Chương 16
Do bị linh lực tổn thương, trở về Đông cung không lâu, Vương Nhất Bác bắt đầu sốt cao.
Thời Ảnh đã châm cứu, truyền một ít linh lực, dặn dò: "Nhớ kỹ những ngày này đừng để hắn phải lao tâm khổ tứ, lần này may mà chỉ bị thương nhẹ do chấn động linh lực, nhưng nếu lần sau là Hiên Viên kiếm của ngươi thì sao?"
"Ta biết." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng đầy lo sợ: "Ta cũng không ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện chắn trước Hiên Viên kiếm, may mà Hiên Viên kiếm thu kiếm nhanh chóng, nếu không ta không dám tưởng tượng hắn sẽ ra sao…"
"Nếu là Hiên Viên Kiếm, e rằng giờ hắn đã không còn mạng."
"Tiêu Chiến, hắn chỉ là một phàm nhân, không phải là Ma vương bất khả chiến bại trong quá khứ, có một số thứ trước mặt hắn ngươi có thể thu lại thì thu lại đi."
Nghe vậy, Tiêu Chiến gật đầu, Thời Ảnh thở dài, lặng lẽ rời đi.
"Trở về đến giờ ngươi vẫn chưa nói với ta mấy câu." Tinh thần Tiêu Chiến rõ ràng có chút không tốt, anh nắm lấy tay đã từng cầm kiếm mà không ngừng run rẩy: "Ngươi nói xem, sao mỗi lần ở bên ta ngươi không bị thương, cũng ngất đi?"
Vương Nhất Bác luôn nhắm mắt, đôi tay chặt chẽ nắm lấy nhau, để trên ngực.
"Nhất Bác?" Anh thử gọi.
Vương Nhất Bác bấy giờ mới khẽ run rẩy hàng mi, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nhưng khóe mắt tràn đầy nước mắt.
Hóa ra cậu đang lặng lẽ khóc.
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Sao lại khóc?"
"Xin lỗi… lại khiến ngươi lo lắng." Cậu không nên chắn kiếm.
"Trong lúc cấp bách, không phải lỗi của ngươi…"
Vương Nhất Bác không muốn khóc, nhưng không biết tại sao, nước mắt càng ngày càng nhiều.
"Nhưng, ta suýt nữa, suýt nữa làm tổn thương hài tử."
Tiêu Chiến bất lực thở dài, sợ càng nói càng hỗn loạn.
Vương Nhất Bác ở kiếp thứ ba này, không những thân thể yếu đuối hơn trước, ngay cả trái tim cũng trở nên nhạy cảm và yếu mềm.
"Không sao, bảo bảo không sao, ngươi ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy rồi thì mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Được."
Tiêu Chiến giúp cậu chỉnh lại chăn, sau đó ngồi ở bên cạnh giường, im lặng canh giữ cậu.
"A Chiến, ta không ngủ được, ngươi kể cho ta một câu chuyện đi."
"Ngươi muốn nghe gì?"
Vương Nhất Bác suy nghĩ một lát: "Cái gì cũng được… ví dụ như những năm tháng tu luyện của ngươi… lịch sử chinh chiến."
"Được."
Tiêu Chiến bắt đầu từ từ kể về quá khứ của mình. Anh nói, anh không nhớ rõ là năm nào lần chiến tranh nào, chỉ nhớ rõ lần đó mình thua một cách thảm hại, lúc đó mình còn trẻ, dính vào kế hoạch của kẻ địch, thiên binh thiên tướng mang đến tổn thất một nửa, bản thân bị đâm nhiều nhát. Nhưng may mắn là về sau anh vẫn kiên trì, một trận đánh kéo dài mất nửa tháng, cuối cùng anh đã chém đầu thủ lĩnh phản quân, giao nhân vương nhất tộc, răn đe cho mọi người.
Khi đó, anh vẫn chưa có danh hiệu Chiến thần, chỉ là một đệ tử bình thường của phụ thần, Thời Ảnh tu đạo, anh chủ chiến, hầu như mỗi vùng đất trên Tứ Hải Bát Hoang, anh đều từng đặt chân qua.
Anh còn nói… khi làm Chiến thần, anh đã từng hạ phàm một lần để lịch kiếp, kiếp nạn vẫn là sinh tử kiếp rất phổ biến với các thần tiên. Nhưng thật không may, những năm tháng trước đó một lòng chỉ biết chiến tranh, đã phải chịu thiệt thòi vì không có văn hóa, mãi mà không phá vỡ được tình kiếp. May mắn là, ông trời cũng coi như công bằng cho anh khi sắp xếp cho anh một phu nhân tốt, dịu dàng, nhân hậu, si tình, dễ thương, khiến anh rất vui vẻ…
Anh lại nói… nhưng ông trời lại không muốn cho anh công bằng nữa… tình yêu vất vả có được, lại bị thiên đạo chặn lại…
Tiêu Chiến không biết từ bao giờ mà trên mặt anh đã xuất hiện một hàng lệ trong suốt. Anh quay đầu đi, Vương Nhất Bác đã an tĩnh ngủ say, thần sắc thoải mái, dường như còn mang theo một nụ cười nhẹ.
Nhìn khuôn mặt vô tư của cậu, anh bỗng nhiên cười thỏa mãn.
"Ngủ đi, ngươi ngủ thật ngon a."
Âm thanh của anh thấp thấp, tiếp tục kể về những quá khứ trong Tiên giới, cũng như câu nói ngày nhảy xuống Tru Tiên Đài, ngày Ma vương xông vào Thiên cung.
—— tướng công, ta tới câu dẫn ngươi rồi.
Tay Vương Nhất Bác vô thức động đậy, đột nhiên nắm chặt lấy tay anh.
Tiêu Chiến giật mình, bản năng muốn rút tay ra, nhưng thấy cậu nhắm mắt chặt, mày nhíu lại thành hình chữ "川", trong nháy mắt dường như đang phải chịu đựng một nỗi đau rất lớn, mồ hôi trên trán lấm tấm chảy ra.
"Nhất Bác, có chuyện gì vậy Nhất Bác?"
Vương Nhất Bác đột nhiên nhẹ nhàng thì thào.
"Tướng công."
Tiêu Chiến ngây người.
"Tướng công đừng đi, đừng… đừng mang tướng công của ta đi, trả tướng công lại cho ta..."
Cậu lặp đi lặp lại trong giấc mơ, dường như lại một lần nữa trở về con người Vương Nhất Bác của ngày xưa.
"Đừng sợ, ta ở đây, tướng công ở đây…"
Tiêu Chiến nhẹ nhàng dỗ dành.
Quả nhiên Vương Nhất Bác dần dần bình tĩnh lại, mày dần dần thả lỏng, tay cũng từ từ buông ra, mồ hôi trên trán và mặt chảy xuống không ngừng.
Tiêu Chiến lấy mu bàn tay chạm nhẹ vào trán cậu, sốt càng cao.
Anh ra ngoài lấy một thau nước mát, nhúng khăn vào rồi đặt lên trán Vương Nhất Bác, dùng để hạ nhiệt.
Chẳng bao lâu, nhiệt độ hơi giảm xuống một chút.
Tiêu Chiến lại lấy nước dùng vải bông chấm chút, đưa vào môi cậu khô khốc vì thiếu nước.
Vương Nhất Bác vẫn nhắm mắt.
"Uống thêm chút nữa."
Vương Nhất Bác quả nhiên nghe lời, lại uống thêm một chút.
"Tướng công." Cậu đột nhiên rất chậm mở miệng gọi.
Tiêu Chiến hơi ngẩn ngơ.
"Nương tử."
"Tướng công." Vương Nhất Bác tựa như đang tự nói một mình: "Đừng sợ tướng công, ta sẽ bảo vệ ngươi..."
Tim Tiêu Chiến bỗng run lên.
"Không sợ."
Mặt trời đã lặn, ánh trăng mờ ảo.
Vào giữa đêm, Thời Ảnh lại đến kiểm tra mạch một lần nữa.
"May mà không sốt nữa."
Hắn thở phào một hơi.
Chẳng bao lâu, Tạ Doãn bước vào: "Tiêu đại nhân đã canh ở đây nửa ngày rồi, nghỉ một chút đi. Ta vừa mới từ phòng bếp mang một ít đồ ăn qua, đại nhân ăn một chút đi."
Tiêu Chiến gật đầu: "Đa tạ. Ta vẫn chưa đói."
"Được rồi đừng cố nữa, những ngày này ngươi vì tìm hắn mà chưa ngủ được bao nhiêu, lại đừng nói đến ăn uống." Tạ Doãn nói: "Huống hồ vất vả tìm được điện hạ, đừng để điện hạ khỏe lại rồi ngươi lại bệnh. Nếu cứ như vậy, nơi này không biết khi nào mới an bình được?"
Tạ Doãn vừa nói vừa liếc Thời Ảnh. Thời Ảnh chột dạ lén nhìn cậu.
"Khụ khụ." Thời Ảnh ho vài tiếng, nhìn Tiêu Chiến: "Nhanh ăn đi. Nghe nói ta còn không có đãi ngộ tốt như thế đâu."
Tiêu Chiến nhìn hắn vẻ mặt sâu xa, trêu chọc nói: "Hả? Ghen tị?"
Thời Ảnh không hài lòng hằm hằm nhìn anh.
Ngược lại là Tạ Doãn ngại ngùng muốn chết, mặt đỏ bừng, đứng trong phòng đi không được, ở không xong.
"Ghen cái gì, ta với hắn không có quan hệ." Hắn nói.
"A? Không sao, ta hiểu, ta hiểu." Tiêu Chiến cười không có thiện ý: "Ngượng ngùng mà, đó là chuyện thường tình."
"Ta không có." Tạ Doãn tức giận nhìn Thời Ảnh: "Là một số người nói ta là đồ đệ của hắn, phải học cách tôn sư trọng đạo, tôn kính sư trưởng, bảo vệ hữu bối." Hai chữ sư và hữu đều nói đặc biệt nặng nề.
Tiêu Chiến có chút không hiểu, mặc dù đã biết hai người này dường như đã thảo luận qua, nhưng không biết nguyên do gì. Chỉ có thể nhìn Thời Ảnh với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Thời Ảnh tránh né một hồi, cuối cùng không thể tránh được: "Cũng chỉ tại phụ hoàng của người mà ngươi yêu quý ở nhân gian. Suốt ngày kéo ta lại bàn về tu luyện, ngươi nói hắn đơn giản chỉ bàn về tu luyện thôi thì không sao, còn muốn nhét cháu gái nào đó vào cung của ta. Ban đầu muốn ban hôn, ta đã từ chối, sau lại nói để cho cô nương đó cùng ta tu luyện." Hắn vừa nói, trên gương mặt vốn luôn bình tĩnh lại hiện lên vài biểu cảm khác lạ.
Là thứ mà Tiêu Chiến rất có thể nhận ra trước đây.
"Hừ, ngươi rõ ràng là cố ý, ngươi nhìn xem cô nương kia đuổi theo ngươi đến phát cuồng, ngươi cười vui vẻ đến mở cả hoa, ta chưa bao giờ thấy ngươi cười vui vẻ như vậy!"
"Ta nào có…" Thời Ảnh vội vàng giải thích: "Ngày đó ta chỉ nhớ đến ngươi mới cười mà thôi. Hơn nữa, ta đã trực tiếp đuổi nàng đi! Ta không cho nàng vào cửa cung của ta."
"Bịa đặt, ngươi là đại lừa dối!"
Thời Ảnh cuối cùng cũng không tranh luận lại được Tạ Doãn, vừa gấp vừa giận mà mặt đỏ bừng lên.
"Uhm." Đột nhiên Vương Nhất Bác, bị ồn ào đánh thức, lầm bầm kêu lên, ngủ không được yên ổn.
Tiêu Chiến thấy vậy chỉ nói: "Hai người trước tiên về đi. Hôm nay cảm ơn quốc sư đại nhân và tiểu Tạ công tử. Nhất Bác vẫn còn nghỉ ngơi, không giữ hai người lại được." Ý là, muốn tiễn khách rồi.
Tạ Doãn rất có ý thức, lập tức nắm lấy Thời Ảnh bước đi.
Khi đi còn không quên giao cho Tiêu Chiến ăn hết cơm.
"Ta hôm nay sẽ rời đi." Cậu cúi đầu, kéo theo tay áo Thời Ảnh đi về phía trước.
Thời Ảnh bỗng nhiên dừng bước: "Đi đâu?"
"Nhà có việc, gọi ta về."
"Thuốc đâu? Ngươi không cần nữa?" Hắn vội vàng nói.
"Ừ, không cần." Tạ Doãn nói: "Ngươi không phải đã cho thái tử dùng rồi sao?"
"Có điều ngươi…"
"Dù sao cũng không phải đồ quan trọng gì, cần hay không cũng không quan trọng. Chỉ là nhà ta có việc đột xuất, ta lại là độc tử trong nhà, chỉ có thể trở về một chuyến." Tạ Doãn cúi đầu giải thích.
"Vậy sau này ngươi có quay lại không?"
"Có lẽ…" Cậu nói rất không có tự tin.
Thuốc không có, lần này trở về chắc chắn là cửu tử nhất sinh, trở về, có lẽ không còn đường về nữa.
"Thời Ảnh." Đột nhiên cậu quay đầu lại, ánh mắt kiên định nhìn Thời Ảnh: "Dù thế nào vẫn phải cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta những ngày qua, nếu không có ngươi, chắc ta không chỉ không lấy được thuốc, mà còn chết trong hoàng cung này. Dù nói không biết sao ngươi lại tốt với ta như vậy, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi đừng coi ta là thế thân của người khác. Có thể ngươi không có, nhưng ta vẫn muốn nói, ta không phải người mà ngươi đang tìm, ta chỉ là Tạ Doãn, chỉ thế mà thôi. Sau này, ngươi đừng dây dưa với ta nữa."
"Ta biết…" Thời Ảnh giọng run rẩy, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Tạ Doãn, không muốn buông ra, hắn nói: "Ngươi là Tạ Doãn, Tạ Doãn của ta."
Tạ Doãn biết hắn vẫn không hiểu ý của mình.
Thôi, tùy hắn, dù sao từ hôm nay trở đi sẽ không còn gặp lại nữa.
"Tuỳ ngươi thôi." Hắn bất đắc dĩ nói, rút tay ra.
"Ta đi đây," sau đó nhảy vọt đi, bay về phía xa, dáng vẻ thanh thoát, không hề quay đầu chủ ném lại một câu: "Đừng theo ta."
Chỉ để lại Thời Ảnh đứng yên tại chỗ, không động đậy, càng không đi theo sau.
Hắn không hiểu rõ tại sao mấy ngày trước giữa bọn họ vẫn tốt đẹp như vậy, vừa rồi ở Đông cung còn có nói có cười, sao Tạ Doãn lại đột nhiên muốn rời đi, còn phải nói những lời này với hắn.
Hắn không thể hiểu, tại sao?
An Chi của hắn, lại rời xa hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro