Chương 7
Sau khi Tiêu Chiến khai giảng mấy tháng, Vương Nhất Bác mới đến trường tiểu học.
Mẹ Tiêu muốn con trai mình chăm sóc bạn nhỏ mới vào lớp liền sắp xếp cho cậu học đối diện trường sơ trung của anh. Hai đứa nhỏ gần nhau như vậy cũng dễ đưa đón cùng chiếu cố hơn.
Mặc dù trông con trai bà cũng không giống biết chiếu cố người khác lắm.
"Nhất Bác ngày đầu đi học có sợ không?"
Bánh bao nhỏ đối diện với ánh mắt quan tâm của mẹ Tiêu, ngoan ngoãn lắc đầu.
"Dạ không, ca ca ở đối diện thì con không sợ nha."
Không ai có thể từ chối một bảo bảo với nụ cười ngọt ngào mềm mại, mẹ Tiêu bị bé con đáng yêu như tiểu thiên sứ làm cho mềm lòng.
Đúng là một bảo bối ngoan ngoãn, không uổng công bà dùng bao nhiêu tiền đưa Vương Nhất Bác đến trường tiểu học tốt nhất.
Năm đó Tiêu Chiến cũng được phân theo khu vực, gửi thêm một đứa trẻ đến trường lại tốn không ít tiền, đối với gia đình giàu có thì đây cũng không phải khoản chi tiêu nhỏ.
Nhưng mà tiểu bảo bối mới tới thấy thích là được.
"Ca ca tan học trễ hơn Nhất Bác, mỗi ngày chúng ta phải chờ trên xe của chú Hạ đến nửa tiếng mới được về nhà, Nhất Bác có muốn chờ ca ca không?"
Mẹ Tiêu vốn lo lắng đứa nhỏ này sẽ bị tiểu bá vương nhà mình khi dễ đến lưu lại bóng ma, nhưng ngoài ý muốn chính là Vương Nhất Bác vậy mà rất thích Tiêu Chiến.
"Dạ muốn, con có thể làm bài tập trên xe, nhanh lắm, muốn đợi ca ca."
Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế sau rốt cuộc cũng biểu hiện dễ coi một chút, mẹ Tiêu thừa dịp chọt chọt con trai mấy cái. Không biết đứa nhỏ này lại có cọng gân nào nối không đúng, mới sáng sớm đã đen mặt.
Chỉ có Vương Nhất Bác tính tình tốt, luôn bị khi dễ đến khóc vẫn mở miệng ngọt ngào gọi ca ca.
"Gì đó?"
"Đệ đệ nói sẽ chờ con kìa, làm gì cứ đen mặt vậy?"
Sắc mặt Tiêu Chiến vẫn không tốt như cũ, tựa hồ Vương Nhất Bác đi học sẽ gặp phải hồng thủy mãnh thú. Mắt thấy sắp đến trường, anh mới ngồi thẳng người, chững chạc kéo bánh bao nhỏ vào trong ngực.
"Cất cái này đi."
Xấp tiền mới tinh trước mắt khiến bánh bao nhỏ luống cuống tay chân.
"Không cần đâu ca ca, em có tiền rồi, dì cho em tiền tiêu vặt."
"Đó là mẹ anh cho, còn đây là ca ca cho, mau cất kỹ."
Hiếm khi Tiêu Chiến tỏ thái độ cường ngạnh, làm cho ba người trong xe nhìn nhau khó hiểu. Lái xe bình thường kiệm lời cũng không nhịn được liên tục nhìn vào gương chiếu hậu.
"Con lại làm loạn gì đó, đừng có dọa đệ đệ."
Tiêu Chiến dứt khoát giật túi nhỏ của Vương Nhất Bác, nhét khoản tiền tiết kiệm mấy năm của mình vào sâu bên trong, vừa luôn miệng nhắc nhở.
"Tiền này phải cất kỹ nha, bảo bảo tuyệt đối là em bé giàu có nhất trong đám nhóc kia, muốn ăn cái gì cứ mua cái đó, trong trường học có siêu thị bán rất nhiều đồ, anh sợ em không quen cơm căn tin."
Cho dù có ngốc đến mấy thì bánh bao nhỏ đang bị dọa sợ cũng biết ca ca muốn tốt cho mình nha.
"Cảm ơn ca ca..."
"Cảm ơn cái gì, nếu bị người khác bắt nạt thì nói nó tới tìm anh, xem anh có đánh gãy chân nó không. Còn có người muốn thu phí bảo kê thì cứ đưa hết tiền cho nó, tuyệt đối không để mình bị thương, không được nữa thì nói là ở nhà còn nhiều tiền hơn rồi dắt nó đến nhà, chúng ta sẽ báo cảnh sát. Thêm nữa, em nhớ phải uống nước ấm, uống quá lạnh dễ bị đau bụng, còn có còn có..."
Biểu hiện của mẹ Tiêu hệt như gặp quỷ.
Đây là tiểu bá vương nhà bà sao, nó đang nói cái gì vậy. Nếu có người bảo với mẹ Tiêu rằng Tiêu Chiến thu tiền bảo kê đoán chừng bà còn tin, dù sao cũng tốt hơn tràng cảnh ôn nhu quan tâm đệ đệ như hiện tại.
"Con nghĩ cái gì đó, người ta là trường học đàng hoàng, phí bảo kê ở đâu ra, coi phim nhiều quá rồi phải không?"
Tiêu Chiến không để ý đến lời cắt ngang của mẹ, dáng vẻ vẫn lo lắng hệt như Vương Nhất Bác sắp ra chiến trường.
"Còn cái này nữa."
Mắt thấy Tiêu Chiến hành động như muốn kéo áo của Vương Nhất Bác, mẹ Tiêu giật nảy mình, nhanh chóng bảo vệ đứa nhỏ còn đang chưa hiểu gì.
"Con làm gì đó? Đừng có dọa đệ đệ."
Tiêu Chiến chưa từ bỏ ý định, vẫn tiến tới, cách mấy lớp áo chọt chọt lên bụng nhỏ của Vương Nhất Bác.
"Từ cổ trở xuống, kể cả tay đều không được để người khác sờ, mặt cũng không được, cô giáo chỉ có thể chạm một lần. Nếu có người đụng em khiến em khó chịu phải nhanh chóng nói với ca ca, có người lớn nói chuyện kỳ lạ, nghe không hiểu cũng phải nói cho anh biết. Không được nghe lời người lạ, không được ngơ ngác để người khác cởi đồ, phải bỏ chạy, nếu xung quanh không có ai thì cứ cắn người đó, đạp vô chỗ này, đạp mạnh hết sức, em nhớ chưa?"
Mẹ Tiêu lần này thật sự kinh hãi, đây là Tiêu Chiến con trai bà sao? Thế nào mà nó còn suy nghĩ nhiều hơn mình vậy, quan tâm đệ đệ là chuyện tốt, có điều mẹ Tiêu vẫn thấy có chỗ là lạ.
Không đúng, từ cổ trở xuống không thể sờ, mặt cũng không thể chạm, vậy không phải là toàn thân không thể chạm sao...
"Bảo bảo nhớ rồi."
Mặc dù nghe đến mơ hồ, nhưng bé con biết ca ca sẽ không hại mình là được. Vương Nhất Bác điên cuồng hoạt động phần cổ, vô cùng nghiêm túc ngoan ngoãn gật đầu.
Đúng là một đứa dám nói một đứa dám nghe.
Mẹ Tiêu không nhịn được liếc mắt qua đồng hồ, cuộc dặn dò kéo dài gần hai mươi phút rồi, bà cũng không nỡ đả kích sự tích cực của con trai.
Tiêu Chiến căn dặn từ an toàn cá nhân, bao lực học đường, đến hỏa hoạn, cũng không biết ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy.
Hai người lớn nghe đến sững người, tới khi thấy Tiêu Chiến dạy nếu có động đất thì thoát hiểm cấp tốc thế nào, mẹ Tiêu cũng không kiềm được mà cắt ngang.
"Tối nay nói tiếp được không? Chiến Chiến, Nhất Bác sắp trễ giờ rồi."
Dường như nói nhiều như vậy vẫn chưa yên tâm, Tiêu Chiến đưa bình sữa cất trong cặp cho Vương Nhất Bác.
"Không phải buổi sáng muốn uống sữa sao?"
Bé con tay nhận bình sữa mỉm cười thật tươi, quay qua cảm ơn dì Tiêu còn đang không hiểu gì.
"Cảm ơn ca ca, cảm ơn dì, con đi học đây."
Chỉ có Tiêu Chiến biết bé con ngoài mặt nhu thuận nghe lời, thực tế thích uống sữa nóng nhất, bột pha sữa phải là loại ngọt nhất và thơm thuần khiết nhất mới chịu. Nhưng loại đó là cho em bé uống, Vương Nhất Bác không dám nói với chú dì, cậu bí mật suy nghĩ thật lâu, sau khi bị ca ca phát hiện, ca ca lại luôn lén pha xong đưa cho cậu.
Mắt thấy bé ngoan mềm mại từng bước một tiến vào trường, trong lòng Tiêu Chiến có một loại cảm giác thất vọng mất mát.
Không nói được cụ thể là thế nào, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy bánh bao nhỏ luôn ỷ lại mình phóng ra bước đi này thì càng cách thời điểm trưởng thành gần thêm một chút.
Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác lớn lên, cũng không muốn cậu lớn lên. Sau khi trưởng thành, lỡ gặp được người tốt hơn, bảo bảo sẽ không còn dính lấy anh như cái đuôi nhỏ nữa.
Lại sợ Vương Nhất Bác sẽ bị người xấu lừa gạt, Tiêu Chiến thức một đêm để xem những trường hợp bắt nạt trẻ em, từ bắt cóc đến bạo lực học đường, tự mình dọa mình. Quả thực còn khó chịu hơn cả chứng trầm cảm của sản phụ sau sinh, hiện tại chỉ mới buổi sáng đã lo sốt vó.
"Con không nỡ để đệ đệ đi sao?"
"Dạ đúng."
Dáng vẻ Tiêu Chiến tựa lên cửa sổ xe hệt như ông cụ non, còn thở dài một hơi.
"Cũng không đáng sợ đến vậy, đi học thôi mà, nếu không nỡ đệ đệ thì học hành cho tốt, sau này còn có thể dạy đệ đệ học."
Tiêu Chiến nhìn mẹ một cái.
"Mẹ không hiểu, Vương Nhất Bác thì khác."
"Khác chỗ nào?"
Tiêu Chiến ôm ba lô xuống xe, lúc đóng cửa mới truyền đến thanh âm nho nhỏ.
"Em ấy xinh đẹp vô cùng, rất dễ bị ăn hiếp, chắc chắn."
Tiêu Chiến đeo ba lô bước vào trường, ở đây anh có chút danh tiếng, dù sao cũng mang ngoại hình đẹp trai, gia cảnh tốt, mọi hành động đều sẽ được người chú ý.
"Ây, làm gì đó?"
Khương Phong khoác vai Tiêu Chiến, lại phát hiện người vốn qua loa việc học hiện tại đang... chép bài?!?!
"Đệt, muốn học hành chăm chỉ sao?"
"Ừm, đừng làm phiền tôi."
Đúng là đổi tính, vẻ mặt Khương Phong hệt như gặp quỷ.
"Sao đột nhiên lại muốn học hành tử tế vậy? Đừng dọa tôi chứ, không phải sau này chúng ta đều vào học viện quân sự sao, học tốt mấy môn văn hóa này cũng không có tác dụng gì."
"Tôi chỉ lo sau này bảo bảo không hiểu bài sẽ không vui, cũng không muốn em ấy hỏi người khác."
Thật ra Tiêu Chiến trong đầu không muốn đệ đệ nhà mình nhìn người nào bằng ánh mắt sùng bái. Mặc dù chưa chắc sau này bé con sẽ thích học, nhưng cũng vì khả năng có thể xảy ra, nên lo trước tránh tai họa về sau cũng được.
Khương Phong nốc hết nửa chai nước mới bình tĩnh, đặt bức thư tình được người khác nhờ đưa Tiêu Chiến lên bàn.
"Cậu thật sự lo lắng cho em ấy như vậy?"
"Ừm."
Chuông ra chơi reo lên, Tiêu Chiến vốn đang im lặng chăm chú ngồi học lại đứng lên, lấy từ ba lô ra một chiếc ... kính viễn vọng quân dụng?!?!
"Không phải chứ, cậu làm to chuyện quá đi, cũng không phải em ấy đi đánh trận, cậu còn mang kính viễn vọng để nhìn."
"Tôi lại không thể giám sát em ấy, chỉ có thể nhìn từ xa, em ấy mới đến trường, tôi sợ em ấy bị bắt nạt, xem một tuần thôi."
Tiêu Chiến cũng không mảy may phát giác hành động của mình trong mắt người khác kỳ quái đến mức nào. Anh điều chỉnh góc độ kính, mục đích tìm được bánh bao nhỏ nhà mình giữa một bầy trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro