Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Giờ nghỉ trưa

Đông cung có một vị khách không mời mà đến.

Tiểu thái giám trò chuyện vài câu tản mạn, suy nghĩ để trôi qua thời gian trực của hôm nay.

Một bóng đen bước vào tẩm cung của Vương Nhất Bác.

Lúc này, Vương Nhất Bác đang yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, cúi đầu đọc sách, bỗng nhiên người đến khiến cậu chỉ nhẹ nhàng nâng mắt lên rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

“Ngươi đến đây làm gì?” Vương Nhất Bác hỏi nhẹ nhàng: “Nơi này là Đông cung, không phải chốn tùy tiện bên ngoài, ngươi không sợ sẽ không trở về nữa sao?”

“Không sợ.” Tiêu Tỏa cười nhẹ, hỏi lại cậu: “Ngươi đã khỏe hơn chút nào chưa? Hắn… có làm ngươi bị thương không?”

Vương Nhất Bác không nói gì, ánh mắt không rõ hướng dừng lại trong dòng chữ.

Cậu luôn có một cảm giác ấm áp và quen thuộc đối với chàng trai bên cạnh này. Cứ như thể rất an tâm, rất nhẹ nhõm.

“Ngày đó, ta không cố ý làm ngươi bị thương, đừng giận ta có được không?” Tiêu Tỏa mỉm cười, đôi mắt có phần giống với Tiêu Chiến.

“Ta rất tốt, không có giận ngươi, cũng không có bị hắn ức hiếp. Tỏa, A Chiến đối xử rất tốt với ta, hắn yêu ta. Ngươi đừng lo lắng.”

“Ta làm sao có thể không lo?” Tiêu Tỏa đứng dậy: “Người như hắn, ngươi ở bên cạnh hắn chỉ có thể bị hắn tổn thương. Ngươi không biết hắn đã làm gì trong quá khứ, hắn chính là kẻ lừa đảo, hắn sẽ hại ngươi!” Giọng điệu anh thậm chí có phần nặng nề hơn.

“Vậy ngươi nghĩ ta nên làm gì? Rời xa hắn? Hay như ngươi nói biến hắn thành kẻ thù? Tỏa, ngươi không thấy những gì ngươi nói thật vô lý sao? Ngươi nói hắn sẽ hại ta, nhưng hắn chưa bao giờ hại ta, thậm chí hắn còn tốt hơn tất cả những người khác!”

“Không, không phải vậy.” Tiêu Tỏa nói càng lúc càng sốt ruột: “Ngươi chỉ là quên, chỉ là không biết. Hắn, cái tên hỗn đản ấy, hắn chính là tên khốn kiếp sẽ hại chết ngươi, hắn chính là thiên sát cô tinh, sẽ hại chết tất cả mọi người!” Anh thậm chí có phần nói lắp.

“Vị công tử này, xin chú ý đến lời nói và hành động của mình! Ta không cho phép ngươi phỉ báng phu quân của ta! Dù ngươi có thù oán gì, nhưng ta tin tưởng phu quân của ta, hắn tuyệt đối không phải là người như ngươi nói!”

Cậu đối với Tiêu Chiến quan tâm hơn nhiều so với lời nói của mình, cậu càng như vậy, Tiêu Tỏa càng cảm thấy đau lòng.

Vương Nhất Bác hiếm khi có chút sắc thái tức giận, đôi mắt bình thản như thường ngày nay lại mang theo vài phần kích động sắc bén.

“Xin lỗi… ta không nên nói như vậy…” Tiêu Tỏa im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài.

Tiêu Tỏa nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt ôn nhu và chăm chú, như thể đang đối đãi với một kho báu đã mất mà tìm lại được.

Trong suốt hàng trăm năm, cậu lớn lên một mình trong Ma giới, đối với cậu mà nói, phụ thân của cậu là một tồn tại đặc biệt khó có được, chỉ khi đứng trước Vương Nhất Bác, Tiêu Tỏa mới cảm thấy mình không phải là một người đơn độc trong thế giới này, anh có gia đình.

Vì vậy, anh ghét Tiêu Chiến, nếu không phải vì Tiêu Chiến, thì phụ thân anh sẽ không hồn phi phách tán sau khi sinh ra anh, anh cũng không trở thành đứa trẻ có mẹ sinh nhưng không có mẹ nuôi dưỡng.

Đau thương trong ánh mắt và nỗi khổ sở bên môi, tất cả đều hòa vào trong mắt Vương Nhất Bác, khiến trái tim của Vương Nhất Bác đau nhói.

Vương Nhất Bác thở dài, đứng dậy định rót cho Tiêu Tỏa một chén trà nóng, nhưng bị Tiêu Tỏa kéo vào lòng, cơ thể cậu phản xạ thắt lại, nhưng sức lực trong tay Tiêu Tỏa lại chặt chẽ hơn một chút.

“Đừng động, cho ta ôm ngươi một lát, cầu xin ngươi.” Giọng Tiêu Tỏa có chút khàn khàn, thậm chí còn có vài phần giọng van xin như sợ người trong lòng sẽ vùng vẫy thoát ra.

Thì ra đây chính là vòng tay của phụ thân.

Thì ra cái ôm như vậy ấm áp đến thế, mê hoặc đến thế.

Gió ngoài cửa sổ mang theo chút se lạnh, lá rụng không ngừng rơi xuống đất, rõ ràng là mùa xuân hạ, nhưng âm thanh lộp độp này lại khiến người ta cảm thấy thê lương.

“Các người đang làm gì vậy!”

Trước mắt hiện ra vài khuôn mặt quen thuộc, Tiêu Chiến mặc áo tím, sắc mặt u ám đứng trong số đó.

Tiêu Tỏa buông Vương Nhất Bác ra, tiến lên một bước, chắn cậu phía sau.

“Tiêu Chiến.”

Ánh mắt Tiêu Chiến đầy tức giận: “Lại là ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”

“Ta muốn đưa hắn đi.” Tiêu Tỏa bước lên một bước, từng chữ rõ ràng: “Ta sẽ không để ngươi hại chết hắn nữa.”

“Không để ta hại chết hắn?” Tiêu Chiến có vẻ như bị câu đó châm chích, anh bước tới định cướp Vương Nhất Bác về bên mình, nhưng Tiêu Tỏa kiên quyết chắn trước mặt cậu: “Tránh ra!”

Giọng điệu anh mang theo sự tức giận không thể tin, trong ánh mắt cũng lộ ra khí tức lạnh lùng như sát khí.

Đúng vậy, anh muốn giết chết chàng trai trước mặt.

Nhưng anh lại cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có đối với chàng trai này. Tất cả mọi thứ của anh dường như đều bị chàng trai này biết rõ, bao gồm tất cả những chuyện xảy ra giữa anh và Vương Nhất Bác.

Chàng trai này rốt cuộc là ai?

“Không cho!” Tiêu Tỏa bước lên, gió lớn cuộn đến với uy nghiêm độc nhất vô nhị của Ma tộc.

“Ngươi là Ma tộc?” Tiêu Chiến híp mắt, nhìn chàng trai với vẻ suy ngẫm.

Anh cười, nhìn Tiêu Tỏa với ánh mắt lạnh lẽo, mang theo chút nguy hiểm: “Ngươi là người của Bắc Đường Mặc Nhiễm hay là thiếu tướng quân nào của Ma tộc?”

Anh biết, tuổi của chàng trai này không lớn, có thể mới chỉ vừa hóa hình.

“Ngươi không xứng để biết.”

Tiêu Tỏa giận dữ trừng mắt với anh, một tay nâng lên, lòng bàn tay hiện ra một thanh Ma đao. Ma đao chĩa thẳng vào Tiêu Chiến: “Dù thế nào hôm nay ta cũng phải đưa hắn đi!”

“Ta nói, ngươi đừng mơ!” 

Hiên Viên kiếm lại một lần nữa rút ra khỏi vỏ, đại môn của tẩm điện Đông cung bị đóng sầm lại, một thần một ma, đối diện nhau.

Vương Nhất Bác vội vã một lần nữa chắn giữa hai người: “A Chiến, đừng làm hại hắn.”

“Không sao, ta có chừng mực.” Tiêu Chiến mỉm cười nhẹ nhàng với cậu, nhẹ nhàng đặt cậu sang một bên: “Ngươi cứ yên tâm chờ, một lát nữa sẽ ổn thôi.”

Tiêu Tỏa không nhịn được bật cười: “Đến lúc này ngươi vẫn còn diễn. Không thấy mệt sao, Thần tôn?”

“Ha, ngươi lừa hắn mất trí nhớ, lừa hắn yêu ngươi. Ngươi nghĩ hắn quên rồi, không nhớ nữa nên có thể tùy ý làm gì thì làm? Tiêu Chiến, ngươi sai rồi.”

“Nhất Bác, có thể ngươi vẫn không biết. Phu quân mà ngươi yêu thương nhớ nhung trước đây thực ra đã từng có thê tử. Giữa hắn và người đó, mối ân oán trải qua hai kiếp. Hắn yêu người đó khắc cốt ghi tâm, tiếc rằng, hắn đã làm hại người đó còn hại cả hài tử của họ.” Anh cười châm biếm, như nhớ ra điều gì: “A, lần đầu tiên là vì Tru Tiên Đài, lần thứ hai là vì đại chiến Tiên Ma. Hắn và bọn trẻ, cứ thế mà chết trong tay ngươi, Tiêu Chiến, ngươi nói, ta nói có đúng không?”

Tim Vương Nhất Bác bỗng chấn động mạnh, cậu theo phản xạ nhìn Tiêu Chiến, cậu muốn tìm một câu trả lời từ Tiêu Chiến, nhưng rất tiếc, đáy mắt Tiêu Chiến chỉ còn lại lửa giận với chàng trai.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim cậu tựa như bị một lớp băng bao trùm, sắc mặt không tự chủ được mà trở nên tái nhợt.

“Ngươi biết tại sao hắn đối tốt với ngươi như vậy không? Bởi vì hắn nghĩ ngươi là thê tử hắn chuyển thế. Hắn cảm thấy hắn nợ ngươi hai kiếp, cho nên muốn trả lại cho ngươi trong kiếp này.”

“Ngươi nói gì vậy!” Tiêu Chiến nhướng mày, rất nhanh anh hồi phục lại tinh thần, một tay nắm chặt tay của chàng trai, ngón tay trắng bệch: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Ánh mắt Tiêu Tỏa cũng lóe lên dị sắc, nhưng theo phản xạ anh lập tức tránh khỏi tay của Tiêu Chiến.

“Hôm nay, ta nhất định sẽ đưa hắn đi.”

Sắc mặt Tiêu Chiến càng thêm tức giận, Hiên Viên kiếm kề vào cổ của chàng trai.

“Ta đã nói. Ai cũng đừng nghĩ đưa hắn rời xa ta nửa bước!”

Tiếng thanh đao va chạm sắc nhọn vang lên gần như làm rung chuyển cả đại điện Đông cung. Chỉ có điều cả hai đều thiết lập kết giới, hoàn toàn ngăn cách bên trong và bên ngoài.

Đối với Tiêu Tỏa mà nói, anh tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Chiến, thậm chí anb không qua được mười chiêu trong tay của Tiêu Chiến, nhưng đây là cơ hội cuối cùng anh có thể đưa Vương Nhất Bác rời đi, anh sẽ không để mắt nhìn phụ thân mình bị hại.

Anh không còn để ý đến gì nữa.

Anh nhất định phải bảo vệ phụ thân anh.

Phản ứng của Tiêu Chiến cực nhanh. Kinh nghiệm dẫn quân hàng năm khiến anh nhanh chóng về một bên, đánh rơi đao của Tiêu Tỏa, Vương Nhất Bác không nhịn được phải kêu lên.

“Đừng mà!”

Kẻ đang chiếm ưu thế là Tiêu Chiến bị tiếng kêu này thu hút, một chút không cẩn thận, cổ tay trái bị Tiêu Tỏa đâm trúng, máu lập tức phun ra.

Tiêu Tỏa cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội cuối cùng, Ma đao chĩa thẳng vào ngực.

“Tỏa nhi… không được!”

Vương Nhất Bác cuối cùng kêu lên trong tuyệt vọng, chính câu này đã cho Tiêu Chiến cơ hội tốt nhất, anh nâng tay, đâm Hiên Viên kiếm vào ngực Tiêu Tỏa.

Mặt Tiêu Tỏa lập tức tái nhợt, không thể tin nhìn người trước mặt, miệng phun ra một ngụm máu, từ từ ngã xuống đất.

Vương Nhất Bác hoảng hốt mở lớn mắt, cơ thể nhanh hơn cả tư duy phản ứng, gần như không thể tin được chạy về phía Tiêu Tỏa, run rẩy tay muốn giúp anh băng bó vết thương, nhưng vô ích, thậm chí tay cậu cũng đã bị máu nhuộm đỏ.

Tiêu Tỏa khó khăn nâng đầu lên, như thể muốn nhìn Vương Nhất Bác thêm vài lần, thử vài lần nhưng không thể nói ra lời.

“Không, đừng mà, đừng mà, đừng mà.” Vương Nhất Bác khóc nói: "Quốc sư, quốc sư đại nhân nhất định có thể cứu ngươi." Cậu quay đầu đi, nước mắt thảm thiết cầu xin Tiêu Chiến: "Cứu cứu hắn, cầu xin ngươi cứu hắn."

"Nhất Bác..." Tiêu Tỏa khó khăn mở miệng, máu chảy ra từ khóe môi, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt Vương Nhất Bác: "Đừng khóc."

"Ta không sao." Giọng anh ngày càng khàn khàn: "Ta đến đây chỉ muốn đưa ngươi đi, không muốn làm tổn thương ngươi... ngươi đừng... đừng giận ta... được không?"

Nước mắt của Vương Nhất Bác gần như không thể kiềm chế chảy xuống: "Ta không giận, ta không có giận. Ta chỉ không biết, phải làm sao để chấp nhận những gì ngươi nói."

"Ta vẫn không thể đưa ngươi trở về." Anh chỉ nhăn mặt nghiêm túc nói: "Ngươi đừng khóc nữa, được không?"

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ lắc đầu.

"Những hoa bỉ ngạn bên bờ Vong Xuyên đã nở rộ..."

"Nhất Bác..." Anh run rẩy ôm lấy eo Vương Nhất Bác, đây là lần đầu tiên anh có can đảm như vậy trong suốt thời gian dài. Trước mắt anh, một vùng hoa bỉ ngạn đỏ rực hiện ra, những bông hoa bỉ ngạn nối dài thành một con đường, cuối con đường chính là nhà của họ: "Hoa bỉ ngạn đã nở rồi... ngươi có thể về nhà với ta không..."

"Ngươi gọi ta một tiếng... gọi ta một tiếng."

Giọng anh ngày càng yếu đi, nhưng vẫn cười.

"Tỏa nhi."

Nước mắt của anh dội thẳng vào mắt Tiêu Tỏa.

Tiêu Tỏa hài lòng cười: "Phụ thân..."

Giọng anh ngày càng mơ hồ, một câu vẫn chưa nói xong, đã nhắm mắt lại, ngất đi.

Câu cuối cùng, Vương Nhất Bác nghe rất rõ.

Tiêu Tỏa nói: "Phụ thân, chúng ta về nhà."

"Tại sao?" Cậu run rẩy hỏi.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến tiến lên ôm Vương Nhất Bác vào lòng: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Ta không muốn hắn chết..."

"Hắn sẽ không sao đâu..."

"Ta không bao giờ nghĩ... ta chỉ là, không muốn hắn tổn thương ngươi..."

"Nhưng tại sao, tại sao lại như vậy?"

Anh không muốn giết Tiêu Tỏa, anh không nghĩ sự việc cuối cùng lại ra thành như vậy. Vương Nhất Bác thở hổn hển, vô cảm run rẩy trong vòng tay Tiêu Chiến, cuối cùng sắc mặt tái nhợt ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro