
Trung hạ
Dù sao vết thương cũng sẽ tự lành, thối rữa cũng muốn tiếp tục yêu anh.
08
Đinh đông.
Tiếng chuông cửa vang dội, Tiêu Chiến đang ngồi trong phòng lật xem album ảnh đứng dậy đi mở cửa. Lúc trông thấy người tới, anh có chút kinh ngạc nhướng mày, ngay sau đó nghiêng người cho đối phương vào phòng.
“Sao cậu lại tới đây? Buổi chiều không đi làm à?”
“Haizz.” Vương Nhất Hạo mặc đồ Tây mới từ toà án về, đứng một bên vừa đổi giày vừa giơ lên một túi lớn thức ăn ngoài mang theo trong tay, “Bị người khác nhờ vả, tới giám sát cậu ăn cơm.”
“Bị người nhờ vả?”
Tiêu Chiến nghi hoặc nhận lấy túi thức ăn, tầm mắt dừng bên trên phiếu nhỏ dán vào bọc ngoài, tất cả đều là món anh thích. Người có thể hiểu rõ anh đến loại trình độ này, lại còn ghi nhớ ở trong lòng, thực sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Đúng vậy, bị nhờ vả.” Vương Nhất Hạo không khỏi tự mình hoài nghi, hắn đường đường là một luật sư tinh anh, làm sao lại trở thành nhân viên giao thức ăn ngoài, nhưng vẫn là bộ dạng không đoan chính nói, “Đêm qua tôi nằm mơ thấy một vị lão nhân hiền lành, nói là lo lắng Chiến Chiến nhà bọn họ quá khó chịu, xin tôi nhất định phải giám sát cậu ăn cơm thật tốt.”
Lý do như vậy, biết rõ là bịa đặt, nhưng cũng làm cho Tiêu Chiến không mở miệng từ chối.
Trong phòng ăn, Tiêu Chiến lấy ra từng hộp đồ ăn thả lên trên bàn, sau đó nhìn bữa cơm trưa quá mức phong phú trước mặt, bất đắc dĩ dùng thanh âm khàn khàn trách cứ.
“Vậy cậu cũng đừng mua nhiều như vậy chứ, lãng phí lương thực.”
Vương Nhất Hạo giơ hai tay lên: “Oan uổng quá, cũng không phải tôi mua. Là tiểu tử thúi Vương Nhất Bác kia —— ”
Tiêu Chiến bén nhạy nắm được từ khóa mấu chốt: “Nhất Bác mua?”
“Thật là.” Không cẩn thận lỡ lời hoặc là căn bản không phải không cẩn thận, Vương Nhất Hạo sờ mũi nói, ”Đừng nói với Nhất Bác là tôi nói nha.”
“Mua nhiều món như vậy, đến cuối tháng tiền sinh hoạt của em ấy còn đủ không?” Tiêu Chiến nhíu mày, “Cậu cũng không ngăn cản em ấy?”
“Cậu quản nó có đủ tiền hay không làm gì, chính nó tự nguyện mà.” Vương Nhất Hạo gắp lên một miếng đậu giá đỗ, than thở nói, "Đứa em trai này của tôi, sợ cậu không thấy ngon miệng, lại không biết cậu muốn ăn gì, còn không dám hỏi cậu, cũng chỉ có thể nghĩ ra loại biện pháp ngốc nghếch này đây. Chậc chậc, tôi là anh ruột của nó còn không có được cái đãi ngộ này, chắc hai người mới là anh em ruột á?”
“Nhất Bác vẫn luôn rất hiểu chuyện, là do cậu cứ xem em ấy như một đứa trẻ.” Tiêu Chiến cầm lấy thìa múc một muỗng đậu hũ Ma Bà, chợt nhớ tới điều gì, lại hỏi, “Em ấy đã trở về Bắc Kinh chưa?”
“Ừm, đã đặt chuyến bay hôm nay, nó còn phải trở về đi học mà.” Vương Nhất Hạo tựa như vô ý nói, “Hơn nửa đêm đột ngột chạy về Thượng Hải, làm tôi giật mình, còn tưởng rằng nó bị người ta khi dễ chứ.”
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đêm đó, khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt kia, động tác gắp thức ăn của Tiêu Chiến dừng lại.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện cần giải quyết, tâm tình quá nặng nề, anh còn không có thời gian đi suy xét chuyện Vương Nhất Bác vốn nên ở ngoài thủ đô cách nơi này hơn 1,200 cây số trải qua cuối tuần vì sao lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống xuất hiện tại thời điểm anh cần có người bầu bạn nhất.
“Tôi…” Trong lúc nhất thời Tiêu Chiến không biết nên nói cái gì, “Giúp tôi cảm ơn Nhất Bác.”
Vương Nhất Hạo quả quyết từ chối: “Muốn cảm ơn thì tự cậu cảm ơn. Hai người không có Wechat à? Không có điện thoại à? Thật đúng là tính đem tôi ra làm người chuyển lời cho hai người.”
Thế là Vương Nhất Bác bởi vì tiền sinh hoạt không đủ mà phải ở trong ký túc xá gặm bánh mì đột nhiên nhận được tin nhắn Wechat. Cậu ấn mở xem, hình ảnh gửi tới là một bàn cơm trưa phong phú.
Cậu hơi cong lên khóe môi, ngay sau đó Vương Nhất Bác trông thấy bên trên giao diện nói chuyện phiếm lại nhảy ra thêm một tin nhắn.
“Tiêu Chiến: Cảm ơn.”
…
Tiêu Chiến cùng công ty xin nghỉ năm ngày, lại thêm hai ngày cuối tuần, cuối cùng tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp thỏa đáng, cũng gần như ổn định xong tâm tình, mới lên đường trở về Bắc Kinh.
Lúc trở về Thượng Hải đi gấp cho nên không mang theo thứ gì, đương nhiên lúc trở về Bắc Kinh cũng không có hành lý bên người. Tiêu Chiến ngồi một mình trên ghế ngồi lạnh buốt của tàu điện ngầm, yên tĩnh nhìn hành khách tới tới đi đi trước mặt, thần sắc lạnh lùng đến mức không có bất kỳ sắc thái nào.
Lúc nghe được âm thanh thông báo tàu điện ngầm đã đến trạm, anh đứng dậy xuống xe, trên đường gặp thoáng qua vô số đám người đi cùng nhau, chiếc bóng cô đơn dung nhập trong màn đêm mênh mông.
Lần đầu tiên cảm thụ sâu sắc đến như vậy, thành phố ồn ào náo nhiệt này không thuộc về anh.
Tình cảm của anh cùng ông ngoại rất sâu đậm. Thời niên thiếu cha mẹ quanh năm đi công tác bên ngoài, anh được ông ngoại tự tay nuôi lớn, cho nên ông ngoại đột nhiên qua đời là đả kích vô cùng trầm trọng đối với anh.
Tại tang lễ, biểu hiện của anh hoàn toàn giống như trước đây, chính là lý trí mà khắc kỷ, sắp xếp quá trình, tiếp khách tiễn khách, đối với sự an ủi của người ngoài thì biểu hiện cảm tạ, anh như thường lệ, hoạt động như một người máy chỉ thị xưa nay sẽ không phạm sai lầm, khéo léo đến ngay cả chính anh đều cơ hồ cho rằng, có lẽ anh cũng không khó vượt qua như trong tưởng tượng.
Cho đến khi tất cả mọi người rời đi, anh ngồi một mình bên trên hành lang trống rỗng, bóng tối vô tận cùng yên tĩnh bao vây. Rốt cuộc tháo xuống tất cả ngụy trang trong nháy mắt, cũng khống chế không nổi yếu ớt.
Nhiều người đều cảm thấy anh lý trí lại kiên cường, cho dù người thân qua đời có khó chịu, nhưng nhất định có thể tự mình điều chỉnh tốt tâm tình; nhiều người đều cảm thấy anh giỏi cùng người khác giao tiếp, bạn bè cùng người theo đuổi rất nhiều, nhất định không thiếu người ở bên cạnh.
Thế nhưng chỉ có chính anh mới biết rõ, không phải như vậy.
Anh suốt ngày đeo mặt nạ hoàn mỹ gạt người dối mình, nhưng cũng hi vọng tại lúc gần như sụp đổ trong nháy mắt có thể có người bằng lòng đưa tay kéo lấy anh, loại cảm giác bi thương đến bất lực cực hạn này, vào lúc chỉ có một mình, bị phóng đại vô hạn, lớn đến mức phảng phất muốn đem anh nhấn chìm vào trong biển sâu.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy trong phạm vi tầm mắt xuất hiện một đôi giày chơi bóng.
Tiêu Chiến nghĩ đại khái là xuất hiện ảo giác, lúc ngẩng đầu lên, càng thêm hoài nghi bản thân thần trí mơ hồ.
Một người hẳn là nên ở Bắc Kinh, làm sao trễ như thế này lại còn xuất hiện trong linh đường u ám, đứng trước mặt anh, dùng ánh mắt khó vượt qua như vậy nhìn anh.
Nhưng thật sự là Vương Nhất Bác.
Là Vương Nhất Bác, là bạn nhỏ mà anh không lường trước sẽ xuất hiện, tại trên hành lang tia sáng u ám đến ngay cả đường nét đều nhìn không rõ, mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy cả người lạnh lẽo của anh, ở bên tai anh dùng thanh âm run rẩy kiên định nói với anh——
Tiêu Chiến, anh đừng sợ.
Loại cảm giác đó nên hình dung như thế nào, ngay lúc đó Tiêu Chiến không có đáp án, cũng không có tâm lực để suy xét đáp án.
Anh có quá nhiều chuyện cần xử lý, thế là hoàn toàn không rảnh bận tâm đến đứa em trai của một người bạn vốn là không quá mức gần gũi này. Thế nhưng chỉ cần Tiêu Chiến vừa quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác lạnh lùng đứng cách đó không xa, chạm đến tầm mắt anh trong nháy mắt, một đôi mắt cún con lập tức hơi hơi trợn to, tựa hồ là đang hỏi anh cần gì.
Kỳ thật anh không cần gì, chỉ là vô thức muốn xác nhận Vương Nhất Bác còn ở đó hay không.
Ước chừng là biết anh bận bịu, cả một ngày cuối tuần bạn nhỏ đều lặng yên đi theo sau lưng anh, chưa từng chủ động quấy rầy, ngay cả chuyện trở về trường học cũng không nói với anh, lại bởi vì lo lắng mà mua tất cả đồ ăn anh thích, còn nhờ vả Vương Nhất Hạo tới giám sát anh ăn cơm.
Vẫn như cũ là loại cảm giác làm anh không cách nào miêu tả, muốn nỗ lực nắm lấy, nhưng trong tiềm thức lại chần chờ, giống như ngăn cản anh đi làm một chuyện không chính xác.
Chỉ là giờ này khắc này, Tiêu Chiến đứng dưới lầu căn hộ của mình, kinh ngạc nhìn thân ảnh quen thuộc bị gió thổi lạnh đi qua đi lại ở trước cổng, có lẽ là bởi vì tia sáng đèn đường tái nhợt, khuôn mặt nhỏ kia bị gió thổi nhìn hơi trắng bệch.
Anh giống như khàn giọng, trong lúc nhất thời không phát ra được thanh âm nào.
“Chiến ca.”
Rốt cuộc nhìn thấy anh, Vương Nhất Bác biểu cảm ngạc nhiên chạy tới, lúc chạy đến trước mặt anh, tựa như là bỗng nhiên ý thức được cái gì, bắt đầu ấp a ấp úng giải thích:
“Em nghe ca ca của em nói hôm nay anh trở về, vừa hay buổi tối không có tiết học, cho nên đến nhìn xem… Thuận tiện đến đưa cái này cho anh.”
Tầm mắt Tiêu Chiến dừng bên trên túi đồ Vương Nhất Bác đưa tới, nhận lấy mở ra, ở trong đó có một túi nhỏ chứa tám khối vuông nhỏ được dùng giấy bọc lại…
Kẹo đậu giòn.
Động tác Tiêu Chiến cứng đờ.
Anh mơ hồ nhớ đến, trước đây thật lâu lúc đến nhà Vương Nhất Hạo chơi game, anh trông thấy Vương Nhất Bác nho nhỏ ngồi trước bàn sách, hai cái chân tuyết trắng nhỏ lay động lay động, giống như hai củ khoai tây đã gọt vỏ. Hẳn là cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu, lúc ấy trên người anh chỉ mang theo một ít kẹo đậu giòn, liền lấy ra cho Vương Nhất Bác.
Cụ thể đã nói cái gì anh cũng không còn nhớ rõ, đại khái là thuận miệng nói ra một câu, là ông ngoại nhét vào trong túi của anh, dù sao thì chỉ mỗi lần tới nhà ông ngoại, mới có thể ăn được kẹo đậu giòn chính tông.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt thần sắc khẩn trương, Tiêu Chiến bỗng nhiên phát hiện, bạn nhỏ lúc trước chỉ cao không qua eo của anh, luôn cần ngẩng đầu nhìn anh, bây giờ đã so với anh thấp hơn không mấy centimet.
Bạn nhỏ Vương Nhất Bác, quả thực đã trưởng thành rồi.
Thế nhưng chuyện mà ngay cả chính anh cũng nhớ không rõ, Vương Nhất Bác nhỏ hơn anh sáu tuổi lại ghi nhớ nhiều năm như vậy. Huống chi đây là đặc sản Giang Chiết, ở Bắc Kinh phải đi nơi nào mới có thể mua được đây.
Trong nháy mắt, lồng ngực tựa như mở ra một lỗ hổng, có cái gì đó ấm áp chảy đến, lấp đầy ắp bên trong.
Chuyện đã từng không thể cho ra đáp án, anh nghĩ bây giờ anh đã có.
Tựa như là từ đầu đến cuối treo ở không trung lung lay sắp rơi, bị người khác cẩn thận từng li từng tí dùng hai tay bưng lấy, nhẹ nhàng đặt đúng chỗ, loại cảm giác không biết nên định nghĩa như thế nào kia.
Là an tâm.
“Em, em thật sự không muốn quấy rầy anh.”
Dưới tầm mắt ý vị không rõ nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác co quắp cúi đầu, bàn tay giấu dưới tay áo gắt gao nắm chặt, tựa như nắm càng chặt, liền có thể đạt được dũng khí nói thêm một chữ nữa.
“Vậy em trở về trường học đây —— ”
Lại nghe thấy Tiêu Chiến bỗng nhiên cắt ngang lời cậu, trong thanh âm mang theo ý cười làm cho người ta không có sức kháng cự, tại trong gió thu xào xạc phiêu đãng.
“Bạn nhỏ, có thể để cho ca ca ôm một cái hay không?”
09
“Cái này đặt ở bên cạnh khay trà đi, cảm ơn.”
Trong căn hộ rộng rãi sáng ngời đặt không ít thùng giấy, nhìn ngổn ngang không trật tự, lại tại dưới ánh mặt trời có vẻ hơi ấm áp. Vương Nhất Bác đem thùng giấy tràn đầy tạp vật nhẹ nhàng thả lên chỗ trống bên cạnh bàn trà, lúc một lần nữa đứng lên cảm thấy cánh tay có chút đau xót, nhẹ nhàng lắc lắc.
“Mệt không?”
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến một thân quần áo màu trắng thoải mái đón ánh sáng đi về phía cậu. Người kia một tay cầm một tay kéo ra móc kéo của lon nước, tiếng va chạm bọt khí êm tai phát ra, ngay sau đó đem đồ uống đưa cho cậu.
“Bên này không có nước, em uống trước chút thức uống đi.”
“Cảm ơn Chiến ca.” Vương Nhất Bác nhận lấy uống một ngụm, lại hỏi, “Còn có những vật khác muốn chuyển không?”
“Đều đã ở chỗ này.”
Tiêu Chiến cười giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu rối bù của Vương Nhất Bác, tóc mái hơi dài ép xuống, che khuất tầm mắt trong nháy mắt cứng ngắc của cậu. Tại lúc cậu còn đang ngây ngốc, Tiêu Chiến đã sớm thu tay lại, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, nói:
“Lại ghế sa lon ngồi chờ một chút. Anh dọn dẹp một chút, lát nữa dẫn em đi ăn cơm.”
Vương Nhất Bác rất nghe lời tìm một góc không có gì đáng ngại ngồi xuống, yên tĩnh nhìn Tiêu Chiến mở ra một thùng giấy, lấy ra từng món đồ vật, thêm chút suy tư, sau đó đặt lên vị trí thích hợp. Rõ ràng là không trò chuyện, nhưng vẫn làm cho Vương Nhất Bác nhìn đến không nỡ lòng chớp mắt.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi vào bên trong, chiếu lên người một thời gian dài cũng hơi nóng lên. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn ống quần, đem cái chân bị ánh mặt trời soi sáng thu về một tấc.
Đây là nhà mới của Tiêu Chiến.
Nói là khu nhà cũ cách công ty quá xa, vừa hay hợp đồng đã đến kỳ hạn, Tiêu Chiến cũng muốn đổi một môi trường sống mới, thế là sau cùng chọn trúng tiểu khu có diện tích lớn dải cây xanh này, còn chủ động kêu Vương Nhất Bác đến giúp đỡ dọn nhà.
Mặc dù Vương Nhất Bác cảm thấy, từ Tây lục hoàn chuyển tới Bắc ngũ hoàn, thời gian tới công ty cũng không có khác biệt quá lớn.
Nhưng khoảng cách tới trường đại học lại rút ngắn đi rất nhiều.
Điện thoại trong túi bỗng nhiên chấn động một cái. Cậu lấy điện thoại ra, phát hiện là nữ sinh mà cậu đang thử phát triển quan hệ hỏi cậu đang làm gì, cơ hồ không có gì cần suy xét, cậu trả lời.
“Vương Nhất Bác: Đang giúp một người ca ca dọn nhà.”
Lại tùy ý trò chuyện hai câu, đầu bên kia nữ sinh phải vào lớp rồi, trước khi kết thúc cuộc nói chuyện còn thân thiết dặn dò cậu phải nhớ ăn cơm.
Chờ Vương Nhất Bác để điện thoại xuống, một lần nữa ngẩng đầu, lại trông thấy Tiêu Chiến đang hơi hơi nghiêng đầu nhìn cậu, ngoắc ngoắc khóe môi hỏi: “Bận chuyện gì à?”
“Không có.” Cậu khoát khoát tay, “Chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.”
Tiêu Chiến quay lưng lại đem khung hình trong tay treo lên trên tường, âm thanh bình tĩnh hỏi: “Nói chuyện phiếm cười vui vẻ như vậy, là cô gái mà em thích à?”
“Cũng không phải là thích.” Vương Nhất Bác vô thức phủ nhận, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, “Lần trước ở KTV, anh nói cô bé kia rất tốt, anh còn nhớ không?”
Tiêu Chiến trầm mặc một lát, trả lời: “Nhớ.”
Vương Nhất Bác cảm thấy bầu không khí có điểm gì là lạ, giải thích: “Dù sao ca ca cũng cảm thấy cô ấy không tệ lắm, cho nên em muốn thử xem —— ”
“Vương Nhất Bác.”
Lại bị Tiêu Chiến lên tiếng cắt ngang. Người kia xoay người lại, hơi hơi nheo mắt, dáng vẻ có chút làm cho người ta rụt rè.
“Ai nói anh là ca ca của em?”
. . .
Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến nói những lời này là có ý gì.
Còn có gần đây, Tiêu Chiến có rất nhiều lời nói cử chỉ khác thường, sờ đầu cậu, bóp bóp thịt mềm trên mặt cậu, lấy xuống hạt cơm không cẩn thận dính vào khóe miệng cậu, những chuyện này đều làm cho Vương Nhất Bác không hiểu đối phương có ý gì. Nếu như muốn nghĩ theo phương hướng mập mờ thì có quá nhiều lỗ hỏng, nhưng cậu không dám não bổ quá nhiều, chỉ tự nói với chính mình đây là Tiêu Chiến vì muốn cảm tạ cho nên đối với một đứa em trai gần gũi hơn thôi.
Cậu rất thỏa mãn. Chỉ là quan hệ như vậy, dù không thể tiến thêm một bước, cậu cũng đã rất thỏa mãn.
Lại một buổi chiều thứ sáu, Vương Nhất Bác đã sớm cùng Tiêu Chiến hẹn tan học sẽ đến nhà anh ăn cơm. Đợi đến khi kết thúc tiết học chạy tới, sắc trời đã tối, lúc Vương Nhất Bác vào phòng ngửi được một cỗ hương thơm nước sốt tiêu đen kích thích vị giác, không khỏi hít mũi một cái.
Tiêu Chiến cười nắm nắm chóp mũi của cậu: “Bạn nhỏ, sao em lại giống cún con quá vậy nè?”
Vương Nhất Bác xưa nay chưa từng nghe qua xưng hô kỳ quái như thế, ngũ quan đều xoắn lại một chỗ. Mãi cho đến khi đi theo Tiêu Chiến vào phòng bếp, mới dùng âm thanh nho nhỏ phản bác.
“Em không phải chó.”
“Không có nói em là chó, em là cún con.” Tiêu Chiến vừa chỉnh lý dụng cụ nhà bếp vừa nói, “Trong lời nói của người Trùng Khánh ý tứ là bảo bảo.”
Đại khái là bởi vì bị gián tiếp gọi “Bảo bảo”, Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng xoa xoa mặt, đưa tay muốn cầm dao: “Chiến ca, để em làm phụ bếp cho anh.”
Tiêu Chiến vội vàng ngăn cản cậu: “Không cần đâu, anh tự mình làm là được rồi.”
Nhìn bạn nhỏ một mặt muốn giúp đỡ, Tiêu Chiến bất đắc dĩ đem dao phay từ trong tay Vương Nhất Bác rút ra, vượt qua bồn nước nhét về chỗ cũ, lại không ý thức được giờ phút này hai người dựa vào quá mức gần nhau.
“Thật sự không cần đâu, bạn nhỏ đừng động tới dao.”
Giữa lúc quay đầu, bờ môi đột nhiên không kịp phòng bị lướt qua tai trái của Vương Nhất Bác.
Không khí an tĩnh đến đáng sợ.
Vương Nhất Bác một cử động nhỏ cũng không dám, dính sát vào mặt bàn sau lưng, thế nhưng Tiêu Chiến cách cậu quá gần, cơ hồ đem cả người cậu nhốt lại bên trong ôm ấp ấm áp, làm cho cậu muốn tránh cũng không thể tránh.
Cái tai bị chạm đến toàn bộ đều nóng bỏng giống như đang bùng cháy, cậu hoảng sợ đến mức tay chân luống cuống, mà chuông điện thoại đột ngột vang lên quả thực giống như cây cỏ cứu mạng.
“Alo?”
Vương Nhất Bác nhanh chóng mở máy, nghe được đầu bên kia điện thoại cô gái rụt rè nói với cậu: “Nhất Bác, xin lỗi đã quấy rầy cậu. Chân mình đau, giáo viên y tế nói mình cần phải đến bệnh viện, mình có thể làm phiền cậu giúp mình một chút hay không?”
“Được. Cậu chờ một chút, mình đang không ở trường học, cần một chút thời gian để chạy về.”
Cúp điện thoại, ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn như cũ né tránh tầm mắt Tiêu Chiến, chỉ cúi đầu giải thích: “Chiến ca, bạn học em bị đau chân, em phải đưa cô ấy đi bệnh viện. Xin lỗi anh, cơm tối hôm nay. . .”
“Không có gì.” Tiêu Chiến thần sắc bình tĩnh nhìn không ra một chút khác thường, “Chuyện sốt ruột mà, anh lái xe đưa em đi.”
“Không cần không cần, tự em đi là được rồi.”
Sợ mang đến phiền phức cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liên tục khoát tay, chạy ra cửa đổi giày.
Trong lòng cậu một đoàn rối loạn, một chút nghĩ đến mới vừa cùng Tiêu Chiến xấu hổ đứng gần nhau, một chút lại nghĩ nữ sinh bị trẹo chân hẳn là rất đau, không chú ý đem dây giày giẫm vào bên trong giày, nhanh chóng cúi người rút ra lại luống cuống tay chân buộc lại cái nơ.
Nhưng lại không biết, bộ dáng này của cậu ở trong mắt người khác, là bởi vì thích cô gái bị thương cho nên lòng nôn nóng như lửa đốt chạy về.
Lúc đổi giày xong đứng lên, Vương Nhất Bác nghĩ muốn cùng Tiêu Chiến nói tiếng hẹn gặp lại, lúc xoay người, bờ vai đột nhiên đụng phải cái gì, ngay sau đó lưng bị một lồng ngực ấm áp dán sát vào.
Một giây sau, một đôi tay ôm eo của cậu.
Đại não trong chốc lát trống rỗng. Vương Nhất Bác thậm chí không có dư lực đi suy xét đây có phải là ảo giác hay không, cứ như vậy ngây ngốc cúi đầu nhìn đôi tay ôm trên eo mình, nhỏ dài mà thẳng tắp, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay ngăn cách một tầng áo khoác chất vải thật mỏng, đặt trên cái eo đặc biệt mẫn cảm của cậu, không khỏi nhẹ nhàng run rẩy.
Là Tiêu Chiến từ phía sau lưng ôm lấy cậu, đôi môi lạnh buốt dán lên bên trên khối khớp sương nổi bật phía sau cổ cậu, giọng điệu tựa như dụ dỗ.
“Nhất Bác, ở lại với ca ca, có được không?”
.
Đã tới lúc anh Chiến tự vả :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro