Chương 1: Trọng Sinh
Nam Khánh là một quốc gia có nền kinh tế thịnh vượng và quân đội hùng mạnh.
Tiêu Cảnh Diệu, hoàng đế Nam Khánh có ba người con trai, đại hoàng tử Vinh Vương Tiêu Nghị, nhị hoàng tử Khánh Vương Tiêu Viêm, hoàng tử nhỏ nhất là Thần Vương Tiêu Chiến.
Ai cũng nói hoàng thân quốc thích tôn quý vô cùng, không gì sánh được với hoàng quyền, nhưng ở Nam Khánh này lại tồn tại sự đặc biệt, hắn không phải hoàng thân quốc thích, cũng không có hoàng quyền trong tay, nhưng lại có thể khiến hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu tôn quý nhất rửa tay nấu canh, khi hắn sinh bệnh Tiêu Cảnh Diệu liền không ăn không ngủ trắng đêm chăm sóc hắn, khiến cho Tiêu Cảnh Diệu có đang ở ngàn dặm xa xôi cũng lặn lội đến thăm nom.
Người này là Vương Nhất Bác, là một người không danh không phận, không quyền không thế, nhưng bất kể kẻ nào cũng không đủ khả năng chọc nổi y.
Ở Nam Khánh này người nào lại không biết hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu của bọn họ đối với Vương Nhất Bác còn để tâm hơn mấy đứa con ruột của mình, mọi người cũng chẳng nghi ngờ gì nếu Vương Nhất Bác mở miệng, có khi Tiêu Cảnh Diệu cũng không chút do dự mà hai tay nâng vương vị tặng cho hắn.
Tiêu Cảnh Diệu cho hắn chỗ dựa, thử hỏi bây giờ ngoại trừ hoàng thất có mấy ai dám lấy họ Vương, mà vương gia họ Vương này chính là hoàng đế ban cho.
Nhưng hoàng ân quá lớn, Vương Nhất Bác lại vô phúc hưởng thụ, tuổi đời chưa đến hai mươi đã qua đời vì bệnh tật.
Đau quá ... Lạnh quá ... đây là đâu, vì sao bốn bề lại tối đen như vậy, ngẩng đầu cúi mặt cũng đều là bóng tối, Vương Nhất Bác như chìm trong màn đen vô tận, cả người lạnh toát tựa như đóng băng, Vương Nhất Bác giơ tay lên thì thấy ngón tay của mình mờ mờ ảo ảo.
Ta đã chết rồi sao? Không, cảm giác này không giống như đã chết, ta không thể chết được, ta còn phải thay tên ngốc kia báo thù, cho nên tuyệt đối không thể chết.
Vương Nhất Bác chạy như điên trong bóng tối vô tận, dường như muốn xé tan màn đen chạy ra ngoài.
Mở mắt lần nữa, Vương Nhất Bác hơi ngẩn ngơ, trong giây lát cũng không phân biệt được đây là ảo cảnh hay hiện thực.
Tiêu Chiến đã chết, đây chính là điều không thể thoát khỏi trong trí não của hắn, nghĩ đến Tiêu Chiến, trái tim lập tức đau như bị ai xé vụn từng mảnh.
Vương Nhất Bác hắn tự xưng là người quang minh lỗi lạc, không tranh không đoạt, là một người mới bước chân vào giang hồ, không thích nịnh bợ người khác, cũng không phải là người ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng là vì sao... Vì sao cuối cùng người thương hắn, người hắn yêu đều vì hắn mà chết.
Cũng là bởi vì trong phút chốc nhẹ dạ kia của hắn sao?
"Công tử, ngài tỉnh?"
Vương Nhất Bác nhìn ra phía cửa, trong một hồi lâu cũng không phân rõ được rằng mình là ai và đang ở nơi nào.
"Vào đi."
Một người ăn mặt như tiểu nhị ở khách điếm đi vào: "Công tử, bên dưới lầu có vị khách quan đang đợi ngài, nói là nhận lệnh của lão gia đến đón ngài về nhà."
Vương Nhất Bác nhíu mày, đứng dậy mặc quần áo. Đồ dùng trên người hàng ngày dường như cũng không có gì khác biệt, là mơ sao? Nhưng cũng thật khó quên được, quá đau lòng.
Khi Vương Nhất Bác xuống dưới nhìn thấy hai người nọ, hắn càng thêm hoảng hốt, là ám vệ của hoàng thượng Sơ Bát và Thập Cửu, hắn nhớ rõ ràng rằng hai người này đều đã chết.
Hai người nhìn thấy Vương Nhất Bác, chấp tay cung kính hành lễ:
"Công tử, lão gia nói sứ giả đã đến sớm hơn giờ đã định, mang theo rất nhiều vật lạ, muốn để công tử đến góp vui!"
Vương Nhất Bá nhìn thấy những việc trước mắt thật quen thuộc, giống như đã từng trải qua, nghi ngờ hỏi lại: "Sứ giả nước Tề?"
"Đúng vậy."
Tim của Vương Nhất Bác đột nhiên nảy mạnh, trái tim đập mạnh liên hồi, bàn tay cũng run rẩy không khống chế được ... Đây là trọng sinh sao?
Tiêu Chiến ... Tiêu Chiến có phải ... Có phải vẫn còn sống hay không?
Vương Nhất Bác chạy ra khỏi khách điếm, lên ngựa phóng nhanh về phía kinh thành, để lại Sơ Bát và Thập Cửu ngốc ngơ tại chỗ.
Thập Cửu: "Công tử vội vàng quá."
Sơ Bát: "Còn lo lắng gì nữa, đuổi theo."
Vương Nhất Bác cưỡi ngựa chạy một đường như điên, từng giây từng khắc đều không ngừng nghỉ, lính cổng thành nhìn thấy hắn, cũng không người nào dám ngăn cản, Vương Nhất Bác chạy thẳng đến Thần Vương Phủ thì được biết Thần Vương đã lên triều rồi.
Vương Nhất Bác không chờ được chạy thẳng đến hoàng cung rồi vào chính điện, nhìn thấy hoàng đến ngồi trên ngai vàng và Tiêu Chiến đứng ở phía dưới, đáy mắt của Vương Nhất Bác cũng đã mờ sương.
Tiêu Cảnh Diệu liếc mắt nhìn thấy Nhất Bác liền trực tiếp vung tay bãi triều, nhìn hắn đang đi đến nói: "Tiểu Bác, làm sao lại đến sớm như vậy, với tính tình của con thì muốn chơi vui cũng đợi gần hết giờ mới đến, lần này làm sao thế?"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Cảnh Diệu một chút rồi lại nhìn Tiêu Chiến ở phía sau lưng ông, sống ... Còn sống ... Thật tốt ... Thật tốt, thần kinh đang căng chặt của Vương Nhất Bác cũng âm thầm thả lỏng, cảm giác mệt nhọc đi đường lại bất ngờ ập đến, hắn dùng chút sức lực còn sót lại nhào vào lòng Tiêu Chiến, còn chưa kịp nói lời gì đã hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Bác... Tiểu Bác!"
"Thái y ... Nhanh nhanh truyền thái y."
Đợi đến khi mở mắt ra, Vương Nhất Bác nhận ra mình đang nằm trên giường của Tiêu Cảnh Diệu, hoàng đế ở một bên chăm sóc còn có một đám thái y quỳ dưới đất, Vương Nhất Bác nhìn một vòng cũng không thấy Tiêu Chiến đâu, trong lòng không khỏi mất mát.
Tiêu Cảnh Diệu búng một cái lên trán hắn: "Nhìn cái gì chứ?"
Vương Nhất Bác đưa tay che trán: "Bệ hạ làm gì thế, rất đau đó."
"Con còn biết đau sao, con nói xem thân thể con như thế nào mà con còn không hiểu? Còn vội vã như vậy để chạy về? Tự làm mình mệt đến ngất đi." Tiêu Cảnh Diệu tức giận muốn vỗ một phát vào đầu Vương Nhất Bác, lại sợ thằng nhóc này ăn đau, nên không nhẫn tâm rat ay.
Cảm giác quen thuộc thế này khiến cho Vương Nhất Bác không nhịn được mà đỏ hoe vành mắt, nhớ đến đời trước người này luôn chăm sóc lo lắng cho mình, nhưng trước khi chết hắn cũng không nhìn được nhìn thấy ông lần cuối.
Hắn lôi kéo góc áo Tiêu Cảnh Diệu: "Bệ hạ đừng nóng giận, con cam đoan về sau con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Tiêu Cảnh Diệu cũng không nỡ lòng mắng hắn: "Con đó!"
"Bệ hạ, Chiến ca đâu?"
"Lần này sứ giả nước Tề đến còn mang theo một vị công chúa, muốn đến Nam Khánh ta tìm một vị lang quân như ý, xưa nay nước Tề và Nam Khanh ta luôn có mối quan hệ tốt, đương nhiên cũng không thể chậm trễ, ta giao trách nhiệm tiếp đãi cho A Chiến, lúc này chắc cũng sắp đến rồi."
Vương Nhất Bác cau màu, ngay lúc này đây hắn đã xác định ... Bản thân mình thật sự đã trọng sinh, đã như vậy thì ... A....
"Bệ hạ, con cũng muốn đi."
"Làm càn, con còn bệnh đấy."
Vương Nhất Bác cứ nhìn Tiêu Cảnh Diệu: "Bệ hạ không cho con đi."
Tiêu Cảnh Diệu lắc đầu, thái độ rất kiên quyết, Vương Nhất Bác cứ như vậy mà tỏ vẻ ấm ức nhìn ông, hoàng đế thật sự chịu không nổi dáng vẻ đáng thương này của hắn rồi.
"Đi đi đi đi, nhưng con không được phép chạy lung tung, ta sẽ để A Chiến trông chừng con."
A, cái này thật tốt nha, rất đúng ý Vương Nhất Bác.
Mọi người ơi, nếu thích truyện này thì hãy follow theo dõi mình để xem chương mới nhé, thình thoảng hãy bình chọn và cmt giúp mình có thêm động lực để làm tiếp nha.🐰🐷
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro