Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Đây là quà chia tay

"Có con thì sẽ không ly hôn đúng không?"

Có con, tất nhiên áp lực từ phía trưởng bối sẽ không còn. Tiêu Chiến, cũng muốn một đứa con sao?

Vương Nhất Bác đột ngột ngẩng đầu, tròn mắt nhếch miệng, hiếm khi lộ vẻ ngờ nghệch, nhưng cậu lại rũ mắt xuống rất nhanh. Cậu có thể kết hôn với Tiêu Chiến là dựa vào pheromone có độ xứng đôi cao, nói cách khác là dễ kết hợp để sinh ra đời sau chất lượng. Ngay từ đầu cậu đã nghĩ kỹ rồi không phải sao?

Tiêu Chiến đi tới, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy Vương Nhất Bác: "Xin lỗi", anh nói.

Người trong lồng ngực run nhẹ, nhìn nhỏ gầy lại đáng thương, lòng Tiêu Chiến cũng đau rát, may thay vẫn còn kịp, kỳ hạn hai năm gì chứ, không tính toán gì hết, anh và Vương Nhất Bác sẽ từ từ tìm hiểu lẫn nhau, từ từ bồi dưỡng tình cảm. Anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với Vương Nhất Bác, dù là lúc trước không có tình cảm hay là hiện tại muốn bồi thường. Anh đã từng không hiểu tại sao ngày nào mình cũng nghĩ về Vương Nhất Bác, tại sao không gặp được Vương Nhất Bác là bực bội bất an. Khi nhận ra mình sẽ mất Vương Nhất Bác, lòng Tiêu Chiến khó chịu cực kỳ.

Anh vô cùng chắc chắn, anh thích Vương Nhất Bác, anh yêu cậu Omega không thích nói chuyện lại dễ đỏ mặt này.

Giờ phải làm sao? Vương Nhất Bác trong ngực anh xuyên tạc ý tứ, duỗi tay xé miếng ngăn trên tuyến thể xuống. Ngay lập tức, mùi hoa nhài tản ra không khí, rất nhẹ, nhưng Tiêu Chiến lập tức bắt lấy, hô hấp dồn dập. Cánh tay trắng nõn của Vương Nhất Bác vòng qua cổ anh, Tiêu Chiến được đáp lại, kích động bế Vương Nhất Bác lên hôn.

Quả thật là họ rất phù hợp.

Dù ở trên giường có lăn lộn như thế nào thì Vương Nhất Bác cũng sẽ không khóc, cậu chỉ đỏ mắt không dám nhìn người, bị đùa nghịch thành tư thế gì cũng rất phối hợp, vừa ngoan vừa mềm, có đôi lúc không chịu nổi nữa mới hừ hừ hai tiếng, y như mèo con, cào cào làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Vì để được nghe thêm hai tiếng hừ hừ, tay Tiêu Chiến bắt đầu hoạt động mạnh hơn, cố ý đỉnh vào chỗ sâu bên trong, anh không thể cưỡng lại sự quyến rũ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác tựa như một kho báu, lột lớp vỏ lạnh tanh kiệm lời bên ngoài sẽ thấy dòng nước thơm ngọt bên trong.

Nhận thấy Tiêu Chiến đang thăm dò không ngừng, Vương Nhất Bác trốn cũng trốn không thoát, bị ma sát đến run cả người. Chỉ là vì muốn đứa nhỏ, sao không làm nhanh rồi thôi, Vương Nhất Bác lo Tiêu Chiến không hiểu, nức nở nhắc: "Hức, phải, phải vào, mới dễ, có, có con."

Tiếng nói của cậu bị đâm phá thành mảnh nhỏ, hệt như đang làm nũng. Lời mời gọi thành khẩn làm cả người Tiêu Chiến căng chặt, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa, động thân đỉnh vào miệng nhỏ, răng nhọn cũng ghim lên phần thịt nóng bỏng sau gáy Vương Nhất Bác.

Đánh dấu lưu loát.

Vương Nhất Bác run rẩy kịch liệt, không thể ngăn được nước mắt sinh lý nữa, gương mặt ướt nhẹp. Cậu ôm chặt lấy Tiêu Chiến, không muốn buông tay. Cậu cảm nhận được hạnh phúc giả dối, nhưng cũng đủ tỉnh táo để cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.

"Ngoan, để anh lau cho em, được không." Buông lỏng cánh tay, Tiêu Chiến đứng dậy lấy khăn lông đã thấm ướt đến, lại ôm Vương Nhất Bác vào trong ngực lần nữa. Vương Nhất Bác thật sự rất nhỏ nhắn, Tiêu Chiến như đã nghiện chuyện ôm Vương Nhất Bác vào ngực này rồi.

Tiêu Chiến ít khi nói cười, chưa từng nói chuyện dịu dàng như vậy với cậu. Dưới ánh mắt mang ý cười của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu, cậu lặng lẽ lấy tay che mặt sau lại, cả người ửng đỏ, bắp đùi vẫn còn đang run, "Không lau, không lấy ra dễ mang thai hơn."

Vương Nhất Bác khẩn trương nghiêm mặt, chỉ là gương mặt đỏ hồng, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.

Biết Vương Nhất Bác đáng yêu, nhưng không biết Vương Nhất Bác đáng yêu đến vậy. Tiêu Chiến dịu dàng ôm người lại, tim muốn tan ra, anh hôn hôn trán Vương Nhất Bác, dỗ dành: "Thuận theo tự nhiên là được, làm thêm vài lần nữa là có thể mang thai."

Không thể như vậy, nếu cứ như vậy nữa thì cậu sẽ đắm chìm trong ảo tưởng được yêu, không thoát được. Vương Nhất Bác xoa xoa đôi mắt, không nói gì, cậu vừa định đứng dậy, lại bị Tiêu Chiến ấn vào chăn.

"Anh chặn nó giúp em."

......

Gần đây Vương Nhất Bác rất buồn rầu, vì hoàn thành mục đích mang bé con, Tiêu Chiến luôn muốn cậu, chuyện này cũng bình thường, vốn dĩ là làm càng nhiều thì càng dễ mang thai, nhưng mà lần nào Tiêu Chiến cũng làm rất lâu, vất vả lắm mới kết thúc, Tiêu Chiến lại muốn ôm cậu ngủ, kêu cậu là bảo bối, không cho cậu về phòng cũ.

Rất ngọt ngào, làm người trầm mê, nhưng cũng làm chậm trễ công việc.

Vương Nhất Bác là nghiên cứu viên y dược học, tất nhiên biết cách thụ thai khoa học và hợp lý. Chờ đến khi cảm thấy người mình không khoẻ, Vương Nhất Bác lập tức làm kiểm tra cho bản thân.

Rất tốt, cuối cùng cũng có thai rồi. Cuối cùng cậu cũng có bé con, trước khi vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, cho rằng Tiêu Chiến yêu mình.

Tiêu Chiến lại càng có lý do để ôm Vương Nhất Bác, người cuồng công việc của trước kia giờ lại vội vàng chạy về nhà thật sớm. Anh thật cẩn thận chăm sóc Vương Nhất Bác, chỉ hy vọng lúc sinh, bảo bối của anh có thể bớt đau một chút.

Mấy tháng trước, bởi vì người lớn lo lắng, Vương Nhất Bác chuyển công việc về nhà, chỉ làm vài việc hỗ trợ từ xa. Sau khi không phải đến phòng thí nghiệm nữa, Vương Nhất Bác rất thích ngủ nướng. Sáng sớm trước khi ra ngoài, Tiêu Chiến sẽ đè cậu ra hôn một hồi lâu mới chịu đi làm, khi ở nhà, lúc phải làm việc ở phòng sách, Tiêu Chiến cũng muốn ôm Vương Nhất Bác vào trong ngực.

Vương Nhất Bác càng ngày càng thích ngủ, khi cậu mơ màng sắp ngủ trong vòng tay ấm áp của Tiêu Chiến, lại nghe thấy Tiêu Chiến ghé sát vào, nói một câu: "Anh yêu em"

Rất nhẹ, lại như sấm sét nổ ngay bên tai. Vương Nhất Bác vuốt cái bụng hơi nhô lên, lập tức tỉnh táo lại, cậu đã bị biểu hiện dịu dàng giả dối này che kín đôi mắt, mất đi sức phán đoán.

Tại sao đột nhiên cậu lại có được tình yêu của Tiêu Chiến?

Vấn đề này cũng không khó để trả lời. Thái độ của Tiêu Chiến đã thay đổi từ khi ngửi được mùi pheromone của cậu. Ban đầu là vì độ phù hợp pheromone cao, sau này là vì có con.

Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, vẫn không nói một lời. Thật lâu sau cậu mới động đậy, định rời khỏi, Tiêu Chiến đang ôm cậu lập tức hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy, em khó chịu chỗ nào sao?"

"Không có, em đi đọc sách." Vương Nhất Bác xoa xoa đôi mắt, khuôn mặt ửng đỏ vì ngủ say, xoa xoa mắt mắt như thỏ con, Tiêu Chiến không nhịn được, thò lại gần hôn hôn, "Phải để đôi mắt nghỉ ngơi, anh đọc cho em nghe được không."

Vương Nhất Bác không từ chối. Tiêu Chiến rất cưng chiều cậu, muốn cái gì được cái đó, mà trước giờ Vương Nhất Bác cũng chưa làm nũng vòi vĩnh hay gây rắc rối gì.

Cẩn thận vượt qua ba tháng đầu, Vương Nhất Bác vẫn còn vướng bận dự án nghiên cứu của mình, thường xuyên chạy đến phòng thí nghiệm, lần nào Tiêu Chiến cũng đi theo cậu, tự mình đón đưa. Vương Nhất Bác làm thí nghiệm, anh ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài cửa xem tài liệu.

Tháng thứ tám, chín, tâm trạng của Vương Nhất Bác trở nên rất tệ, cậu hay thấp thỏm lo âu, lúc ở nhà thường xuyên ngẩn ngơ nhìn mấy chậu cây, càng ngày càng ít nói chuyện với Tiêu Chiến, số lần đến phòng thí nghiệm lại càng nhiều. Ban đêm cậu thường xuyên bừng tỉnh từ cơn ác mộng, miệng cứ nhắc đến nghiên cứu của mình, Tiêu Chiến không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có thể cố gắng thả pheromone trấn an, vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, dỗ người trong lồng ngực ngủ.

Vương Nhất Bác ngửi thấy pheromone của Tiêu Chiến, nở một nụ cười chua xót.

Cuối cùng cũng đến ngày sinh, người lớn rất khẩn trương, ông của Tiêu Chiến còn cố ý chống gậy đến chờ. Vương Nhất Bác phải chịu khổ, nhưng hết thảy đều rất thuận lợi, đúng thật là cậu đã được chăm sóc rất khá.

Bé mới sinh cần được pheromone của người ba an ủi, Tiêu Chiến luôn canh giữ ở mép giường bị y tá mời ra ngoài, anh bước chầm chậm, lưu luyến nhìn Vương Nhất Bác mệt mỏi chưa tỉnh lại trên giường bệnh, lòng tràn đầy bất đắc dĩ và xót xa. Sau khi về nhà, anh phải tìm người đến điều trị thân thể cho Vương Nhất Bác, dự án mới cũng không nhận, anh phải ở bên bảo bối của anh.

Vương Nhất Bác tỉnh lại từ hôn mê, người luôn chiếm trọn đầu óc không ở trước mắt, nội tiết tố thay đổi làm cậu không thể khống chế cảm xúc. Chờ đến khi Tiêu Chiến sốt ruột trở về, thứ nhìn thấy chính là gương mặt đầy nước mắt của Vương Nhất Bác.

"Tiên sinh, em muốn ly hôn." Anh lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói câu này lần nữa.

"Không cần, không cần ly hôn." Tiêu Chiến tiến lên nắm tay nhỏ thấm mồ hôi của Vương Nhất Bác, không nói nên lời: "Chúng ta không ly hôn, không cần ly hôn." Anh luôn thích làm hơn nói, rất ít khi biểu đạt tình cảm, giờ phút này khẩn trương đến nỗi run cả tay, "Anh yêu em, anh yêu em, chúng ta không ly hôn được không."

Vương Nhất Bác rũ mắt, không nói chuyện, đối mặt với lời thổ lộ của anh cũng không có phản ứng gì. Tiêu Chiến không biết làm thế nào, anh nghẹn ngào: "Con chúng ta còn nhỏ như vậy, em không cần anh, cũng không cần nó sao."

"Tiên sinh, em sẽ làm tròn nhiệm vụ của em, sẽ chăm sóc bé con thật tốt." Nghĩ đến đứa con bé bỏng, Vương Nhất Bác nói, cậu nhìn Tiêu Chiến rất nghiêm túc, là người cậu muốn, là dáng vẻ cậu yêu.

Đây không phải là điều anh muốn sao? Rốt cuộc anh đang cố chấp điều gì, rối rắm điều gì? 

Cậu đã trân trọng đặt đóa hoa cao lãnh này ở trong lòng rất nhiều rất nhiều năm, cậu biết tất cả đặc điểm của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến luôn lạnh lùng xa cách với người khác, cậu chưa từng thấy Tiêu Chiến ăn nói khép nép như vậy.

Bởi vì cậu yêu Tiêu Chiến, cho nên cậu không muốn Tiêu Chiến phải làm chuyện trái với lòng mình chỉ vì độ phù hợp pheromone.

Vương Nhất Bác dời mắt, "Tiên sinh yên tâm, nghiên cứu của em đã được thông qua thử nghiệm lâm sàng, không lâu sau sẽ có thể đưa vào thị trường. Em phát minh ra loại thuốc mới, có thể đảo ngược kích thích của pheromone, nói cách khác, nó có thể ngăn chặn sự hấp dẫn của pheromone, giúp Omega và Alpha không bị quấy nhiễu nữa."

"Đây là quà chia tay em tặng tiên sinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro