Trung hạ (2)
Thứ lỗi cho tôi vì tự ý quyết định, ngầm thừa nhận yêu người.
06
Trình Giai sắp sinh.
Lúc Vương Nhất Bác cùng Dư Tử Phái chạy tới phòng sinh, cha và mẹ kế của Vương Nhất Bác cũng đều đã tới, bên trong truyền ra từng đợt âm thanh dùng sức khàn cả giọng, cả nhà đều lo lắng đến dậm chân tại chỗ.
Cho đến khi tiếng khóc nỉ non thanh thúy của trẻ con phá vỡ bầu không khí.
Bác sĩ cười chúc mừng bọn họ, mà Dư Tử Phái vẫn đứng bên giường cầm tay Trình Giai, lại ngay trước mặt nhiều người như vậy, rơi nước mắt. Rõ ràng là nam nhi kiên cường vào sinh ra tử, bây giờ lại nói liên miên lải nhải biểu đạt áy náy của chính mình với vợ, nương theo đứa bé mới sinh khóc nỉ non, đặc biệt ôn nhu.
Sau nửa đêm, Vương Nhất Bác thấy tất cả mọi người đều là lo lắng chạy tới, chưa kịp ăn gì, thế là chuẩn bị đi phố mỹ thực đối diện bệnh viện mua chút đồ ăn khuya.
Lúc đi ngang qua bãi đỗ xe bệnh viện, cậu trông thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi tới một chiếc xe.
Không biết vì sao, cậu lại thốt lên.
“Tiêu Chiến.”
Người kia quay đầu nhìn lại. Áo sơ mi trắng khoan khoái dễ chịu trên người, Vương Nhất Bác cảm thấy, màu trắng đại khái là màu sắc thích hợp với Tiêu Chiến nhất.
“Chị tôi đêm nay vừa sinh. Bác sĩ nói trạng thái chị không tệ, buổi sáng ngày kia hẳn là sẽ xuất viện.” Vương Nhất Bác dừng một chút, thành thật cảm tạ, “Trong khoảng thời gian này, cảm ơn anh đã giúp đỡ chăm sóc.”
Tiêu Chiến mặt mày thanh lãnh, so với gió đêm hè còn làm cho người ta thanh tỉnh hơn: “Không cần cảm ơn, mẹ con bình an là tốt rồi.”
“Phải cảm ơn.” Vương Nhất Bác khó khăn lựa lời nói, “Anh bận rộn như vậy còn dành thời gian để ý đến chị, cả nhà chúng tôi đều rất biết ơn anh.”
Lại nghe thấy người kia nhàn nhạt mở miệng, tựa như một giây sau lập tức muốn tiêu tan trong gió.
“Vậy coi như, là tôi bù đắp cho em.”
Vương Nhất Bác không biết vì cái gì, chỉ một câu nói nhẹ bồng bềnh như vậy, lại làm cho linh hồn cậu xuất khiếu, lúc băng qua đường kém chút không tránh được chiếc xe chạy qua, bị chủ xe đạp thắng gấp quay cửa kính xuống mắng cho vài câu, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi.
Sau khi băng qua đường, Vương Nhất Bác vào một tiệm mì chưa đóng cửa. Vốn muốn mua năm bát mì mang về, lại cảm thấy bản thân chẳng có khẩu vị gì, thế là đổi thành bốn bát.
Nấu mì cần một chút thời gian, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế yên tĩnh chờ đợi.
Cảm giác như có người đang nhìn mình, cậu ghé mắt nhìn qua, phát hiện một vị bác sĩ đang ăn khuya ngồi ở góc trong quán mì, dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu.
Hạ Chi Quang đã nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác rất lâu.
Sinh viên ngành y trí nhớ đều không kém, nếu không thì thời kì sinh viên sẽ không thể nhớ hết được đống tài liệu giảng dạy có thể xếp chồng từ sàn nhà lên đến trần nhà, cũng không thể nhớ hết được đủ loại bệnh lý, tình trạng bệnh nhân, còn có thao tác phẫu thuật tinh vi. Cho nên lúc Hạ Chi Quang cảm thấy bóng lưng người này nhìn rất quen mắt, hắn cũng không cho rằng mình nhớ lầm.
Lúc đối mặt với tầm mắt Vương Nhất Bác, Hạ Chi Quang vì hành vi mạo muội của mình áy náy nhẹ gật đầu. Trong chốc lát, trong đầu lướt qua một tia sáng trắng, hắn chần chờ lên tiếng:
“Thứ lỗi, xin hỏi cậu có quen biết Tiêu Chiến không?”
Vương Nhất Bác khẽ giật mình: “Ừm, quen biết.”
Hạ Chi Quang hỏi tiếp: “Vậy cậu trước kia, có phải từng đạt được giải thưởng thi đấu gì hay không… Quán quân?”
Vương Nhất Bác bắt đầu hỗn loạn: “… Phải. Làm sao anh biết?”
Nhưng Hạ Chi Quang không trả lời vấn đề của cậu, mà là bừng tỉnh hiểu ra cười cười, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là cậu.”
“Cái gì?” Vương Nhất Bác càng mù mờ hơn.
Hạ Chi Quang mới vừa ăn khuya xong đứng dậy chuẩn bị trở về bệnh viện, lúc đi ngang qua Vương Nhất Bác, cười nói: “Tôi nếu như nói cho cậu biết, chủ nhiệm Tiêu sẽ đánh chết tôi mất. Cho nên, tôi đề nghị cậu tự đi hỏi anh ấy một chút…”
Hạ Chi Quang đưa tay kề bên miệng, giống như đang nói cho Vương Nhất Bác nghe một bí mật không muốn người nào biết.
“Có thể sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi đó.”
. . .
TV nhỏ treo trên tường ở quầy y tá đang phát tin tức.
“0h ngày 13 tháng 2 năm 2020, tình hình dịch bệnh trong cả nước chuẩn đoán chính xác tổng cộng có 59804 ca bệnh nhiễm virus viêm phổi chủng loại mới. Trong đó, Vũ Hán mới tăng chẩn đoán chính xác là 13436 ca bệnh, số lượng tử vong chuẩn đoán chính xác là 216 ca bệnh, hiện hữu chẩn đoán chính xác là 30043 ca bệnh, trong đó có 5426 ca bệnh nặng…”
“Tình hình bệnh dịch càng ngày càng nghiêm trọng.” Một y tá thở dài nói.
Điện thoại reo.
“Chào ngài, XX khoa ngoại thần kinh bệnh viện thành phố.”
Một cô y tá lập tức nhận điện thoại, nghe thấy âm thanh lo lắng của đối phương, có chút hơi khó trả lời: “Ngài tìm bác sĩ Tiêu? Thứ lỗi, bác sĩ Tiêu không ở đây.”
Cùng lúc đó, một chiếc xe buýt treo băng biểu ngữ chở đầy nhân viên y tế cập bến tới sân bay, nhân viên y tế đeo khẩu trang ăn mặc thống nhất xuống xe, đẩy hành lý đi vào.
“Bác sĩ Tiêu tham gia đội tiếp viện điều trị kháng cự dịch bệnh, buổi sáng tám giờ xuất phát đi Vũ Hán. Lúc này có lẽ cũng đã lên máy bay rồi.”
Trong đại sảnh sân bay, cả đội có thứ tự thông qua kiểm an, bước chân kiên định xếp hàng đi về phía cửa lên máy bay, quân nhân phiên trực ở phi trường xa xa hướng bọn họ cúi chào.
“Xin lỗi, chưa được sự đồng ý của bác sĩ Tiêu, chúng tôi không có quyền đưa số điện thoại riêng tư của anh ấy cho người khác.”
Nhân viên y tế theo thứ tự đi lên cầu thang, bóng lưng thẳng tắp như tùng*. Chuyến bay này ngay sau đó sẽ đưa bọn họ đến nơi cần được chi viện nhất.
*Tùng: có ý nghĩa là to lớn, chỉ sự hùng mạnh, vững chãi, cao lớn có thể che chở, bảo vệ mọi thứ.
“Ngài có thuận tiện lưu lại tên họ cùng số điện thoại không? Chờ sau khi chúng tôi liên hệ được với bác sĩ Tiêu sẽ giúp ngài truyền đạt.”
Bên trên cầu thang, Tiêu Chiến bỗng nhiên có cảm giác gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua thành phố này.
Bác sĩ đi phía sau anh hỏi: “Bác sĩ Tiêu, làm sao vậy?”
Kỳ thật cũng không có gì. Chỉ là có một chút lời muốn nói, còn chưa tìm được cơ hội nói, cũng không biết sau này còn có cơ hội nói ra miệng hay không.
“… Không có gì.”
Anh nhẹ giọng trả lời, sau đó dứt khoát kiên quyết xoay người bước lên máy bay.
May mà bận rộn một ngày một đêm, cũng không có thời gian cùng tinh lực để nhớ đến chuyện khác.
Bọn họ mặc vào trang phục phòng hộ nặng nề, ở trong tâm dịch, từ lưỡi hái tử thần cứu người, thời điểm chuẩn bị trò chuyện lại đột nhiên xuất hiện cấp cứu, không biết đã chịu đựng liên tiếp bao nhiêu giờ không được chợp mắt. Nữ bác sĩ cùng các y tá vì để thuận tiện làm việc phải cắt đi mái tóc dài đẹp mắt của mình, còn cười dỗ dành ngược lại các bác sĩ nam rằng tóc bọn họ sẽ dài lại nhanh thôi.
Rất nhiều nhân viên y tế có người nhà cũng đều là bác sĩ y tá kinh nghiệm phong phú, chiến đấu hăng hái tại tuyến đầu chống dịch, bọn họ bận đến không có cơ hội gọi điện thoại, chỉ dùng một nhóm Wechat chung nhắn tin ngắn gọn báo bình an lẫn nhau. Trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ đến từ thân bằng hảo hữu cùng tin nhắn chưa xem được, không có thời gian trả lời từng cái, chỉ có thể ở trong vòng bạn bè đăng một dòng trạng thái biểu hiện bản thân rất tốt.
Đứng ở tuyến đầu chống dịch, bọn họ so với ai khác đều càng yếu ớt, nhưng cũng nhất định so với ai khác càng phải kiên cường.
Có người bệnh khỏi hẳn được xuất viện là chuyện khiến bọn họ hạnh phúc nhất, nhưng càng nhiều thời điểm, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người bệnh đau đớn nằm trên giường bệnh, khóc, nói rằng mình muốn sống sót.
Rõ ràng đã từng gặp quá nhiều sinh ly tử biệt, nhưng lần đầu tiên lại cảm thấy bản thân nhỏ bé như vậy.
Tiêu Chiến thậm chí tận mắt nhìn thấy, một di thể người bệnh trên đường từ bệnh viện đưa đến nhà tang lễ hoả táng, con gái của người bệnh vừa chạy theo sau xe vừa gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Thời khắc sinh tử, ai cũng bất lực.
Kia là một ngày rất bình thường cũng rất đặc biệt.
Ban ngày không ngừng có người bệnh mới được chẩn đoán chính xác bị đưa vào bệnh viện, nửa đêm không ngừng có người bệnh cần cấp cứu khẩn cấp, Tiêu Chiến đã chịu đựng gần hai mươi tiếng mới bị đồng nghiệp khuyên đi về nghỉ.
Lúc giao ban, anh theo thường lệ ở cửa ra vào dùng nhiệt kế đo xuống cổ tay.
Tích.
38. 5°C.
Anh trấn định bình tĩnh buông nhiệt kế xuống, xuyên qua mặt nạ trong suốt của trang phục phòng hộ, bình tĩnh nói với bác sĩ cùng anh thay ca:
“Bác sĩ Lâm, có lẽ tôi cần làm kiểm trắc hạch toan một lần.”
Lúc đó Tiêu Chiến nghĩ, may mắn là trước khi đi anh không có đem những lời kia nói ra khỏi miệng, nếu không thì bạn nhỏ của anh sẽ khó chịu biết bao nhiêu.
Ngày có kết quả kiểm trắc, anh ngồi trong phòng bệnh cách ly đón hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, phần lớn là chúc khích lệ, hi vọng anh có thể bình an trở về.
Anh không kể ra hiện thực tàn khốc, chỉ lễ phép biểu đạt cảm tạ.
Lúc cha gọi điện thoại tới, hai người đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Tiêu Chiến vô cùng chuyên nghiệp báo ra các trị số kiểm tra của mình, cha cũng giống như đối đãi với mỗi một bệnh nhân khác dặn dò vài câu.
Sau cùng trước lúc cúp điện thoại, âm thanh của cha tựa như trong vòng một đêm già nua thêm mười tuổi.
“Tiêu Chiến, cha và mẹ con sẽ chờ con về nhà.”
Anh cười nói, được, hai người nhất định phải chờ con.
Đêm khuya, Tiêu Chiến nằm trên giường bệnh, trong phòng yên tĩnh đen kịt một màu.
Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng bước chân bận rộn của các bác sĩ y tá cách đó không xa, không kiềm nổi cảm giác áy náy vì mình không những không thể giúp được gì, ngược lại còn mang đến thêm phiền phức.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại trên tủ đầu giường chiếu sáng trong đêm tối vô tận, lúc chấn động ma sát mặt bàn phát ra tiếng vang đánh vỡ tĩnh lặng.
Là một số điện thoại không có lưu tên gọi đến.
Tiêu Chiến ngồi dậy, kết nối cuộc gọi, đem điện thoại kề đến bên tai, giọng nói có mấy phần khàn khàn.
“Alo.”
Đầu bên kia chậm trễ không có người nói chuyện.
Chỉ cơ hồ nghe được tiếng khóc không rõ giấu bên trong điện lưu sàn sạt, tựa như đã dùng hết sức lực toàn thân không muốn phát ra thanh âm.
Anh trầm mặc mấy giây, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành nói.
“Vương Nhất Bác, em đừng khóc.”
—-
Người khác gọi điện thoại cho anh, đều là hi vọng anh có thể bình an về nhà, anh cười đến không có sương mù cảm ơn từng người.
Chỉ có cậu gọi điện thoại cho anh, anh lại dỗ dành cậu nói cậu đừng khóc.
Em đừng khóc, anh sẽ đau lòng.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro