Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Bắt đầu từ lúc đó, Vương Nhất Bác liền kiên quyết từ chối kẹo sữa của Tiêu Chiến, mặc dù cậu rất thích ăn kẹo của anh cho, nhưng cậu tuyệt đối không thích anh bị người khác hiểu lầm.

Sau đó, Vương Nhất Bác cũng bắt đầu ngoan ngoãn hơn, chỉ nghe lời cùng anh làm bài tập, cuối tuần cũng cùng nhau đi công viên, không tìm mấy kẻ gây sự đánh nhau nữa, điểm số ngày càng đi lên khiến cho giáo viên cũng bất ngờ.

Sự điềm đạm bất ngờ của cậu còn khiến đồng học đầu to hay đi cùng cũng ngạc nhiên không ít, cứ chốc lại hỏi 'Vương Nhất Bác, cậu đang cải tà quy chính hả?'

Lần thứ hai Vương Nhất Bác khóc, cũng là vì Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhỏ hơn Tiêu Chiến sáu tuổi, chương trình học cũng khác nhau, thời gian ở cùng nhau ngày càng ít ỏi. Trong lúc đề thi học kỳ của cậu chỉ cần nhìn vài lần là có thể đạt điểm tối đa, thì anh lại đang ngày đêm tất bật với luận văn không ngừng nghỉ. Ngay cả cuối tuần vốn là ngày dành cho nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể chạy sang hỏi bài, sau trở về nhà làm bài tập của mình. Một cuộc trò chuyện Tiêu Chiến nói còn không được mấy câu hoàn chỉnh, đừng nói đến thời gian đưa cậu đến công viên chơi. Những lúc luận văn ít đi một chút, anh sẽ gọi cho cậu nói mấy câu, hỏi han tình hình học tập của cậu, sau đó nhắc nhở bạn nhỏ chú ý ăn ngủ một chút, những lúc luận văn quá nhiều hay cần khối thời gian không nhỏ thì Tiêu Chiến chỉ có thể nhắn cho cậu một tin 'Bạn nhỏ, nhớ ăn uống đầy đủ!' liền lặn mất tăm.

Cho đến năm sinh nhật mười bốn tuổi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hứa với cậu sẽ dành ra một ngày để cùng cậu đón sinh nhật, đưa cậu đi xem công viên Thủy Cung, thời gian cả ngày hôm đó của anh đều cho cậu.

Tiêu Chiến tính toán thời gian, mỗi giây mỗi phút đều muốn tranh thủ cùng cậu trải qua. Vương Nhất Bác cũng rất mong chờ, lâu lắm rồi Tiêu Chiến không quan tâm tới cậu thường xuyên như lúc trước nữa, chỉ hỏi thăm mấy câu lại tắt máy. Thanh niên hai mươi tuổi cùng thiếu niên mười bốn tuổi đầu thế nhưng lại như trẻ con, cùng nhau tính toán thời gian nên đi đâu, làm gì và trong bao lâu, cứ như vậy mất cả một buổi tối, đến nỗi sáng hôm sau còn dậy trễ, không những phải chạy thục mạng đến trường, còn phải giả bệnh phòng giáo viên khắt khe.

Tính tới tính lui, thời gian đã có đủ, rốt cuộc thứ làm cho kế hoạch lung lay lại là tiền.

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến tiêu hết tiền làm thêm của anh, chỉ cười cười nói không đi cũng được, dù sao sinh nhật cũng không chỉ có một lần. Lúc đó, Tiêu Chiến không đành lòng nhìn vẻ mặt buồn buồn của bạn nhỏ, cũng không muốn hủy đi kế hoạch anh đã cất công bày ra dỗ cậu, chỉ vỗ vai Vương Nhất Bác mấy cái.

"Nói cái gì đó? Sinh nhật Coolguy mỗi năm chỉ có một lần, đương nhiên phải cùng cậu đi chơi rồi! Yên tâm đi!"

Bởi vì Tiêu Chiến chỉ mới bắt đầu cuộc sống sinh viên của anh, mà Vương Nhất Bác lại là một học sinh cấp hai trong tay không có tiền nhiều, cả hai người lại không muốn vì mục đích vui chơi của mình mà làm phiền đến phụ huynh, cuối cùng lại cùng nhau tranh thủ thời gian rảnh ra ngoài làm việc thêm.

Vừa tan học xong liền phải chạy đến chỗ làm thêm, đến tối muộn mới có thể cùng nhau về nhà. Tiêu Chiến vốn đã quen với việc vừa học vừa làm, chỉ là lần này phải làm thêm nhiều một chút, về nhà trễ một chút. Chỉ có Vương Nhất Bác trước giờ chỉ có học là đủ mệt rồi, hiện tại còn phải chạy ra ngoài làm thêm, mấy ngày đầu mệt đến mức khiến cậu nhóc một ngón tay cũng không muốn động. Những lúc như vậy, chỉ cần nghĩ đến trong ngày sinh nhật năm nay có thể cùng Tiêu Chiến trải qua, Vương Nhất Bác liền sẽ vui vẻ không thấy mệt nữa. Mà Tiêu Chiến bên kia lại không đành lòng nhìn đứa nhỏ nhà mình chạy tới chạy lui làm việc, làm xong phần việc của mình liền chạy đến hỗ trợ một tay.

Qua mấy tuần vất vả, rốt cuộc hai người cũng có đủ số tiền đủ cho ngày hôm đó đi chơi thật vui vẻ, nhưng không ngờ giữa chừng lại có vấn đề xảy ra.

Lúc Tiêu Chiến cầm trong tay giấy thông báo nhập học của trường mình xin vào ở Anh đến không đúng lúc, trong lòng chỉ còn lại vẻ mặt buồn bã thất vọng của Vương Nhất Bác.

Nhóc con mong chờ ngày này đã lâu như vậy, mỗi ngày đều ở bên tai anh líu ríu nói cậu muốn đi xem Thủy Cung là cái hình dạng gì, rốt cuộc chỉ vì một tờ giấy nhập học của anh mà toàn bộ đều bị hủy đi.

Tiêu Chiến đột nhiên hối hận vì ý định ra nước ngoài du học của mình.

Anh nhớ đến năm Vương Nhất Bác mười hai tuổi, hiên ngang sừng sững đứng trước một đám thanh niên lớp mười hai, trừng mắt cảnh cáo không cho bọn họ nói không đúng sự thật sau lưng anh. Đứa nhỏ này còn chưa cao đến vai người ta, lại dám chỉ tay vào đám người cao lớn gấp hai lần mình hô lớn.

"Tiêu Chiến không phải người như vậy! Còn nói nữa tôi sẽ đánh chết các người!!"

Ngốc muốn chết, nắm đấm nhỏ của cậu căn bản chỉ giống như gãi ngứa, độ uy hiếp đối với đám đầu trâu mặt ngựa kia dĩ nhiên tuột về số âm.

Sau đó bạn nhỏ tự xưng mình là Coolguy, nói rằng ăn kẹo sữa sẽ mất đi khí chất tiêu sái của đàn ông, kiên quyết không thèm ăn kẹo, bảo anh đừng mua nữa, cậu không ăn cũng chỉ lãng phí tiền mà thôi. Đứa nhỏ nào đó tuy lời nói đến bên môi rất dứt khoát nhưng ánh mắt lại vô cùng thành thật di chuyển theo hướng mấy viên kẹo trong ba lô của anh. Lúc đó Tiêu Chiến sẽ lột vỏ một viên kẹo rồi nhanh như chớp nhét vào trong miệng cậu, còn nháy mắt nói rằng sẽ không ai thấy Coolguy ăn kẹo sữa đâu. Chỉ có như vậy mới thấy được vành tai tinh tế của nhóc Coolguy nào đó lặng lẽ đỏ lên vì xấu hổ.

Lần đánh nhau đó qua đi, Vương Nhất Bác không dám đi khỏi anh nửa bước, ngoại trừ lúc đi học thì phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn ở trong tầm mắt của anh chạy tới chạy lui, lúc bưng trà rót nước, lúc lại ngốc ngốc ngồi xoa bóp vai mỏi nhừ cho anh. Có một đêm Vương Nhất Bác không dám trèo lên giường cùng anh ngủ, cậu sợ nửa đêm không tỉnh táo lăn tới lăn lui, tướng ngủ xấu sẽ hại Tiêu Chiến tàn phế luôn cánh tay đang bị thương kia. Nhóc con lúc đó tự trách gục đầu lên mép giường, hai cái má phúng phính áp xuống giường bị biến dạng thành hai khối cơm nắm tròn tròn mềm mềm, mũi nhỏ đáng thương hít hít, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống giường đệm trắng tinh, giọng nói trong đêm muốn anh nghe thấy nhưng lại sợ anh nghe được, vừa tủi thân vừa ấm ức.

"Anh, anh đừng không khỏe. Nhất Bảo không gây chuyện nữa, không liên lụy anh nữa..."

Tiêu Chiến tuy nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng vẫn nghe rõ mồn một thanh âm nức nở cùng những giọt nước mắt của cậu rơi xuống đệm giường, chỉ muốn bật dậy ôm lấy bạn nhỏ, nói cho cậu biết.

Anh không sao. Bạn nhỏ Nhất Bảo ngoan, không khóc.

Rốt cuộc, Tiêu Chiến vẫn quyết định đi Anh.

Anh muốn khi mình quay lại, có thể bỏ xuống tư cách anh trai hàng xóm bên cạnh, bỏ xuống thân phận bạn thân nhất của cậu, đường đường chính chính bày tỏ tình cảm của mình với Vương Nhất Bác.

Nhưng anh thật sự đã khiến cậu đau lòng, bạn nhỏ chắc chắn là chán ghét anh lắm rồi, bởi vì Vương Nhất Bác vẫn luôn rất ghét những người nói dối cậu.

Ngày đó, tất cả mọi người đều đến tiễn Tiêu Chiến ra sân bay, chỉ có một mình Vương Nhất Bác không đến.

Đứng giữa sân bay người đông như kiến, từng người thân ôm lấy anh tạm biệt, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy cô đơn vô cùng. Ai cũng đến chào tạm biệt anh, chỉ có một mình đứa bé con anh đặt trên đầu quả tim là tức giận không đến. Anh nắm chặt điện thoại trong tay, đã mấy ngày trôi qua vẫn không hề có một tin nhắn nào hay một cuộc gọi nào từ Vương Nhất Bác.

Cuối cùng, vẫn là Tiêu Chiến nhấn gọi đi.

Điện thoại được nối máy rất nhanh, đối phương gần như đang chờ đợi điện thoại của anh, chỉ vừa rung hồi chuông đầu tiên liền lập tức được nối máy, điều này lại khiến Tiêu Chiến trong lòng đau xót thêm môt chút.

Vương Nhất Bác không lên tiếng, nhưng Tiêu Chiến nghe thấy thanh âm nức nở kiếm nén của cậu, anh đau lòng nhỏ giọng nói vào trong điện thoại.

"Xin lỗi."

Đầu dây bên kia vẫn lạnh nhạt duy trì sự im lặng, có lẽ là tức giận đến mức không muốn trả lời anh.

Tiêu Chiến cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở đứt quãng cùng thanh âm ấm ức của cậu, trong lòng chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ. Anh muốn lập tức quay về nhà, ôm chặt lấy bạn nhỏ trong lòng, không quản cái gì xuất ngoại cái gì du học nữa, nói với cậu.

Anh không đi nữa, không đi đâu cả. Anh ở nhà cùng bạn nhỏ Nhất Bác.

Thế nhưng cái giá tốt đẹp của tương lai quá lớn, anh không thể chỉ vì suy nhất thời của mình mà làm mất đi cả một tương lai tốt đẹp của hai người.

"Nhất Bác, tôi phải đi rồi."

[ ...Ừm. ]

Đứa nhỏ này chắc chắn là tự mình khóc thương tâm muốn chết rồi, bằng không cũng sẽ không dùng giọng mũi nghẹn ngào như vậy trả lời anh.

"Đến tạm biệt ca ca có được không?"

[ Không đi... Tôi không đi, tôi không muốn đi!! Anh dựa vào cái gì!! ]

Vương Nhất Bác ngay từ khi biết Tiêu Chiến sắp phải đi, còn rời đi ngay trước sinh nhật của cậu liền bắt đầu né tránh anh. Mỗi giây mỗi phút đều ôm lấy điện thoại, tưởng tượng vô số cảnh mình lao đến nắm lấy cổ áo sơ mi trắng tinh thẳng tắp của anh, chất vấn Tiêu Chiến tại sao không nói cho cậu biết, tại sao đã đi còn phải hứa cùng cậu một chỗ trong ngày sinh nhật.

Nhưng lại không có can đảm.

Cậu cảm thấy ấm ức vô cùng, rõ ràng trong tiềm thức luôn nói rằng Tiêu Chiến là đồ gạt người, lại không thể nào chán ghét anh được, tự mình rấm rức mấy ngày trời. Rốt cuộc vẫn là Tiêu Chiến gọi cho cậu, mà anh lại chờ lúc ra sân bay rồi mới gọi cho cậu, còn không thèm qua nhà gặp mặt nói tạm biệt cậu. Vậy mà lúc chuông điện thoại vừa reo, cậu liền bắt máy không kịp suy nghĩ.

Cuối cùng chỉ có thể im lặng nghe Tiêu Chiến nói anh phải đi.

Đến khi anh hỏi cậu có muốn đến tiễn anh đi hay không, Vương Nhất Bác liền nhịn không nổi rơi nước mắt, cắn răng nói lời cự tuyệt, trong lòng thầm nghĩ Tiêu Chiến chính là người xấu, là người đáng ghét nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zsww