Anh đến rồi
Anh đến rồi
Tên gốc: 他来过
Tác giả: 奶油
Thể loại: OOC, BE.
____
_Quả trên cây, chín sẽ rụng xuống, bạn không hái nó vẫn sẽ rụng. Nếu không nhờ may mắn của chúng ta , tiếc nuối vốn sẽ chẳng tồn tại. (By Lisburn)_
(Câu này hơi khó hiểu, ở trên zhihu có một số lí giải mọi người có thể tham khảo. Có thể hiểu là chúng ta không thể ngăn quả rụng nhưng nếu không có may mắn thì không có hi vọng, và không có hi vọng đồng nghĩa với không có sự nuối tiếc. Ý kiến trên weibo lại là đời người sẽ rất nhiều lần nuối tiếc nếu cứ chìm đắm trong nó thì chúng ta sẽ như vậy cả đời nhưng nếu lạc quan đối mặt với chúng, gạt bỏ sự nuối tiếc chúng ta sẽ đón nhận một cuộc sống hạnh phúc.)
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chia tay rồi, có lẽ bọn họ chưa từng bên nhau, cũng có thể nói là Vương Nhất Bác đơn phương cho rằng đoạn tình cảm này của bản thân và Tiêu Chiến có thể kéo dài cả đời.
2023.8.1
Buổi chiều: 16:00
Thời tiết: Mưa to
Lúc này, Vương Nhất Bác mặc đồ ngủ ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, trong tay cầm chai bia, nhìn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, hắn cười nói: "Hóa ra, ảnh đế đối với anh quan trọng như vậy...Còn em không là gì hết."
Vương Nhất Bác loạng choạng đứng lên chậm rãi đi ra ngoài phòng, quên không nói, trên sàn nhà không chỉ có cơ thể yếu ớt, còn có nước mắt đã cạn và mảnh thủy tinh rơi đầy đất, hiện giờ trở thành màu máu tươi gai mắt.
2023.8.1
Buổi chiều: 14:00
Thời tiết: Có mây, mưa vừa.
Một tiếng trước Vương Nhất Bác còn đang ăn cơm, bây giờ lại đứng cạnh băng ghế cầm ô chờ người hẹn hắn ra ngoài, bởi vì chân quá mỏi Vương Nhất Bác bất đắc dĩ phải dựa lên băng ghế ướt đẫm, đột nhiên ánh mắt liếc thấy Tiêu Chiến cách đó không xa lập tức đứng thẳng dậy, mãi đến khi Tiêu Chiến tới hắn mới thả lỏng.
Xoa nhẹ bả vai đau nhức rồi nhìn về phía Tiêu Chiến nói: "Chiến ca! Anh...anh tìm em có chuyện gì?" Giọng điệu như trẻ con đòi kẹo người khác.
Mà lúc này trong ánh mắt Tiêu Chiến không còn cưng chiều thường ngày, chán ghét nhìn hắn: "Vương Nhất Bác, chúng ta chia tay đi." Giọng điệu như biết rõ kẹo trong túi áo là kẹo đứa trẻ thích nhất nhưng vẫn cố tình lạnh lùng nói kẹo đã hết hạn.
Nét cười ngưng đọng trên mặt Vương Nhất Bác, lâu sau mới nghẹn một câu: "Tại sao?"
"Cậu sẽ cản trở tôi lấy được ảnh đế, vì vậy cầu xin Vương lão sư rủ lòng từ bi mà buông tha cho tôi."
Nói xong, Tiêu Chiến liền đi, Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng anh, không biết phải níu giữ thế nào, cũng không biết lấy tư cách gì để níu giữ.
2019.8.23
Buổi chiều: 13:14
Thời tiết: Tạnh ráo
Hiện tại là bữa tiệc sát thanh riêng tư của bộ phim ăn khách Trần Tình Lệnh, Vương Nhất Bác đứng trong góc nhìn Tiêu Chiến vì chơi thua 'Kéo búa bao' mà phải nhận hình phạt, suy nghĩ của hắn không để lên việc Tiêu Chiến nhận hình phạt mà là môi mỏng của Tiêu Chiến.
"Tiểu bằng hữu? Đang nghĩ gì vậy?"
"Hả? Ừm..ừm."
Vương Nhất Bác bị kéo về hiện thực nhìn Tiêu Chiến không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt mình, thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp mười lần trước mắt không hiểu sao thấy có chút xấu hổ, không phải chỉ là xấu hồ bình thường.
Tiêu Chiến buồn cười nhìn Vương Nhất Bác nói: "Tiểu bằng hữu, giúp anh hoàn thành hình phạt được không?"
"A? Hình phạt gì?"
"Em đồng ý trước đã."
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến có điểm kỳ lạ lại nhìn Trịnh Phồn Tinh và Tuyên Lộ bên cạnh đang che miệng cười trộm, càng cảm thấy kì quái, trong lòng mặc dù không tình nguyện nhưng miệng vẫn đồng ý.
Trong nháy mắt. tiếng vỗ tay như sấm thiếu chút nữa làm điếc lỗ tai Vương Nhất Bác, không đợi hắn kịp phản ứng Tiêu Chiến đã tiến về phía trước hôn lên môi Vương Nhất Bác rồi lập tức tách ra, Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, mong đợi trong mắt như muốn trào ra, Tiêu Chiến buồn cười vuốt vuốt tóc hắn rồi ghé vào tai nói: "Vương Nhất Bác tiểu bằng hữu, anh thích em, yêu nhau được không?"
"Được."
2023.8.1
Buổi chiều: 16:30
Thời tiết: Mưa rào có sấm chớp
Vương Nhất Bác đứng trên sân thượng nhìn xuống, nhưng lúc này mưa và nước mắt đã cản trở tầm nhìn của hắn.
Nhớ lại hết thảy, hắn ngẩng đầu mỉm cười với khuôn mặt trong ký ức nói: "Cảm ơn, anh đã tới."
2023.8.1
Buổi chiều: 16:36
Thời tiết: Mưa nhỏ
Từng tiếng còi báo động phá tan sự yên tĩnh.
Bạn hỏi tôi Vương Nhất Bác ở đâu?
Hắn ở địa ngục
Bạn hỏi tôi Tiêu Chiến sao rồi?
Anh ấy điên rồi
_Những thứ quan trọng sẽ không trôi nổi bồng bềnh, nó vừa tan biến một cách nặng nề, vừa lan ra thành những gợn sóng nhỏ. (Jean Cocteau《 Meeting Picasso 》)_
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro