Chương 10
Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác tỉnh dậy rất sớm, cậu đã ngủ liên tục vài ngày, cảm giác cả người rất khoan khoái, tinh thần tựa như tốt hơn nhiều so với trước đây.
Khi cậu thức dậy, thấy Tiêu Chiến ngồi bên cạnh đang cẩn thận gấp những bộ y phục mới mà thượng y cục vừa gửi đến.
Vương Nhất Bác sờ vào, nhưng đột nhiên ngửi thấy một mùi hoa, vì vậy nhướng mày hỏi: "Thơm quá, đó là mùi gì vậy?"
"Đó là mùi hương của Phật Liên, điện hạ không thích sao?"
"Không phải. Chỉ là cảm thấy mùi hương đặc biệt tươi mát, như thể đã từng ngửi thấy ở đâu đó." Vương Nhất Bác cười, cúi đầu nghiêm túc ngửi một hồi, mắt ánh lên ý cười: "Thật thơm."
Tiêu Chiến cũng cười, cong đuôi mắt giải thích: "Hoa Phật Liên chỉ nở ở Cửu Trọng Thiên, nơi khác thì rất hiếm. Đêm qua, khi điện hạ ngủ, ta đã quay về Cửu Trọng Thiên lấy một ít xuống, nghĩ khi điện hạ thức dậy, ngửi thấy sẽ dễ chịu hơn."
Vương Nhất Bác cười cười, chống người dậy, nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiêu Chiến một cái, cười khanh khách: "Ưm, đúng là thơm thật."
Mặt cậu ửng đỏ, nhất thời xấu hổ, cầm lấy bộ quần áo, cơ hội chuyển đề tài nói: "Khụ khụ, vải này thật dễ chịu, vừa mịn vừa mềm. Thượng y cục lần này gửi vải tốt như vậy đến Đông cung thật sao?"
Tất nhiên là vì trong lúc cậu ngủ say, có người đã "dạy dỗ" một số nô tài miệng thì vâng lời nhưng lòng thì không.
Nhưng Tiêu Chiến không muốn nói cho cậu biết, một phần vì sợ cậu sẽ buồn phiền, một phần vì không muốn cậu cảm ơn mình vì những chuyện này, sẽ thấy xa cách.
Nhưng đột ngột nhận được nụ hôn này khiến trái tim Tiêu Chiến thắt lại, nhất thời không phản ứng kịp, ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau không biết phải cử động thế nào: "Điện hạ là người quý giá, kim chi ngọc diệp, dĩ nhiên, vải càng quý càng xứng với điện hạ."
"A Chiến, ngươi thật tốt." Vương Nhất Bác có thể thấy tai anh đỏ bừng, gò má hồng hồng: "Hoa đẹp, người còn đẹp hơn."
"Khụ khụ, khụ khụ." Người trước mặt đẹp tựa đóa hồng rực rỡ, Tiêu Chiến cảm thấy dưới thân nóng lên, chiến thuật ho khẽ mấy tiếng, cả người bị Vương Nhất Bác trêu đùa đến chóng mặt: "Nếu, nếu điện hạ thích, sau này thuộc hạ sẽ trồng một vài cây ở Đông cung."
Cuối cùng có cơ hội trêu chọc Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hoàn toàn vui vẻ, khóe miệng không thể kìm nén lên cao, thậm chí đôi mắt phượng hấp dẫn cũng hơi cong lên.
Tiêu Chiến không khỏi nhìn anh thêm vài lần, chỉ cảm thấy vẻ đẹp ba đời của cậu tuy không có gì thay đổi lớn nhưng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn. Còn Vương Nhất Bác, tai đỏ như lửa, cứ thế cháy lên đến tận ngực.
Nhưng nghĩ lại, hoa Cửu Trọng Thiên làm sao có thể nở ở trần gian?
"A Chiến..." Cậu muốn nói lại thôi.
Tiêu Chiến đưa tay ôm cậu vào lòng, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Cậu lắc đầu, dựa vào lòng Tiêu Chiến, thì thầm: "Chỉ là bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề."
Tiêu Chiến: "Vấn đề gì?"
Cậu cắn môi, hơi do dự: "Ngươi nói, ngươi là thần tiên ở Cửu Trọng Thiên. Xuống trần gian là để tìm thê tử, chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Cậu cắn môi dưới: "Sau này, ta nên gọi ngươi là A Chiến hay là đại nhân hay là Thần tôn đây?"
Nhóc con này lại đang băn khoăn vấn đề này, thật là đáng yêu quá đi!
"Ta thấy đều được, Vương Nhất Bác muốn gọi thế nào thì gọi." Tiêu Chiến không nhịn được cười: "Nhưng mà, ta vẫn hy vọng bảo bối gọi ta là ca ca hoặc phu quân hơn."
"Ngươi!" Vương Nhất Bác giận đến mức khuôn mặt phồng lên, nắm chặt tay đấm nhẹ vào Tiêu Chiến: "Ngươi quá phận!"
"Ha ha ha, ta quá phận, ta quá phận!" Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác đấm vào mình, cười lớn: "Bảo bối đừng giận, đừng giận!"
Người này đâu có nói chuyện nghiêm túc với cậu! Rõ ràng là nhân lúc này để trêu đùa cậu mà! Hừ, thật là đáng ghét!
Vào lúc nghỉ trưa, Tiêu Chiến dẫn cậu đến ngự hoa viên.
Vương Nhất Bác nói muốn trồng hoa Phật Liên trong ngự hoa viên, Tiêu Chiến liền cười tiếp nhận, từ Cửu Trọng Thiên mang một ít hạt giống xuống, tự tay trồng, để Vương Nhất Bác ngồi một bên trong đình hóng gió.
Một lát sau, có một tiểu thái giám chạy đến thông báo, nói quốc sư đại nhân đi ngang qua ngự hoa viên thấy Thái tử đang dẫn người trồng cây, nghĩ bản thân cũng có chút kinh nghiệm trồng cây, liền hỏi Thái tử có cần giúp đỡ không.
Có người giúp đỡ dĩ nhiên là tốt, Vương Nhất Bác lập tức đồng ý.
Hai bóng dáng, một đen một trắng, đứng trong vườn cặm cụi làm việc, ánh mặt trời chiếu xuống, kéo dài hình bóng hai người, tựa như tiên nhân, hòa quyện vào trời đất, đẹp như bức tranh thủy mặc.
Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn bóng dáng dưới nắng, lén lút gọi người mang giấy bút đến, từng nét từng nét ghi lại bức tranh thủy mặc này.
"Dã hữu man thảo, linh lộ đoản hề.
Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.
Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.”
(Ngoài đồng cỏ mọc, sương rơi đậm đà
Có một người đẹp, mày đẹp mắt trong
Không hẹn mà gặp, rất hợp ý ta.)
"Thủy mộc thanh hoa, thanh dương uyển hề. Quả thật là thơ hay, tranh đẹp, chữ viết đẹp!" Thiếu niên có đôi mắt sáng trong trẻo, khóe miệng không cong nhưng tự mang nụ cười, cúi người chào Vương Nhất Bác: "Thảo dân Tạ Doãn tham kiến Thái tử điện hạ."
"Không cần khách khí." Vương Nhất Bác cười, ngẩng đầu cẩn thận quan sát gương mặt thiếu niên trước mặt — thiếu niên cúi đầu, đôi mắt phượng hình tam giác, hai đuôi lông mày như lá liễu. Trong vẻ thanh tú lại tỏa ra phong thái ưu nhã, đáng yêu.
"Tạ điện hạ." Tạ Doãn ngẩng đầu, hỏi: "Không biết thân thể Thái tử điện hạ đã khỏe hơn chưa?"
Đối với sự quan tâm đột ngột của cậu, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng nhìn thấy thiếu niên này vừa rồi cùng quốc sư Thời Ảnh xuất hiện trong ngự hoa viên cũng lý giải được.
"Khỏe hơn nhiều rồi, làm phiền quốc sư đại nhân phí tâm." Vương Nhất Bác gật đầu, sau đó hỏi Tạ Doãn: "Không biết Tạ công tử và quốc sư đại nhân là mối quan hệ gì? Có phải cũng là thần quan ở Cửu Nghi sơn không?"
"Tại hạ không phải thần quan ở Cửu Nghi sơn, chỉ là một hiệp khách lưu lạc giang hồ mà thôi. Còn về quốc sư đại nhân..." Tạ Doãn cúi đầu cười: "Có thể coi như là nửa sư phụ của tại hạ." Dạy cậu nhận biết thuốc, phân biệt thuốc, dùng thuốc, ép cậu bái sư, hẳn cũng coi như là nửa lão sư thuốc lý của cậu rồi.
"A? Quốc sư đại nhân đồ đệ?" Nghe vậy, Vương Nhất Bác ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: "Không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ mà đã may mắn trở thành đồ đệ của quốc sư đại nhân! Ngươi có biết đây là điều mà bao người trên đời này đều ghen tị không?"
"Ghen tị?" Tạ Doãn ngẩn ra, có gì để ghen tị chứ.
Từ lúc trở thành "đồ đệ" của người này, cậu thật sự muốn chạy cũng không chạy khỏi, muốn trốn cũng không trốn đi được!
Cứu mạng! Cậu chỉ muốn chạy trốn!
Vương Nhất Bác nói, trong mắt tràn đầy ghen tị, thậm chí tốc độ nói chuyện còn nhanh hơn gấp đôi ngày thường.
"A? Thật vậy sao?"
Tiêu Chiến từ xa đã nghe thấy tiếng nói của Vương Nhất Bác, cùng Thời Ảnh một trước một sau đi về phía tiểu đình: "Vậy chắc Thái tử điện hạ cũng muốn trở thành đồ đệ của quốc sư đại nhân chứ gì?"
Vương Nhất Bác lúc này ước gì có thể tát vào mặt mình, chỉ vì ghen tị Tạ Doãn mà quên mất bên cạnh mình còn có một vị "Đại Phật".
"Không, không phải." Cậu ánh mắt lấp lánh, tránh né, tâm trạng hoảng hốt: "Chỉ là cảm thấy quốc sư đại nhân tài cao học rộng, học thức uyên thâm thật tuyệt."
"A?" Tiêu Chiến híp mắt, nở nụ cười như biết được suy nghĩ: "Chỉ cảm thấy quốc sư đại nhân tài cao học rộng thôi sao?"
"Ừ, đúng vậy!" Vương Nhất Bác kiên định gật đầu, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt không đỏ, tim không đập lại đáp: "Không thì ngươi nghĩ sao?"
"Nếu như vậy, Thái tử điện hạ không bằng mời quốc sư đại nhân làm thái phó cho mình, sau này ngày ngày bên nhau, hai người cùng tâm sự luận bàn, nghĩ đến cảnh đó chắc hẳn sẽ rất vui vẻ, tương trợ lẫn nhau." Lời này của Tiêu Chiến, như thể từ kẽ răng chui ra, đôi mắt trừng trừng nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Chua quá! Quá chua rồi!
Vương Nhất Bác nghiến răng chằm chằm nhìn Tiêu Chiến: "Ngươi!"
Mặc dù rõ ràng biết đối phương đang ghen, cố ý nói như vậy, nhưng Vương Nhất Bác không thể kìm chế muốn phản bác lại. Nếu là trước đây, Vương Nhất Bác nhất định sẽ không làm những chuyện không có lý cũng không có lợi như vậy. Nhưng từ khi bên cạnh có Tiêu Chiến, cậu dường như ngày càng không kiêng nể gì cả.
Chỉ mới ở bên nhau vài tháng, đã làm cho cậu thành ra như thế, nếu tiếp tục như vậy, Vương Nhất Bác nghĩ, không biết bản thân sẽ trở thành người như thế nào.
Giống như những Công chúa, Quận chúa đó sao? Kiêu ngạo, không nói đạo lý?
Không, không muốn như vậy, cậu không muốn trở thành như thế!
Cậu nghĩ, bầu không khí một lúc trở nên có chút căng thẳng.
"Khụ khụ." Đột nhiên, Thời Ảnh có vài tiếng ho ngượng ngập mà không mất lễ phép: "Cửu Nghi Sơn có môn quy, người trong núi không được quá thân cận với hoàng thất, vì vậy bổn tọa không thể thu Thái tử điện hạ làm đồ đệ được, nếu Thái tử thực sự muốn tĩnh tâm tu luyện, không bằng để vài ngày nữa, bổn tọa sẽ giới thiệu một vị hảo hữu cho Thái tử điện hạ."
"A? Không biết vị hảo hữu của quốc sư đại nhân là ai vậy?" Vương Nhất Bác không thèm để ý đến Tiêu Chiến, hỏi.
Thời Ảnh cười, tay chỉ trong không trung vẽ một vòng: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Cuối cùng chỉ vào Tiêu Chiến: "Điện hạ, ngươi có bằng lòng không?"
"Ta, khụ khụ, ta." Vương Nhất Bác mặt đỏ bừng, ánh mắt lung tung nhìn Tiêu Chiến vài cái, phát hiện ra Tiêu Chiến cũng đang nhìn mình: "Có lẽ hảo hữu của quốc sư quá cao siêu huyền ảo, bản điện không dám quấy rầy đâu."
"Ôi, sao lại như vậy." Thời Ảnh lắc đầu, mắt dán chặt vào Tiêu Chiến: "Có thể làm lão sư của điện hạ, sợ là phúc phần hắn phải tu mấy kiếp mới có được."
"Đúng vậy." Từ sau khi Thời Ảnh đến, Tạ Doãn không nói gì, bỗng nhiên chen vào: "Điện hạ như thế, vừa đẹp mắt vừa tài hoa, thân phận tôn quý, người muốn làm lão sư của điện hạ, chắc cũng phải xếp hàng dài không biết đợi đến nơi nào." Nói xong, cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho Thời Ảnh, nhìn xem, cậu diễn xuất rất khá mà.
Ừ, thực sự không tệ. — Thời Ảnh.
Vậy hôm nay có thể giảm một ít dược liệu không? — Tạ Doãn.
Không được. — Thời Ảnh.
Hai người tự lo tự hưởng, cũng không quan tâm đến hai người còn lại.
Trời dần tối, gió mát ít nhiều.
Gió thổi nhẹ, làm cho Vương Nhất Bác run rẩy cả người.
"Sao vậy? Có lạnh không?" Lúc này Tiêu Chiến chẳng quan tâm đến chuyện tranh giành tình cảm nữa, chỉ quan tâm đến sức khỏe của Vương Nhất Bác: "Nơi này gió lớn, ta đưa ngươi về nghỉ ngơi."
"Không sao." Vương Nhất Bác lắc đầu từ chối: "Chỉ mới ra ngoài bao lâu chứ? Về rồi, ta còn chưa chơi đủ mà."
Tiêu Chiến nghe vậy, lập tức gấp gáp: "Chơi cái gì chứ! Sức khỏe của ngươi không quan trọng hơn sao?"
"Ngươi mắng ta!?" Vương Nhất Bác cảm thấy rất ấm ức.
"Ta..." Vừa rồi thật sự quá vội vàng, nhất thời quên mất một chút lễ độ, lớn tiếng với Vương Nhất Bác: "Điện hạ, ta xin lỗi."
Vương Nhất Bác không thèm để ý đến anh, lạnh mặt quay đi.
Không biết cậu rốt cuộc đang tranh cãi với ai, hay là đang tranh cãi với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đuổi theo gấp gáp: "Điện hạ, ngươi đi đâu vậy?"
"Chẳng phải ngươi nói gió lớn để ta về sao?"
"Ngày hôm qua, trời mưa, đường trơn, điện hạ đừng đi nhanh như vậy!"
"Không cần ngươi quản!"
"Quản" chữ chưa nói hết, Vương Nhất Bác đã ngã lăn ra đất.
"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến vừa lo vừa thương, vội vàng chạy qua: "Không sao chứ? Có đau không?"
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ khóc một mạch.
Tiêu Chiến thấy mặt cậu đầy nước mắt, đôi mắt mờ mịt, tưởng rằng câun bị thương ở đâu, càng thêm sốt ruột, vội vàng muốn lật áo cậu kiểm tra xem cậu bị thương ở đâu.
Vương Nhất Bác một tay đẩy anh ra: "Không cần ngươi quản!"
"Ngươi đi đi, ngươi đi đi! Ngươi không phải muốn mắng ta sao? Ngươi đi đi, ta không cần ngươi quản nữa!"
"Được, được, được, ta không quản, không quản, ngươi đừng giận, đừng giận có được không?"
"Ngươi đừng ở bên ta, đừng chạm vào ta..."
Khóc một hồi lâu, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy đầu đau nặng nề, lại thấy buồn nôn, hơi thở càng lúc càng nặng nề, cậu ôm ngực, liên tục thở hổn hển.
"Ta, ta khó chịu..." Chưa kịp nói hết, hai mắt trắng dã, ngất đi.
Tiêu Chiến hoảng hốt, kêu lên: "Điện hạ, Nhất Bác, bảo bảo!"
Không có ai đáp lại, anh lại gọi thêm mấy lần nữa.
Bên cạnh, Thời Ảnh thấy vậy, liền chạy qua, nắm lấy mạch của Vương Nhất Bác.
Biểu hiện rất nghiêm túc: "Nhanh, đưa điện hạ về tẩm cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro