Chương 15
Bắc Đường Mặc Nhiễm bế Ngôn Băng Vân ra khỏi cung vào ngày gió thu nổi lên. Chính là thời điểm độc của Ngôn Băng Vân vừa được giải, bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm, toàn thân đang sốt nên cực kỳ sợ lạnh. Khuôn mặt nhỏ bé lúc này càng trở nên tái nhợt vì bệnh tật. Bắc Đường Mặc Nhiễm thương xót anh, không nỡ để anh đi dù chỉ một bước.
“Điện ngươi định đưa thần đi đâu?”
Ngôn Băng Vân khi bị bế ra khỏi phòng, bản năng muốn vùng vẫy thoát ra. Bên ngoài có đông đủ mọi nô tài, thị nữ, anh bị bế ra như vậy khiến trong lòng vô cùng xấu hổ đến cực điểm.
“Đừng động đậy, yên một chút. Ngự y đã nói ngươi nằm như vậy không tốt, tiện thể những ngày này ta rảnh rỗi ta mang ngươi đi dạo một chút.”
“Nhưng như vậy không hợp với quy củ.” Ngôn Băng Vân rất khẽ nói thật lòng, anh vốn đã gầy yếu, lại mang bệnh nằm trong lòng Bắc Đường Mặc Nhiễm không có sức lực chút nào.
“Có gì không hợp quy củ? Ta bế Thái tử phi của mình, ai dám nói gì? Ai có thể nói gì?” Bắc Đường Mặc Nhiễm cười nhẹ hôn lên trán anh, hương vị hoa đào thoang thoảng quẩn quanh khóe mắt, cánh mũi của Ngôn Băng Vân: “Ngươi an tâm ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ đến nơi.”
Hắn cứ như vậy ôm người trong lòng theo hướng Cửu U mà đi. Hắn không để ai theo sau, Ngôn Băng Vân tâm tư nhạy cảm, hắn không dám nói nhiều, sợ rằng sẽ làm anh hoảng sợ. Hắn đã sắp xếp từ trước sau khi họ trở về từ Cửu U, Ngôn Băng Vân sẽ là Hoàng hậu tôn quý nhất của Bắc Khởi.
Ngôn Băng Vân cứ để Bắc Đường Mặc Nhiễm ôm như vậy, nhíu mày, nhắm mắt nằm trong lòng hắn.
Anh đã ốm như vậy một thời gian dài, Bắc Đường Mặc Nhiễm đã dùng rất nhiều biện pháp để giải độc, độc đã được giải nhưng bệnh cũ tích tụ trong cơ thể mãi đến nay cũng bùng phát. Khi còn nhỏ ở Nam Thần, Vương Nhất Bác có sức khỏe yếu kém, cuộc sống ở Đông cung như đi trên băng mỏng, Ngôn Băng Vân vì muốn bảo vệ cậu, mỗi lần dùng bữa đều thử một miếng trước, khi xác định không có việc gì mới cho Vương Nhất Bác dùng đũa. Trong tình huống đó, anh cũng đã bị trúng độc vài lần.
“Thái tử…” Ngôn Băng Vân định mở miệng, nhưng câu nói lại nghẹn lại ở cổ họng.
Những chuyện xảy ra trong cung vài ngày qua, anh không phải không biết, chỉ là…
“Ngươi muốn hỏi gì?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm biết, anh thông minh như vậy, cho dù mình không đề cập, sớm muộn cũng sẽ đoán ra.
“Hoàng hậu nương nương…”
“Là ta giết.” Bắc Đường Mặc Nhiễm nói.
Ngôn Băng Vân gần như không thể tin nổi ngẩng đầu lên, môi run rẩy, nhìn xuống ngực Bắc Đường Mặc Nhiễm, không thể kìm chế được ánh mắt nhìn về phía Bắc Đường Mặc Nhiễm.
Hắn thật sự đã giết mẹ hắn?
Bắc Đường Mặc Nhiễm hỏi: “Sao vậy? Sợ hãi rồi sao?”
“Ta không biết.” Ngôn Băng Vân đáp.
Anh không biết mình cảm thấy gì, kinh ngạc? Sợ hãi? Hay là kinh hoàng.
Thế nhưng Bắc Đường Mặc Nhiễm lại rất bình tĩnh nói: “Nàng muốn giết ngươi, để ngươi trúng độc, hại ngươi hôn mê. Nàng còn muốn để nữ nhân khác làm Thái tử phi của ta, ta giết nàng, chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?”
“Nhưng…” Nàng là mẹ của ngươi mà!
“Vân nhi, ta có từng nói với ngươi chưa. Ta yêu ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi, bất kỳ ai muốn hại ngươi ta đều sẽ không tha. Trước đây, Thái tử Bắc Đường Mặc Nhiễm có lẽ không có khả năng làm nhiều điều như vậy cho ngươi, nhưng bây giờ là ta, Bắc Đường Mặc Nhiễm, Vân nhi. Trên thế giới này, không ai quan trọng hơn ngươi.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm từng lời từng chữ như đang gõ vào tim Ngôn Băng Vân, để tim anh cũng không ngừng run rẩy.
Nước mắt của Ngôn Băng Vân gần như không thể kiềm chế mà tuôn rơi.
Tại sao hắn lại phải đối xử tốt với anh như vậy…
“Vân nhi…”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn thấy rất đau lòng, rốt cuộc vẫn khiến anh sợ hãi: “Xin lỗi, khiến ngươi sợ hãi rồi…”
Ngôn Băng Vân lắc đầu, nấc nghẹn, một lúc lâu sau đột nhiên ôm chặt lấy cơ thể hắn, động tác gấp gáp đầy lo sợ:
“Tại sao, tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Bắc Đường Mặc Nhiễm, tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Ngươi muốn ta, muốn ta làm gì đây? Ta phải làm sao với ngươi, phải làm sao với ngươi đây?”
Bắc Đường Mặc Nhiễm bị câu hỏi của anh làm cho trong lòng nhói đau, sự ôm chặt đột ngột của anh khiến hắn một câu cũng không nói ra được.
Thời gian như trở lại mấy nghìn năm trước, trong Nguyệt cung, khi họ lần đầu gặp nhau, thời gian yên bình.
Sau một hồi, hắn nói: “Bởi vì… ngươi là Ngôn Băng Vân…”
Bởi vì, Ngôn Băng Vân là người mà Bắc Đường Mặc Nhiễm yêu nhất.
“Vân nhi, ngươi không cần làm gì cả, cũng không cần phải làm gì, ngươi chỉ cần chấp nhận, chấp nhận sự tốt đẹp của ta, chấp nhận tình yêu của ta. Nếu có thể, mỗi ngày ngươi yêu ta thêm một chút, chỉ một chút thôi, được không?”
Ngôn Băng Vân từ từ ngẩng khuôn mặt lên, nước mắt rơi xuống ngay khi anh cúi đầu: “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã đối xử tốt với ta như vậy, cảm ơn ngươi Bắc Đường Mặc Nhiễm, cảm ơn ngươi. Ngươi là người đầu tiên sẵn sàng vì ta mà không cần sinh mạng…”
Bắc Đường Mặc Nhiễm ôm anh, tay thậm chí hơi run rẩy, như muốn dùng hết sức lực cả người để ép anh vào thân thể mình, nhưng lại sợ sẽ làm anh đau.
“Vân…” Vừa nói xong, môi của Ngôn Băng Vân đã phủ lên môi hắn, nụ hôn này nhẹ nhàng, lưu luyến.
Một hồi lâu, Ngôn Băng Vân mới buông hắn ra, mặt đỏ như nữ tử trong tẩm cung bị người ta chạm tới, hoảng hốt đến nỗi không biết nói gì: “Ta, ta, ta.”
“Không sao, ta hiểu.” Bắc Đường Mặc Nhiễm mỉm cười, nâng mặt anh lên, một lần nữa hôn sâu.
Nam Thần
Vương Nhất Bác đã bị giam trong quán trọ mà Tiêu Tỏa đang ở gần nửa tháng. Còn về việc Tiêu Tỏa định khi nào mới để cậu rời đi, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng lười nghĩ thêm nữa. Gần đây thân thể cậu đã tốt lên rất nhiều, Tiêu Tỏa cho cậu nhiều loại thuốc bổ đa dạng nhưng không lấy tiền mà một bát lại một bát vào bụng cậu.
Uống xong thuốc, cậu vừa chuẩn bị chợp mắt một chút, nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ ở cửa.
Tiêu Chiến trong áo đen áo trắng, mắt thâm quầng, ánh mắt tràn đầy khẩn trương không thể kiềm chế, vừa nhìn đã biết là không nghỉ ngơi tốt.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt lập tức trở nên sáng tỏ, cất tiếng: “A Chiến!”
Cậu vừa gọi tên của anh đã bị hành động của Tiêu Chiến làm cho sững sờ.
Tiêu Chiến đột nhiên ôm chầm lấy cậu, sức mạnh lớn đến mức như muốn nhào nặn cậu vào cơ thể mình.
Vương Nhất Bác bị anh siết đến đau nhức xương cốt, nhưng cũng không nói gì.
Bởi vì, người ôm cậu đang run rẩy.
Tiêu Chiến ôm chặt cậu, như đang xác nhận sự tồn tại của cậu.
“Bảo bảo…” Giọng Tiêu Chiến mang theo nỗi sợ hãi không thể kìm chế: “Đừng đột ngột biến mất nữa.”
Nhìn thấy người này biến mất trước mắt, không thể tìm thấy, anh suýt nữa phát điên.
Anh đã tìm kiếm bao nhiêu ngày, bao nhiêu ngày, trong những giấc mơ, anh gần như một lần nữa trở lại ba trăm năm không có cậu, trên Lục giới không còn dấu vết của cậu, Tứ Hải Bát Hoang không còn bóng dáng của cậu. Anh không tìm thấy, không tìm thấy…
Trái tim anh như dừng lại, lạnh lẽo cứng đờ, cho đến hôm qua khi ở gần quán trọ này anh đã tìm thấy mùi hương của cậu.
Nóng hổi, ấm áp, nhiệt độ và mùi hương trên người Vương Nhất Bác một lần nữa khiến anh biết, cậu không biến mất, không biến mất, anh đã tìm lại được.
Tiêu Chiến hiếm hoi giấu mình trong ngực Vương Nhất Bác mà rơi lệ.
Vương Nhất Bác để cho anh ôm, khó khăn đưa một tay ra vỗ về lưng anh.
“Đừng sợ, ta ở đây, ta ở đây.”
Vương Nhất Bác chỉ chú tâm vào Tiêu Chiến trong lòng mà không phát hiện ra Tiêu Tỏa đã đứng ở đó từ lâu.
Đôi tay nắm chặt của thanh niên và ngọn lửa giận dữ khó kiềm chế đều hiện rõ trong mắt Vương Nhất Bác. Tay đặt trên lưng Tiêu Chiến dừng lại.
Tiêu Chiến theo ánh mắt của Vương Nhất Bác mà quay đầu lại, mắt đầy tức giận: “Tìm chết!” Ánh sáng của Hiên Viên kiếm bất ngờ hiện ra, chiếu thẳng về phía Tiêu Tỏa.
Tiêu Tỏa lùi một bước, tránh được công kích từ kiếm khí của Hiên Viên, đứng thẳng dậy tiến lên một bước: “Ngươi không thể giết ta.”
Câu nói đó như đâm vào nỗi đau của Tiêu Chiến, anh bước lên phía trước, nắm chặt Hiên Viên kiếm: “Ngươi là thứ gì, dám ở trước mặt bản tôn làm càn!”
Giọng anh đầy giận dữ, vẻ mặt mang theo cảm xúc muốn giết người.
“Vương Nhất Bác, ngươi muốn theo hắn đi sao?” Giọng Tiêu Tỏa đầy sự hoang mang và thất vọng chưa từng có, trong khi Vương Nhất Bác chỉ dịu dàng nhìn Tiêu Chiến, trả lời: “Hắn là phu quân của ta, hắn đi đâu ta sẽ theo đó.”
“Ngoan ngõan, chờ ta giải quyết hắn, rồi đưa ngươi về nhà.” Tiêu Chiến kiên quyết nhìn chằm chằm vào Tiêu Tỏa, giọng điệu thật sự rất ấm áp.
“Ngươi nhất định dẫn hắn đi, là muốn giết hắn một lần nữa sao?” Tiêu Tỏa lạnh lùng chắn trước mặt Tiêu Chiến: “Ngươi đừng quên, ngươi đã giết hắn hai lần.”
“Ngươi ở đây ăn nói bậy bạ gì vậy?!”
“Ta có nói bậy hay không, Thần tôn đại nhân trong lòng tự biết rất rõ? Trên Tru Tiên Đài, trước đại chiến tam giới, lựa chọn của Thần tôn không phải rất rõ ràng sao? Chính ngươi đã từ bỏ hắn! Ngươi đã giết hắn hai lần, từ bỏ hắn hai lần, hiện tại ở đây giả vờ tình sâu ý nặng, không thấy buồn cười sao?”
Sự tức giận trong ánh mắt Tiêu Chiến càng thêm mạnh mẽ, anh lập tức rút kiếm ra, nhắm vào cổ Tiêu Tỏa.
“Ngươi nói nhảm!”
Tiêu Tỏa thấy tình hình căng thẳng, ánh mắt thắt chặt lại, cũng rút đao ra, trực tiếp chặn lại kiếm của Tiêu Chiến. Âm thanh chạm nhau sắc bén của Ma đao và Hiên Viên kiếm gần như đập nát cả quán trọ.
“A Chiến, đừng mà…” Vương Nhất Bác muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
“Đừng sợ, ta sẽ nhanh chóng đưa ngươi về nhà.”
Thấy Tiêu Tỏa sắp bị kiếm của Tiêu Chiến ép tới đường cùng, Vương Nhất Bác vội vàng chạy xuống giường, chắn trước mặt Tiêu Tỏa, kêu lên: “Cả hai dừng tay!”
Cậu nắm lấy tay áo Tiêu Chiến, giải thích: “Hắn không có ác ý, hắn không làm hại ta. A Chiến, nhanh dừng tay lại.”
“Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi ngăn cản!” Tiêu Tỏa một tay đẩy cậu ra.
Vương Nhất Bác ngã ngồi xuống đất, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cậu từ từ nằm trên mặt đất, Tiêu Tỏa mới nhận ra, hoảng hốt chạy lại nâng cậu dậy.
“Cút đi, đừng chạm vào hắn!”
Tiêu Chiến theo bản năng đẩy Tiêu Tỏa ra, ôm lấy Vương Nhất Bác rồi biến mất giữa không trung.
Tiêu Tỏa sững sờ đứng tại chỗ, nhìn về hướng họ rời đi không thể hồi thần.
“Ta không muốn, ta không muốn làm hại hắn… Ta, phụ thân, ta xin lỗi, phụ thân, xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro