Chương 4
Tiêu Chiến cau mày túm tay Vương Nhất Bác ra khỏi bệnh viện, người phía sau cũng không có phản kháng gì.
"Này, lão Tạp."
"Gọi ông nội cậu là Tạp Thụy Á! Cậu..." Điện thoại truyền đến tiếng gầm gừ, Vương Nhất Bác đi sau lưng cũng có thể nghe thấy.
"Bệnh viện của tôi, camera phòng phẫu thuật lầu thứ ba, cậu giải quyết đi, hack video khoảng nửa giờ trước xóa đi." Tiêu Chiến không ngắt lời liền nói chính sự.
"Phòng phẫu thuật... lầu ba... nửa giờ..." Phía bên kia lặp lại vài lời nói dông dài rồi truyền đến hai tiếng ngáp, "Ok, hack rồi, ôi chao, cậu bị đánh? Cmn! Tôi qua ngay đây... Hể? Có người giúp cậu hả giận này, không tệ không tệ. Á? Ôi cái thủ pháp của tên tiểu tử này cũng bằng nửa tôi đấy." Tạp Thụy Á chậc chậc tán thưởng.
Vương Nhất Bác đi sau lưng nghe thấy liền thối mặt!
"Đừng đùa, mau đem đoạn cậu ấy cầm dao xóa đi, một chút nữa giao cho cảnh sát."
"Nực cười, ai dám bắt tôi cơ chứ." Vương Nhất Bác xen vào, chỉ thấy Tiêu Chiến lạnh mặt liếc xéo cậu một cái, Vương nhất Bác mặc dù không phục nhưng cũng chỉ hừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
"Ok, xong việc, tiểu tử này là ai vậy, có vẻ rất bảo vệ cậu đó, thân thủ cũng có phong độ năm đó của tôi, không tệ, là một hạt giống tốt."
"Thật sao, cậu ấy là sao Sư Tử." Tiêu Chiến cười khanh khách nói, phía bên kia yên alwjng không tiếng động.
Thế nhưng sau lưng Vương Nhất Bác lại phát lạnh... Anh ta biết thân phận của cậu... Vậy tại sao...
"Cmn! Thiên linh địa linh linh, tôi vừa rồi không có nói gì hết á, cậu cũng đừng để tên điên đó nghe thấy biết không? Thiên linh linh địa linh linh, Thượng Đế, Amen!" Tạp Thụy Á bên kia không ngừng nói nhảm.
"Mặc dù rất tuyệt tình nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, cậu ấy ở bên cạnh tôi, cũng nghe thấy cậu gọi cậu ấy là tên điên rồi."
~ Tút ~ Điện thoại tắt máy.
"Xùy ~" Tiêu Chiến lắc đầu cười cất điện thoại di động lại túi áo.
"Anh biết tôi." Người phía sau rốt cuộc cũng mở miệng, nếu như là người khác biết thân phận của cậu, thậm chí còn thấy mặt cậu thì đoán chừng đã chỉ còn lại một cỗ thi thể rồi, nhưng Tiêu Chiến không giống bọn họ, anh cứu mạng cậu, hơn nữa... Dù sao thì không giống nhau chính là không giống nhau.
"Sao Sư Tử đỉnh đỉnh đại danh a, tôi làm sao lại không biết cho được." Ngữ khí Tiêu Chiến vẫn nhẹ nhành như cũ.
"Anh là..."
"Tiêu Thế Văn, cha tôi." Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác đi thẳng về phía ga ra tầng hầm, ngữ khí không hề thay đổi.
"Anh!" Vương Nhất Bác chỉ chấn kinh một cái liền bình tĩnh trở lại, "Con trai Tiêu Thế Văn lại lái Cherry á?"
"..." Toàn bộ cơ mặt của anh co quắp lại, "Này này này, đừng có hết chuyện để nói lại lôi cái này ra, tôi đây không phải là bỏ nhà đi hay sao? Tài chính không đủ a, cậu còn không biết xấu hổ nói tôi, sát thủ xếp hang thứ tám không phải cũng ngồi Cherry sao? Ai cao quý hơn ai, hả?"
"Anh!" Vương Nhất Bác phát hiện cậu không thể nào nói lại Tiêu Chiến, thế là dứt khoát tránh tay ra, "Anh đã là người trong vòng thì thay tôi liên hệ với tổ chức đi, tôi muốn trở về."
"Vội cái gì chứ? Lên xe." Tiêu Chiến mở cửa xe ngồi xuống, Vương Nhất Bác suy xét liên tục vẫn là đi vào, "Sống như thế này không vui sao?"
"..." Vương Nhất Bác không trả lời nhưng cũng không phủ định.
"Lại nói nữa, tôi trốn khỏi nhà rồi, không có gia tộc phía sau thì làm sao mà liên lạc được." Tiêu Chiến lại chuẩn bị thắt dây an toàn cho Vương Nhất Bác lại bị cậu một phát cản lại, sau đó dùng sức đẩy anh lại chỗ cũ.
"Tự tôi làm được, tôi nói rồi, đừng sát lại tôi như thế." Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, nghe lời thắt dây an toàn.
Tiêu Chiến cũng không cưỡng cầu, cười cười ngồi xuống, khởi động xe, "Cơ hội thật tốt, xác định không muốn chơi đùa một chút sao? Tôi xin nghỉ một tuần, Vương Nhất Bác tiên sinh có muốn nể mặt tôi làm bạn đồng hành không?"
Tiêu Chiến cười cười đưa tay tới, làm đọng tác mời.
Vương Nhất Bác chỉ nhàn nhạt nhìn liếc qua lòng bàn tay Tiêu Chiến, khó chịu không lên tiếng, xoay đầu nhìn ra cửa sổ.
Tiêu Chiến còn chưa kịp thất vọng thì đã nghe thấy tiếng.
"Quản tôi ăn no là được."
"Sẽ sắp xếp cho sát thủ tiên sinh!" Tiêu Chiến chợt giẫm mạnh chân ga, "Đi mua thịt, lam cơm tối!"
"Tiêu Chiến! Hóa ra anh còn có thể lái nhanh được như vậy!"
"Cậu nói cái gì! Tôi không nghe thấy!" Cửa sổ xe bị mở ra hơn phân nửa.
"... Tôi nói! Tôi muốn ăn thịt bò!"
"Được!"
Nhìn gương mặt bị gió ngoài cửa thét gào có chút mất không chế của Tiêu Chiến rốt cuộc cũng làm Vương Nhất Bác bật cười. Đúng vậy, đây là cơ hội trời ban a, cậu vậy mà lại sơ ý khi đi làm nhiệm vụ, lại trùng hợp được Tiêu Chiến cưu mang, GX cũng bị ném đi rồi, tất cả nhũng thứ này đều thật trùng hợp.
Tựa như, ông trời cố ý an bài vậy.
Để cho cậu, có một cơ hội triệt để buông thả bản thân.
Bên trong xe gió lớn thét gào, một câu cảm ơn nhẹ nhàng bị ném ra ngoài cửa sỏ, không một ai có thể nghe được rõ ràng, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không thể tự mình nghe rõ, câu nói cảm ơn cậu đã nói với Tiêu Chiến.
Đời này của cậu, lần đầu tiên nói ra hai chữ, cảm ơn.
"Tôi phục rồi, lần sau không dẫn cậu đi dạo phố nữa." Tiêu Chiến về đến nhà liền nằm ườn ra ghế sô pha, "Cậu mau quần áo thì mua quần áo đi, trừng nhân viên làm gì? Dọa người ta sợ đến nỗi gọi cả bảo an lên, mất mặt muốn chết."
Vương Nhất Bác cũng có chút không được tự nhiên.
"Tôi, không trừng cô ta, tôi nhìn cô ấy, mắt hơi lặng lẽ một chút, ý là, quần áo hơi nhỏ, đổi số lớn hơn."
"Vậy cậu nói đi! Nói cho người ta ấy! Cậu trừng mắt như vậy tôi còn tưởng là cậu bị táo bón đấy! Tôi mua chút thuốc cho cậu nhé?" Tiêu Chiến tức giận ngồi thẳng dậy.
Có trời mới biết anh chỉ vừa mới đi vệ sinh có hai phút đồng hồ, vừa về đã thấy bảo an bị Vương Nhất Bác một phát ném ra ngoài cửa làm anh sợ đến mức nào. Có trời mới biết trong đêm nay anh đã bị bao nhiêu người gặng hỏi, mồm mép mài rách bao nhiêu mới có thể đem Vương Nhất Bác không nói một câu trở về nhà.
"Tôi... không muốn quan tâm đến cô ta."
"Cậu!" Tiêu Chiến quả thật tức muốn bốc khói, "Cậu đi mua quần áo mà không muốn quan tâm tới nhân viên? Vậy cậu mua quần áo kiểu gì?"
"Quần áo của tôi... không cần mua, đều được đặc chế, rồi đưa đến, tay tôi." Vương Nhất Bác nói sự thật nên vô cùng thẳng thắn.
"Bộp!" Một bàn tay của Tiêu Chiến đáp lên trán mình.
"Thượng Đế ơi mau đến bắt con khỉ này đi!"
Trải qua cả nửa ngày với Tiêu Chiến, là một ngày vô cùng xa lạ đối với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói rất nhiều nhưng Vương Nhất Bác lại không hề cảm thấy phiền, ăn hết bữa khuya hai người nằm lên giường, ai cũng không đắp chăn nên chiếc chăn cứ như vậy chồng lại ở giữa, vạch ra ranh giới tách cả hai ra.
Sau khi biết được thân phận của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngược lại cảm thấy tự nhiên hơn, điều này cho thấy câu không cần phải che giấu bất kì điều gì, hơn nữa người trong vòng nghe đồn rất ít về đứa con trai này của Tiêu Thế Văn, cho thấy Tiêu Chiến rõ ràng không phải người nhiều chuyện.
Trời tối lại im lặng, Tiêu Chiến rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
"Tại sao anh lại cứu tôi?" Vương Nhất Bác chợt lên tiếng.
Dọa cho thân thể Tiêu Chiến chấn động một chập, anh nhắm mắt hít thở sâu hai cái, chịu đựng sự tức giận, cắn răng giả vờ cười nói.
"Bởi vì tôi là gay, tôi thèm cơ thể cậu."
Trong đêm tối, đôi mắt Vương Nhất Bác trợn trừng lên, chậm rãi quay đầu nhìn Tiêu Chiến.
"Tôi... Anh đừng có ảo tưởng với tôi, anh là người tốt, tôi cảm thấy, cảm thấy, cảm thấy anh có thể tìm người tốt hơn."
"Đừng có mà phát thẻ người tốt cho tôi! Ngủ! Nghe không ra là tôi nói sảng à! Cậu là đồ ngốc à!" Tiêu Chiến túm chăn trùm lên đầu Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vùng vẫy một chút Tiêu Chiến liền buông lỏng tay ra, nổi giận đùng đùng nằm xuống bên cạnh chuẩn bị đi ngủ, Vương Nhất Bác kéo chăn từ trên đầu mình xuống, cười hăng hắc.
"Ngủ ngon, Tiêu Chiến."
"Ngủ ngon, ngủ ngon! Ngủ! Cậu im mồm nhanh!"
"Được được, ngủ."
"Ngậm miệng!"
"Được được được, ngậm miệng."
"Vương Nhất Bác!!!"
"..."
Suzie
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro