách rất... đáng sợ: “Ngươi nói xem, nếu như Tỏa nhi thật sự bị ngươi giết, thì ta sẽ tự tay giết đứa trẻ này, để con của ngươi chôn cùng Tỏa nhi của ta, ý tưởng này, có tốt không nhỉ?!”
Tiêu Chiến mở to đôi mắt, đầy sự không thể tin nổi: “Vương Nhất Bác?!”
“Tiêu Chiến!” Cậu nói, như một con dao đâm vào trái tim Tiêu Chiến: “Ta nói được làm được.”
“Nếu Tỏa nhi chết, ta sẽ lấy con của ngươi để bồi táng cùng hân!”
“Đó cũng là con của ngươi!”
“Nó không phải là con của ta,” Vương Nhất Bác gầm lên, kiềm chế: “Nó là con của ngươi... con của ngươi và hắn… Thái tử Nam Thần.”
“Không, ngươi chính là Thái tử Nam Thần.”
“Ta là Ma tôn Vương Nhất Bác,” Vương Nhất Bác khẳng định: “Thần tôn quên rồi sao? Ta là người mà ngươi đã tự tay giết, Ma tôn của Ma giới, Vương Nhất Bác.”
“Bao gồm cả con của ta, cũng đã chết dưới tay ngươi.”
“Thần tôn đại nhân...” Cậu cười lạnh: “Con đường nhuốm máu bởi chính con và vợ mình, liệu có dễ đi không? Khi nửa đêm tỉnh giấc, ngươi không có chút nào hối hận sao?! Giết vợ giết con, một Thần tôn của Thiên tộc, thực sự là một kẻ vô nhân đạo!”
“Ta không có! Ta chỉ là!” Tiêu Chiến lớn tiếng phản bác, nhưng anh lại không biết phải phản bác thế nào, anh càng nói thì giọng càng nhỏ, càng không có sức lực: “Ta chỉ là, chỉ là quên, ta không nhớ, ta nghĩ ngươi muốn, ngươi là ma, tôi là thần, chúng ta...”
“Chúng ta vốn dĩ không nên ở bên nhau,” Vương Nhất Bác đột nhiên buông lỏng, ngã xuống mép giường: “Có phải không, Tiêu Chiến, đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng ngươi, đúng không?”
“Không phải, Nhất Bác, ta không có, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.”
Sau khi Tiêu Chiến nói xong, anh buông tay, cảm giác tội lỗi trong lòng khiến anh gần như không biết phải làm gì.
“Ngươi đi đi... ta không muốn thấy ngươi.”
“Ta muốn ở một mình một lúc.”
Vương Nhất Bác cúi đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tiêu Chiến im lặng nhìn câun, gật đầu, từ từ rời khỏi tẩm điện.
“Ta đã nói rồi.” Chưa kịp để anh đi được vài bước, Vương Nhất Bác lại mở miệng: “Nếu Tỏa nhi chết, ta sẽ lấy con của ngươi bồi táng, ta nói được làm được.”
Tim Tiêu Chiến chấn động mạnh.
Anh dừng bước, đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế mọi thứ trong lòng sắp sụp đổ, giọng nói mang chút nghẹn ngào, anh nói: “Được, ta sẽ cứu hắn.”
Trong Đông cung này, khắp nơi đều có dấu vết của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhìn thấy rất phiền, muốn đốt cháy toàn bộ nơi này.
Nhưng cậu lại không nỡ, không đành lòng.
Cậu rất rối... không biết phải làm sao.
Nhưng cậu nghĩ, trước khi có được câu trả lời, tốt nhất là cậu và Tiêu Chiến không nên gặp nhau nữa, ít nhất, với ký ức đã phục hồi, cậu không thể bình tĩnh nói chuyện với Tiêu Chiến thêm vài câu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro