
Chương 7
Sau khi dùng xong bữa tối, Tiêu Chiến rủ Vương Nhất Bác cùng mình đi siêu thị mua đồ dùng. Dì giúp việc đã về quê, đồ ăn trong nhà cũng phải có lúc hết.
Đến siêu thị, Tiêu Chiến giành đẩy xe với Vương Nhất Bác, cậu cũng lười nói với người anh này. Cậu sẽ đi trước anh chọn đồ, anh sẽ đẩy xe đi sau. Nhan sắc của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thì đúng thật là không thể đùa được, đi đến đâu các cô gái đều quay lại nhìn hai người họ.
Vương Nhất Bác thấy không vui nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt như dao muốn đâm xuyên qua người anh vậy.
"Em lấy coca, đồ ăn vặt, trong nhà đã hết rồi. Anh vậy mà bỏ lại hết."
"Anh đã được nghỉ tết, anh nấu ăn cho em. Những đồ ăn này không tốt, em sẽ không cao lên được."
"Mẹ em còn không quản nhiều như vậy. Anh quản em làm gì?"
Tiêu Chiến nghe câu nói này, mặt lạnh đi vài phần, nghiêm túc quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác, anh chính là muốn quản em."
Vương Nhất Bác lần đầu tiên thấy khuôn mặt lạnh của Tiêu Chiến, chính mình nhận ra không nên mở miệng cãi anh, hậu quả sẽ khó lường. Cậu nhường anh vậy.
"Xin lỗi, em không nên nói như vậy. Em có thể không lấy coca nhưng đồ ăn vặt thì em muốn."
Vương Nhất Bác nói xong, mắt liền mở to nhìn Tiêu Chiến. Cún con này vậy mà lại làm nũng. Anh giật mình quay mặt đi chỗ khác, sao mặt mình lại nóng lên như vậy. Chiêu này của Vương Nhất Bác rất hữu dụng, Tiêu Chiến như muốn lấy hết cả đồ ăn vặt trong siêu thị cho bạn nhỏ này vậy.
Hai người họ cùng nhau đẩy xe đến quầy thịt cá, Vương Nhất Bác thấy góc nghiêng của Tiêu Chiến đúng là không chê vào đâu được, anh rất nghiêm túc lựa chọn đồ ăn.
"Bạn nhỏ, em muốn bữa trưa ngày mai ăn gì?"
Tiêu Chiến quay qua nhìn Vương Nhất Bác hỏi, cậu giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân. Gật đầu với anh
"Tùy tiện thôi, không cần cầu kì."
"Để anh tự lựa chọn vậy. Em có đặc biệt ghét món nào không?"
" Cà rốt. Em còn không ăn được cay."
Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác một lần nữa, gật đầu nói:"Em không cao lên cũng đúng."
Vương chấp niệm 3 cm Nhất Bác tức đến mức cạn ngôn. Lúc tính tiền, Tiêu Chiến không thấy cậu đi cạnh mình, vừa bước chân chuẩn bị quay lại tìm thì thấy cậu đang ôm một thùng sữa đến. Anh đỡ giúp cậu.
"Em mua sữa nhiều như vậy làm gì?"
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn anh: "Tăng chiều cao."
Tiêu Chiến muốn cười to phát ra tiếng nhưng bản thân đang ở nơi công cộng, cố kìm nén lại. Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn anh, con người này muốn ăn đánh lắm rồi.
Vương Nhất Bác đứng bên ngoài đợi Tiêu Chiến đi lấy xe. Triệu Giai Kỳ đang cùng với bạn của mình đi mua sắm bắt gặp Vương Nhất Bác đang đứng đó. Cô liền đi qua chào hỏi, em chồng tương lai mà, phải tạo ấn tượng tốt với cậu.
.
.
.
"Nhất Bác."
Vương Nhất Bác bấm điện thoại, thì nghe có ai đó gọi mình, quay lại thì thấy bạn gái của Tiêu Chiến cùng với một cô gái bên cạnh.
"Thật trùng hợp, chị đến đây với bạn thì thấy em. Em đứng đợi ai sao"
Vương Nhất Bác gật đầu: "Đợi Chiến ca đến, cùng đi mua đồ."
Triệu Giai Kỳ vẫn giữ nụ cười tươi, thì đã thấy Tiêu Chiến đánh xe đến. Anh bước xuống xe giúp cậu để đồ vào cốp xe, lúc quay ra mới nhận ra Triệu Giai Kỳ đang đứng ở đây.
"Giai Kỳ, sao em lại ở đây?"
Cô đang cảm thấy không vui vì Tiêu Chiến không nhận ra mình, nhưng vẫn cố nhịn lại, nụ cười có chút khó coi.
"Em đang cùng bạn đi mua sắm thì gặp Nhất Bác đang đứng đợi anh. Hai người rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi uống cà phê chứ?"
Tiêu Chiến có chút không muốn, cảm thấy cô bạn gái này có chút phiền.
"Em thấy đấy. Xe của anh chỉ đủ chỗ cho hai người ngồi, có lẽ không tiện cho lắm."
Trong một ngày, Tiêu Chiến làm cô xấu hổ đến hai lần. Triệu Giai Kỳ thấy mình giỏi chịu đựng thật, định mở miệng thì Vương Nhất Bác đã lên tiếng.
"Tiêu Chiến, anh đi cùng chị ấy đi. Em bắt xe về cũng được."
Triệu Giai Kỳ thấy Vương Nhất Bác mở lời giúp mình. Cô không thể nói "được", làm như vậy Tiêu Chiến sẽ không để ý đến cô, dù gì cũng là em trai của anh.
"Không cần đâu, nếu không tiện thì bữa khác vậy. Em đi cùng bạn mình cũng được."
"Bạn nhỏ, em nghe thấy rồi. Giai Kỳ sẽ đi cùng bạn, chúng ta về thôi."
Triệu Giai Kỳ: '... nói vậy là đi thật à?'
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chào tạm biệt Triệu Giai Kỳ và bạn của cô, lên xe trở về nhà.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro