Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác mặt mũi xanh xao, trong lòng rất lo lắng. Thể trạng của Vương Nhất Bác ở kiếp này cực kỳ kém, có lúc thậm chí chỉ đi nhanh vài bước đã thở không ra hơi. Thế nhưng người gây ra tất cả việc này lại chính là Tiêu Chiến. Nếu không phải do anh ép Vương Nhất Bác moi tim, bị ném xuống Tru Tiên Đài, mọi chuyện có lẽ đã không phát triển đến mức như hôm nay. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến tràn ngập đau buồn, hối hận.

Vương Nhất Bác giống như một con mèo cuộn tròn trong vòng tay của anh, gầy đến mức không dám ôm mạnh: “Xin lỗi, tất cả đều do ta.” Vương Nhất Bác nhắm mắt nằm trong lòng anh, không thể trả lời.

Đúng lúc đó, Thời Ảnh ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Mấy hôm trước, cung nhân ở Đông cung không phải nói thể trạng của Thái tử đã có phần cải thiện sao? Sao lại ngất?”

“Lẽ ra uống thuốc không nên như vậy, có lẽ là do vừa nãy quá tức giận dẫn đến.” Thời Ảnh có chút không hiểu mà lắc đầu: “Thôi vậy, để ta bắt mạch cho Thái tử đã. Ngươi đặt Thái tử lên giường đi.”

Tiêu Chiến vén rèm giường, kéo chăn ra, rồi tự mình lên giường ôm Vương Nhất Bác vào lòng.

“Cảm ơn quốc sư đại nhân.” Anh nói, lông mày nhíu chặt.

Thời Ảnh mặc áo trắng, cúi người đứng bên giường, biểu cảm nghiêm túc, cúi đầu bắt mạch cẩn thận.

Trong lúc khám, hắn vừa bắt mạch vừa nói: “Đi lấy cho thái tử một bát cháo trắng, nhiệt độ không cần quá nóng cũng không được quá lạnh.” Tạ Doãn liếc nhìn người nhỏ gầy dựa vào Tiêu Chiến, gật đầu đáp: “Được, ta đi ngay.”

Thời Ảnh khám mạch xong, sắc mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến một lúc lâu, trong ánh mắt đầy nghi hoặc, không tin, thậm chí còn có chút trách móc.

“Rốt cuộc hắn bị làm sao?” Thấy biểu hiện của Thời Ảnh không tốt, Tiêu Chiến dù có ngu ngốc đến đâu cũng đoán được một chút: “Chẳng lẽ là…?” Anh hoảng hốt!

So với niềm vui, anh còn lo lắng hơn.

“Đúng vậy.” Thời Ảnh nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt xác nhận, vẻ mặt đầy thất vọng: “Hắn mang thai.”

Hắn hít một hơi thật sâu nói với Tiêu Chiến: “Hiện tại cơ thể hắn yếu ớt, khí huyết hao tổn nghiêm trọng, những tổn thương do hai kiếp trước để lại vẫn chưa thể khôi phục, giờ ngươi lại để hắn mang thai, Tiêu Chiến, rốt cuộc ngươi muốn cứu hắn hay muốn lấy mạng của hắn?!”

“Ta không có, ta chỉ…”

“Ngươi chỉ cái gì?” Thời Ảnh ngắt lời anh: “Ngươi chỉ vì tình cảm mãnh liệt mà không kiềm chế được? Chỉ vì yêu hắn đến mức không thể tự thoát ra? Chỉ là rất khó khăn mới tìm thấy hắn nê  không nỡ buông tay?”

“Tiêu Chiến, hắn là bệnh nhân, thậm chí là người đã bị moi tim, mổ bụng, vứt xuống Tru Tiên Đài! Hắn khác với người bình thường, cơ thể của hắn đã đến giới hạn, sắp sụp đổ rồi, nếu không phải lúc đầu ngươi bảo vệ hắn, giữ gìn hồn phách của hắn để chuyển thế, có lẽ ngay cả một cái xác nguyên vẹn cũng không có. Giờ đây, giờ đây, ngươi như vậy, hắn như vậy… ngươi bảo ta làm sao cứu hắn? Làm sao để hắn bình an vượt qua kiếp này?”

“Ta, là ta, đều là lỗi của ta. Ta không nên, không nên chạm vào hắn. Biết rõ ngày ấy hắn như vậy, ta vẫn…”

“Chát” một tiếng, Tiêu Chiến mạnh tay tát mình một cái.

Anh vừa giận vừa tức, tức mình làm sai, giận mình không quan tâm đến cơ thể của Vương Nhất Bác.

Thiếu niên trên giường nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, hơi thở cũng dường như yếu ớt, Tiêu Chiến cứ ngây ngốc nhìn cậu, nỗi đau và hối hận trong lòng quấn quýt, anh không biết nên nói gì, anh còn có thể nói gì.

Những gì Thời Ảnh nói như lưỡi dao cứa vào tim anh, anh biết sự tức giận của mình bắt nguồn từ những sai lầm từng gây ra, cơn tức ấy như một tảng đá đè nặng trong lòng. Anh thậm chí không phân biệt được cơn giận này là dành cho Hư Di, hay dành cho Thiên Đạo, hay chính bản thân mình.

Không biết đã qua bao lâu, Vương Nhất Bác đột nhiên thở dốc, Tiêu Chiến mới hồi thần lại, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.

Lập tức Vương Nhất Bác khẽ gọi tên anh trong âm thanh khàn khàn.

“Ta ở đây.” Tiêu Chiến nắm chặt tay cậu, rồi sau vài chục giây, Vương Nhất Bác lại yếu ớt nói: “A Tán, đừng sợ.”

Tim Tiêu Chiến chợt thắt lại.

Cậu nhớ ra rồi sao? Hay là vì quá khắc cốt ghi tâm, cả khi đã qua hai đời, trong cơn hôn mê cậu vẫn gọi tên anh.

“Ta ở đây, nương tử, ta ở đây.” Tiêu Chiến không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể gọi tên Vương Nhất Bác như người phàm năm xưa: “Nương tử.”

Vương Nhất Bác khẽ kêu lên một tiếng, nhắm mắt nắm chặt tay Tiêu Chiến, sau đó lại chìm vào giấc ngủ say.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiêu Chiến hôn lên ngón tay cậu: “Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách.”

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Thời Ảnh, biểu cảm nghiêm trọng: “Ta nhớ, trước đây để cứu Tạ Doãn, ngươi đã từng lấy đi một nửa tiên căn và một mảnh thần hồn của mình, có đúng không?”

Hàng trăm năm trước, trong đại chiến Thiên Ma.

Là Tướng quân của Thần tộc, Thời Ảnh từng lén lút đến Yêu tộc một lần. Khi đó, tiểu Thiếu chủ Yêu tộc đang ở giữa sống chết, Thần quan vì cứu đồ đệ yêu quý và đứa trẻ sắp ra đời, một mình gánh chịu thiên phạt, vượt qua núi dao biển lửa. Sau đó, hắn đã lấy đi nửa tiên cốt và một sợi thần hồn, giúp đồ đệ phục hồi cơ thể Yêu tộc.

“Đúng vậy, ta đã làm như vậy.” Thời Ảnh gật đầu, rồi lại nhíu mày nói: “Nhưng ngươi đã dùng một hồn một phách để cưỡng ép mở cổng luân hồi, ngươi có biết nếu như ngươi lại muốn nghịch thiên cải mệnh trong tình trạng mất một hồn một phách, ngươi sẽ hồn bay phách tán không, Tiêu Chiến, ngươi sẽ chết!”

“Điều đó có quan trọng không?” Tiêu Chiến cười chua chát, nước mắt theo khóe mắt tuôn rơi: “Thời Ảnh, ngươi có biết không? Cuộc gặp gỡ của ta và hắn là do ta chạy đi cầu xin một cơ hội từ Ti Mệnh. Ta đã đi một chuyến đến nhân gian, tưởng rằng khi nỗi đau đạt đến tận cùng, mình sẽ thực sự thấu hiểu thất tình lục dục, đạt ngộ đạo. Nhưng… từ khi gặp hắn, ta biết, sớm muộn gì, ta cũng sẽ tình nguyện hiến dâng tất cả cho hắn. Hắn đã cứu ta ba lần, ta đã làm tổn thương hắn ba kiếp… tại Tru Tiên Đài, dưới roi diệt thần, trước thiên hỏa… ta đã không thể bảo vệ hắn, giờ đây, tất cả đều là ta nợ hắn, ta cần phải trả…”

“Thôi vậy… giữa ngươi và hắn một ngụm cơm một ngụm nước, cũng coi như không thiếu không thừa.”

Thời Ảnh thở dài, tay vung nhẹ, một đạo pháp thuật nhanh như chớp bay thẳng đến chỗ Tiêu Chiến.

Đột nhiên đau đớn tột độ khiến Tiêu Chiến không thể kiềm chế mà rùng mình, không khỏi khẽ rên lên: “A…”

“Nhịn đi.” Hắn nói, ngay sau đó lại quay đi, mạnh mẽ từ cơ thể Tiêu Chiến kéo ra một mảnh hồn phách, nhanh chóng bọc lên người Vương Nhất Bác, tốc độ rất nhanh: “Ta đã lấy ra địa hồn của ngươi, từ giờ ngươi sẽ không còn luân hồi, chết sẽ không vào Âm Ti, hồn phách sẽ không bao giờ bước vào Cửu U Minh giới nửa bước! Ngươi có hối hận không?”

Không hối không oán.”

Ba hồn bảy phách còn lại hai hồn sáu phách, ít nhất còn có thể ở bên nhau rất lâu.

Dù không còn luân hồi thế nào, anh là thần, chết rồi hồn phách cũng chỉ sẽ trở về với Thiên giới, hóa thành hư vô, tản mát như khói.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, tĩnh tâm một lúc.

Thời Ảnh lại bên tai anh nhẹ nhàng nói: “Tranh thủ bây giờ còn nhỏ tháng, có muốn giữ lại đứa nhỏ hay không, quyết định sớm một chút.”

Tiêu Chiến mở mắt, nhìn thẳng vào hắn.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ có thể cứu hắn, còn đứa trẻ của hắn, ta không có cách nào.” Thời Ảnh nói, có chút không đành lòng: “Dù sao, dù sao hắn sống là được, không phải sao? Còn đứa trẻ, cũng không quan trọng lắm, đúng không?”

“Cái gì mà không quan trọng! Thời Ảnh, ngươi có biết đây là đứa trẻ thứ ba của ta và hắn không?!”

“Nhưng mà, điều này…”

“Không được!”

Chưa kịp để hai người tranh luận, Tạ Doãn đã về, trên tay cầm một bát canh gà nóng hổi và một bát cháo trắng.

Cậu vừa vào cửa đã thấy hai người mặt mày cực kỳ khó coi, không thèm để ý đến nhau, có chút lúng túng: “Hai người sao vậy?”

Cả hai đều không để ý đến cậu. Thời Ảnh càng cảm thấy lúng túng.

“Không sao.” Ngược lại Thời Ảnh trước tiên trả lời cậu, cười dịu dàng với cậu, như thể không có chuyện gì, đi tới: “Đã nấu xong chưa?”

Tạ Doãn gật đầu: “Ừ.”

Có thể là do tiếng họ nói quá lớn, hoặc có lẽ vừa ngửi thấy mùi canh gà đã cảm thấy buồn nôn, Vương Nhất Bác tỉnh dậy, đột nhiên đẩy Tiêu Chiến ra, vội vàng nằm sấp bên giường nôn ọe.

Tiêu Chiến đưa tay vuốt lưng cậu, vẻ mặt lo lắng.

“A, khó chịu quá.” Vương Nhất Bác nôn xong, gục xuống ngực Tiêu Chiến, mệt mỏi vung tay: “Cái này là gì vậy, khó chịu quá, mang đi đi.”

“Cũng không biết hôm nay làm sao? Ngửi thấy mùi này là cảm thấy khó chịu.” 

Tiêu Chiến trong lòng lo lắng nhưng không dám làm Vương Nhất Bác sợ, chỉ nói: “Không sao đâu, chỉ là dạ dày hơi lạnh thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.”

“Thật không?” Vương Nhất Bác có chút không tin.

Tiêu Chiến chỉnh lại chăn bị cậu vén lên, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên rồi, ta lại đi lừa ngươi sao?” 

Vương Nhất Bác khẽ cười, nhếch môi: “Chắc ngươi cũng không dám lừa ta đâu.”

“Ừ. Ngươi ngoan ngoãn ăn một chút, ta có một số chuyện muốn nói với quốc sư đại nhân, sẽ nhanh chóng quay lại bên ngươi, được không?” Tiêu Chiến ra hiệu cho Tạ Doãn, Tạ Doãn lập tức hiểu, mang cháo tới bên.

“Điện hạ, ta mời ngài ăn cháo.”

Vương Nhất Bác cười nhẹ, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ. Cảm ơn ngươi.”

Tiêu Chiến kéo Thời Ảnh sang một bên, thấp giọng nói: “Tuổi hắn còn nhỏ, chuyện mang thai ngài đừng nói cho hắn biết. Ta muốn giữ lại đứa trẻ, ngươi nghĩ cách, cho dù là dùng mấy hồn phách còn lại của ta cũng phải bảo vệ đứa trẻ.” 

Thời Ảnh dừng lại, trả lời: “Cũng được, ta về sẽ nghĩ cách trước đã.”

Vương Nhất Bác không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, chỉ một tay chống trán, vẫn cảm thấy choáng váng, Tạ Doãn đang mời cậu ăn cháo, dạ dày cậu khó chịu nhưng lại không dám không ăn.

“Tiểu quốc sư, ngài có thể đợi một chút không? Ta dạ dày khó chịu, muốn từ từ ăn.”

Một tiếng “tiểu quốc sư” khiến tai Tạ Doạn đỏ bừng.

“Khụ khụ.” Mặt cậu đỏ bừng, cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Thái tử đừng nói như vậy, ta đâu phải tiểu quốc sư gì đâu…”

Vương Nhất Bác không nhịn được mà trêu chọc Tạ Doãn: “Haha, ngài là đồ đệ duy nhất của quốc sư đại nhân, không gọi như vậy thì gọi thế nào? Ngươi xấu hổ sao?” 

“Đâu có đâu, làm gì có đồ đệ duy nhất. Điện hạ đừng nói lung tung.” 

“Ngươi chính là đồ đệ duy nhất của bổn tọa.” Thời Ảnh nhìn qua, nghiêm túc nói: “Thần quan ở Cửu Nghi sơn Thời Ảnh, chỉ có Tạ Doãn là đồ đệ. Trước đây không có, sau này cũng không.”

“Ngươi…”

Tạ Doãn nhất thời tim đập nhanh, cậu luôn nghĩ Thời Ảnh nhận mình làm đồ đệ chỉ là đùa giỡn, dạy mình dược lý cũng chỉ để giải sầu, giữ mình ở lại cũng chỉ vì trừng phạt mình xông vào cung, đâu biết rằng, hắn thật sự coi mình là đồ đệ, mà còn là duy nhất.

“A Doãn, điều ta đã nói trước đây đều là thật.”

Lừa ngươi ở lại là thật, nhận ngươi làm đồ đệ cũng là thật, không nỡ để ngươi rời đi cũng là thật.

Tiêu Chiến rất sợ chuyện Vương Nhất Bác mang thai bị mọi người trong hoàng cung biết rõ. Anh dù có khả năng bảo vệ Vương Nhất Bác, nhưng hậu cung đông đảo, nhiều tai mắt không thể đảm bảo ngày nào đó khi anh không chú ý sẽ xảy ra chuyện gì. Nữ nhân trong hậu cung, mưu mô thần phục, không phải là pháp thuật linh lực có thể kiểm soát được.

Anh không thể để bất cứ ai bên ngoài căn phòng này biết chuyện xảy ra hôm nay, nghĩ hết cách mới kéo Thời Ảnh đến hỏi thầm: “Có cách nào để mạch tượng của hắn chỉ giống như phong hàn, dạ dày không khỏe, để những thái y nhân gian không phát hiện hắn mang thai không?”

“Có thì có, nhưng có thể sẽ cần hắn chịu khổ một chút. Thời gian này sẽ không phát hiện ra, nhưng đến thời gian mang thai  phản ứng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Thời Ảnh trả lời.

Tiêu Chiến lại hỏi: “Có tổn hại đến cơ thể của hắn không?”

“Không có.” Thời Ảnh đáp.

“Vậy làm như vậy đi…”

Đây có lẽ là cách tốt nhất anh có thể nghĩ ra.

Vừa bảo vệ đứa trẻ, vừa bảo vệ Vương Nhất Bác.

Sau đó Thời Ảnh dẫn theo Tạ Doãn rời đi, khoảng nửa giờ sau, có cung nhân của quốc sư đến bưng một bát thuốc đen như mực vào. Hắn đặt thuốc lên bàn, cúi người nói: “Bẩm thái tử điện hạ, quốc sư đại nhân đã dặn, gần đây ngài nên giảm bớt ra ngoài, nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu cần thiết ra ngoài nhất định phải dẫn theo vị đại nhân bên cạnh ngài.”

“À? Được.” Vương Nhất Bác có chút ngẩn ngơ, ngốc nghếch nhìn Tiêu Chiến, dùng ngôn ngữ môi hỏi: “Quốc sư vì sao lại nói như vậy?”

Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt ve eo bụng Vương Nhất Bác, cảm thấy có lỗi, ghé sát vào tai cậu thì thầm: “Có lẽ ngài ấy nghĩ ta ở đây có thể bảo vệ ngươi an toàn.”

Nước mắt trong mắt Tiêu Chiến có chút chảy không ngừng, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ta sẽ bảo vệ ngươi, chắc chắn có thể bảo vệ ngươi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro