97
Chương 97
"Đầu quân vào Tinh Lộ á?" Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn Ứng Hâm Nguyên.
Lần này có rất nhiều công ty giải trí để Ứng Hâm Nguyên chọn lựa, Vương Nhất Bác vẫn luôn cảm thấy Tinh Lộ không phải là lựa chọn tốt nhất cho Hâm Nguyên, hoặc nói đúng hơn là kí hợp đồng với một công ty không thiếu người mới không phải là một lựa chọn tốt.
Ứng Hâm Nguyên thành thành thật thật gật đầu.
"Vì sao?" Vương Nhất Bác không muốn đả kích Ứng Hâm Nguyên. Ứng Hâm Nguyên hỏi ý kiến, nên hắn muốn nghe ý tưởng của Ứng Hâm Nguyên trước, rồi mới cho lời khuyên.
Ứng Hâm Nguyên vuốt vuốt phần tóc mái ẩm ướt, nói: "Em thấy Tinh Lộ là một công ty đứng đắn, khác với công ty cũ của em. Em không muốn một cuộc sống không có mục đích, cũng chẳng muốn phải đi mời rượu, đổi lại một chút đãi ngộ không công bằng như lúc trước. Có lẽ vào Tinh Lộ thì em mới có động lực để vươn lên."
Vương Nhất Bác suy xét trong chốc lát, nói: "Đúng là Tinh Lộ không thiếu tài nguyên, nhưng cái gọi là công bằng, cũng chỉ là tương đối mà thôi. Cậu có tiếng tăm tự nhiên tài nguyên sẽ kéo đến; còn không có tiếng tăm thì có bao nhiêu tài nguyên cũng không đủ, thậm chí sẽ làm người ta chướng mắt nữa. Tinh Lộ sẽ không dùng qui tắc ngầm bắt cậu phải đi xã giao, có điều cậu cũng phải hiểu, để sinh tồn trong giới này chắc chắn phải đi xã giao, kể cả tôi cũng sẽ đi dự tiệc lớn tiệc nhỏ nào đó, chẳng qua ở một công ty khác, dự một bữa tiệc sẽ có nhiều rủi ro, còn ở Tinh Lộ, bữa tiệc cũng chỉ là bữa tiệc mà thôi."
Một bữa tiệc bình thường là người trong ekip và đối tác gặp nhau, tặng quà, khách khách sáo sáo khen ngợi lẫn nhau, ăn uống no đủ, để lại ấn tượng tốt cho đối phương rồi ai về nhà nấy; mà một bữa tiệc không bình thường thì có quá nhiều ẩn tình. Vương Nhất Bác đã từng tham gia vài bữa tiệc bình thường; còn những bữa tiệc không đứng đắn kia thì hắn chỉ nghe Ngải Trừng nói qua thôi.
Ứng Hâm Nguyên gật đầu: "Em hiểu, em biết là không phải chuyện gì chỉ cần có lí tưởng đều giải quyết được, xã giao góp một phần rất lớn. Em không bài xích chuyện tham gia tiệc rượu, thậm chí rất mong muốn mở rộng vòng bạn bè để lưu lại một vài ấn tượng tốt cho nhà đầu tư, nhưng em không muốn mình bị qui tắc ngầm kiềm chế, nếu muốn thì em đã không chờ tới tận bây giờ đâu."
Người đại diện sẽ rất đau đầu với những người không chịu tham gia bất cứ tiệc rượu nào như Ứng Hâm Nguyên. Không phải đối tác nào cũng có ý định dùng qui tắc với nghệ sĩ cả, đa số đều là người đứng đắn, cho nên với những bữa tiệc xã giao bình thường, không cần phải phòng bị quá mức.
Chắc Ứng Hâm Nguyên đã suy nghĩ cẩn thận rồi, làm Vương Nhất Bác an tâm, nhưng có mấy lời vẫn phải nói trước: "Nhờ vào chương trình mà mức độ tiếng tăm của cậu bây giờ rất cao, nhưng cậu cũng biết là Tinh Lộ không thiếu nghệ sĩ, đặc biệt là mảng âm nhạc này. Nếu cậu đầu quân vào Tinh Lộ, khẳng định không thiếu đãi ngộ cho cậu, nhưng nếu cậu không biết tranh giành tài nguyên, thì cũng chỉ nhặt lại đồ của người khác; nhưng nếu cậu vào một công ty nhỏ nào khác làm ca sĩ độc quyền của họ, thì chắc chắc bọn họ sẽ ưu tiên tài nguyên cho cậu, đến lúc đó cậu sẽ hối hận vì mình đã chọn Tinh Lộ."
Có một ví dụ rất thực tiễn thế này, ở Tinh Lộ, nếu bên bộ phận âm nhạc có một bản nhạc phù hợp với tất cả nghệ sĩ, vậy thì Vương Nhất Bác sẽ là người đầu tiên được chọn, nếu hắn không cần, thì sẽ chuyển cho Đinh Tri Nhã, cô không cần, thì mới truyền xuống cho những người còn lại.
Ánh mắt Ứng Hâm Nguyên cực kì kiên định: "Dù không giành được tài nguyên thì em có thể tự sáng tác, hoặc là hợp tác với người khác. Nếu em ở Tinh Lộ không làm nên trò trống gì, thì do em không có bản lĩnh, ở đâu cũng sẽ vậy thôi. Chẳng phải có câu nói 'Đắc được là may mắn của ta, mất đi là số mệnh của ta hay sao'? Em tin vào sự công bằng ở Tinh Lộ, em sẽ cố gắng làm hết sức mình, còn tương lai có thế nào thì hãy xem vào vận mệnh."
Vương Nhất Bác cười nói: "Còn nhỏ mà mê tín quá ha?"
Ứng Hâm Nguyên cũng cười: "Đôi khi mê tín đã an ủi rất nhiều cho em."
Biết tự điều chỉnh tâm lý là một chuyện tốt, còn hơn là nhịn trong lòng, sẽ gây ra chuyện lớn lúc nào không hay.
"Cần tôi giật dây giúp cậu à?" Đã nói tới đây thì Vương Nhất Bác thuận tiện hỏi một câu. Hắn không ra mặt, thì bên kia cũng sẽ ra mặt. Vương Nhất Bác không biết mức độ để bụng của chương trình ra sao, nhưng đúng là thông qua hắn sẽ dễ dàng hơn, với lại Ứng Hâm Nguyên đã được Lâm Kỳ Vũ công nhận, quả thật rất có lợi cho Tinh Lộ.
Ánh mắt Ứng Hâm Nguyên sáng lên: "Có phiền thầy không ạ?"
Cậu đơn thuần chỉ muốn hỏi ý kiến thôi, không ngờ Vương Nhất Bác lại đồng ý giật dây giúp mình.
Vương Nhất Bác cười nói: "Không phiền đâu, một cú điện thoại thôi mà. Hợp đồng thế nào thì phải nhờ vào cậu rồi, tôi chỉ dám nói là người đại diện lần này sẽ rất đứng đắn mà thôi. Tinh Lộ rất nghiêm khắc với người đại diện, sẽ không có chuyện ép cậu làm những chuyện mà cậu không thích đâu."
Ứng Hâm Nguyên đáp: "Vâng ạ, cảm ơn thầy Vương."
Về đến nhà, Vương Nhất Bác tắm rửa một cái để xóa bớt mùi rượu trên người, rồi mới gọi video cho Tiêu Chiến.
"Anh ơi." Vương Nhất Bác cười tủm tỉm gọi người, bộ đồ ngủ khủng long con rất bắt mắt —— đây là bộ đồ mà Tiêu Chiến mua trước đó không lâu, ngày hôm qua mới vừa gửi đến. Bộ đồ ngủ liền thân, màu nhung san hô, có mũ, mặc đi ngủ thì không thoải mái cho lắm, nhưng mặc trong nhà thì rất ấm áp. Bên ngoài lạnh lẽo, trong nhà dù có máy sửi cũng không bằng mặc ấm một chút, đặc biệt là ca sĩ như Vương Nhất Bác cần bảo vệ giọng nói, không thể để bị cảm được.
Còn vì sao là màu xám mà không phải màu xanh lá cây, Tiêu Chiến giải thích là mũ có màu xanh không thích hợp với Vương Nhất Bác, hơn nữa màu xám rất đáng yêu.
Tiêu Chiến cười nhìn hắn, hỏi hắn hôm nay thế nào, có uống rượu nhiều không.
Vương Nhất Bác trả lời, còn nhắc tới chuyện Ứng Hâm Nguyên muốn vào Tinh Lộ nữa.
"Anh, anh nói với sếp Lộ được không?" Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến nhướng mày: "Sao em không nói?"
Vương Nhất Bác mà mở miệng thì khẳng định Lộ Ngôn Chi sẽ không cự tuyệt. Ứng Hâm Nguyên giành giải quán quân đó, nếu Tinh Lộ có ý định mời cậu ta về thì càng không có lý do để từ chối.
Vương Nhất Bác phân tích nói: "Em và Đinh Tri Nhã đều là huấn luyện viên của cậu ta mà, tự tiện kiếm hợp đồng cho cậu ta sẽ khiến cho người khác ganh tị, sẽ nói là cậu ta không có bản lĩnh mới dựa vào bọn em. Em tính kiếm Kỳ Vũ, dù sao anh ấy thân với sếp Lộ hơn em, có điều nhờ anh ấy thì sếp sẽ giành được quyền làm chủ, mà em không biết bọn họ đi tới bước nào rồi, không thể làm vậy với anh Kỳ Vũ được. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại anh là người thích hợp nhất."
"Ngày trước anh thích em nên mới tự nguyện tranh thủ hợp đồng giúp em nhé. Bây giờ, anh chẳng biết Ứng Hâm Nguyên kia là ai, dựa vào đâu mà muốn anh mờ miệng giúp cậu ta?"
Vương Nhất Bác đối đáp trôi chảy: "Dựa vào không thể mai một nhân tài đó anh."
"Cao thượng vậy à?"
"Vậy anh có muốn làm một người cao thượng không?" Vương Nhất Bác chọc ghẹo hỏi.
"Không hứng thú cho lắm."
"Nông cạn!" Vương Nhất Bác mắng.
Tiêu Chiến không chịu thua: "Đúng vậy, anh đúng là một kẻ nông cạn!"
Vương Nhất Bác không cần nghĩ cũng biết hắn mà mở miệng nói thêm câu nào là Tiêu Chiến nhảy lên xe rồ ga ngay.
Vương Nhất Bác không mắc lừa, cố gắng quay lại chủ đề đứng đắn, hỏi hắn: "Vậy rốt cuộc anh có nói với sếp không?"
Tiêu Chiến không chọc hắn nữa: "Ừ, lát nữa anh sẽ gọi cho Ngôn Chi."
Vương Nhất Bác không ở bên cạnh làm hắn cũng không muốn khi dễ Vương Nhất Bác, hai người ở hai nơi, giờ chỉ có thể nói mấy câu ngọt ngào để dỗ dành thôi, đợi đến khi gặp nhau rồi mới tiện hành động.
Vương Nhất Bác hài lòng, lại nói: "Đúng rồi, còn có chuyện này nữa."
Tiêu Chiến thích nói chuyện phiếm với Vương Nhất Bác, mặc dù chỉ là mấy việc nhỏ râu ria, chỉ cần là Vương Nhất Bác nói, hắn đều thích nghe.
"Kỳ Vũ sẽ vào đoàn phim của anh đấy, anh nhớ chiếu cố người ta nhé, anh ấy có diễn không tốt, thì cũng đừng có quạo quọ." Vương Nhất Bác nói.
"Sao em thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ?" Tiêu Chiến không biết sao mà Vương Nhất Bác suốt ngày lo nghĩ cho người ta nhiều như thế.
"Không phải, là do Kỳ Vũ đã nói với em trước rồi. Anh ấy là diễn viên mới mà, chắc chắn sẽ phạm sai sót, coi như anh nể mặt sếp giúp người ta đi mà." Lâm Kỳ Vũ đóng phim thuận lợi, Lộ Ngôn Chi cũng sẽ cảm ơn Tiêu Chiến, không tốt sao?
Tiêu Chiến đáp: "Yên tâm đi, anh có chừng mực. Chừng nào em lại đến thăm anh đây?"
Video call mỗi ngày cũng không ngăn được nỗi nhớ nhung.
"Tạm thời chưa có quyết định, bắt đầu ngày mai em sẽ bận rộn với buổi biểu diễn rồi, còn rất nhiều việc phải lo." Hắn không phải không muốn bỏ ra một ngày để đi thăm Tiêu Chiến, cũng không phải không muốn để Tiêu Chiến tập trung đóng phim, mà là hắn căn bản không tin khái niệm "Một ngày" của Tiêu Chiến tí nào cả.
"Em tính để anh gặp em vào ngày biểu diễn thật à?" Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác rất nỗ lực làm việc, nhưng cũng không thể bỏ quên tình yêu như thế này được.
"Ừ." Lúc này, Vương Nhất Bác không nghĩ tới việc nhớ nhung gì cả, nghiêm túc nói: "Anh, em muốn dùng tai nghe và micro mà anh tặng."
Tiêu Chiến ngẩn ra, chợt bật cười, càng không có lý do để yêu cầu Vương Nhất Bác dành thời gian cho mình nữa, dịu dàng cười nói: "Được, anh rất mong chờ."
Sau đó, Vương Nhất Bác bắt đầu chính thức bận rộn cho buổi biểu diễn. Concert diễn ra ở tám thành phố, mỗi nơi có một sân khấu riêng, nhưng tổng thể vẫn vây quanh chủ đề ——kiss me again.
Bởi vì có sự ủng hộ tài chính từ gia đình nhà họ Tiêu , concert không cần tiết kiệm, chỉ cần nằm trong phạm vi thích hợp thì nhà họ Tiêu đáp ứng hết. Nhà thiết kế được đóng gói đưa đến Tinh Lộ, ban nhạc cũng được chọn lựa kĩ càng, chỉ còn chờ đến ngay khai mạc nữa thôi.
Tiêu Giản Thành lo Vương Nhất Bác không quán xuyến được hết mọi chuyện, đặc biệt phái một trợ lý tới, trên thực tế là giúp Vương Nhất Bác tiêu tiền. Người trợ lý này rất thông minh, biết ông chủ lẫn con trai đều là người thích chiều chuộng người mình thương, nên cô phục vụ lẫn hai bên, quay đầu còn được ông chủ cho thêm tiền thưởng —— Ôi, lần đầu tiên cô được nhận tiền thưởng là nhờ vào việc giúp người ta tiêu tiền đó nha.
Lúc dùng cơm trưa, Ngải Trừng không khỏi cảm thán với Vương Nhất Bác: "Nhà họ Tiêu đối xử tốt với em làm chị rất yên tâm. Lần này, Tiêu tiên sinh cũng thật là hào phóng, khẳng định là chúng ta sẽ kiếm được tiền về, chỉ là không cần phải lo tiêu tiền như thế nào làm chị có hơi run tay."
Vương Nhất Bác nói: "Em cũng đang nỗ lực để thích ứng đây. Xài tiền mới là cách tốt nhất để em báo hiếu với ba mẹ của anh ấy đấy."
Trong phòng họp nhỏ chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện rất tùy ý.
Ngải Trừng cười ha ha.
Lúc này, một cô gái trong ekip chạy vào, hưng phấn nói: "Nhất Bác, chị Trừng ơi, hai người xem Weibo đi, Nghệ Hiên với Vấn Hàn trở mặt rồi kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro