Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Bắc Khởi

Khôn Ninh cung

Hoàng hậu đang tựa vào ghế mềm bằng chỉ vàng, bên cạnh có một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một chiếc áo dài màu trắng đơn giản, trên áo thêu những bông mai đỏ, từ gấu váy kéo dài đến eo, một chiếc thắt lưng rộng màu tím đen buộc ở eo, không chỉ tôn lên dáng vẻ thướt tha mà còn mang lại cảm giác thanh nhã không kém phần quý phái. Ngoài ra, nang còn khoác một chiếc áo lưới màu tím nhạt, mỗi cử động đều khiến chiếc áo lưới lấp lánh như sóng nước, bên hông đeo một chiếc ngọc bích, càng thêm phần tao nhã.

"Cô mẫu, lưng của người còn đau không?" Thiếu nữ nhẹ nhàng giúp Hoàng hậu xoa lưng, ánh mắt rực rỡ, đáng yêu.

"Đã tốt hơn nhiều, vẫn là nhờ con chu đáo."

Hoàng hậu vui vẻ cười, thậm chí âu yếm vuốt ve tóc của thiếu nữ trước mặt. Thiếu nữ là cháu gái ruột của Hoàng hậu, tên là Hứa Uyển Nhi.

"Cô mẫu đối xử tốt với Uyển Nhi như vậy, Uyển Nhi không biết phải báo đáp thế nào, chỉ tiếc không thể giúp cô mẫu giải quyết phiền muộn, chỉ có thể làm những việc trong khả năng của mình để làm cô mẫu vui vẻ."

Hứa Uyển Nhi nhỏ giọng nũng nịu, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia kiêu ngạo.

"Ôi, ai nói Uyển Nhi chỉ có thể làm những việc này?" Hoàng hậu cười, nắm lấy tay Hứa Uyển Nhi, ánh mắt đầy yêu thương: "Đợi Uyển Nhi sau này gả vào Đông cung làm Thái tử phi, Uyển Nhi còn sợ không thể giúp bản cung giải quyết phiền muộn sao?"

"Cô mẫu, người chỉ biết trêu chọc Uyển Nhi." Hứa Uyển Nhi giả vờ xấu hổ quay mặt đi, nhưng trong lòng lại rất vui.

Hoàng hậu vui vẻ cười: "Ai nói, Uyển Nhi của chúng ta tốt như vậy, lại có tình nghĩa thanh mai trúc mã với Thái tử, bản cung sao lại trêu chọc Uyển Nhi chứ?"

"Nhưng..." Hứa Uyển Nhi lộ vẻ khó xử: "Thái tử biểu ca đã có Thái tử phi rồi... Uyển Nhi, Uyển Nhi sao có thể..."

"Chỉ là một tiện nhân của Nam Thần quốc sao có thể thật sự làm Thái tử phi tương lai của Bắc Khởi được!" Nhắc đến Ngôn Băng Vân, sắc mặt Hoàng hậu liền không tốt: "Thái tử ngu ngốc, con cũng ngu ngốc theo sao?"

Hứa Uyển Nhi hoảng sợ: "Uyển Nhi không dám!"

"Hừ" Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy cháu gái trước mặt dịu dàng hiểu chuyện lại chu đáo, tâm trạng cũng không khỏi dịu xuống: "Được rồi, được rồi, bản cung không phải đang nói con. Con ngoan ngoãn, đừng sợ."

Hứa Uyển Nhi vẫn cúi đầu mỉm cười, không nói nhiều, một vẻ ngoan ngoãn, khiến Hoàng hậu càng nhìn càng vui.

Hoàng hậu: "Bản cung nghĩ Thái tử cũng chỉ là nhất thời bị con hồ ly tinh đó mê hoặc, đợi sau này chán ghét rồi, lại có cô gái dịu dàng tốt bụng như con bên cạnh, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh ngộ, con chỉ cần chờ làm Thái tử phi thôi."

"Vâng, cô mẫu nói đúng."

Hai người đang nói chuyện thì có người ở cửa nhẹ nhàng thì thầm bên tai Hoàng hậu vài câu, sắc mặt Hoàng hậu bỗng hiện lên vài phần ý cười khó hiểu.

"Cô mẫu có chuyện vui sao?"

"Cũng có một chuyện." Hoàng hậu liếc mắt, như có như không vuốt ve chiếc trâm vàng hình phượng trên tóc, kéo Hứa Uyển Nhi lại gần, thì thầm nói một câu.

"Thật sao?" Hứa Uyển Nhi có chút không dám tin: "Đó chẳng phải là độc không có thuốc giải sao!"

"Bản cung lừa con làm gì." Nói xong, bà lại gọi cung nhân bên cạnh: "Cử người đến Đông cung theo dõi, còn Thái tử, tối nay gọi hắn đến cung của bản cung dùng bữa."

"Vâng."

Một cơn bệnh nặng bất ngờ của Thái tử phi Đông cung.

Từ đêm qua, Ngôn Băng Vân đã sốt cao không dứt, mời không ít thái y đến xem, nhưng chỉ nói là bị phong hàn mà thôi, không nhìn ra vấn đề lớn nào. Nhưng tình trạng của Ngôn Băng Vân lại ngày càng xấu.

"Tại sao sốt vẫn không hạ?" Chiều hôm sau, Bắc Đường Mặc Nhiễm trực tiếp giữ tất cả thái y lại Đông cung, với uy thế như sấm sét, lấy tính mạng ba đời của tất cả thái y trong tay: "Nếu không cứu được hắn, bản cung sẽ để các ngươi cùng gia đình các ngươi chôn cùng Thái tử phi!"

"Điện hạ xin bớt giận, tình trạng của Thái tử phi thực sự rất hiếm thấy, mạch tượng này, hỗn loạn không theo quy tắc, hư nhược không ổn định, hơi thở như có như không, thần cũng chưa từng thấy qua..."

Các thái y của Thái Y Viện thực sự chưa từng thấy tình trạng như vậy, bệnh của Thái tử phi mà mọi người đưa ra kết luận đều là phong hàn, nhưng họ theo đơn thuốc phong hàn sắc thuốc cho Thái tử phi uống, bệnh lại càng ngày càng nặng, trước đây còn tỉnh táo có thể uống thuốc, sau khi uống thuốc lại nôn không ngừng, lúc này càng hôn mê bất tỉnh.

"Một đám vô dụng! Đông cung nuôi các ngươi để làm gì!" Bắc Đường Mặc Nhiễm ngồi bên cạnh Ngôn Băng Vân, trong mắt đầy lo lắng.

Mấy ngày qua, hắn bận rộn với việc triều đình, chỉ nghe nô tài Đông cung mỗi ngày báo cáo Thái tử phi an lành, ngay cả việc hắn sốt không có khẩu vị, đã mấy ngày không ăn cũng là hôm qua mới biết.

Khi hắn đến bên Ngôn Băng Vân, người đã gần như sốt đến ngớ ngẩn, hắn vừa lo lắng vừa tức giận. Lo lắng cho thân thể Ngôn Băng Vân, tức giận vì mình biết muộn như vậy.

"Hồi điện hạ, thần cảm thấy Thái tử phi lần này không giống như chỉ bị cảm lạnh đơn giản, từ phản ứng của Thái tử phi mà xem, có chút giống trúng độc..."

Lưu thái y, người luôn thích nghiên cứu về độc thuật, đột nhiên lên tiếng.

Bắc Đường Mặc Nhiêm trong lòng cũng cảm thấy tình trạng của Ngôn Băng Vân không giống như bị cảm lạnh đơn giản, nhưng hắn thực sự không có kiến thức về y thuật, trước đây ở Ma tộc còn được, nhưng mạch tượng của Ma tộc và Nhân tộc lại không giống nhau, khi hắn bắt mạch cho Ngôn Băng Vân cũng cảm thấy nghi vấn trùng trùng, nhưng lại không nói ra được chỗ nào có vấn đề. Hiện tại Lưu thái y nói ra lại đánh thức hắn.

"Trúng độc?"

"Đúng vậy, điện hạ, Thái tử phi có lẽ đã trúng một loại độc không rõ nguồn gốc, loại độc này không màu không mùi, người thường khi trúng độc sẽ không phát hiện ra, chỉ cảm thấy như bị cảm lạnh. Đợi đến khi phản ứng lại, đã là sức cùng lực kiệt."

"Có cách nào giải không?"

Lưu thái y nhíu mày: "Hồi điện hạ, loại độc này, không có thuốc giải."

"Ngươi nói gì!" Bắc Đường Mặc Nhiễm hoảng sợ, chẳng lẽ lại một lần nữa nhìn Ngôn Băng Vân chết sao?!

Ngay lúc này, giọng nói sắc nhọn của thái giám như muốn xé toạc sân Đông cung.

"Hoàng hậu nương nương có chỉ, mời Thái tử điện hạ đến Khôn Ninh cung dùng bữa."

Bắc Đường Mặc Nhiễm lập tức tức giận: "Cút! Không thấy Thái tử phi đang bệnh sao?!"

"Thái tử điện hạ xin bớt giận!" Thái giám sợ hãi lập tức quỳ xuống, run rẩy: "Là, là Hoàng hậu nương nương nói, Hứa tiểu thư đã đến, mời điện hạ cùng đi dùng bữa."

"Để nàng cút đi, cái gì Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư. Nàng thích ăn với ai thì ăn, bản cung không có thời gian để ý đến nàng."

Nàng không phải là mẹ hắn, hắn là Nhiếp chính vương Ma tộc, ai cũng có thể làm mẹ hắn sao?

"Nhưng..." Thái giám muốn nói lại thôi.

Thái tử có thể nói ra những lời trái ngược như vậy, vì Thái tử phi mà suýt giết hết tất cả thái y trong Thái Y Viện. Thái giám nào dám khuyên Thái tử thêm một câu?

"Điện hạ, đi đi. Hoàng hậu nương nương là mẫu thân của người, nào có con trai lại để mẹ mình cút đi." Tay Ngôn Băng Vân nóng như lửa, vừa tỉnh dậy ánh mắt còn mơ màng, khuôn mặt gầy gò hơi nhíu lại, như đang cố chịu đựng sự khó chịu.

Bắc Đường Mặc Nhiễm đau lòng muốn chết: "Vân nhi..."

"Thần không có việc gì, nghỉ một chút là được, điện hạ vẫn nên nhanh chóng đến Khôn Ninh cung đi." Anh mỉm cười nói với Bắc Đường Mặc Nhiễm, giọng nói yếu ớt có thể thấy.

"Được rồi, các ngươi trông chừng Thái tử phi, bản cung đi rồi sẽ về."

Thực ra Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng không muốn đi ăn. Nhưng hắn đoán được một số điều. Ngôn Băng Vân hiện tại bệnh nặng như vậy, Hoàng hậu lại phái người mời hắn dùng bữa gần như là đúng lúc, còn có Hứa tiểu thư kia...

Trong đó có ý đồ, e rằng kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.

Nếu nữ nhân đó muốn chơi, vậy đừng trách hắn.

Khôn Ninh cung

Hoàng hậu thẳng thắn, thấy hắn vào liền hỏi: "Bản cung nghe nói Thái tử phi bị bệnh, không biết hiện giờ thế nào rồi?"

"Hoàng hậu nương nương đúng là tin tức nhanh nhạy." Bắc Đường Mặc Nhiễm đáp.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoàng hậu, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm châm biếm cực kỳ, nếu hắn thật sự là Thái tử Bắc Đường Mặc Nhiễm, người phụ nữ này chính là người thân cận nhất của hắn trên đời. Nhưng người thân cận nhất lại muốn giết người mà hắn yêu nhất, còn cùng hắn nói những lời giả dối đến cực điểm, thật khiến người ta buồn nôn.

"Ngươi là con trai của ta, hắn là Thái tử phi của con trai ta, ta chỉ là quan tâm một chút thì có gì sai?" Hoàng hậu dù sao cũng ở trong cung nhiều năm, cho dù Bắc Đường Mặc Nhiễm có ý tứ, trên mặt vẫn là vẻ mặt hợp tình hợp lý.

"A? Hoàng hậu giờ lại biết hắn là Thái tử phi của bản cung rồi sao?" Bắc Đường Mặc Nhiễm châm chọc nói.

"Thái tử! Bản cung là mẫu hậu của ngươi! Bản cung làm mọi việc đều vì ngươi!"

"A? Thật sao? Vậy bản cung còn phải cảm ơn mẫu hậu nữa đây?"

Cuộc đối thoại của hai người đều ẩn chứa những âm mưu, thậm chí còn hơn cả những đại thần trong triều đình đang giở trò.

"Thôi được thôi được, dù sao ngươi cũng là con trai của bản cung, ngươi không hiểu chuyện, bản cung lại phải vì ngươi mà tính toán tỉ mỉ." Hoàng hậu cười cười, cuối cùng ngẩng đầu lên, giữa lông mày hiện lên vẻ từ ái.

Bắc Đường Mặc Nhiễm cúi đầu cười cười, cũng không nói gì, hắn thực sự muốn xem nữ nhân này đang tính toán âm mưu gì.

"Hứa Uyển Nhi, còn không mau đến bái kiến biểu ca của ngươi."

Hoàng hậu vừa dứt lời, Hứa Uyển Nhi liền bước ra, trong chiếc váy rộng tay như tiên nữ, mái tóc đen như mực xõa xuống thắt lưng, ánh mắt lạnh lùng như dòng nước trong suối trên núi tuyết, trên người tự có một khí chất thanh tao lãnh ngạo.

Thấy Bắc Đường Mặc Nhiễm trước mặt, nàng lập tức hành lễ chào hỏi, trên mặt mang theo nụ cười, khí độ không hề rối loạn, hiện rõ khí chất của một tiểu thư danh giá.

"Thần nữ Hứa Uyển Nhi, thỉnh an Thái tử biểu ca."

Bắc Đường Mặc Nhiễm đã hiểu rõ. Hoàng hậu không chỉ muốn mạng sống của Ngôn Băng Vân, mà còn muốn nữ nhân này làm Thái tử phi mới.

Nếu như là chủ nhân thực sự của cơ thể này có lẽ cũng đã chấp nhận như vậy, nhưng hiện tại chiếm hữu cơ thể này là Bắc Đường Mặc Nhiễm, Nhiếp chính vương Ma tộc, sao có thể để cho một phu nhân Nhân tộc tùy ý sắp đặt?

"Hứa Uyển Nhi, mau đứng dậy, mặt đất lạnh, thân thể con lại yếu, cẩn thận bị lạnh." Hoàng hậu tự tay đỡ Hứa Uyển Nhi đứng dậy.

Hứa Uyển Nhi nhẹ nhàng cảm ơn: "Tạ cô mẫu."

Hoàng hậu lại quay sang Bắc Đường Mặc Nhiễm nói: "Uyển Nhi là biểu muội của ngươi, là cháu gái ruột của bản cung, xuất thân cao quý, lại có tình nghĩa thanh mai trúc mã với ngươi, bản cung nghĩ nàng khó khăn lắm mới vào cung một lần, nên để ngươi đến đây cùng nàng ăn cơm nói chuyện."

"Cô mẫu nói đùa rồi, được gặp biểu ca là Uyển Nhi đã mãn nguyện, không dám mong cầu biểu ca cùng Uyển Nhi ăn cơm trò chuyện." Hứa Uyển Nhi thân thiết nắm tay Hoàng hậu, không biết còn tưởng rằng họ là mẹ con thân thiết.

Bắc Đường Mặc Nhiễm cười châm biếm, sau đó bình thản ngồi xuống, cũng không nói gì, tự mình gắp một đũa tôm.

"Những món ăn này đều do Uyển Nhi tự tay làm, Thái tử có thích không?" Hoàng hậu nắm tay Hứa Uyển Nhi, để nàng ngồi bên phải Thái tử, còn mình ngồi bên trái Thái tử: "Đây là rượu mà ca ca của Uyển Nhi mang từ Tây Vực về, nghe nói rất ngọt, Nhiễm nhi cũng thử xem có ngon không?"

Bắc Đường Mặc Nhiễm cầm chén rượu uống một ngụm.

"Thế nào? Ngon không? Bản cung biết con sẽ thích." Hoàng hậu cười gật đầu, đưa tay rót thêm rượu cho Bắc Đường Mặc Nhiễm.

Bắc Đường Mặc Nhiễm: "Quả thực không tệ."

Hứa Uyển Nhi bên cạnh chống cằm, cười nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm: "Biểu ca thích là tốt rồi."

"Bản cung đang nghĩ..."

Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng nhìn Hoàng hậu: "Rượu Tây Vực ngon như vậy, vậy độc Tây Vực thì sao? Có phải cũng một phát chết ngay, không có cơ hội cứu vãn không?"

Sắc mặt Hứa Uyển Nhi lập tức biến đổi, ngay cả tay Hoàng hậu đang gắp thức ăn cũng dừng lại. Nhưng dù sao, Hoàng hậu cũng đã ở trong cung lâu như vậy, cái gì mà chưa thấy qua, cái này cũng không tính là gì. Dù Bắc Đường Mặc Nhiễm thật sự biết, nhưng bà là mẫu hậu của hắn, hắn thật sự có thể làm gì được bà?

Hoàng hậu vẫn bình tĩnh như nước: "Thái tử nói đùa. Hoàng cung Bắc Khởi, sao có thể có loại độc vật đó chứ?"

"Thật sao?" Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn thẳng Hoàng hậu, cách nói của hắn không có chút gợn sóng, thậm chí ngay cả tức giận cũng không có, nhưng nghe vào tai Hoàng hậu và Hứa Uyển Nhi lại vô cùng đáng sợ: "Hoàng hậu không muốn thừa nhận?"

"Bản cung không hiểu ngươi đang nói gì." Hoàng hậu vẫn giữ vẻ cao quý thanh nhã như thường, không những không có chút hoảng loạn, thậm chí còn có chút ngạc nhiên không hiểu.

Nhưng bên cạnh Hứa Uyển Nhi lại không giống như vậy, trái lại sợ hãi đến mức không cẩn thận làm rơi bát ngọc trong tay.

Bát ngọc rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh trong trẻo vang lên.

"Nếu ngươi không muốn thừa nhận, cũng đừng trách ta không nương tay." Bắc Đường Mặc Nhiễm cúi đầu, tự mình cười một tiếng, nụ cười đó giống như Diêm Vương trong địa ngục.

"Ngươi muốn làm gì!? Thái tử, ta là mẫu hậu của ngươi!"

"Mẫu hậu? Ha!" Bắc Đường Mặc Nhiễm đứng dậy, cười lạnh: "Ta đường đường là Nhiếp chính vương Ma tộc, sao có thể có một tiện nhân như các ngươi làm mẹ?"

"Ma, Ma tộc?" Hoàng hậu kinh hãi, không còn dáng vẻ như trước.

Chỉ trong chốc lát, vô số ánh lửa bắn vào Khôn Ninh cung, trong điện lửa cháy bùng lên, rắn độc lan tràn.

Hứa Uyển Nhi sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, vội quỳ xuống cầu xin Bắc Đường Mặc Nhiễm tha mạng: "Không, đừng mà, biểu ca, không, Nhiếp chính vương, xin tha mạng!"

"Người nào làm tổn thương ái thê của ta, bất kể là ai, Bắc Đường Mặc Nhiễm nhất định sẽ, hoàn trả gấp mười lần!"

"Giải dược, Bắc Đường Mặc Nhiêm, bản cung có giải dược, chỉ cần ngươi tha cho bản cung, bản cung sẽ đưa ngươi giải dược!"

"Ha, không phải ngươi nghĩ chỉ một loại độc của Nhân tộc mà Bắc Đường Mặc Nhiễm ta không thể giải được sao?" Bắc Đường Mặc Nhiễm liếc nhìn nàng một cái, sau đó không quay đầu lại mà phất tay áo rời đi.

"Để cho những độc vật này chăm sóc Hoàng hậu và Hứa tiểu thư cho tốt đi."

"Không, không, cứu mạng! Cứu mạng!"

"Bắc Đường Mặc Nhiễm, bản cung sẽ đi cáo trạng với Diêm Vương!"

"Diêm Vương? Ha, hắn cũng không dám đâu!"

Nam Thần hoàng thành, một quán trọ nào đó

"Ngon không?" Tiêu Tỏa nhìn Vương Nhất Bác vẻ mặt mong đợi, trong lòng còn ôm một chậu quả chua không biết tên.

Vương Nhất Bác vừa nhai vừa gật đầu: "Ngon."

Thời gian gần đây, cậu không có khẩu vị, cái gì cũng không thích ăn, chỉ có quả chua này khiến cậu thèm ăn.

"Ngon thì tốt, ngon thì tốt." Tiêu Tỏa rất vui, tâm tư của anh không uổng phí: "Nếu ngươi thích, lát nữa ta sẽ đi hái cho ngươi."

Đây là loại mộc liên quả sinh trưởng trên đỉnh Thiên Sơn, cũng không hiếm lắm chỉ là độ cao hơi lớn một chút, còn có một con rắn lớn canh giữ quả. Nhưng điều này cũng không làm khó được Tiêu Tỏa, dù sao anh cũng là Thiếu chủ Ma tộc, một con rắn có gì đáng sợ.

"Cảm ơn ngươi."

Không biết tại sao, cậu rõ ràng nên nhanh chóng nghĩ cách rời đi, cậu biết lúc này Tiêu Chiến không tìm thấy cậu chắc chắn sẽ phát điên. Nhưng người thanh niên trước mắt này lại cho cậu một cảm giác buồn bã kỳ lạ, như thể rất không nỡ rời xa anh, như thể rất muốn ở bên anh, cảm giác này thật kỳ diệu, giống như một báu vật đã mất từ lâu, cuối cùng cũng trở về bên cạnh.

"Tiêu Tỏa, ngươi thật tốt."

Nam Trần Hoàng Cung  

Tiêu Chiến sắp phát điên rồi, những ngày này anh lùng sục khắp cả hoàng cung, bên ngoài hoàng thành cũng đã chạy đi chạy lại mấy lần, nhưng mà vẫn không tìm thấy được thân ảnh của Vương Nhất Bác.  

Anh có linh cảm kẻ bắt cóc Vương Nhất Bác chắc chắn không phải là người tầm thường. Thế nhưng, rốt cuộc là ai đây?  

“Vương Nhất Bác, rốt cuộc ngươi đang ở đâu…” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro