
18
Nhất Bác tò mò hỏi Trác Thành, mẹ của Tiêu Chiến bị ngọn lửa thiêu chết, nhưng tại sao hắn vẫn bình yên? Trác Thành nói bản thân cũng không rõ, chỉ biết khi đó anh ta liều chết đổ nước lên người rồi mang theo cái thùng chạy vào bên trong đống lửa, thì thấy Tiêu Chiến đang ôm một cái xác bốc cháy ngùn ngụt, khuôn mặt hắn lạnh băng chẳng có chút biểu cảm nào. Trác Thành chạy tới nắm tay Tiêu Chiến muốn kéo đi, nhưng hắn lại hất tay anh ta ra, Trác Thành chỉ nhớ khi đó anh ta đã bị ngã lăn ra, thanh gỗ ở trên mái nhà rơi xuống, cứ ngỡ mình sẽ bỏ mạng cùng mẹ con Tiêu Chiến, nhưng khi tỉnh dậy thì thấy bản thân nằm ở trên giường và không có chút thương tích nào. Sau này mới biết Tiêu Chiến là hậu duệ của Hoả thần, hắn có khả năng thao túng và điều khiển ngọn lửa theo ý muốn của hắn. Cũng vì lần đó Trác Thành liều mạng xông vào cứu Tiêu Chiến, nên anh ta mới có được sự tín nhiệm đặc biệt của hắn.
Sau khi thoát chết, Tiêu Chiến và Trác Thành đã ẩn náu ở một ngôi nhà hoang trong rừng sâu, bọn họ tìm cách chiêu nạp thêm đồng minh rồi quay vào thành để trả thù. Tiêu Chiến đã dùng năng lực của mình thiêu cháy toàn bộ các căn phòng trong thành, sau đó hắn tìm tới cha và những người phụ nữ của ông ta. Tiêu Chiến bắt bọn họ ra bên ngoài quỳ trước những người dân Hoả tộc, bắt họ dập đầu liên tục nói xin lỗi với người mẹ quá cố của hắn, sau cùng cũng chính tay hắn thiêu chết cha mình và những người phụ nữ của ông ta.
Nhất Bác quay về phòng thì nhìn thấy Tiêu Chiến đang mặc đồ chuẩn bị rời đi, hắn chẳng nói với Y một lời nào, trực tiếp lướt ngang qua. Nhất Bác vòng tay ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau
"Em biết anh đã phải chịu đựng những gì, nhưng xin hãy tin em"
Nhất Bác buông tay, Y xoay người Tiêu Chiến lại đối diện với mình rồi cầm tay hắn áp lên bụng, "Đứa bé không có tội tình gì cả, nó là minh chứng cho tình yêu của em với anh. Anh cũng biết, để có được đứa bé này em đã phải vất vả như thế nào rồi mà? Chẳng lẽ anh không thương em chút nào sao?"
"Chỉ vì muốn có được đứa bé nên em mới tình nguyện làm tình với ta suốt những ngày ta nằm liệt trên giường sao? Nếu ta nói ta chỉ cần em mà không cần đứa bé thì sao?"
"Em sẽ hận anh"
"Em dám sao?"
"Từ lúc quyết định đi theo anh đến đây, còn gì mà Vương Nhất Bác em không dám làm. Em cứ ngỡ cả đời này sẽ phải chăm sóc cho một người tàn phế, nhưng sức mạnh của em lại không đủ để bảo vệ cho anh. Em đã cầu xin Hoả thần và Thuỷ thần ban cho em sức mạnh để em có thể bảo vệ cho người mà em yêu, như vậy có gì là sai? Đứa bé được tạo ra từ máu và thịt của hai chúng ta, vậy mà anh lại nói rằng anh không cần nó, thật đáng hận"
Tiêu Chiến bế thốc Nhất Bác lên, mang Y đặt lên giường, hắn xé bỏ chiếc áo rồi cúi xuống hôn bụng của Y
"Vì em nên ta sẽ yêu thương nó. Nhưng nếu em vì nó mà không quan tâm đến ta... ta sẽ...."
Nhất Bác ngồi bật dậy, dùng hai tay ôm lấy mặt Tiêu Chiến, dùng môi chặn lại những lời nói ác ý của hắn. Y không muốn sinh vật bé nhỏ trong bụng của mình phải nghe những lời tàn nhẫn từ người cha của nó. Hôn đến khi Nhất Bác không thể thở được nữa mới dứt ra, Tiêu Chiến vòng tay ôm bảo bối ngồi ở trong lòng rồi thì thào hỏi
"Tại sao em lại biết bản thân có đứa bé?"
Nhất Bác gục đầu trong lòng Tiêu Chiến, nghịch ngợm chiếc áo giáp của hắn, Y kể cho hắn nghe giấc mơ của mình, kể cả câu chuyện lúc trước mẹ Vương sinh ra Y cũng có một giấc mơ tương tư như vậy. Bà đã mơ bản thân bị rơi xuống biển lớn, trong lúc tưởng chừng như sắp chết đuối bà đã nhìn thấy một đứa bé với mới tóc màu vàng kim đang bơi tới bên cạnh bà, và đứa bé đã giúp bà sống sót. Hai tuần sau khi mơ thấy giấc mơ đó thì bà đã có Nhất Bác.
Tiêu Chiến bật cười, hắn nói Nhất Bác tin vào những câu chuyện mê tín như vậy hay sao? Y bày tỏ sự bất mãn khẽ đẩy Tiêu Chiến ra, nói rằng chỉ cần có một tia hi vọng thì Y cũng phải thử. Và sau cùng sự cố gắng của Y đã được đền đáp.
Trong lúc cả hai đang đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt, sự có mặt của Trác Thành làm Nhất Bác trở nên ngại ngùng. Tiêu Chiến không vui khẽ chau mày nhìn anh ta
"Từ khi nào ngươi có thói quen vào phòng của ta mà không gõ cửa"
Trác Thành như có như không gảy gảy đầu mũi, rồi đáp lại Tiêu Chiến, "Từ khi ngài giả làm người thực vật thì ta đã có thói quen này rồi, cũng may hai người chưa tiến tới bước quan trọng, nếu không cái mạng nhỏ của ta chắc không giữ được"
Tiêu Chiến buông Nhất Bác ra, hắn đứng dậy chỉnh trang lại quần áo rồi bảo Trác Thành có gì mau nói. Trác Thành thông báo Thuỷ quốc cho người mang thiệp mời đến, nói rằng hai ngày nữa là sinh thần của Quốc vương, muốn mời Thủ lĩnh và tiểu phu quân tới dự tiệc. Thông báo xong Trác Thành xin phép cáo lui.
Tiêu Chiến hỏi Nhất Bác có muốn đi hay không? Y suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, còn nói nhân tiện muốn về đó xem thử cuộc sống của người dân Thuỷ tộc ra sao.
Hôm sau Tiêu Chiến đưa Nhất Bác trở về Thuỷ quốc, hắn lệnh cho Trác Thành ở lại điều hành Hoả tộc. Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến tại sao lại khởi hành sớm như vậy? Hắn nói cũng rất lâu rồi Y không được về quê hương, bởi vậy hắn muốn dành cho Y chút thời gian ở lại đó.
Nhận được tin báo thủ lĩnh Hoả tộc chuẩn bị tới nơi, mẹ con Vương Bá Chi vội vàng sắp xếp mọi thứ thật chu đáo để đón tiếp hắn, bọn họ không nghĩ Tiêu Chiến lại đến sớm trước một ngày.
Nhìn thấy Nhất Bác khoẻ mạnh đứng ở bên cạnh Tiêu Chiến, trên đầu của Y còn đội một chiếc vương miện nhỏ, nhưng nó nhìn cao quý hơn cả của Vương Bá Chi thì La Kim Túc có chút gai mắt. Bà ta quan sát Nhất Bác một lượt từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở vùng bụng của Y, bỗng chốc hai hàng chân mày của bà ta khẽ nhíu lại.
"Em trai, chào mừng em quay trở về nhà. Bổn vương vô cùng nhớ em"
Vương Bá Chi tươi cười muốn đi tới ôm Nhất Bác, vậy nhưng bàn tay thép của Tiêu Chiến đã chặn ngay ở cổ của hắn ta siết chặt. Tiêu Chiến lạnh giọng nói với Vương Bá Chi
"Không được phép đụng vào người của ta"
Tiêu Chiến buông tay, La Kim Túc lập tức chạy tới kéo con trai của mình về, mặt của hai mẹ con bà ta biến đổi tới khó coi, đám binh lính của Thuỷ tộc cũng không dám nhúc nhích, ho he một tiếng nào. Tiêu Chiến quay sang ôn nhu hỏi Nhất Bác
"Có mệt không? Trước tiên em cần nghỉ ngơi một chút"
Nhận được cái gật đầu của Nhất Bác, Tiêu Chiến khom người ôm lấy Y nhấc lên yên ngựa, hắn quay lại thúc giục Vương Bá Chi cho người chuẩn bị đồ ăn và nước tắm, sau đó cũng nhảy lên lưng ngựa tiến thẳng đến nơi ở trước đây của Nhất Bác.
Để lấy lòng Tiêu Chiến, Vương Bá Chi đã tự mình mang điểm tâm tới cho hắn, chỉ là khi đẩy cửa bước vào, hình ảnh Tiêu Chiến đang làm tình với Nhất Bác đã đập vào mắt của Vương Bá Chi. Mặc dù chỉ là nhìn thấy từ phía sau, nhưng cơ thể trắng mịn không tì vết với chiếc eo nhỏ của Nhất Bác đã đủ khiến Vương Bá Chi chảy nước miếng, đưa mắt xuống hơn một chút nữa là hình ảnh côn thịt cực đại đang kẹp giữa hai cánh mông căng tròn.
"Ngươi nhìn đủ chưa? Còn không nhanh cút ra ngoài. Nếu không có lệnh của ta, tuyệt đối không cho phép ngươi bước chân vào khu vực này. Cút...."
Vương Bá Chi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù vẻ mặt của hắn đang tỏ ra sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại không che giấu nổi sự thèm khát cực độ. Vương Bá Chi luyến tiếc quay mặt đi rồi lắp bắp nói
"Ta... ta đi ngay, lập... lập tức đi ngay"
Sau khi Vương Bá Chi rời đi, Tiêu Chiến đỉnh sâu vào trong nội bích đang liên tục co rút nuốt lấy côn thịt của hắn, nhấp nhanh mấy chục cái rồi bắn sâu vào cơ thể đang khẽ run của người phía trên.
Nhất Bác mệt mỏi nằm gục trên người Tiêu Chiến, cứ nghĩ sẽ được nghỉ ngơi, vậy mà vừa vào đến phòng Tiêu Chiến đã lột hết cả đồ của Y ra rồi hành hạ Y tới mức này. Thấy Nhất Bác nâng người dậy rồi đưa tay xoa bụng, Tiêu Chiến rút của quý của mình, dùng tay móc tinh dịch ở bên trong hậu huyệt ra ngoài, xong xuôi hắn ôm bảo bối vào bên trong bồn tắm rồi gọi người vào thu dọn giường chiếu.
Về phần Vương Bá Chi, trở về, hắn ta đã sai người tìm cho mình một tên nam nhân ưa nhìn rồi liên tục dày vò, hành hạ người đó không chút thương tiếc. Vương Bá Chi liên tưởng tới khuôn mặt, cơ thể cực phẩm của Nhất Bác, đến khi nhìn lại người bên cạnh không được giống như Y thì hắn ta lại nổi điên lên. Lúc Tiêu Chiến giận dữ đuổi Vương Bá Chi ra bên ngoài, hắn ta còn nghe thấy rõ ràng tiếng rên rỉ mê người của Nhất Bác, dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng vật ở bên dưới của Vương Bá Chi cũng đã có chiều hướng ngóc đầu lên rồi.
Chiều tối mẹ con La Kim Túc cho mở tiệc tiếp đãi Tiêu Chiến và những người lính Hoả tộc, nhìn những vũ công ăn mặc gợi cảm, liên tục múa những điệu múa đầy tính kích thích trước mặt Tiêu Chiến, Nhất Bác cũng đủ hiểu ý đồ của mẹ con bà ta là gì. Y quan sát biểu hiện trên gương mặt Tiêu Chiến, nếu nói hắn không bị ảnh hưởng thì là nói dối, vậy nhưng ánh mắt chứa đầy ham muốn ấy lại không dành cho những vũ công nóng bỏng trước mắt, nó cứ nhìn xoáy vào Nhất Bác giống như là Tiêu Chiến đang muốn đè Y ra thoả mãn ngay tại đây. Nhất Bác khẽ thở dài rồi nghĩ trong đầu, nhờ phúc của mẹ con La Kim Túc mà đêm nay Y lại có một đêm không ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro