Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot

Thời gian này bận quá chưa trans xong đống fic còn dang dở, mấy cô đọc đỡ oneshot này nhe huhu. Ngắn thật nhưng mà tui thấy đáng iu quá nên trans luôn cái rẹt à. Mấy fic còn lại mn chịu khó đợi nhaaa, iu nhắmmmm

-----

Tiêu Chiến năm nay tốt nghiệp đại học, bản thân cũng mong mẹ có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Nghe nói bà muốn tái hôn, anh tự nhiên sẽ ủng hộ hết mực, nhưng biết được người ba mới còn có một đứa con trai vừa lên cao trung, thanh niên đối với chuyện này hơi không vui.

Lại nói, không vui cũng không thể làm gì được, ba Vương đã trực tiếp chuyển trường cho Vương Nhất Bác. Bạn nhỏ chậm rãi kết thúc kỳ nghỉ đông ở chỗ mẹ, cuối cùng vẫn phải đến đây.

Mẹ Tiêu giao cho con trai mình nhiệm vụ ra sân bay đón đệ đệ, coi như tranh thủ bồi dưỡng tình cảm một chút, Tiêu Chiến đồng ý.

Có điều, xem ra đứa em này cũng không vui lòng khi nhận một người ca ca tiện nghi như anh. Từ lúc bắt đầu gặp mặt, tiểu bằng hữu vẫn một mực bảo trì dáng vẻ lạnh lùng, cho dù có nhàm chán đến mức tự mình ngẩn người, cậu cũng không nguyện ý phản ứng gì với anh.

Tiêu Chiến càng lười so đo với Vương Nhất Bác, cứ thuận theo đối phương đi. Chỉ là đến lúc rời sân bay, phiền phức lại kéo tới.

Bạn nhỏ không muốn ngồi xe anh, tự mình đè ép vành nón muốn đi tàu điện ngầm, Tiêu Chiến lập tức bị chọc giận, cho dù người tốt tính thế nào cũng không chịu được, lại nghĩ thầm, để mặc cậu muốn làm gì thì làm đi.

Nhưng hiện tại trời đã tối, mắt thấy tiểu bằng hữu đội nón kết màu lam cúi đầu kéo hành lý bước đi một mình, người mới đến lại còn chưa quen với cuộc sống ở đây, Tiêu Chiến không nhịn được lo lắng đối phương có thể gặp nguy hiểm, chỉ đành lẳng lặng đi theo.

Vương Nhất Bác cúi đầu sải bước ở phía trước, Tiêu Chiến sợ khiến người ta ngại liền đi cách một đoạn xa xa.

Nhìn tiểu bằng hữu mở app tìm trạm xe, tra tuyến đường, anh không lên tiếng, thấy cậu đi nhầm cũng không nhắc nhở.

Tiêu Chiến cứ như vậy theo Vương Nhất Bác đi lòng vòng đến khi trời mỗi lúc một khuya, anh chợt thấy bạn nhỏ ngồi xổm xuống bên vệ đường, nam hài thân cao mét tám hiện tại chỉ co ro lại thành một đoàn.

Tội nghiệp.

Tiêu Chiến chầm chậm bước đến, một tay còn đút vào túi quần, khom người nhìn Vương Nhất Bác, cất giọng trêu đùa: "Gọi một tiếng ca ca, anh sẽ dẫn em về nhà."

Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất, thay vào đó là biểu cảm bối rối, còn có lo lắng.

Bởi vì cặp phượng nhãn của tiểu bằng hữu phút chốc đỏ bừng, môi mím thành một đường thẳng, tựa hồ chỉ cần Tiêu Chiến nói thêm câu nào nữa, người trước mặt sẽ ngay lập tức rơi nước mắt.

Anh nhanh chóng xua xua tay, bản thân gấp đến độ dứt khoát ngồi xuống dỗ người: "Đừng khóc đừng khóc, không gọi ca ca cũng sẽ dẫn em về nhà có được không?"

Cứ như vậy, Tiêu Chiến dẫn bạn nhỏ về nhà.

Ngày thứ hai, mẹ Tiêu lại giao cho con trai nhiệm vụ tiếp theo, đưa Vương Nhất Bác đến trường học mới.

Tiêu Chiến vừa nhai sandwich vừa hăng hái gật gật đầu.

Đến lúc anh sắp dùng xong điểm tâm, Vương Nhất Bác đã ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn về phía bàn ăn, tự mình đi ra cửa mang giày.

Anh biết tiểu bằng hữu là dân mù đường, bản thân vô cùng đắc ý tựa người lên tường, giở giọng trêu chọc: "Gọi một tiếng ca ca, anh sẽ đưa em đến trường."

Nào ngờ bạn nhỏ chưa từng bị đùa bỡn như vậy, bàn tay đang buộc dây giày lập tức dừng lại, mấy đầu ngón tay cuộn chặt. Mắt thấy cậu siết đến sắp hằn dấu, Tiêu Chiến liền thỏa hiệp: "Ài ài, cẩn thận tay. Không gọi ca ca cũng sẽ đưa em đến trường, uống một ly sữa bò trước rồi đi có được không?"

Anh cũng không biết lý do vì sao bản thân mình vào vai một vị ca ca tiện nghi còn rất thuận lợi.

Cuộc sống sau đó, Tiêu Chiến luôn trêu ghẹo tiểu bằng hữu không biết mệt.

"Gọi một tiếng ca ca, anh sẽ nấu bữa tối cho em."

"Gọi một tiếng ca ca, anh sẽ dạy em làm bài tập."

"Gọi một tiếng ca ca, anh sẽ ôm em xuống."

...

Nhưng Vương Nhất Bác chính là không chịu gọi, anh cũng không ngừng thỏa hiệp.

"Không gọi ca ca cũng sẽ nấu bữa tối cho em, ngoan ngoãn ăn thêm một chén cơm có được không?"

"Bạn nhỏ phải đi ngủ sớm một chút, không gọi ca ca cũng sẽ dạy em."

"Ai da, đừng nhảy đừng nhảy, coi chừng té, không gọi ca ca cũng sẽ ôm em xuống."

Có điều tiểu bằng hữu không phải lòng dạ sắt đá, cậu biết Tiêu Chiến luôn đối tốt với mình. Rốt cuộc cũng đến một ngày Vương Nhất Bác nguyện ý gọi ca ca, nhưng anh lại không muốn.

Tiêu Chiến ra sức dỗ dành: "Bảo bảo, đừng gọi ca ca có được không, gọi bạn trai."

"Gọi một tiếng bạn trai liền hôn em, không gọi cũng hôn em."

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro