Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trung

Thứ lỗi cho tôi vì tự ý quyết định, ngầm thừa nhận yêu người.

03

Bị cưỡng ép ngồi lên giường bệnh trong xe cứu hộ, trang phục phòng cháy trên người Vương Nhất Bác bị cởi ra một nửa, lại nhìn thấy một đám nhân viên chữa cháy cùng nhân viên y tế bận rộn sứt đầu mẻ trán, thật sự là ngồi không nổi nữa.

Nhưng mà vừa đứng lên, phía sau lập tức truyền đến một chỉ thị băng lãnh.

"Ngồi xuống."

Cậu phản bác: "Tôi còn phải đi cứu viện -- "

"Đội trưởng của em vừa mới nói, người bị nhốt bên trong đều đã được cứu ra." Tiêu Chiến cúi đầu cẩn thận xem xét vết thương trên vai Vương Nhất Bác, ngoài miệng châm chọc khiêu khích, "Hơn nữa với bộ dạng này của em, đi vào đó thì em cứu người khác hay là người khác cứu em? !"

Trên bờ vai đột ngột truyền đến cảm giác đau nhói, Vương Nhất Bác không khỏi rên một cái, quay đầu lại phát hiện Tiêu Chiến đang dùng cồn sát trùng rửa sạch vết thương cho cậu.

Đã từng vào sinh ra tử nhiều lần, tổn thương to to nhỏ nhỏ Vương Nhất đều từng nhận được, gặp nhân viên y tế đến cấp cứu cũng đều duy trì lễ phép. Chỉ là vừa rồi bị Tiêu Chiến mắng ngay trước mặt nhiều người như vậy, thái độ của cậu đương nhiên không tốt, quệt quệt khóe môi nói:

"Anh nếu như không biết làm thì để bác sĩ khác đến làm."

"Không phải do em lựa chọn."

"Anh là bác sĩ khoa ngoại thần kinh -- "

"Khoa ngoại thần kinh vừa vặn trị được loại bệnh tâm thần liều mạng này của em."

Bác sĩ Lâm đi ngang qua vừa vặn nghe được đoạn đối thoại như con nít này, dừng bước lại cười nói với Vương Nhất Bác: "Vị tiểu soái ca này yên tâm đi, bác sĩ Tiêu là bậc trưởng khoa của bệnh viện thành phố chúng tôi, ngày thường làm phẫu thuật độ chính xác vô cùng cao, giải quyết chút ngoại thương này chỉ là chuyện nhỏ."

Sau khi bác sĩ Lâm đi, hai người cũng đều ý thức được màn đối thoại vừa rồi ấu trĩ biết bao nhiêu, không hẹn mà cùng giữ yên lặng.

Vết thương trên vai Vương Nhất Bác rất dài, nhưng không sâu, không tổn thương đến xương xem như vô cùng may mắn. Tiêu Chiến nghiêm túc khử hết độc cho cậu, lại thoa thuốc, sau đó mới quấn băng gạc lên.

Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, Tiêu Chiến bắt đầu nói rõ từng hạng mục cần chú ý với cậu. Không thể dính nước, không thể vận động mạnh động đến vết thương, bao lâu thay thuốc một lần, nói nói rất nhiều, nói xong lời cuối cùng lại tựa như trưởng bối giáo huấn đứa nhỏ.

"Em có từng nghĩ tới hay không, nếu như em đi vào sau đó xảy ra chuyện gì, vợ của em cùng đứa bé trong bụng phải làm sao đây? Đã sắp sinh còn muốn người ta tới lo lắng cho em?! Hay là em muốn đứa bé vừa ra đời đã không có cha?! Em đã lớn như vậy còn không biết nặng nhẹ như thế-- "

"Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác đột ngột gọi tên anh, âm thanh thật thấp.

Tiêu Chiến tựa hồ cũng ý thức được chính mình vừa rồi có hơi thất thố, thái độ thoáng hoà hoãn lại: "Tóm lại, nếu như em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho vợ em cùng với đứa bé --"

"Người kia là chị tôi."

Động tác quấn băng gạc dừng lại.

Vương Nhất Bác cũng không biết tại sao mình lại phải giải thích. Theo lý mà nói, với quan hệ của cậu cùng Tiêu Chiến, cho dù có hiểu lầm thì cũng không cần thiết phải nói rõ từng cái.

Nhưng Vương Nhất Bác chính là. . .

Rất ngốc nghếch, rất ngu xuẩn, rất thừa thãi, tựa như con bạc liều mạng, bất chấp Tiêu Chiến, biểu hiện chẳng hề lo ngại nguy hiểm, cược anh phải chăng còn để ý.

Không khí rất yên tĩnh.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi băng gạc trên bờ vai được quấn xong, Vương Nhất Bác rốt cuộc nghe được người phía sau nhàn nhạt mở miệng.

"Một chút cùng tôi trở về bệnh viện."

Trở về bệnh viện? Vương Nhất Bác không hiểu cho lắm quay đầu lại.

Chỉ thấy khóe môi Tiêu Chiến hiện lên mỉm cười không dễ dàng phát giác, giữa đêm hè gió mang hơi lạnh, nhìn cậu.

"Tiêm uốn ván."

. . .

Hôm sau Tiêu Chiến ngồi xem bệnh.

Cho dù hôm qua bận rộn tới hơn nửa đêm, buổi sáng Tiêu Chiến vẫn như cũ đúng giờ đến khoa ngoại thần kinh. Trên đường chào hỏi mấy vị đồng nghiệp, từ quầy y tá cho đến đồng nghiệp gặp trên đường đi tới cửa văn phòng, đang muốn mở cửa đi vào, lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Quay lại nhìn thoáng qua, mấy cô y tá nhỏ đang tụ lại cùng một chỗ hưng phấn nói cái gì đó, thấy anh nhìn lại, lập tức cô đẩy đẩy tôi, tôi ngắt ngắt cô, bộ dáng giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Làm việc ở khoa ngoại thần kinh lâu như vậy, Tiêu Chiến cũng biết, chỉ có lúc đang nói chuyện bát quái thì mấy cô gái nhỏ này mới có thể hưng phấn như thế thôi.

Anh không nghĩ nhiều, xoay người đi vào văn phòng.

Nào biết được vừa mới ngồi xuống, Hạ Chi Quang lập tức như tên trộm tiến vào, ngồi lên cái ghế trước mặt anh, cười mập mờ:

"Nghe nói bác sĩ Tiêu của chúng ta hôm qua đi theo khoa cấp cứu đến hiện trường hỏa hoạn?"

Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn hắn một cái: "Có lời cứ nói."

Hạ Chi Quang thong thả nói: "Nghe nói Tiêu đại bác sĩ cao lãnh chi hoa của bệnh viện thành phố chúng ta, tại hiện trường nắm lấy nhân viên chữa cháy người ta không chịu buông tay, xử lý vết thương cho người ta xong, còn tự thân đưa về bệnh viện cùng tiêm uốn ván?"

Tốc độ truyền bá tin tức trong bệnh viện quả thật là nhanh đến mức làm cho Tiêu Chiến không biết phải làm sao.

Hạ Chi Quang không buông tha tiếp tục truy vấn: "Đến cùng có phải là thật không vậy chủ nhiệm Tiêu?"

"Có liên quan gì đến cậu không?" Tiêu Chiến híp híp mắt, "Cậu rất rảnh rỗi? Đã sắp tới thời gian khám bệnh rồi-- "

"Đúng là thật? !"

Hạ Chi Quang nhìn bộ dạng này của anh là biết lời đồn mười phần cũng có tám chín phần là đúng, trong nháy mắt kích động, "Không phải chứ, là ai? Chẳng phải anh vẫn luôn thanh tâm quả dục không gần sắc đẹp à, lần trước viện trưởng giới thiệu cháu gái cho anh còn bị anh cự tuyệt. Phiên dịch viên, tiền lương tính theo phút, một cô gái xinh đẹp như vậy anh còn không thích. Kết quả quay đầu liền đối với nhân viên chữa cháy người ta hỏi han ân cần?"

Hạ Chi Quang nói quá nhiều, Tiêu Chiến mệt mỏi ấn ấn huyệt thái dương, cuối cùng lễ phép mời Hạ Chi Quang cút khỏi phòng làm việc của mình.

Lúc nghỉ trưa, Tiêu Chiến đặc biệt đi quanh khu nội trú.

Bệnh nhân mang thai tình huống đặc biệt kia trước mắt đã nhập viện dựa theo kế hoạch gốc, Tiêu Chiến dự định ghé qua trò chuyện cùng người nhà về phương án lợi và hại, mà quyền lựa chọn dĩ nhiên là ở trong tay bọn họ.

Lúc cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Tiêu Chiến lại trông thấy thân ảnh đứng trước mặt có chút quen mắt.

Trình Giai mang theo hộp cơm trong tay, lúc trông thấy Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, ngay sau đó mỉm cười chào hỏi:

"Bác sĩ Tiêu."

Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Tiêu Chiến cùng Trình Giai đến nhà ăn mua cơm.

Có rất ít gia đình để cho phụ nữ mang thai một mình nằm viện chờ sinh, thường thường đều là một đám người cùng che chở, một ngày ba bữa ăn dinh dưỡng phong phú, cung phụng như bảo bối, không cần phải một thân một mình đến nhà ăn bệnh viện ăn những thức ăn dinh dưỡng cân đối nhưng không ngon cho lắm này.

"Bác sĩ Tiêu, thật là làm phiền anh quá." Trình Giai nói cảm tạ, "Làm lỡ thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của anh."

Tiêu Chiến một tay cầm hộp cơm, một tay khác dìu lấy Trình Giai: "Chị là chị gái của Nhất Bác, nên mà."

Trình Giai ngữ khí ôn nhu: "Bác sĩ Tiêu cùng Nhất Bác nhà chúng tôi quen biết bao lâu rồi?"

"Có lẽ đã năm sáu năm." Tiêu Chiến trả lời.

"Vậy cũng rất lâu rồi." Trình Giai cảm khái, "Tính cách Nhất Bác khá là nội liễm, da mặt mỏng, không thích xen vào chuyện bao đồng, cũng không quá giỏi duy trì các mối quan hệ, nhà chúng tôi luôn lo lắng em ấy không có nhiều bạn bè, bây giờ lại bắt đầu lo chuyện em ấy không tìm được đối tượng."

Giống như không cảm nhận được bác sĩ đi bên cạnh đột ngột sững sờ, lời nói Trình Giai bỗng nhiên xoay chuyển: "Bác sĩ Tiêu tuấn tú lịch sự như vậy, hẳn là có bạn gái rồi đúng không?"

"Không có, vẫn còn độc thân."

"Cũng đúng, làm bác sĩ nhất định rất bận. Chỉ có điều chưa từng nghe Nhất Bác nói qua, hoá ra em ấy còn có quen biết bác sĩ ở bệnh viện thành phố."

Tiêu Chiến không có kinh nghiệm giới thiệu bản thân với người nhà của bạn trai cũ, chỉ có thể nói: "Đã lâu không liên lạc, không nhắc tới cũng bình thường."

Lại mơ hồ nghe được cô gái kia nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Cũng có nhắc tới."

04

Cuối tuần, Vương Nhất Bác cùng Dư Tử Phái xin nghỉ, đến bệnh viện thăm Trình Giai.

Dư Tử Phái sắp vinh dự trở thành cha, mặt mày hồng hào, trên đường mua không ít thứ, nếu như không phải Vương Nhất Bác nói một câu "Cậu lại mua tiếp sẽ bị chị tôi mắng cho coi", chỉ sợ hắn sẽ đem tiệm trái cây của người ta mua đến trống rỗng.

Lúc hai người mang theo bao lớn bao nhỏ tới phòng bệnh, Trình Giai lại không ở trong phòng, hỏi thăm thai phụ ở giường lân cận một chút, nói là đi mua cơm.

Dư Tử Phái rất áy náy: "Người khác sinh em bé đều có nhiều người thân ở cùng, chỉ có Giai Giai phải một thân một mình, chồng thì không thấy bóng dáng đâu, còn phải tự đi mua cơm. Nhất Bác cậu nói xem tôi làm sao lại. . ."

Vương Nhất Bác cũng không giỏi dỗ dành người khác. Cùng là nhân viên chữa cháy, cậu hiểu rõ sự vất vả trong đó, nhưng cậu cũng đau lòng cho chị của mình, chỉ có thể không tiếng động vỗ vỗ bờ vai người anh em.

Cạch. Âm thanh cửa phòng bệnh mở ra.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Trình Giai được một bác sĩ đỡ tới, trên mặt mang theo mỉm cười thản nhiên, tựa hồ cùng bác sĩ kia nói chuyện không tệ. Nhìn thấy hai người ngây ngốc trong phòng bệnh, Trình Giai ngạc nhiên kêu:

"Tử Phái, Nhất Bác?"

Dư Tử Phái đã không kịp chờ đợi tiến ra đón, Vương Nhất Bác vẫn đứng tại chỗ, tầm mắt dừng trên thân ảnh thon dài mặc áo blouse trắng kia, mím môi không nói một lời.

Ngược lại, Tiêu Chiến so với cậu thì vẫn còn tự nhiên, ngữ khí bình thản hỏi cậu: "Vết thương thế nào rồi?"

Hai tay xuôi ở bên người cuộn tròn lại, Vương Nhất Bác trả lời: "Không sao rồi."

"Vậy thì tốt." Tiêu Chiến gật gật đầu, đối với Trình Giai cùng Dư Tử Phái nói, "Vậy tôi đi trước."

"Thật sự cảm ơn bác sĩ Tiêu nhiều lắm."

Tiêu Chiến mới vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, Trình Giai tựa như chợt nhớ tới cái gì, nói với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, nhanh lên, lấy chút hoa quả mang tặng cho bác sĩ Tiêu. Người ta là bác sĩ trưởng khoa bận rộn như vậy mà mấy ngày nay ngày ngày cùng chị đi mua cơm, em còn nói mình không thân với bác sĩ Tiêu, không thân thì sao người ta lại giúp đỡ nhiều như thế, phải mau cảm tạ người ta thật tốt."

"Đúng đúng đúng, chính là đạo lý này." Dư Tử Phái phụ họa nói.

Thế là Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng lại, trong tay đã bị nhét vào một túi hoa quả lớn, bị chị gái cùng anh rể hai người liên hợp đẩy ra ngoài cửa, còn nghe được phía sau Trình Giai hỏi Dư Tử Phái:

"Bác sĩ Tiêu vẫn còn độc thân. Anh có quen biết cô gái nào không tệ để giới thiệu cho người ta không?"

Không đợi Dư Tử Phái trả lời, Trình Giai đã ghét bỏ nói: "Mà thôi mà thôi, mấy người ngày ngày một đám xú nam nhân xen lẫn ở cùng nhau, làm sao có thể quen biết được cô gái nào. . ."

Vương Nhất Bác không đuổi theo Tiêu Chiến, dứt khoát đi thẳng đến khoa ngoại thần kinh tìm người.

Mang theo hoa quả đi đến quầy y tá, cậu lễ phép hỏi: "Xin hỏi. . . Tiêu Chiến bác sĩ Tiêu, văn phòng ở đâu?"

Hai cô y tá hai mặt nhìn nhau hai giây, dù sao cũng là một tiểu soái ca tới tìm viện thảo của bệnh viện thành phố bọn họ, không thể nào ngăn được tế bào bát quái hưng phấn trong người các cô, nhưng vẫn rất có tố dưỡng chức nghiệp chỉ đường cho Vương Nhất Bác.

Lúc Hạ Chi Quang đến quầy y tá lấy tài liệu, vừa vặn trông thấy bóng lưng Vương Nhất Bác đã rời đi, không biết sao lại cảm giác có chút quen mắt.

Thế là gõ gõ mặt bàn hỏi: "Người kia là ai vậy?"

"À, đến tìm bác sĩ Tiêu đó, mang theo hoa quả. . . Hẳn là người nhà bệnh nhân." Y tá trả lời.

Hạ Chi Quang không nghĩ nhiều, thuận miệng nói một câu: "Nhìn bóng lưng cũng đẹp ghê."

Cô y tá nhỏ tựa như gặp được tri âm: "Bác sĩ Hạ, anh chưa nhìn thấy đâu! Nhìn chính diện còn đẹp hơn nhiều!"

. . .

Trong văn phòng, Tiêu Chiến bận rộn một buổi trưa rốt cuộc cũng được nhàn rỗi, tháo kính xuống chuẩn bị ngã người lên ghế nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức ngồi thẳng dậy.

"Mời vào."

Anh đưa tay cầm lấy kính gọng vàng trên bàn đeo lên, giương mắt lên trông thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa, một bộ dáng đắn đo không muốn vào, tựa như trong phòng có mãnh thú hồng thủy có thể ăn thịt cậu.

Cuối cùng, người kia vẫn đi vào, đem hoa quả trong tay đặt lên bàn làm việc của Tiêu Chiến, âm sắc lành lạnh nói cảm ơn.

"Mấy ngày nay cảm ơn anh đã chăm sóc chị tôi."

"Không cần khách sáo." Tiêu Chiến nhàn nhạt hút một hơi lạnh trong không khí, "Quà cáp thì cầm về đi, bệnh viện có quy định."

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Cũng không phải là vật gì có giá trị, hoa quả cũng không thể nhận?"

"Vậy thì phải xem em lấy thân phận gì để tặng."

Tiêu Chiến yên tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác đang đứng trước mặt mình.

Tựa như cao hơn chút, gầy hơn chút, cái cằm nhọn hơn chút, ánh mắt so với lúc trước càng kiên định hơn là nhu hòa. Giống như là sư tử con giương nanh múa vuốt bị thời gian mài mòn góc cạnh, thế là bắt đầu học đòi làm người lớn, đi xuống vũ đài, mặc vào trang phục phòng cháy, tại bên trong biển lửa dốc hết toàn lực cứu vớt mỗi một sinh mạng quý giá.

"Vì sao không nhảy nữa?" Anh đột nhiên hỏi.

Vương Nhất Bác cúi đầu liếc nhìn chân của mình, nhẹ nói: "Nhảy không được."

Tiêu Chiến ý thức được cái gì đó, dừng một chút, lại hỏi: "Vậy tại sao lại đi làm nhân viên chữa cháy?"

"Bởi vì. . ."

Vương Nhất Bác nhất thời nghẹn lời, tựa hồ không biết nên nói như thế nào.

Tiêu Chiến không thúc giục cậu, trầm mặc ngồi chờ.

Hồi lâu, tựa như rốt cuộc lấy hết dũng khí, Vương Nhất Bác đối mặt với tầm mắt Tiêu Chiến. Cặp mắt đen nhánh không có tâm tình chập chờn quá lớn, ở chỗ càng sâu lại giống như đang ẩn giấu đi một thứ gì đó trầm trọng đến mức không dám đụng vào.

Cậu nói chuyện âm thanh không nặng, lại vang dội.

"Bởi vì tôi cũng muốn lĩnh hội một chút, loại cảm giác liều mình dốc hết toàn sức lực để cứu một người."

"Sau đó thì sao?"

Vương Nhất Bác không rõ: "Sau đó cái gì?"

Ánh mắt Tiêu Chiến dừng trên mặt cậu, môi mỏng khẽ mở: "Loại cảm giác đó em đã được trải nghiệm, sau đó thì sao?"

Có lẽ là do ánh mắt Tiêu Chiến quá động nhược lòng người, nhìn đến Vương Nhất Bác vô thức muốn chạy trối chết. Cậu hốt hoảng lùi về sau hai bước, tay đè lên chốt cửa, né tránh tầm mắt của Tiêu Chiến.

". . . Tôi phải trở về chăm sóc chị."

Lúc Vương Nhất Bác trở lại phòng bệnh, Dư Tử Phái không biết đã đi nơi nào, chỉ có Trình Giai ngồi ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách hướng dẫn giáo dục trẻ nhỏ, đang nghiêm túc lật xem, bờ môi treo mỉm cười hạnh phúc.

Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng có chút hiếu kỳ, rõ ràng Dư Tử Phái luôn mang nhiệm vụ trong người, luôn không thường ở nhà, thời gian có thể ở cùng Trình Giai ít càng thêm ít. Nhưng vì sao Trình Giai lại không chút nào cảm thấy mình bị lạnh nhạt, chẳng những toàn lực ủng hộ công việc của chồng, hơn nữa luôn luôn là bộ dáng hạnh phúc như thế này.

Không giống cậu, cứ luôn cần người ở bên.

Vừa thấy cậu đi vào, Trình Giai cười vẫy tay kêu cậu tới gần. Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh.

"Sao vậy chị?"

"Anh rể của em ra ngoài mua mì hoành thánh cho chị rồi, em nói chuyện với chị một chút đi."

Trình Giai cầm lấy một quả quýt ở đầu giường đưa cho Vương Nhất Bác, nhìn cậu từng mảnh từng mảnh lột vỏ ngoài, sau đó kiên nhẫn lấy đi xơ quýt, đột nhiên hỏi:

"Bác sĩ Tiêu, có phải là người trước kia em đã thích hay không?"

Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cậu muốn phủ nhận, chỉ là nhìn thấy biểu cảm của Trình Giai trong nháy mắt, lập tức biết chị mình đã sớm nhìn thấu mọi chuyện. Cậu cúi đầu yên lặng mấy giây, nhẹ giọng hỏi:

"Sao chị biết?"

"Có một lần, em cùng Tử Phái ở bên ngoài uống say, còn nhớ rõ không?"

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng tại bên giường, Trình Giai không nhanh không chậm nói, "Ngày đó em uống say, Tử Phái khiêng em về nhà. Buổi tối em còn mượn rượu làm càn, ôm chân anh rể em tưởng là cái chốt phòng cháy, canh giải rượu cũng đổ một bát, giày vò hơn nửa đêm vất vả mới ngoan ngoãn nằm xuống, mơ mơ màng màng bắt đầu nói nhảm, vừa nói lại còn vừa khóc."

Chuyện uống say Vương Nhất Bác mơ hồ có ấn tượng.

Lần kia công ty gas ở vùng ngoại ô nổ mạnh, bọn họ chạy tới cứu hỏa, lại có mấy vị chiến hữu gặp bất hạnh hi sinh ở lần nổ mạnh thứ hai. Đều là anh em kề vai chiến đấu nhiều năm, cậu cùng Dư Tử Phái uống nhiều một chút, uống đến thần trí mơ hồ.

Cậu có chút bất an: "Em. . . Em đã nói gì?"

Trình Giai nhìn xuyên thấu qua cổ áo Vương Nhất Bác, ẩn ẩn thấy được băng vải quấn bên trong: "Em rối loạn nói nhảm cả một buổi tối, ai rảnh chăm chú ngồi nghe?"

Vừa nghe lời này, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng một giây sau cả trái tim đều muốn nhấc lên.

"Chỉ là lúc chị đắp chăn cho em, nghe thấy em nói một câu, em nói -- "

Ký ức tựa như quay trở về đêm khuya mấy năm trước, dưới đèn ngủ mờ tối, Vương Nhất Bác co quắp trên giường trầm thấp nức nở, cậu gắt gao nắm lấy mảnh chăn trong ngực, giống như nắm lấy một người mà ngay cả nằm mơ cậu cũng không chịu buông tay.

Cậu khóc, chất vấn người kia:

"Tiêu Chiến, anh cứu nhiều người như vậy, vì sao lại không mau đến cứu em."


. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro