Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

"Xin thứ lỗi, Tiêu tiên sinh, xe ngài cần đổi chỗ một chút, ngài xem, ngài muốn tự mình đổi hay tôi giúp ngài đổi?" Hai người vừa bước qua phòng khách liền có một nhân viên phục vụ đi đến.

"Tự tôi đỏi đi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác.

"Vậy tôi vào trong đợi anh trước." Vương Nhất Bác liền đi về phía lễ tân, Tiêu Chiến thì đi đến bãi đỗ xe.

Một thân quần áo trên người Vương Nhất Bác đều được đặt làm riêng, sợi tổng hợp tinh tế nhưng lại không có nhãn hiệu, thêm vào đó cậu cũng không đeo trang sức, nguyên một cây trang phục trên người đều là mặc chay, huống hồ lại còn thêm cái tính không thích nói chuyện với người ngoài nên khi đi với lễ tân, ngón tay cậu khẽ gõ một cái.

"Chào ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Lễ tân ở đây không phải nhân tinh, sau khi chào hỏi ngẩng đầu liền quan sát Vương Nhất Bác một chút, không có giày da hay đồ trang sức limited gì, âu phục cũng không có nhãn hiệu, mặc dù nhìn toàn thân rất quý khí nhưng cô cũng đã đã gặp qua không ít người mạo danh kẻ có quyền.

Vương Nhất Bác mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện đặc biệt thì chính là đi giết người và chuẩn bị đi giết người, làm gì có thời gian mà ra ngoài ăn cơm, cơm của cậu bình thường đều là giảm bớt đồ ăn một chút và giảm tốc độ nguội của đồ ăn một chút. Cũng chỉ khi quen biết Tiêu Chiến cậu mới có một chút gọi là khẩu vị của con người. Trước kia tưới nhũng nơi như thế này cậu cũng không cần quan tâm mấy việc vặt, cậu chỉ phụ trách ăn và hành động.

"Ăn, cơm."

Lễ tân rõ ràng sửng sốt một chút, "Được, tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không? Không có hẹn trước thì chỉ có thể ngồi ngoài đại sảnh."

"Không hẹn trước, muốn phòng riêng, làm sao."

"Thứ lỗi, tiên sinh, không hẹn trước mà muốn đặt phòng riêng thì cần phải có thẻ vàng, thẻ vàng chỉ có ở cửa hàng năm theo phí từ 100 vạn trở lên, ngài nhìn ngài... vẫn nên ngồi đại sảnh thì hơn." Lễ tân mỉm cười quét một vòng toàn thân Vương Nhất Bác, ý là, đừng có mà dùng cái mặt này xưng này xưng kia, ngồi đại sảnh là được rồi.

"Tôi còn có bằng hữu, phòng riêng. Thẻ vàng, thì thế nào?" Vương Nhất Bác hỏi.

Nhân viên lễ tân hiểu, xem ra người đến lại là một tên công tử tán gái cần có mặt mũi, "Ngài có thể nạp thẳng tiền để tạo thẻ vàng hội viên, như vậy thì ngay lập tức có thể đặt phòng riêng mà không cần đặt trước rồi."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, từ trong túi rút ra ngoài, lễ tân rõ ràng có chút ngoài ý muốn, cô vốn dĩ chỉ muốn hù dọa cậu một chút để cậu đừng có giả bộ làm người giàu có gì nữa, ai biết người này thật sự lại là một tên vừa giàu vừa ngốc, nếu thật sự vọt một lần lên một trăm vạn thì mấy tháng tới trích phần trăm cô có đủ rồi!

Thế nhưng kẹt một cái là, lúc cô chuẩn bị nhận lấy thẻ thì lại bị một người khác cầm đi.

"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác sững sờ, nhìn chiếc thẻ của mình đang trong tay anh, "Sao vậy?"

Tiêu Chiến không để ý đến Vương Nhất Bác, cầm chiếc thẻ đen kịt của Vương Nhất Bã xoay tròn trong tay.

"Thẻ vàng hội viên phải nạp một trăm vạn, đây là quy củ có từ lúc nào ở Venus vậy?"

"Tiêu tiên sinh." Lễ tân trông thấy Tiêu Chiến trước tiên là cúi đầu chào hỏi, hội viên cao cấp nhất ở nơi này chỉ có mấy người, Tiêu Chiến trước mặt đây chính là một trong số đó, "Tôi chỉ nói đùa với vị tiên sinh này thôi, chỉ cần nạp mười vạn, mỗi tháng duy trì mức phí thấp nhất thì có thể làm thẻ vàng rồi."

"À? Nhất Bác, cậu đang nói đùa với cô ta sao? Lấy cái này nói đùa à?" Tiêu Chiến giơ cái thẻ trong tay ra.

Vương Nhất Bác không phải kẻ ngốc, cậu vừa mới nhìn ra ánh mắt mấy hôm nay mọi người nhìn cạu có chút khinh thường, nhưng Tiêu Chiến nói chỉ muốn đến đây ăn vài món nên cậu cũng lười tính toán với cô ta.

"Không có, tôi muốn quét thẻ thôi."

Lời nói của Vương Nhất Bác làm trán nhân viên lễ tân đầy mồ hôi, quản lý đã sớm nhìn thấy nhân viên lễ tân này có khách nhưng vẫn đứng, lại nhìn kĩ thêm một chút, thấy người đến là Tiêu Chiến liền nhanh chóng chạy lại.

"Tiêu tiên sinh, xin hỏi ngài có vấn đề gì không?"

"Vấn đề lớn đấy, nhân viên lễ tân của các người xém chút nữa đã lừa của bằng hữu tôi một trăm vạn tệ để làm một cái thẻ vàng chỉ mất mười vạn tệ, tôi có thể nói Venus lừa gạt người tiêu dùng không nhỉ?"

Cuối cùng, mãi đến khi quản lí cấp cao của Venus bị gọi đến thì chuyện này mới được giải quyết thích đáng, nhân viên lễ tân kia bị đuổi việc, Vương Nhất Bác không cần thanh toán đã có thẻ vàng hội viên. Loại khách sạn lớn thế này thì thứ họ xem trọng hơn chính là danh tiếng, chỉ vì một cái thẻ vàng mà vứt bỏ một hội viên cao cấp như Tiêu Chiến thì quả thật không đáng.

Thẳng đến khi đã tiến vào phòng riêng, Vương Nhất Bác mới há miệng.

"Cần gì."

Tiêu Chiến thế mà cực kì kiềm chế cơn giận.

"Nếu như tại tôi dẫn cậu đi mà để cậu bị hố thì mặt mũi của tôi vứt đâu đây, cũng do cậu tốt tính."

"Tính tình tôi không tốt, chỉ là anh nói muốn ăn nên tôi cũng lười so đo." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, cậu đặt chén trà nhỏ trước mặt, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến mở miệng trách mắng cậu đã thấy khô cả cổ họng.

"Chậc chậc chậc... Cậu thích bên cạnh tôi đúng không?"

"Phụt!" Nước trà vừa vào trong miệng đã bị phun ra, "Khụ khụ... không, khụ... khụ... không thể nào."

Nhìn phản ứng kịch liệt của Vương Nhất Bác, khóe mắt Tiêu Chiến cong lại, "Tôi chỉ đùa thôi, còn đây..."

"Không, khụ khụ... Không có khả năng." Vương Nhất Bác giống như đang nghĩ về kí ức đáng sợ nào đó liền ra sức lắc đầu.

"... Được được được... không có khả năng..." Tiêu Chiến cũng không biết tại sao anh nhất định phải nói nhiều thêm một câu như vậy.

Hai đại nam nhân cũng không có gì quá lúng túng, câu nói này rất nhanh đã bị cho sang trang khác.

"Cậu có sắp xếp gì tiếp theo không?" Tiêu Chiến lau miệng, yên lặng không tiếng động ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Đi sang nước láng giềng một chuyến, cha tôi nói, đây là nhiệm vụ cuối cùng của tôi, sau khi hoàn thành tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian." Vương Nhất Bác tựa hồ đã quen, ngữ khí không có chút giải thoát hay vui vẻ gì.

"À, tôi nớ lần trước cứu cậu, cậu cũng nói đó là lần cuối cùng của cha cậu." Mặc dù Tiêu Chiến nói thật nhưng Vương Nhất Bác vẫn lườm anh một cái.

Hai người cơm nước xong xuôi cũng không lái xe đi ngay mà đi bộ ra khách sạn, dọc theo đoạn đường mà đi thẳng đến bờ sông, hai người ngồi trên băng ghế đá dưới tán cây liễu nói chuyện.

Bảo là nói chuyện phiếm nhưng thật ra chỉ có một mình Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác chỉ phụ trách thỉnh thoảng ừ, à vài câu.

Nhưng không có ai cảm thấy chán hay mệt mỏi.

Một người được ký thác kỳ vọng từ nhỏ, cơ hồ là sự tồn tại phái trên vạn người, anh không có bạn tót, cũng không có cơ hội có bạn tốt, tất cả sở thích của anh đều bị gia tộc của mình bồi dưỡng ra cho bằng được. Cho nên khi ở trước mặt trưởng bối thì ôn nhu, hiểu chuyện, nghe lời kế thừa Tiêu gia nhưng kì thực nội tâm Tiêu Chiến vẫn có khát vọng được làm một nam hài, từ nhỏ anh đã có biết bao nhiêu lời không thể nói ra, có bao nhiêu ước vọng không thể thực hiện, có bao nhiêu suy nghĩ mình muốn làm đều bị gia đình hạn chế.

Như người khác thì thời niên thiếu sẽ là những đứa trẻ bình thường, sẽ nghịch ngợm, nũng nịu, sẽ ẩu đả, đánh nhau, trong một đên lại muốn bỏ cuộc sống bình thường để làm một sát thủ lạnh lùng vô quyết không thể có tình cảm, vào độ tuổi cậu vốn dĩ nên được đi học thì lại là lần đầu tiên bị chính cha ruột của mình mang đi giết người. Có lẽ Vương nhất Bác này thực sự còn trẻ, nhưng bộ mặt thật của cậu không phải là một người lãnh đạm như thế này, ngược lại cậu còn nhớ vô cùng khoảng thời gian khi còn bé, tiếng chim kêu líu ríu và những côn trùng nho nhỏ, hàng xóm chung quanh thì ồn ã vô cùng.

Hai người bọn họ, thân phận không sai biệt lắm, địa vị cũng không quá khác nhau, trò chuyện vô cùng hòa hợp, đôi khi còn có những lúc ngầm hiểu lẫn nhau không cần che giấu, hơn nữa hai người còn ăn ý đối với những đoạn kí ức nhuốm màu đen tối đều không nhắc đến một lời.

"Ừm! Nói mệt rồi, đi thôi!" Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác thật lâu rồi không lên tiếng anh nghĩ thầm hẳn là chán nghe anh nói rồi đi, thế là anh dứt khoát đứng dậy, chậm rãi xoay người.

"Tôi, vẫn chưa nghe đủ." Vương Nhất Bác ngẩng đầu, Tiêu Chiến xoay lưng về phía mặt trăng làm cậu không thể nhìn rõ mặt anh.

"..." Tiêu Chiến là dạng người vô cùng trưởng thành, nếu như là người khác nói ra lời như vậy thì anh sẽ cảm thấy đây hẳn là còn ý ẩn dụ gì đó, nhưng người này lại là Vương Nhất Bác, cậu nói chưa nghe đủ vậy thì ý tứ có lẽ đơn thuần chỉ là chưa nghe đủ thật, hẳn cũng không có ý gì khác ngoài lời nói ra kia, "Chuyện đó... Đến nhà tôi rồi nói tiếp được không? Tôi có một căn nhà nỏ ở tiểu khu lân cận."

"Được."

"..." Lần này đến lượt Tiêu Chiến như nằm mơ, Vương Nhất Bác vậy mà đáp ứng, anh đã nhiều lần nói rõ trước mặt Vương Nhất Bác mình là gay, hơn nữa có đôi khi còn không tự chủ nói ra mấy lời không được đứng đắn cho lắm, nếu như Vương Nhất Bác thật sự không có ý với anh thì việc này hẳn là chỉ để tránh hiềm nghi?

Hình như hiểu Tiêu Chiến đang suy nghĩ điều gì, Vương Nhất Bác đứng lên, "Đơn giản là ở cạnh anh rất thoải mái, nghe anh nói chuyện cũng rất thoải mái, anh yên tâm, nếu như anh có ý gì khác đối với tôi thì tôi sẽ đem nó, kể cả mạng của anh, bóp chết cùng một lúc." Sau đó xoay người về khách sạn.

Tiêu Chiến sờ sờ mũi, bị Vương Nhất Bác dạy dỗ anh cũng không tức giận, ngược lại trong lòng còn cảm thấy thoải mái hơn.

Sau đó anh nhìn lên bóng lưng dưới trăng cách đó không xa.

"Chờ một chút sư tử con! Tôi không có ý khác đâu!"

"Tôi tên Vương Nhất Bác!"

"Biết rồi, sư tử con."

"... Anh vẫn nên gọi tôi là sao Sư Tử đi."

"Được, sư tử con."

"Anh đúng là muốn ăn đòn!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."



Suzie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro