17.
Đèn sáng tĩnh mịch, cổng trường đã không còn học sinh ra về.
Vương Nhất Bác bước ra khỏi cổng, gió đêm thổi đến mức cánh tay cậu nổi da gà, cậu cầm điện thoại lên xem giờ - 10 giờ 40 phút.
Buổi tối tự học đã kết thúc, giờ này ký túc xá học sinh hẳn tắt đèn cả rồi. Cậu chậm chạp thu dọn đồ đạc, đi dạo quanh sân thể dục mấy vòng mới ra khỏi cổng, chẳng qua không dám về nhà, còn có chút ít mong đợi - Tiêu Chiến nhận ra cậu về nhà không đúng giờ sẽ gọi cho cậu.
Đáng tiếc di động vẫn im lặng, trên thanh thông báo không có tin nhắn mà cậu muốn đọc.
Vương Nhất Bác mặt không biểu tình bước đến bên vệ đường, giơ tay chặn một chiếc taxi.
Nhiệt độ ban đêm hạ thấp, cây bạch dương vẫn rụng lá, cậu ngồi trong xe tựa vào ô cửa, thân thể đã rơi vào hôn mê, không cử động chút nào. Tài xế bấm đồng hồ đếm số, đôi môi cậu đóng mở một cách cứng nhắc, "Cổng Nam Hoa viên Tân Giang."
Ánh sáng và bóng tối biến đổi ngoài ô cửa, khuôn mặt cậu chớp sáng chớp tối. Những toà văn phòng cao tầng chôn vùi trong sắc đêm, xe taxi không nhanh không chậm chạy vào đường Tân Giang, người và chó tản bộ cũng đã về nhà, tất cả những gì cậu thấy chỉ còn mỗi dòng Lưu Giang vút qua.
Tuần trước, thứ Năm, cậu bị bệnh. Tiêu Chiến cõng cậu xuống lầu, cậu đã bạo dạn hôn trộm Tiêu Chiến ở hành lang vắng bóng người, ở dưới bóng cây mộc lan trắng đong đưa.
Tiêu Chiến nói: Là hai mắt không thể không thấy.
Sau đó cũng ở trên xe taxi, đúng lúc ngắm con sông này, cậu đã nghĩ: Cái tên Lưu Giang này thật kỳ lạ, làm sao có thể giữ được sông cơ chứ?
Hình như vào đêm đó hoặc ngày hôm sau, cậu đã lên mạng tra "hai mắt không thể không thấy" có nghĩa là gì.
Tiêu Chiến luôn không nói tiếng người, mà cậu kỳ thực không thích đọc văn của những tác giả ảo tưởng viết, đã quen với việc không hiểu sẽ tra Baidu. Đương nhiên đã xem "Tây Du Ký", có ai chưa từng xem? Nhưng cậu ấn tượng sâu sắc lại là câu chuyện "Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh", căn bản không nhớ Đường Tăng và quốc vương Nữ Nhi Quốc còn có đoạn ái hận tình cừu.
Nàng có bao giờ nghĩ nàng chỉ là một kiếp nạn của Đường Tăng? Hắn rời Đông thổ chỉ để Tây du, làm sao có thể quay đầu nhìn toà hồng lâu này của nàng?
Anh chính là dòng sông cuồng nộ mạnh mẽ, băng qua vô số núi non, làm sao có thể ở lại chỉ vì cậu.
"Đến rồi bạn nhỏ, WeChat sao?"
"Ừm." Vương Nhất Bác quay đầu lại, rút di động ra, thanh toán rồi xuống xe.
Xe taxi ngênh ngang rời đi, một đàn ngài tụ tập dưới đèn đường, ngu dốt mà cuồng vọng lao vào lửa, cậu giẫm lên những cái bóng phóng đại của chúng rồi đi vào tiểu khu.
Ở nhà cao tầng có một ưu điểm, cũng có thể là khuyết điểm, cậu đứng ở dưới tầng không nhìn được nhà mình đã sáng đèn hay chưa, chỉ có thể mù mờ bước vào thang máy, nhìn mặt mình, nhìn các con số leo lên, rồi lại mở cánh cửa khác.
Đèn ở sảnh chưa tắt, đèn trong phòng khách chưa bật, Vương Nhất Bác thấy phòng tắm sáng đèn, lại nghe thấy tiếng nước tắm, cậu đóng cửa thay giày.
Ném cặp sách lên sofa, cậu chộp lấy di động đi đến trước cửa phòng tắm, tiếng nước đúng lúc dừng lại, suy nghĩ của cậu vẫn đang hỗn loạn.
Nên nói gì với Tiêu Chiến nhỉ? Vương Nhất Bác vẫn chưa biết.
Buổi trưa anh rời đi rất dứt khoát, chẳng vướng bận chút nào. Cậu ngây ngẩn ngơ ngác suốt buổi chiều, giờ ăn tối chạy đến lớp Ba khối Mười hai tìm anh, biết được từ trong miệng các học sinh lớp Ba, Tiêu Chiến đã về nhà vào giờ nghỉ trưa.
Tiêu Chiến muốn cậu làm thế nào chứ? Nhận thua? Xin lỗi? Hay không muốn cậu làm gì cả, làm gì cũng vô ích, điều anh muốn chính là không có cậu.
Bên trong vang lên tiếng bước chân, Vương Nhất Bác nhất thời giật thót, ngẩng đầu, cửa đã được mở. Cậu thấy Tiêu Chiến đang mặc đồ ngủ, trên vai còn vắt chiếc khăn lau tóc.
Vương Nhất Bác như hoá đá, đứng bất động.
Tiêu Chiến liếc cậu một cái liền nghiêng đầu, "Tránh ra."
Cuộc sống những ngày qua quá tuyệt vời, đến nỗi cậu đã quên mất tư vị khi Tiêu Chiến chiến tranh lạnh. Cậu còn chưa thể rời khỏi tình yêu, Tiêu Chiến liền đã khoác lên bộ mặt khác, buồn cười là cậu chẳng hề lạ lẫm với phần lạnh nhạt này.
"Anh hai." Vương Nhất Bác chặn ở cửa không nhúc nhích, thận trọng tìm từ, lại nghe thấy Tiêu Chiến nói: "Ôm gối với chăn của em về đi, anh sắp ngủ rồi."
Cậu quên sạch lời mình vừa nghĩ đến, sững ngốc nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến kéo khăn tắm trên vai xuống, dường như không nhìn thấy nỗi buồn và sự lúng túng của cậu, nói tiếp: "Anh gọi cho cha mẹ rồi, nói bọn họ mau về nhà càng sớm càng tốt, đợi bọn họ quay về anh sẽ đi ngay, đến London trước thích nghi với môi trường. Ngày mai anh đi làm visa, liên hệ với gia đình ở trọ, có lẽ mất khoảng nửa tháng."
"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác bỗng cảm thấy bản thân không nhận ra con người trước mặt này. Làm sao buổi sáng còn có thể nói yêu cậu, buổi tối đã nhìn cậu như tai hoạ, một chút lưu luyến cũng chẳng còn.
Anh quá đáng sợ rồi, trái tim anh làm bằng sắt. Vương Nhất Bác vốn cho rằng mình nhất định đã làm anh tan chảy, hiện tại xem ra chỉ là ý nghĩ hão huyền.
"Tiêu Chiến." Cậu cố chấp chặn trước cửa, "Anh đang lừa em..."
"Bộ não của em chỉ biết tiếp nhận thông tin mà em muốn tiếp nhận, anh nói mệt rồi, em tin hay không thì tuỳ." Tiêu Chiến nói: "Vương Nhất Bác, em mãi sống trong thế giới của riêng mình, cứ như vậy đi, anh không muốn cùng em chơi trò gia đình nữa, tránh ra."
"Anh đang lừa em! Anh đang nói dối em... Em không tin, Tiêu Chiến, anh không thể đối với em như vậy, em không tin!" Vương Nhất Bác nắm lấy vai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đã quen bị cậu hét đến ù tai, nhíu mày liền đẩy Vương Nhất Bác ra, "Em có biết em thế này thật sự rất khó coi không?"
Vương Nhất Bác đụng phải tường, nước mắt đáp xuống bộ đồng phục trắng xanh. Cậu chợt muốn đập đầu vào tường lần nữa, đụng đến hư não, biến thành kẻ thiểu năng nghe không hiểu gì cả. Cậu cảm thấy hơi lạnh lan tràn từ áo lót, giống như hơi ấm mà Tiêu Chiến mang đến cho cậu đêm đó, nhanh chóng lửa cháy lan đồng cỏ.
"Anh cho rằng em không biết thế này rất khó coi sao? Anh cho rằng em muốn như vậy sao? Em thích bị anh mắng là tên điên, bị anh mắng biến thái, bị anh ghét bỏ nhiều năm như vậy còn dính lấy anh như thuốc cao bôi trên da chó, em muốn sao?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến: "Anh biết hay không? Em làm bất cứ việc gì cũng đều vì anh."
Tiêu Chiến bất động, sự lạnh nhạt áo tiên không thấy vết chỉ khâu viết nên giữa mày, anh nhàn nhạt nói: "Không muốn thì đừng làm nữa, buông tha anh cũng buông tha cho chính em."
"Anh còn là người sao Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác hét về phía anh đang đi vào phòng ngủ.
Một bóng người cô độc phản chiếu trên bức tường, cùng với tiếng bước chân lề mề đang đến gần một bóng người khác trên bức tường khác.
Vương Nhất Bác đứng ở phía sau Tiêu Chiến hít sâu một hơi, rồi lại mỉm cười, "Anh là nói, em sai ở quá yêu anh rồi?"
"Anh là nói." Tiêu Chiến quay lưng về phía Vương Nhất Bác nói: "Loại tình yêu này của em chỉ sẽ khiến người ta đau đớn, em không biết yêu, vậy chi bằng đừng yêu."
"Đau đớn?"
Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng, rồi lại cười. Tiêu Chiến nghe cậu cười ngày càng lớn tiếng, hoà với âm thanh đặc sệt của mũi, tắc nghẽn tai anh, như thể oán quỷ đang giết người. Lông mày anh dần nhíu chặt, Vương Nhất Bác cười rồi tiến lên ôm anh.
Tiêu Chiến không biết cậu muốn làm gì, "Vương Nhất Bác?"
"Anh nói gì vậy? Đau đớn?" Vương Nhất Bác cười giễu cợt, giơ tay một cách mỉa mai chạm vào áo lót của Tiêu Chiến, "Anh hai, lúc anh thao em sao không nói đau? Dường như anh rất sướng, hình như là em đau mới phải?"
Tiêu Chiến sớm biết Vương Nhất Bác sẽ dùng chuyện này móc mỉa anh. Anh rõ nhất lời nói của Vương Nhất Bác chua ngoa biết bao, nhưng khi thực sự nghe vẫn thấy buồn, không chỉ vì phần ngọt ngào kia đã biến thành vũ khí ngâm đầy nọc độc, cũng bởi vì anh rõ ràng nghe thấy tâm huyết của Vương Nhất Bác đang nhỏ giọt.
"Thật vất vả cho anh rồi, đau đớn còn thao em nhiều lần đến vậy, câu nói chịu nhục chịu khổ chính là sinh ra dành cho anh sao? Nếu em nhớ không lầm, anh còn chẳng mang bao, còn bắn vào trong nữa. Anh hai, anh hiện tại chẳng phải rất vui vì em không phải em gái sao? Nếu không trong bụng đã mang hạt giống của anh rồi!"
"Vương Nhất Bác!"
"Mẹ nó em nói sai sao!"
Vương Nhất Bác trừng mắt xoay người Tiêu Chiến lại, mặt đầy nước mắt, mắt đầy bướng bỉnh, cậu ngẩng cao đầu, "Em có câu nào nói sai không?"
Tiêu Chiến tức đến mức bật cười, gật đầu nói: "Em không sai, Vương Nhất Bác em thì có gì sai? Em phóng hoả giết người cũng là đúng, chỉ có người khác có lỗi với em, toàn thế giới mẹ kiếp đều có lỗi với em!"
"Em còn nhớ đêm đó anh đã nói gì không? Anh nói em muốn làm tình với anh, chỉ để sau này có thêm lý do để uy hiếp anh." Tiêu Chiến cười nói: "Em xem, chẳng phải ứng nghiệm rồi sao? Anh quá hiểu em mà Vương Nhất Bác, em chính là con chó điên nuôi thành vô ơn, dù anh đối với em tốt thế nào, chỉ cần một ngày không hợp ý em, em sẽ ngay lập tức cắn chết anh."
"Em đổi người cắn đi, được không? Em buông tha anh nhé." Tiêu Chiến nói.
Khuôn mặt Vương Nhất Bác vì căng chật quá mức mà run rẩy, đôi mắt đỏ hoe cũng phát run. Tiêu Chiến chỉ lặng lẽ nhìn cậu, khuôn mặt vô cảm, "Tính ra anh cũng không nợ gì em, chỉ một chuyện này thôi. Em nhất quyết muốn tính toán, được, em thao lại anh là được, hiện tại có thể luôn. Trước khi trời sáng tuỳ em giày vò, sau khi trời sáng, chúng ta không ai nợ ai."
Vương Nhất Bác cắn chặt môi không lên tiếng, đôi mắt ngấn lệ vẫn đang trừng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thấy những giọt lệ đang run rẩy trong mắt cậu, run rẩy nhưng vẫn không chịu rơi xuống.
Cậu ngang bướng đến vậy, đến cả nước mắt cũng ngang bướng.
"Hỏi em đó." Tiêu Chiến thiếu kiên nhẫn nói: "Có thao hay không?"
Vương Nhất Bác đưa tay quẹt nước mắt trào ra, duy trì vẻ mặt ngang tài ngang sức, nhưng nước mắt như đang chống đối cậu, không ngừng dâng thêm. Cậu thảm hại lau mặt, lau mắt, cho đến khi ngũ quan không kiềm chế được nhăn lại, đôi môi mím chặt bật ra tiếng nức nở, giống như đập lớn sắp vỡ, sụp đổ đến một cách đột ngột và nhanh chóng. Vương Nhất Bác vùi mặt vào khuỷu tay ngồi xổm xuống, động tác liền mạch.
Tiếng khóc rền vang dữ dội lấp đầy mỗi ngóc ngách trong phòng, chói tai cũng như đau lòng, Tiêu Chiến nhìn thấy bóng mình và Vương Nhất Bác phản chiếu trên tường.
Một cao một thấp, anh và em trai.
Anh chợt nhớ đến nhiều năm trước. Anh nói với Vương Nhất Bác, sau này sáng tối anh đều hâm sữa nóng cho em. Vương Nhất Bác luôn mang vẻ mặt vô cảm cười với anh rồi, là lần đầu tiên, là lần kinh diễm nhất, cậu nói được đó. Sao cậu lại dễ thương đến vậy.
Giọng nói vui thích tông cao đồng nghĩa với sự dễ thương trong lòng anh, hương sữa ngọt ngào đã trở thành tội lỗi cư trú trong giấc mơ của anh.
Bạn nhỏ Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến thấy cậu co rút lại thành một quả bóng nhỏ, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ gọi tên cậu như vậy. Bạn nhỏ Vương Nhất Bác, cúi đầu nhận sai đối với em mà nói khó đến vậy sao? Sự ngông cuồng tự đại của em quan trọng hơn Tiêu Chiến sao?
Anh thở dài, xoay người dưới ánh đèn, Vương Nhất Bác bỗng gọi anh lại.
Tiêu Chiến dừng bước đợi cậu nói.
Vương Nhất Bác có chút hít thở không thông, hai tay đang bụm mặt, dùng sức đẩy sang hai bên, lòng bàn tay đỏ, mặt cũng đỏ. Cậu hắng giọng rồi mới nói: "Em biết anh xử lý tấm vải liệm thế nào rồi."
Tiêu Chiến suýt nữa đã cười thành tiếng. Anh thực sự muốn hỏi Vương Nhất Bác, sao em có thể ngớ ngẩn đến mức này, đến giờ còn nghĩ làm sao để thắng lại chút ít.
"Buổi chiều tan học, em lên sân thượng xem rồi." Vương Nhất Bác nén sức nói tiếp: "Hôm đó mưa to, phần lớn vật liệu xây dựng đều được chuyển vào trong nhà rồi, nhưng rác rưởi còn chưa dọn, em thấy ba bao cát đã mở hoàn toàn, xếp chồng lên bên cửa sổ xả khí. Anh chỉ dùng một cái, xé thêm hai cái chỉ để đánh lạc hướng."
Tiêu Chiến không nhẫn nại mà cử động, Vương Nhất Bác hoà hoãn lại hơi thở rồi nói tiếp: "Phía trên cửa sổ xả khí có một lỗ thoát hình vuông, nhưng bốn mặt được làm thành cửa chớp, khe hở rất nhỏ. Thiết bị rất đơn giản, anh chỉ dùng một sợi dây nylon có sẵn trên sân thượng, một đầu buộc vào móc khoá em tặng anh, ném vào trong cửa chớp, một đầu buộc vào một góc của tấm vải liệm, sau đó dùng dao tiện ích cắt, cắt đến khi góc này chỉ còn dính một chút với phần chính của tấm vải. Trước khi cát rỉ, tấm vải bị bao cát đè, trọng lượng của móc khoá có thể không đáng kể, mà sau khi Trình Hiểu Vũ rơi xuống, cát cũng đã rò rỉ hết, móc khoá kéo động tấm vải liệm. Lúc đến cửa chớp, phần chính của tấm vải không vào được, bị kẹt ở bên ngoài, nhưng góc anh buộc thì có thể vào được. Trọng lực kéo xuống, bộ phận liên kết bị xé toạc, móc khoá, dây nylon và góc vải lọt vào đường ống nước, tấm vải rơi bên cạnh cửa sổ xả khí."
Vương Nhất Bác nói xong mới ngẩng đầu, ngạo mạn ngẩng đầu, "Đúng chứ?"
"Nói xong rồi?" Tiêu Chiến không quan tâm nói: "Nói hay lắm, ngủ đi."
"Đúng không!" Vương Nhất Bác nắm chặt tay hét lớn. Ánh đèn dường như phối hợp loé một cái, ảo giác thật đến vậy, giọng cậu lại trầm xuống, "Đúng không?"
"Đúng, được rồi chứ?" Tiêu Chiến nói xong liền quay về phòng ngủ, đóng cửa.
Cậu mỉm cười trong tiếng đóng cửa, nhặt lên "thắng lợi" mà Tiêu Chiến ban cho, nhìn ngọn đèn rồi cười lớn tiếng. Trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, sao rất sáng, nhưng bên trong cửa sổ rất hoang vắng.
Cái bóng trên tường lắc lư hệt như một con lắc, dao động đến 0 giờ 0 phút khi phép thuật đã biến mất, nó sột soạt run rẩy, tiếng khóc đã thay cho tiếng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro