Chương 8 Ăn kem
Buổi trưa hôm ấy, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác rời khỏi biệt thự.
Vừa bước chân ra cửa, Vương Nhất Bác lập tức ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt. Hai bên là những người mặc vest đen đứng nghiêm, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. thấy bóng dáng Tiêu Chiến xuất hiện, tất cả đồng loạt cúi đầu, giọng nói vang dội và đồng đều như một:
"Lão đại!"
Vương Nhất Bác tròn mắt nhìn, đôi tai hồ ly vô hình trên đầu như dựng thẳng lên vì ngạc nhiên. Cậu đứng lặng vài giây, ánh mắt lướt qua từng gương mặt lạnh lùng. Trong lòng cậu bắt đầu dấy lên sự tò mò. Ở thế giới của cậu, chỉ có hoàng đế mới nhận được sự cung kính đến mức này. Nhưng Tiêu Chiến? Anh không giống hoàng đế chút nào, cũng chẳng có cung nữ nào bên cạnh. Người duy nhất bên cạnh, chỉ có cô gái tên Mạn Thanh.
"Tiêu Tiêu, bọn họ là ai thế?" Vương Nhất Bác tò mò lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời đám người mặc vest.
"Không cần biết." Tiêu Chiến đáp ngắn gọn, Anh chỉ đưa tay ra hiệu, và ngay lập tức, những người kia đứng thẳng tắp,
Vương Nhất Bác nhìn theo dáng vẻ thản nhiên của Tiêu Chiến, đôi chân nhanh chóng chạy theo, trong đầu vẫn tràn ngập những câu hỏi chưa lời giải.
Chiếc xe đen bóng loáng đỗ sẵn. Tiêu Chiến mở cửa bước vào ghế lái, còn Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng ngồi bên cạnh. Nhưng cậu không ngồi yên lâu. Ánh mắt hiếu kỳ của cậu dán chặt vào cửa kính, ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Những tòa nhà cao tầng, đường phố tấp nập, và đủ loại xe cộ đang chạy qua khiến cậu háo hức như một đứa trẻ lạc vào thế giới mới.
Tiêu Chiến liếc mắt sang, khẽ nhíu mày khi thấy Vương Nhất Bác không thắt dây an toàn mà cứ ngó nghiêng khắp nơi. Anh thở dài, đưa tay qua người cậu, kéo dây an toàn lại.
"Thắt dây vào. nguy hiểm."
Vương Nhất Bác nhìn động tác của Tiêu Chiến, đôi mắt ánh lên tia ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, cậu cong môi cười tinh nghịch, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích:
"Tiêu Tiêu, ngươi đang lo cho ta đấy à?"
"Im lặng đi." Tiêu Chiến thẳng thừng đáp, Nhưng Vương Nhất Bác lại không hề bực bội, ngược lại, nụ cười trên môi càng lớn hơn.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, sự hiếu kỳ của Vương Nhất Bác lại được đánh thức. Cậu dán mắt vào khung cảnh bên ngoài, nơi những con đường rực rỡ ánh đèn và dòng người hối hả qua lại. Tất cả đều khác xa với thế giới mà cậu từng sống.
"Tiêu Chiến, đây là thế giới của ngươi sao? Sao mọi thứ lại lạ lùng thế này?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng điệu đầy vẻ tò mò.
"Cậu không cần biết nhiều." Tiêu Chiến trả lời hờ hững, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
"Vậy còn ngươi?" Vương Nhất Bác quay sang, ánh mắt sáng rực lên như thể vừa tìm thấy điều thú vị nhất. "Ngươi là ai? Tại sao tất cả bọn họ đều gọi ngươi là 'lão đại'? Ngươi không phải chỉ là Tiêu Chiến sao?"
Tiêu Chiến khẽ nhếch môi cười nhạt, "Chuyện của tôi, cậu không cần hỏi."
Vương Nhất Bác bĩu môi,
Nhưng điều đó chỉ càng làm Vương Nhất Bác thêm tò mò. Cậu chống cằm, ánh mắt chăm chú dán vào gương của Tiêu Chiến, như thể đang cố nhìn thấu tâm tư của anh.
....
Buổi trưa hôm ấy, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Ngay khi bước qua cánh cửa kính tự động, Vương Nhất Bác lập tức bị choáng ngợp bởi khung cảnh xa hoa trước mắt. Ánh đèn chiếu rọi, những màn hình lớn đang phát quảng cáo các thương hiệu nổi tiếng, cùng dòng người ăn mặc thời thượng qua lại tạo nên một không khí phồn hoa náo nhiệt.
Những gian hàng rực rỡ màu sắc bày biện khắp nơi, từ quần áo, giày dép đến trang sức lấp lánh dưới ánh đèn. Ánh mắt của Vương Nhất Bác không ngừng di chuyển, hết nhìn bên này lại ngó bên kia. Đôi chân cậu dường như không thể kiềm chế, chỉ muốn lao ngay vào khám phá từng ngóc ngách của nơi này.
Nhưng vừa nhấc chân lên, cậu đã bị Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay, động tác nhanh gọn và dứt khoát, như thể đã đoán trước hành động của cậu.
"Đừng chạy lung tung." ánh mắt Tiêu Chiến lướt qua đám đông đang chen chúc xung quanh. "Ở đây nhiều người, dễ lạc."
Vương Nhất Bác dừng lại, ánh mắt lén nhìn những dòng người hối hả xung quanh. Nghĩ đến việc bị lạc, cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Được."
Nhưng Tiêu Chiến không buông tay cậu ra, chỉ kéo cậu đi thẳng về phía một cửa hàng quần áo nam cao cấp.
Bên trong cửa hàng, không khí trang nhã và mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ những lọ nước hoa bày trên kệ. Nhân viên vừa nhìn thấy Tiêu Chiến đã lập tức cúi chào, nụ cười chuyên nghiệp xuất hiện trên môi:
"tiên sinh, ngài cần gì ạ?"
Tiêu Chiến không mất thời gian vòng vo, liếc mắt nhìn sang Vương Nhất Bác đang ngơ ngác đứng giữa đống quần áo đủ màu sắc.
"Chọn cho cậu ta đồ phù hợp, cả giày. Lấy loại tốt nhất, số lượng không giới hạn."
Nhân viên nhanh chóng thực hiện, lần lượt mang đến hàng loạt bộ đồ kiểu dáng khác nhau. Vương Nhất Bác không có khái niệm về phong cách ăn mặc, chỉ để họ đo kích thước, mặc lên người bất kỳ thứ gì được đưa tới mà không hề phản kháng.
Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế bọc nhung đặt bên cạnh, khoanh tay quan sát. Đôi mắt sắc lạnh của anh chậm rãi đánh giá từng bộ trang phục Vương Nhất Bác thử. Qua mỗi lần thay đổi, khí chất của cậu lại thêm phần nổi bật. Tiêu Chiến còn hài lòng gật đầu
Có một khoảnh khắc, ánh mắt Tiêu Chiến dừng lại lâu hơn bình thường khi Vương Nhất Bác khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần âu. Làn da trắng nõn của cậu dường như càng sáng hơn dưới ánh đèn, đôi mắt long lanh mang theo sự tò mò và vô tư như một tờ giấy trắng.
"Được rồi." Tiêu Chiến cuối cùng lên tiếng, ra hiệu cho nhân viên đóng gói tất cả những món vừa thử. Túi đồ được chất đống, nhanh chóng được nhân viên chuyển về nhà anh.
Ra khỏi cửa hàng, Vương Nhất Bác vừa bước được vài bước, ánh mắt cậu lập tức bị hút về phía một đứa trẻ đang cầm cây kem trong tay. Đứa bé liếm kem một cách ngon lành, gương mặt tràn đầy sự mãn nguyện khiến Vương Nhất Bác không thể rời mắt.
"Tiêu Tiêu!" Vương Nhất Bác kéo tay áo Tiêu Chiến, giọng đầy háo hức. "Ta muốn ăn thứ đó!"
Tiêu Chiến liếc nhìn cây kem trên tay đứa trẻ, Anh không không hứng với mấy thứ này, nhưng cuối cùng vẫn thở dài bất đắc dĩ: "Được."
Họ tiến đến một quầy bán kem gần đó. Vương Nhất Bác chọn ngay cây kem vị dâu, đôi mắt sáng bừng như đứa trẻ nhận được món quà yêu thích. Tiêu Chiến đứng lặng nhìn cậu, rồi tìm một chỗ ngồi gần đó để nghỉ chân.
Ngồi trên ghế, Tiêu Chiến khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn dòng người qua lại, trong khi Vương Nhất Bác vui vẻ thưởng thức cây kem của mình. Cậu ăn từng miếng nhỏ, đôi mắt lấp lánh niềm vui, như thể đây là món ngon nhất mà cậu từng nếm thử.
Nhưng khi nhìn Tiêu Chiến ngồi im như một bức tượng, Vương Nhất Bác lại không hài lòng.
"Tiêu Tiêu, ngươi không ăn sao? Ngon lắm đấy!" Cậu chìa cây kem ra trước mặt anh, vẻ mặt đầy mong chờ.
"Không ăn." Tiêu Chiến đáp ngắn gọn, không buồn nhìn.
Vương Nhất Bác cau mày, đưa cây kem đến gần hơn, giọng nài nỉ:
"Thử đi, thử đi! Ngon lắm! Không thử là tiếc cả đời đấy!"
Tiêu Chiến vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt cương quyết của cậu, anh biết nếu không thử, Vương Nhất Bác sẽ không để yên. Cuối cùng, Tiêu Chiến nghiêng người tới, cúi xuống cắn một miếng nơi cậu vừa cắn.
"Thấy chưa! Ngon đúng không?" Vương Nhất Bác cười tươi rói, ánh mắt cong cong đầy vẻ đắc ý.
Tiêu Chiến khẽ nhướn mày, gật đầu qua loa: "Tạm được."
Vương Nhất Bác lại cúi xuống ăn tiếp, nụ cười vẫn không ngừng nở trên môi. Tiêu Chiến im lặng nhìn cậu, đôi mắt trở nên dịu đi trong thoáng chốc. Anh không rõ tại sao mình lại nhượng bộ trước Vương Nhất Bác nhiều đến vậy, nhưng cảm giác như mình đang chăm sóc một đứa trẻ, chứ không phải một con hồ ly.
Tại nhà, Mạn Thanh nhận được những túi đồ gửi đến.
Cô tò mò mở thử, nghĩ rằng đó là đồ của mình. Nhưng khi mở ra, tất cả đều là quần áo và giày nam. Nhưng không phải là phong cách ăn mặc của tiêu chiến, thậm chí còn có cả áo khoác và nước hoa.
Cô nhíu mày, không hiểu Tiêu Chiến mua những thứ này để làm gì.
Không lâu sau, Tiêu Chiến gọi về,
"Chút nữa giúp việc đến thì nhờ mang hết đồ lên phòng Vương Nhất Bác, dọn dẹp giúp cậu ta."
Mạn Thanh nhíu mày: "Khi nào anh về? Có người vừa đến báo lô hàng từ Myanmar đã về, cần anh xem qua."
Tiêu Chiến đáp gọn: "Tôi đưa Vương Nhất Bác đi ăn, lát sẽ về."
Nghe xong, Mạn Thanh cầm điện thoại mà ngẩn người. Cô chưa từng thấy Tiêu Chiến để tâm đến ai như vậy.
Nhớ đến vẻ đẹp thoát tục của Vương Nhất Bác và tính cách không chút sợ hãi tiêu chiến của cậu, một cảm giác bất an âm thầm dâng lên trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro