Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cứng đầu (Thượng)

Cứng đầu (Thượng)

Tên gốc: 死脑筋

Tác giả: xupusimo

Cảnh sát X Côn đồ

Trích lời tác giả: Muốn viết một truyện phong ba bão táp (nhưng không thành công).

____

"Ầm ầm —— "

Một tia chớp sắc bén xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen, buổi chiều oi bức cuối cùng cũng có mưa rơi.

"Rầm rầm rầm!"

Cửa chống trộm bị gõ rung trời, hòa cùng tiếng mưa lốp bốp đập lên cửa sổ thủy tinh, càng khiến không gian thêm náo nhiệt.

"Chiến ca! Chiến ca! Tiêu Chiến à!" Mấy người ngoài cửa hét lớn, "Chiến ca! Anh mở cửa đi!"

"Đến đây!" Tiêu Chiến múc đồ ăn từ trong nồi, tắt bếp, bưng đồ ăn lên bàn, cởi tạp dề rồi ra mở cửa.

"Bọn mày dừng tay đi! Chiến ca ở nhà, không nghe thấy anh ấy vừa nói 'đến đây' hay sao?"

"Được rồi, Vương Bác, làm gì có ai ra mở cửa cho mày? Tao thấy cứ để bọn tao cạy cửa sổ vào còn nhanh hơn!"

"Hay là mày muốn ch*ch người trong nhà đến điên rồi. Thật ra, nếu mày muốn được ch*ch, thì anh em bọn tao cũng là nam nhân tốt đấy chứ!"

"Đúng rồi đúng rồi, mày cần gì, cho dù mày cởi quần, anh em tốt cũng sẽ giúp mày giải quyết..."

Tiêu Chiến vừa đứng ở cửa ra vào đã nghe thấy bên ngoài mồm năm miệng mười ầm ĩ, đen mặt mở cửa: "Ai muốn cởi quần ở cửa nhà tôi?"

"Tiêu ca!" Vừa thấy anh, đám tiểu tử hỗn xược lập tức đứng nghiêm, muốn bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính, chỉ kém điều vái anh.

Mắt Vương Nhất Bác sáng lên: "Chiến ca!"

Tiêu Chiến không mặn không nhạt lướt qua bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Vương Nhất Bác —— thằng nhóc này như bị mấy kẻ khác kết bè kết phái bắt nạt, trên tay có mấy vết cào ngang dọc, cổ áo T-shirt mỏng manh xiêu vẹo khoác trên cơ thể, lộ ra nửa đầu vai, có lẽ vừa ngã trong mưa, toàn thân còn dính bùn đất.

"Cậu xảy ra chuyện gì thế này?" Tiêu Chiến nhíu lông mày.

Âm lượng anh không lớn, nhưng kèm theo tức giận, mấy thiếu niên vừa rồi còn ầm ĩ hơn ai hết giờ ở trước mặt anh chỉ biết co quắp chân tay không dám tùy tiện trả lời.

Tiêu Chiến 'chậc' một tiếng, tay vỗ lên đầu Vương Nhất Bác một cái 'bốp': "Tôi đang hỏi cậu đấy."

"Em..." Vương Nhất Bác vẫn đang suy nghĩ nên nói như nào, đột nhiên một tên lớn gan phía sau hắn hô lên một câu: "Vương Bác nói hắn muốn lên giường với Tiêu đại ca anh đấy!"

Vương Nhất Bác lập tức cãi lại: "Em không có! Em tới..."

Nói rồi đột nhiên im bặt, chỉ dám lén lút nhìn Tiêu Chiến, rõ ràng là không dám nói mấy lời đó.

Tiêu Chiến đợi cả buổi cũng không đợi được giải thích, lười tiếp tục truy cứu, cầm một tay hắn kéo vào cửa, tay còn lại định đóng cửa, ánh mắt liếc qua mấy người đang xô đẩy nhau ngoài cửa, dáng vẻ như không cam tâm rời đi.

"Làm gì nữa? Muốn vào xem tôi chơi cậu ta thế nào hả?" Tiêu Chiến mặt không đổi sắc quay đầu lại hỏi.

Đám tiểu tử hỗn xược rối rít lắc đầu: "Không không không dám không dám..."

Tiêu Chiến hừ một tiếng, đóng cửa lại.

Tiêu Chiến là một cảnh sát nhỏ của đồn công an, ngày thường chịu trách nhiệm giải quyết mấy vụ ẩu đả nhỏ, trong đó chín mươi phần trăm là tranh chấp giữa mấy người vô công rồi nghề, mà trong chín mươi phần trăm đó, lại có chín mươi phần trăm là do đám thanh niên hai mươi tuổi như Vương Nhất Bác gây ra.

Đám thanh niên còn nhỏ dồi dào tinh lực, lại không có việc làm đứng đắn, một thân khí lực dồn hết lên việc tranh cãi đánh nhau, cho nên lúc nào cũng bị bắt lên đồn công an. Nhưng đám thanh niên này không có tội danh lớn, nhốt vài ngày rồi lại thả ra tiếp tục gieo họa cho hàng xóm láng giềng.

Dần dà, các phố phường còn chia ra các thế lực khác nhau, đám thanh niên ngoại trừ ở bên ngoài đánh nhau, còn phối hợp gánh vác nhiệm vụ 'trông coi' khu phố mình sống.

Mà trong những bang phái này, Vương Nhất Bác là mạnh nhất——bởi vì Vương Nhất Bác biết đánh nhau, vả lại bình thường sống một mình, trong nhà không ai quản, không sợ gây chuyện.

Đại khái là một năm rưỡi trước, Tiêu Chiến từ nơi khác bị điều đến trấn nhỏ này, mà ngày đầu tiên nhậm chức anh đã đụng phải Vương Nhất Bác gây sự.

Lúc Tiêu Chiến đơn thương độc mã chặn trước ngõ hẻm, mấy tiểu tử này thoạt nhìn còn nhỏ hơn anh vài tuổi, toàn thân lệ khí, trong tay lại không có vũ khí gì, hình như tay không tấc sắt đánh nhau.

Vương Nhất Bác thấy anh, sắc mặt không biến hóa lớn, đánh giá bộ đồng phục của anh từ trên xuống dưới, cằm hơi nhếch lên: "Mới tới hả?"

"..."

Cái liếc mắt gật đầu của hắn chẳng khác nào điệu bộ lãnh đạo thị sát khiến cho Tiêu Chiến câm nín một hồi, nén giận đỡ trán, anh cong môi nhìn hắn nở một nụ cười không đứng đắn: "Cậu quản được tôi."

Vương Nhất Bác hiển nhiên không nghĩ tới cảnh sát nhỏ mới tới này lại dám can đảm ngả ngớn với đầu sỏ một bang phái như hắn, lông mày nhướn lên: "Tránh ra, đây không phải chuyện của anh."

"Khó mà làm được, nếu tôi để mấy cậu đi, trở về nhất định sẽ bị cấp trên mắng." Tiêu Chiến nói rồi, dứt khoát ôm tay, đứng trước mặt hắn.

"..."

Cuối cùng đương nhiên vẫn là Tiêu Chiến thành công bắt được mấy tên côn đồ này, áp giải về đồn.

Trong phòng thẩm vấn, Vương Nhất Bác bị còng hai tay đặt trên bàn, ngón tay tùy ý gấp lại. Nhân viên thẩm vấn ngồi đối diện hắn liến thoắng hỏi một đống câu, nhưng Vương Nhất Bác lại làm như không nghe thấy.

Đến khi đối phương ngừng nói, Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu lên: "Gọi người đánh tôi đến tra xét, tôi chỉ nói chuyện với anh ta."

"..."

Năm phút sau, Tiêu Chiến xoa xoa tay đi đến, hình như vừa ăn gì đó, bên miệng còn dính chút mảnh vụn.

"Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện hắn, xác nhận tên một lần, rồi cầm bút: "Đến đây đi tiểu coolguy, bắt đầu ra chiêu được rồi đấy."

Vương Nhất Bác chưa muốn mở miệng ngay lập tức, chỉ đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần nữa: "Thân thủ của anh rất tốt."

Bút trong tay Tiêu Chiến vẽ một vòng tròn trên giấy, anh không nghĩ tới đợi cả buổi lại là một câu nói như vậy, lập tức cảm thấy thằng nhóc trước mặt rất thú vị, học điệu bộ lạnh lùng của hắn nhướn lông mày: "Thân thủ của cậu cũng không tệ."

Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến. Nhếch cằm một cái nhìn vết đỏ trên cẳng tay anh: "Vết thương đau không?"

Đây là do Vương Nhất Bác gây ra trong khi cả hai giằng co.

"Hả, không phải vết thương nghiêm trọng." Tiêu Chiến nói, sau đó như đáp lễ mà hỏi ngược lại: "Vậy còn tiểu coolguy? Cổ tay đã nắn lại chưa?"

——Cũng trong lúc đánh nhau, anh đã vặn trật khớp tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giơ cổ tay bị còng lên——chỗ cổ tay vẫn có chút sưng, nhưng nhìn qua có vẻ đã trở về vị trí cũ: "Bác sĩ của mấy người đã xử lý qua."

Cảm thấy đã chào hỏi đủ rồi, Vương Nhất Bác túm tóc, bắt đầu 'nhận tội': "Xế chiều hôm nay tầm ba bốn giờ, mấy người chúng tôi vốn đang ở quầy bán đồ vặt phố tây hóng gió..."

Nội dung vụ án thật ra chẳng có gì đáng nói, cơ bản chỉ là con phố này đã bị tiểu bá vương chiếm, nhưng lại có mấy con chó con mèo đi lạc vào địa bàn.

Tiêu Chiến vừa ngáp vừa viết xong chữ cuối cùng: "Được rồi. Vấn đề không lớn, trước khi trời tối có thể thả cậu. Này, tôi nói thật mấy cậu đều là người trẻ tuổi, lại còn quá nhàn rỗi, không bằng dùng sức trẻ giúp mấy bác công nhân chuyển gạch không phải tốt sao?"

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến tính toán không sai, tầm giờ cơm tối, Vương Nhất Bác được thả ra.

Lúc đi ngang qua trước cửa sổ văn phòng Tiêu Chiến, người bên trong đột nhiên hô lên: "Này tiểu coolguy!"

Vương Nhất Bác dừng bước.

"Cậu tới đây." Tiêu Chiến vẫy vẫy tay với hắn, "Tôi hầm canh xương, cậu uống một chút lấy lệ, rồi mang về chia cho bạn cậu uống cùng cũng được."

Cảnh sát trẻ tuổi trong cửa sổ cười mắt cong cong, nốt ruồi nhỏ dưới môi như một cái móc câu nhỏ, Vương Nhất Bác như bị ma xui quỷ khiến đi đến trước cửa sổ của anh.

Mãi đến khi cầm theo hộp giữ nhiệt và một chồng bát giấy đi ra từ văn phòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn không hiểu tại sao bản thân lại nghe lời nhận ý tốt của Tiêu Chiến.

——Coi như là ngưỡng mộ thân thủ anh ta tốt, Vương Nhất Bác nói với chính mình.

Tục ngữ có câu cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, sau khi đám côn đồ nhận được ý tốt của Tiêu Chiến lập tức biết điều không gây phiền toái trong phạm vị quản lý của anh——đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là không thể trêu vào.

* Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: ăn của người ta, thì cách đối xử cũng mềm mỏng hơn.

Nói đùa chứ, nếu Vương Nhất Bác chưa từng đánh với anh, với thân thủ này cũng đủ xưng bá cả cái thị trấn nhỏ.

Vả lại, lòng tốt của Tiêu Chiến không chỉ dừng ở canh xương, anh còn cực kỳ bằng lòng sẻ chia với người khác, trong nhà thường nấu nồi thức ăn lớn, bổ dưa làm thịt gà, cũng sẽ cho đám tiểu tử vô gia cư mấy miếng.

Sau này, Tiêu Chiến được đám côn đồ kính nể là 'Tiêu ca', thường xuyên tình nguyện giúp anh bớt bận rộn. Trạm gác trước cửa đồn công an cũng là đám thanh niên này tự tay xây nên bằng gạch.

Đương nhiên, trong số bọn họ quan hệ thân thiết nhất với Tiêu Chiến vẫn là Vương Nhất Bác, bởi vì, Vương Nhất Bác vẫn là người đánh nhau giỏi nhất trong số bọn họ ——cũng là người duy nhất may mắn từng đánh với Tiêu Chiến.

Dường như để thể hiện thân phận khác biệt, trong khi tất cả mọi người đều gọi 'Tiêu ca', chỉ có một mình Vương Nhất Bác thích mở miệng gọi 'Chiến ca', những lúc gấp gáp còn gọi thẳng họ tên, bởi vậy mà bị đám bạn tức giận mắng không lễ phép.

Bản thân Tiêu Chiến trái lại không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy bọn nhóc con này...thật sự là quá nhàn rỗi.

Lúc này, Tiêu Chiến vừa kéo Vương Nhất Bác vào cửa lập tức buông tay, ném một cái khăn mặt sạch cho hắn, lại phán một câu 'Cởi hết quần áo ra', đồng thời tìm kiếm thứ gì đó.

Chờ anh tìm được hộp y tế, quay đầu lại, vẫn thấy Vương Nhất Bác đứng tại chỗ ngây ngốc.

"Không nghe thấy hả? Cởi ra đi." Tiêu Chiến nói rồi dứt khoát túm người qua, tự mình động thủ cởi quần áo bẩn thỉu của hắn xuống.

"Chiến ca!" Bỗng nhiên bị lột sạch áo, Vương Nhất Bác vô thức lùi nửa bước.

Tiêu Chiến mở lọ cồn i-ốt, dùng bông vải chấm một ít, anh kéo người về định thoa lên vết thương trên người hắn, nhưng vừa ngẩng đầu thấy nét mặt hắn, lại buồn cười nói: "Sao vậy? Còn nói muốn lên giường với tôi cơ mà, mới cởi quần áo đã sợ rồi à?"

"Em không sợ!" Vương Nhất Bác cãi lại, nói xong còn như chứng minh, mà lưu loát cởi quần ngoài, lộ ra hai cái chân dài láng mịn. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến vẫn trốn tránh như trước, lại có chút khẩn trương.

"..." Tiêu Chiến không nhịn được đỡ trán, "Cậu đang định sắc dụ tôi hả Vương Nhất Bác?"

Anh đoạt lại khăn mặt trong tay Vương Nhất Bác, dán lên mặt hắn: "Tự lau nước bẩn trên người mình đi, rồi tôi thoa thuốc cho cậu."

"A..." Vương Nhất Bác có chút cứng ngắc lau nước bẩn dính trên người mình.

Tiêu Chiến khẽ vuốt cằm, cẩn thận thoa thuốc lên từng vết thương trên người hắn, anh kề rất gần, hơi thở ấm áp lướt khẽ qua làn da Vương Nhất Bác, cảm giác tê dại lan từ bên tai đến toàn thân, khiến Vương Nhất Bác không dám lộn xộn dù chỉ một chút.

"Được rồi." Tiêu Chiến cũng không phát hiện ra sự bất thường của hắn, sau khi thoa xong thuốc, lại lấy một bộ quần áo sạch ném cho hắn: "Quần áo của cậu tôi ném vào máy giặt để giặt rồi, cậu trước mặc quần áo của tôi nhé."

Nói xong, anh cất hộp y tế, rồi đi vào phòng bếp: "Chưa ăn gì phải không? Ngồi xuống ăn cùng đi."

Vương Nhất Bác không từ chối, mặc quần áo tử tế rồi mất tự nhiên đến bên bàn ăn ngồi xuống, khẽ nói: "Cảm ơn chiến ca."

Tiêu Chiến không để trong lòng mà xua tay ngăn lại, xới hai phần cơm: "Tại sao bọn họ hợp sức bắt nạt cậu?"

Vương Nhất Bác mím môi: "Bọn nó không hợp sức bắt nạt em."

Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Thôi đi, thân thủ của cậu như thế nào chẳng lẽ tôi không biết? Nếu không phải bọn họ hợp sức, sao có thể động được một sợi tóc của cậu?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Ý em là, bọn họ không muốn bắt nạt em."

Tiêu Chiến liếc mắt: "À, vậy tại sao lại bị đánh thành như vậy? Luận võ hả?"

Vương Nhất Bác không có trả lời. Cúi đầu dùng chiếc đũa chọc chọc cơm, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi: "Chiến ca, anh có biết kẻ có tiền mới tới phố tây không?"

Trong lòng Tiêu Chiến khẽ động, nhưng ngoài mặt vẫn nhai thức ăn lắc đầu: "Không biết. Nhiều tiền lắm sao?"

"Này..." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, "Hắn ta thường xuyên cho bọn em tiền để nhờ bọn em làm chân sai vặt——mua bao thuốc lá hoặc cho cái gì đó, còn cho rất nhiều tiền. Có đôi khi trên đường gặp bọn em, sẽ mời vào tiệm ăn cơm."

"Ồ, rất hào phóng."

"Ừ, vì vậy bọn nó đều rất quý hắn ta, cũng vui vẻ làm chân sai vặt."

Tiêu Chiến chú ý thấy hắn nói 'bọn nó', kỳ quái nói: "Tại sao lại là 'bọn nó'? Cậu không quý hắn ta hả?"

"Cũng không phải không quý, dù sao hắn ta đối xử với bọn em rất tốt——" Vương Nhất Bác gãi gãi tóc, "Chỉ là cảm thấy, tốt đến mức khó hiểu."

Tiêu Chiến cười: "Tôi không khó hiểu sao? Cậu vẫn luôn chạy đến nhà tôi đấy thôi?"

Vương Nhất Bác như bị chọt trúng nỗi lòng, toàn thân đột nhiên run lên, gấp đến độ đũa rơi trên bàn: "Tại sao anh lại nói vậy, anh đương nhiên không giống hắn ta. Anh..."

Tiêu Chiến không nghĩ tới hắn lại phản ứng lớn như vậy, đang ăn được một nửa cũng dừng động tác lại, há miệng nhìn hắn.

Được rồi, Tiêu Chiến thở dài trong lòng——anh đại khái đã đoán được có chuyện gì xảy ra.

Quá nửa là một đám tiểu quỷ được người khác đối tốt, lại bắt đầu vỗ ngực cam đoan lên núi đao xuống biển lửa cũng nguyện chết không từ.

Nhưng Vương Nhất Bác lại vì có một đoạn quá khứ không giống người bình thường với Tiêu Chiến nên ra mặt thay anh, nói chung nội bộ tranh cãi chuyện 'Kẻ có tiền tốt hay là Tiêu Chiến tốt', ầm ĩ không đưa ra được kết quả, cuối cùng vẫn phải động thủ, đánh rồi lại tìm tới cửa, dường như nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó.

"Cứng đầu." Tiêu Chiến không đầu không đuôi nói một câu như vậy, rồi gắp thức ăn vào bát Vương Nhất Bác.

Muốn nói đến đoạn 'qua lại' giữa hai người, thật ra cũng là ngoài ý muốn.

Nơi thị trấn nhỏ xa xôi nhưng các loại cửa hàng phương tiện đều đầy đủ. Ở góc Tây Nam của thị trấn có một quán gay bar, lúc rảnh rỗi Tiêu Chiến sẽ đi đến ngồi một lát.

Đêm đó, anh vẫn như cũ buồn chán ngồi trước quầy bar, câu được câu không nói chuyện phiếm với bartender, coi như hoàn toàn không nghe thấy người đàn ông bên cạnh đang lải nhải lấy lòng.

"Ngại quá, phiền anh để tôi đi vệ sinh." Tiêu Chiến lễ phép cắt ngang lời nói của người đàn ông, không để lại dấu vết lần lượt tránh từng ly rượu đối phương đưa.

"Ôi chao! Soái ca à, tôi đã ở cạnh cậu cả đêm rồi, nếu cậu nể mặt tôi uống ly rượu này, tôi sẽ đi?"

Quấn cả đêm cũng không nhìn ra tôi không có hứng thú với anh, mắt mọc sau ót hả. Tiêu Chiến nhịn không được chửi thầm trong lòng một câu, nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã như trước: "Thật có lỗi, tôi không..."

"Tôi uống thay anh ấy." Đột nhiên, bên cạnh có một cánh tay duỗi ra nhận lấy rượu trong tay người đàn ông.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro