Chương 3 Quyến rũ lão đại
Sau khi bữa ăn kết thúc, Vương Nhất Bác lười biếng về lại phòng, cơ thể thoải mái nằm dài trên giường. Hơi ấm từ chăn phủ lên khiến cậu không khỏi lim dim, nhưng đôi tai hồ ly vẫn khẽ cử động, cảnh giác với từng âm thanh nhỏ. Cậu nhắm mắt lại thoải mái cuộn tròn lại
Một lát sau, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, rồi dừng lại ngay cửa phòng. Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào. Anh nhìn vương nhất bác đang cuộn tròn như mèo con như sắp ngủ một cái rồi quay đi. Anh thản nhiên cởi áo khoác ra, Động tác đơn giản ấy khiến Vương Nhất Bác đang cuộn tròn sắp ngủ khẽ mở mắt, đôi mắt màu vàng nhạt lóe lên tia thích thú
Cậu trông thấy Tiêu Chiến vừa cởi sơ mi vừa tháo thắt lưng, để lộ bờ vai rộng và cơ bụng săn chắc. Làn da anh tuy không trắng như cậu nhưng đẹp vô cùng, kết hợp với từng đường nét cơ thể như điêu khắc. và gương mặt đẹp đến chết người. Điểm vương nhất bác thích nhất là nốt ruồi dưới môi anh. Trong quyến rũ vô cùng. Một người đẹp đến hoàn mỹ. Tiêu chiến chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót đen. Để lộ thứ gì đó lấp ló phía trong. khiến Vương Nhất Bác không thể rời mắt, cổ họng như khô lại, đôi tai hồ ly bất giác vểnh cao hơn, biểu lộ sự hứng thú.
"Người đàn ông này... thật khiến người khác muốn ăn tươi nuốt sống." Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, ánh mắt dính chặt vào Tiêu Chiến, không giấu nổi sự thèm thuồng.
Tiêu Chiến hoàn toàn không nhận ra ánh mắt đó. Anh thuần thục tháo đồng hồ, mang áo choàng vào rồi bước vào nhà tắm, cánh cửa đóng lại. Tiếng nước chảy rào rào vang lên.
Khi cánh cửa nhà tắm đóng lại, Vương Nhất Bác khẽ nhếch môi, nụ cười bí hiểm và tinh ranh xuất hiện trên gương mặt. Cậu đứng dậy, đôi chân trần bước nhẹ nhàng xuống giường. Với một cái xoay người, hình dạng con người biến mất, thay vào đó là hình dáng nửa yêu, nửa hồ ly quen thuộc. Bộ cổ phục trắng tao nhã được cậu mặc lên người, tà áo khẽ bay trong gió khi cậu quay lại nằm trên giường, bày ra dáng vẻ lười biếng nhưng đầy mê hoặc. Cái đuôi cậu lắc qua lại như đang rất phấn khởi.
Không lâu sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Tiêu Chiến bước ra ngoài, mái tóc còn ẩm, nước nhỏ từng giọt xuống bờ vai rắn rỏi. Anh chỉ mang trên người chiếc áo choàng trắng, để lộ thân hình đẹp như tượng tạc. Nhưng khi ánh mắt anh rơi xuống giường, anh bất giác khựng lại.
Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, đôi mắt thoáng sững lại. Cậu đang nằm trên giường, dáng vẻ như một yêu tinh tuyệt mỹ vừa tỉnh giấc. Bộ cổ phục trắng như tuyết làm nổi bật làn da trắng mịn, đuôi hồ ly mềm mại khẽ động, đôi mắt vàng lấp lánh ánh lên sự tinh nghịch và quyến rũ. Cậu khẽ cựa mình, như thể vừa bị đánh thức khỏi giấc mơ, đôi môi hồng mấp máy:
"Ngươi tắm xong rồi à?" Giọng cậu dịu dàng, mang theo chút ngái ngủ, nhưng khóe miệng lại cong lên như cố ý quyến rũ
Tiêu Chiến không trả lời ngay, ánh mắt anh dừng lại trên Vương Nhất Bác lâu hơn bình thường. Cậu dường như đang cố tình phô bày sức hút của mình, đôi mắt nửa khép nửa mở đầy mị lực,
Thấy Tiêu Chiến vẫn đứng đó, Vương Nhất Bác khẽ cười, nụ cười tinh ranh như một con hồ ly vừa thực hiện một trò đùa. Cậu nghiêng đầu, giọng nói mang chút khàn khàn:
"Ngươi nhìn ta như vậy... có phải cảm thấy ta rất đẹp không?"
Tiêu Chiến vẫn không trả lời, chỉ tiến lại gần hơn. Vương Nhất Bác trong lòng cười thầm, cậu nghĩ rằng lần này đã khiến người đàn ông trước mặt rung động. Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị nói thêm điều gì đó, Tiêu Chiến đột ngột lên tiếng:
"Thay đồ đi."
Giọng anh bình thản, hoàn toàn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào. Không đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến quay người rời khỏi phòng, để lại một làn gió lạnh sau lưng.
Vương Nhất Bác đơ người. Cậu mở to mắt, miệng khẽ há ra vì kinh ngạc. Cậu không tin vào những gì vừa xảy ra. Người đàn ông đó... vậy mà dám phớt lờ cậu? Dám bỏ đi trước sự quyến rũ của cậu?
"Ngươi cái tên loài người kia!" Vương Nhất Bác nghiến răng, đuôi hồ ly xù lên như muốn phản đối. Đôi mắt dựng lên vẻ giận dỗi xen lẫn ngượng ngùng. Cậu cắn môi, nhìn theo bóng dáng Tiêu Chiến khuất sau cửa.
.....
Căn phòng chìm trong bóng tối u ám, chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn trần rọi xuống, tạo nên những vệt sáng mờ nhạt trên sàn nhà đầy vết máu. Không khí đặc quánh, ngột ngạt như bị nhốt chặt trong nỗi sợ hãi tột độ.
Tiêu Chiến ngồi dựa lưng vào chiếc ghế da lớn đặt giữa căn phòng, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự nguy hiểm đang ngấm ngầm lan tỏa. Anh mặc một chiếc sơ mi đen được ủi phẳng phiu, cổ tay áo xắn lên gọn gàng, để lộ cánh tay rắn rỏi. Đôi chân vắt chéo, trong tay là điếu thuốc đang cháy dở.
Làn khói xám nhạt chầm chậm lượn lờ, cuộn quanh khuôn mặt góc cạnh của anh, che đi ánh mắt sắc lạnh. Ngón tay anh khẽ gõ nhịp lên tay ghế, mỗi lần vang lên là một nhịp tim của hai kẻ quỳ dưới đất lại tăng lên dữ dội.
Hai gã đàn ông bị trói chặt, đầu gục xuống, quần áo rách nát và bê bết máu. Khuôn mặt bọn chúng đầy những vết thương loang lổ, máu khô bám trên làn da như một lớp sơn ghê tởm. Một trong hai gã run rẩy không ngừng, hơi thở nặng nề như thể chỉ cần thêm một giây nữa là gục ngã.
Đứng bên cạnh Tiêu Chiến, một đàn em trẻ tuổi với ánh mắt sắc như dao tiến lên, giọng nói cất lên, vừa uy hiếp vừa tức giận:
"Hàng của lão đại đâu? Nói! Nhanh lên, không thì tao cho tụi mày xuống địa ngục ngay bây giờ!"
Lời đe dọa vừa dứt, một tiếng "bốp" vang lên. Gã đàn em dùng báng súng đập mạnh vào mặt một trong hai tên, khiến hắn ngã sập xuống sàn.
Tên còn lại giật bắn mình, cơ thể co rúm như một con chuột mắc bẫy. Gã không ngừng lắp bắp, giọng nói vỡ vụn vì sợ hãi:
"Tha... tha cho chúng tôi! Hàng... hàng đã bán rồi! Chúng tôi không cố ý đâu, là do bị ép... là do bị ép mà thôi!"
Tiêu Chiến vẫn ngồi yên, không vội vàng đáp lại. Anh rít một hơi thuốc thật sâu, đôi mắt khẽ nheo lại đầy nguy hiểm. Sau một hồi im lặng đến mức đáng sợ, anh chậm rãi thở ra, làn khói trắng len lỏi qua những kẽ ngón tay thon dài. Khói thuốc lơ lửng trong không khí, che đi nửa gương mặt của anh, chỉ để lộ ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo đến rợn người.
"Tao mà mày cũng dám phản?" Giọng anh trầm thấp, khàn đặc, như một nhát dao lướt qua không khí. "Lũ sâu bọ chúng mày, còn dám giở trò?"
Không đợi chúng kịp phản ứng, Tiêu Chiến đưa tay ra phía đàn em. Một khẩu súng đen bóng, lạnh lẽo được đặt vào tay anh. Anh đứng dậy, đôi giày da đen bóng loáng đạp mạnh xuống nền nhà, phát ra những tiếng cộp cộp trầm đục. Tiếng bước chân ấy như nhát búa nện vào tim của hai gã đàn ông đang run rẩy dưới chân anh.
Tiêu Chiến cúi người xuống, họng súng lạnh ngắt dí sát vào cổ một trong một tên trong đó. Gã đàn ông nuốt khan, mồ hôi tuôn như tắm, ánh mắt tràn đầy sự cầu xin. Nhưng với Tiêu Chiến, ánh mắt đó không khác gì một sự phản bội nhục nhã. Anh không nói thêm lời nào, cũng không cần thêm lý do. Tiếng súng vang lên chát chúa, "Đoàng!"
Đoàng!
Tiếng súng nổ chát chúa vang lên, làm rung chuyển không gian tĩnh lặng. Viên đạn xuyên thẳng qua cổ họng gã, máu phun ra như một dòng suối đỏ thẫm, bắn lên đôi giày của Tiêu Chiến.
Gã còn lại hét lên thảm thiết, nhưng chưa kịp nói thêm một lời, hai tiếng súng nữa vang lên liên tiếp. Đoàng! Đoàng!
Cả căn phòng chìm trong mùi máu tanh nồng nặc. Hai cái xác nằm sõng soài dưới chân Tiêu Chiến, không còn nguyên vẹn. Máu loang thành từng vũng lớn, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Máu bắn tung tóe khắp nơi. Từng giọt đỏ sẫm bám lên giày của Tiêu Chiến, loang lổ trên nền nhà, tanh nồng và ghê rợn. Gương mặt anh không hề thay đổi, không một chút biểu cảm, như thể hành động giết người vừa rồi chỉ là chuyện thường
Anh lùi lại một bước, đưa tay về phía đàn em, nhận lấy chiếc khăn trắng tinh. Chậm rãi và gọn gàng, anh lau từng vệt máu trên tay mình, ánh mắt lạnh lẽo không thèm liếc xuống hai cái xác nằm sõng soài dưới chân.
Anh quay sang phía đàn em, ném chiếc khăn xuống đất, ra lệnh bằng giọng trầm đều:
"Dọn dẹp đi."
Tiêu Chiến đá nhẹ vào đầu một trong hai cái xác, sau đó quay người bước ra khỏi căn phòng. Đôi giày dính máu của anh để lại những dấu vết đỏ trên nền gạch trắng. Đàn em cúi đầu, nhanh chóng làm theo lệnh, không ai dám nhìn thẳng vào anh.
Ở một nơi khác...
Trong căn nhà, Vương Nhất Bác đang ngồi bên cửa sổ, ánh trăng rọi qua làm sáng lên khuôn mặt điển trai của cậu. Bàn tay đang cầm món đổ trong phòng xem xét là thứ gì thì chợt khựng lại. Tiếng súng "đoàng đoàng" vang lên từ xa khiến cậu giật mình.
Vương Nhất Bác cau mày, ánh mắt hướng về nơi phát ra âm thanh đó. Đôi mắt đen láy hiện lên sự khó hiểu. Tự nói thế giới này thật ồn ào
Quay lại với Tiêu Chiến...
Bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt mùi máu tanh, Tiêu Chiến thong thả đi dọc hành lang dài. Những ánh đèn neon lạnh lẽo hắt lên người anh, làm bóng dáng anh càng trở nên u ám và bí hiểm.
Tiếng kéo lê xác chết vọng lại sau lưng anh, cùng với những tiếng bước chân rón rén của đàn em đang vội vàng dọn dẹp hiện trường.
Tiêu Chiến rít thêm một hơi thuốc cuối, rồi ném đầu lọc xuống đất, nghiền nát nó dưới gót giày. Anh hờ hững liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng như thể chuyện vừa xảy ra chẳng hề để lại chút ấn tượng nào trong tâm trí anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro