Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Mạch Hàn với vẻ mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh, thế nhưng mồ hôi lạnh trên trán vẫn đổ ròng ròng, hình như hắn đã nghe được bí mật động trời rồi, hắn ... Sẽ không bị chủ tử thủ tiêu đó chứ!!!

Tâm tình của Tiêu Chiến bị lời nói của Vương Nhất Bác mà bình ổn trở lại "Nhất Bác, đệ đã 17 tuổi, lần này về đệ có bao giờ nghĩ tới là phải cho Tiêu Viêm một câu trả lời thuyết phục không?"

Vương Nhất Bác đan chặt ngón tay mình trong tay Tiêu Chiến, "Chiến ca, lòng đệ đã yêu thích huynh cũng chỉ có mình huynh, lúc trước đã không dám nghĩ đến, bây giờ đệ muốn cho chúng ta một tương lai."

"Vương Nhất Bác, trên trời dưới đất, thiên đường hay địa phủ chỉ cần có đệ ở đây, huynh đều không sợ, chúng ta sống chết có nhau, đừng bỏ lại huynh một mình, như vậy huynh sống cũng không bằng chết."

Ngay lập tức, khóe mắt Vương Nhất Bác đã đỏ au, y vùi mình vào lòng Tiêu Chiến, bàn tay dùng sức siết chặt quần áo của hắn. Tiêu Chiến, huynh cũng không dám ở một mình, vậy tại sao huynh dám, tại sao cuối cùng huynh lại dám bỏ lại đệ mà đi.

Một hồi lâu, Mạch Hàn mang những việc mình chứng kiến kể lại cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nghe. Vương Nhất Bác chau mày, không khỏi thở dài, đời trước y không hiểu vì sao công chúa Linh Tịch lại trở thành quân cờ, cam tâm tình nguyện vì Tiêu Viêm, thì ra nguyên nhân là ở đây.

Vốn có thể gả cho người mình thương, cũng không phòng lại bị người ta đoạt mất trong sạch, nàng làm sao có thể không hận cho được, nếu như nàng biết người mà nàng cả đời trợ giúp lại chính là kẻ đầu sỏ đã hủy hoại nàng thì nàng sẽ thế nào đây.

Tuy nói nàng là một kẻ đáng thương, nhưng nàng ngàn vạn lần không nên, không nên đặt chủ ý lên người Tiêu Chiến.

Y nhớ rất rõ, đời trước Linh Tịch đã xin hoàng thượng tứ hôn, nàng nói nàng yêu thích tam hoàng tử Tiêu Chiến, chẳng qua bị Tiêu Chiến cự tuyệt ngay tại chỗ, nói nếu nàng muốn lấy cả Thần vương phủ hắn sẽ không có ý kiến.

Lúc đó Tiêu Cảnh Diệu rất tức giận, mà Tiêu Nghị với Tiêu Viêm lại lung lạc triều thần, dùng cớ này tố cáo Tiêu Chiến, nói hắn đại bất kính, trong mắt không có bề trên, dã tâm vô cùng sâu.

Lúc đó hắn tiến cung cầu xin Tiêu Cảnh Diệu rất lâu, cuối cùng hoàng đế cũng buông bỏ, chỉ có điều còn phạt hắn cấm cửa kiểm điểm bản thân.

Vương Nhất Bác lôi kéo Tiêu Chiến: "Chiến ca, chúng ta tiến cung đi."

Đời trước Tiêu Cảnh Diệu hỏi y tại sao lại là Tiêu Viêm? Y cũng không có giải thích, Tiêu Cảnh Diệu chắc chắn cũng hiểu Tiêu Viêm cũng không phải là người hiền lành, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn đồng ý với Vương Nhất Bác, khẳng định trong lòng ông vừa lo lắng lại vừa thất vọng đi.

Đời này Tiểu Bác muốn cho bệ hạ gặp người mà y thật lòng yêu thích, bệ hạ nhất định vì Tiểu Bác mà vui vẻ nha.

Mà ở bên kia, Linh Tịch công chúa đứng ở ven hồ, hai mắt nhắm chặt nhảy xuống hồ không chút do dự nào cả.

Tiêu Viêm sớm đã chờ từ lâu, lập tức liền nhảy xuống hồ cứu Linh Tịch.

Cảm xúc của Linh Tịch hoàn toàn sụp đổ, nàng vặn hỏi Tiêu Viêm vì sao lại cứu nàng, một lời Tiêu Viêm cũng không nói mặc cho Linh Tịch tay đấm chân đá. Ngay khi nàng dần bình tỉnh lại, thì có vài tên nam nhân cường tráng say rượu xuất hiện.

Nàng vừa trãi qua một trận lăng nhục, nhìn thấy những tên say rượu này nhìn này không có ý tốt, toàn thân nàng lập tức run rẩy, theo bản năng mà bám chặt vào người ở phía sau mình.

Tiêu Viêm nhẹ nhàng trấn an nàng: "Đừng sợ."

Linh Tịch nhìn thấy Tiêu Viêm vì bảo vệ mình mà bị người kia đúm cho một đấm, lại đá thêm một đá vào người, nhưng vẫn mạnh mẽ chống cự, Linh Tịch không thể giúp được gì, chỉ có thể khóc lớn: "Đừng đánh, đừng đánh nữa."

Mãi đến khi thị vệ chạy đến thì toàn thân Tiêu Viêm đã nhuộm đầy máu, nhìn thấy cứu binh đến rồi hắn mới chịu ngã xuống, hắn nhìn Linh Tịch nói: "Đừng sợ, nàng đã an toàn rồi."

Tiêu Viêm ngất đi, Linh Tịch nhìn thân thể hắn không có chỗ nào là nguyên vẹn, khóc lóc muốn kéo hắn lên, nhưng lại không có sức lực.

Lúc này trong cung lại diễn ra một mảnh hài hòa, Tiêu Cảnh Diệu đang đánh cờ cùng với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nhìn chỉ biết lo lắng suông.

"Bệ hạ ... Bệ hạ... Sai rồi sai rồi ..."

"Ai nha ... Không phải cái này."

"Chiến ca, Chiến ca chỗ này ... Chỗ này"

Tiêu Cảnh Diệu không nhịn được nữa bèn cốc đầu Vương Nhất Bác một cái "Tiểu Bác, rốt cuộc là phe bên kia nha."

Vương Nhất Bác cười hắc hắc: "Con đương nhiên là ở phe bệ hạ rồi."

Tiêu Chiến nhíu mày, khóe môi cũng nhếch lên cao, Vương Nhất Bác trong lòng có chút hồi hộp, ý muốn được sống sót cũng vội vàng hiện ra.

"Đương nhiên là Chiến ca lợi hại nhất rồi, con biết bệ hạ không phải là đối thủ của huynh ấy."

Tiêu Cảnh Diệu nhìn Tiêu Chiến một cái, lại nhìn Vương Nhất Bác một chút, ho khan một tiếng: "Hai đứa các con có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, mười ngón tay hai người đan xe vào nhau, nhìn nhau cười thật ngọt ngào.

"Bệ hạ, tụi con là tỏ bày tâm ý cùng nhau, đã ở bên nhau rồi."

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác quỳ xuống: "Cầu phụ hoàng tác thành."

Tiêu Cảnh Diệu sờ sờ cái cằm bóng loáng không có cọng râu nào của mình, trong lòng vui mừng không tả nổi, nhưng lại cố ý đắn đo suy nghĩ.

"Hai ngươi không phải đã ở bên nhau rồi sao? Trầm có đồng ý hay không các ngươi quan tâm à?"

Vương Nhất Bác không ăn được dáng vẻ này của ông: "Bệ hạ, nụ cười trên mặt của người không giấu được kìa."

Tiêu Cảnh Diệu vội vàng thu liễm, sờ sờ lên mặt mình rồi nghiêm giọng nói.

"Tiểu Bác, ta vẫn xem con là con trai ruột của mình, mà A Chiến là đứa con trai mà ta nhìn trúng, các con có thể ở bên nhau ta rất vui mừng, cũng rất yên tâm. Chờ đến suối vàng rồi, ta cũng có thể cho cha mẹ con một câu trả lời tốt đẹp rồi."

"Bệ hạ nói cái gì đó, người nhất định là sẽ sống lâu trăm tuổi, người còn phải nhìn con với Chiến ca thành thân nữa, chờ chúng con hiếu kính người."

Tiêu Cảnh Diệu cười nói liên tục một chữ được.

Tiêu Chiến yên lặng nhìn hai người, hắn rõ ràng nhìn thấy mái tóc của Tiêu Cảnh Diệu đã ngã màu trắng rồi, phụ hoàng của hắn, cha cũng hắn, đúng là đã già thật rồi.

Nhiều năm như vậy, thân làm con còn chưa thể tận hiếu, thân là thần tử cũng không thể thay ông chia sẻ khó khăn, bản thân muốn làm gì thì làm tùy thích, phụ hoàng của hắn lại rất bao dung hắn mặc hắn buông thả.

"Phụ thân."

Tiêu Cảnh Diệu hoảng sợ nhìn Tiêu Chiến: "A Chiến, con ..."

"Phụ thân, con và Nhất Bác nhất định sẽ thật tốt."

"Được được được, nhất định là tốt."

Hoàng đế cao cao tại thượng, nay vì một tiếng ... Phụ thân mà đỏ hồng đôi mắt, sau khi mẫu thân Tiêu Chiến qua đời, hắn đã không còn gọi ông là phụ thân nữa, ông biết là Tiêu Chiến hận ông, ông cũng tự biết mình sai, lại thêm phần hổ thẹn, cho nên không có ôm hy vọng xa vời rằng Tiêu Chiến sẽ lại gọi ông một tiếng phụ thân, nhưng lại không ngờ rằng ông lại sớm có thể đợi được.

Thật tốt, Vương Nhất Bác nghĩ thầm, đời này coi như đã bù đắp được hoàn toàn những tiếc nuối của lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro