Anh Chiến bị ốm
"Chiến ca, nước nóng đến rồi, mau uống chút đi." Vương Nhất Bác lon ton đi vào phòng ngủ, trên tay bưng một cốc nước nóng,trên mặt không giấu được vẻ lo lắng. Thời gian chuyển mùa là lúc virut lây lan nhiều nhất, Tiêu Chiến luôn là người bảo kê cho nhóc nhóc không ngờ rằng mình sẽ được tuyển dụng bởi virut cúm. Những người vốn luôn có sức khỏe tốt không thể chịu đựng được khi ốm đau. Anh bị sốt cao hai ngày liên tiếp, khiến Vương Nhất Bác vô cùng kinh hãi.
"Bé cưng, tránh xa anh ra, đừng để bị anh làm lây nhiễm." Tiêu Chiến nằm trên giường, giọng khàn khàn khàn cả mũi, "Em đi thay quần dài đi, đừng cảm lạnh."
Cố Ngụy vừa đến để tiêm thuốc rồi rời đi, khi thuốc phát huy tác dụng thì anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
"Ca~,anh có đau không?" Nhìn thấy Tiêu Chiến vừa bị truyền dịch vừa bị tiêm thuốc, bản thân Tiêu Chiến cũng không cảm nhận được, nhưng cậu nhóc sợ tiêm lại cảm thấy xót xa. Tiêu Chiến thổi nhẹ vào mu bàn tay.
"Bé con, sao em không đi lắp Lego? Đi mặc quần vào trước đi." Đầu thu hơi lạnh, Vương Nhất Bác không nhịn được, nhưng cũng không thể đổ bệnh. Tiêu Chiến đưa tay ra và chạm vào tay cậu nhỏ lộ ra hơi lạnh, "Lại mặc áo khoác đi cún con, hôm nay ngủ trong phòng khách thêm một đêm được không?"
Vương Nhất Bác nghe đến đây, khóe miệng liền xị xuống. Cậu đã ngủ ở phòng khách hai đêm rồi,cậu rất sợ tối tăm ma xui quỷ khiến. Bây giờ bảo cậu ngủ một mình là quá bắt nạt. Tiêu Chiến không thể ôm cậu ngủ, mặc dù biết Tiêu Chiến sợ cậu bị bệnh nên đã ngủ một mình suốt hai đêm qua, những chuyện bất bình nhỏ cứ thế bùng phát đột ngột. Bạn nhỏ nhìn như sắp khóc, "Em muốn ngủ với anh, ca~, em không sợ bị lây nhiễm."
Nhìn thấy Vương Nhất Bác ủy khuất như vậy làm sao còn có thể dám đẩy người ra? May mà hôm nay cơn sốt đã hạ,nếu cẩn thận chắc không thể lây nhiễm, "Được rồi, được rồi, em ngủ với ca nhưng ca không thể ôm em,có được không? như vậy tốt hơn? " Mục tiêu đã đạt được,khóe miệng Vương Nhất Bác liền kéo lên tận mang tai, quả nhiên là một diễn viên giỏi, biểu cảm của cậu được kiểm soát rất tốt.
Tiêu Chiến nhìn người đàn ông mặc quần tây và áo khoác, đầu có chút choáng váng chuẩn bị đi ngủ. Bọn trẻ cũng rất ngoan, lấy Lego và một cái đệm ngồi xuống chiếc bàn thấp trong phòng ngủ để chiến đấu nhẹ nhàng. Vật lộn một hồi, mi mắt càng nặng. Cậu nhẹ nhàng cởi quần áo, vén chăn bông lên, chui vào trong vòng tay của Tiêu Chiến, người đang ngủ hoàn toàn không để ý nên chìm vào giấc ngủ trong vòng tay. Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, trời đã tối. Có một cái đầu nhỏ đang đè lên ngực anh,không cần phải đoán liền biết đó là ai, và cậu luôn thích nằm trên người anh và ngủ. Đưa tay sờ trán, hơi nóng đã giảm hẳn. Cơn sốt hạ xuống Tiêu Chiến đã ngủ rất lâu, và bây giờ cơ thể của đã sảng khoái hơn rất nhiều. Quay đầu lại mỉm cười, vòng tay ôm ôm vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ. Khi ốm đau, có bạn nhỏ cũng đỡ vất vả, lúc thì phụ giúp lấy thuốc, rót nước, còn phải bắt người ta tự ngủ. Nhóc con hẳn đã hai ngày nay ngủ không ngon, sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi.
Ôm người mà nằm được một lúc thì cái đầu nhỏ bắt đầu dụi dụi vào lồng ngực anh mà tỉnh dậy. "Ca tỉnh rồi! Đầu còn đau không." Đứa nhỏ vừa tỉnh lại liền kêu một tiếng,nhẹ nhàng hôn lên miệng Tiêu Chiến.
"Không đau nữa, bạn nhỏ Vương Nhất Bác thật tuyệt vời, chỉ cần hôn cái hôn của em cũng khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn rồi!" Tiêu Chiến đưa tay ra xem bạn nhỏ có nóng không, sau đó hỏi cậu cổ họng có ngứa không,có bị đau đầu không,có thấy không thoải mái chỗ nào không.?
Tiêu Chiến định đi ra bếp nấu cơm thì đứa trẻ nào đó đang nằm trên người của anh liền lập tức giận giữ ngăn cản "Tiêu Chiến.....! Anh không được phép nấu ăn! Gọi món bên ngoài về đi!" Tiêu Chiến cảm thấy bạn nhỏ hôm nay hóa sư tử rồi anh thậm chí không dám rời khỏi giường nữa,vì vậy anh đành ở trong chăn bông và đợi người mang đồ đến.
"Uống thêm nước nóng, uống thuốc sau khi ăn xong,sau đó thì tắm rửa sạch sẽ. Ngày mai nếu không thấy đỡ hơn thì đến gặp bác sĩ Cố!" Cậu nhóc nói một lèo lời nói này y như khi cậu ốm Tiêu Chiến nào đó vẫn thường nói với cậu như vậy.
Tiêu Chiến nghe xong liền nở nụ cười run run,đáp lại Vương Nhất Bác: "Thật là dữ tợn ~ ngoan ~ đều nghe lời bảo bảo"
Buổi tối sau khi tắm xong Vương Nhất Bác chính thức trở lại phòng ngủ như ý muốn,cậu như một đứa trẻ hư hỏng và yêu cầu Tiêu Chiến ôm đi ngủ, nhưng liền bị từ chối, "Không,anh vẫn còn không khỏe."
Thiếu niên nhướng mày, cố hết sức chui vào vòng tay của người nào đó nũng nịu, "Nhưng hai ngày nay anh không ngủ với em ~ em liền không sợ nhiễm trùng ~"
"Không, không, nếu không thì em lên phòng khách ngủ đi."
Tiểu tử thúi không nói được lời nào, đành phải miễn cưỡng rút ra khỏi vòng tay ấm áp, bàn tay nhỏ bé hướng trên giường khẽ nắm ngón tay cái Tiêu Chiến, "Vậy khi khỏi bệnh anh nhất định phải ôm em."
"Được rồi ~ cún con ngoan khỏi bệnh liền không cho em thoát. Chúc em ngủ ngon ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro